Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 452: Cái Chết Của Quỷ Phong Lưu Tôn Thành Bình (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Xem ra hung thủ là sớm có dự mưu, cố ý đến Sở quốc Túy Tiên các mua một bầu rượu tốt nhất, sau đó gian lận, lại bán cho thất đệ, theo manh mối này, có lẽ có thể truy tra được tin tức hung thủ. Lập tức phái người đi Sở quốc, cầm theo bầu rượu chén rượu, mặt khác, tăng mạnh đề phòng, ngoài thả lỏng trong chặt chẽ, nếu để ta biết ai đang tính kế Tôn gia chúng ta, ta khẳng định không tha cho hắn.”
Tôn Vĩnh Trí trầm giọng nói, trong mắt lộ ra vài phần sát khí.
Bạch Long cốc, Tôn Thành Bình năm nay ba mươi hai tuổi, đang lúc tráng niên.
Tôn Thành Bình ngũ quan tuấn lãng, dáng người cao gầy, trên tay thường xuyên cầm một cây quạt gấp màu trắng, một bộ dáng công tử tiêu sái.
Hắn ở trong hàng chữ “Thành” đứng thứ mười lăm, hắn tư chất bình thường, đối với tu luyện cũng không có quá nhiều hứng thú, mê nữ sắc, có một người vợ hai người thiếp.
Thực sắc, tính dã, đây là tín điều cuộc đời Tôn Thành Bình, nếu là nam tu sĩ không háo sắc, mỗi người đều là vô tình vô dục, tu tiên giới đã sớm diệt vong.
Hồi trẻ, bằng vào bề ngoài đẹp đẽ cùng hoa ngôn xảo ngữ, hắn câu dẫn một vị nữ tu sĩ Tần gia, còn làm người ta to bụng.
Thế lực Tần gia không nhỏ, nhưng thực lực Tôn gia cũng không yếu, ở trong mắt Tần gia, Tôn Thành Bình cưới nữ tu Tần gia, như vậy hai nhà mặt mũi đều dễ coi.
Nhưng Tôn Thành Bình sớm đã có hôn ước, đối phương cũng là con em gia tộc tu tiên, hơn nữa là kết giao nhiều thế hệ với Tôn gia, Tôn Thành Bình vì tiền đồ tương lai của mình, tự nhiên từ bỏ nữ tu Tần gia, chuyện này lúc ấy ồn ào, rất nhiều người đều biết nữ tu Tần gia ăn cơm trước kẻng, nói nàng không biết liêm sỉ, gia giáo Tần gia có vấn đề vân vân.
Ca ca của nữ tu Tần gia tức không biết phải xả vào đâu, sau khi uống say nói năng lung tung, nói là muốn giết Tôn Thành Bình, tuy là lời khi tức giận, Tôn Thành Bình cũng sợ hãi, một đoạn thời gian thật dài, hắn không dám ra ngoài một mình.
Tần gia và Tôn gia vốn đã có cạnh tranh, bởi vì Tôn Thành Bình bội tình bạc nghĩa đối với nữ tu Tần gia, quan hệ hai nhà kém đi rất nhiều, thời gian trôi qua, chuyện này cũng phai nhạt, Tôn Thành Bình cũng đã quên việc này, nhưng hắn nợ phong lưu không ít, hắn vẫn không dám ra ngoài một mình.
Tôn Thành Bình và mấy tộc thúc trông một cửa hàng linh cốc, nói thật, cuộc sống rất vô vị, cửa hàng linh cốc làm ăn chưa thể nói là tốt bao nhiêu, cũng chẳng thể nói là quá kém, Tôn Thành Bình chưa Trúc Cơ, bổng lộc mỗi tháng có hạn, không đủ linh thạch, muốn phong lưu cũng không có cơ hội.
Con cọp cái trong nhà quản rất nghiêm, Tôn Thành Bình không dám nạp thiếp nữa, nhưng người sống còn có thể bị chim nghẹn chết? Không thể nạp thiếp, hắn liền đi thế tục giới tìm phàm nhân.
Lấy thân phận người tu tiên của hắn, những người phàm kia tự nhiên không dám ngỗ nghịch ý tứ của hắn, vợ bé hắn nuôi ở thế tục giới có nhiều tới mười mấy người.
Một ngày này, hắn vừa về tới chỗ ở, một lão già áo bào trắng mặt mày gian xảo ghé tới.
“Thành Bình, muốn đi chơi hai ngày hay không? Ta quan sát được mấy mặt hàng tốt.” Lão già áo bào trắng cho Tôn Thành Bình một cái ánh mắt, ý vị sâu xa nói.
Lão già áo bào trắng tên Tôn Vĩnh Thăng, là tộc thúc của Tôn Thành Bình, hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, một chiêu đi gây họa mỹ nữ thế tục giới này, còn là Tôn Vĩnh Thăng truyền thụ Tôn Thành Bình.
Tục ngữ nói rất hay, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, bọn họ bây giờ đã đổi khẩu vị, thích đi hại phụ nữ đã có chồng.
Vừa nghe lời này, cơn mệt mỏi của Tôn Thành Bình biến mất, cười dâm đãng nói: “Đi, đêm nay gặp ở chỗ cũ.”
Giờ Tý, đêm dài yên tĩnh, trong phường thị vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Tôn Thành Bình cùng Tôn Vĩnh Thăng cải trang thừa dịp bóng đêm, cùng nhau rời khỏi phường thị.
Hai canh giờ sau, bọn họ xuất hiện ở bên ngoài một phủ đệ tráng lệ.
“Nơi này là phủ đệ của một thương nhân họ Lâm, ta đã hỏi thăm, hắn quanh năm làm ăn bên ngoài, đợi lát nữa ngươi thi triển mê hồn thuật cho các nàng, cố gắng đừng dùng sức mạnh, bị người ta phát hiện thì phiền toái.”
Tôn Vĩnh Thăng thấp giọng nói, khuôn mặt đầy sự dâm loạn.
“Yên tâm đi! Thập nhất thúc, ta cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.”
“Tôn Thành Bình, ngươi thật sự là chó không đổi được tính ăn cứt, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn háo sắc như thế, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi, hại đường muội của ta còn chưa đủ, còn muốn hại phàm nhân thế tục giới.”
Một giọng nam tử lạnh như băng chợt vang lên.
Sắc mặt Tôn Thành Bình biến đổi hẳn, bàn tay sờ về phía túi trữ vật, đúng lúc này, một chiếc phi tiêu bay vút đến, xuyên thủng đầu hắn, thân thể Tôn Thành Bình mềm nhũn, ngã xuống đất.
Tôn Vĩnh Thăng xoay người nhìn, hai người áo đen không biết từ khi nào xuất hiện ở phía sau bọn họ, hai người đều là Luyện Khí tầng tám.
Tôn Vĩnh Thăng đảo tròng mắt, cười lấy lòng nói: “Hai vị đạo hữu có phải hiểu lầm hay không? Chúng ta là...”
Hắn còn chưa nói xong, cánh tay phải hơi gấp khúc, một lá bùa màu đỏ rơi ở trên tay hắn, hắn giơ tay phải lên, lá bùa màu đỏ rời tay bay ra, hóa thành một quả cầu lửa cỡ lớn, đánh về phía hai người áo đen.
Hai người áo đen vội vàng tránh đi, “Ầm” một tiếng nổ vang, quả cầu lửa cỡ lớn nện ở trên mặt đất, trên mặt đất có thêm một cái hố lớn.
Nhân cơ hội này, Tôn Vĩnh Thăng bóp nát một tấm Độn Địa Phù bỏ chạy.
Hai người áo đen cũng không đuổi theo, thu hồi thi thể Tôn Thành Bình, rời khỏi nơi đây.
Chờ đại đội tu sĩ Tôn gia đuổi tới, người áo đen đã biến mất không còn bóng dáng.
Tần Vân Dao năm nay năm mươi hai tuổi, Trúc Cơ tầng bốn, lòng hướng đạo của nàng cực kỳ kiên định.
Nàng dừng lại ở Trúc Cơ tầng bốn hơn mười năm, nàng tốn sức rất lớn, kiếm hai bình đan dược tinh tiến pháp lực, tính trùng kích Trúc Cơ tầng năm.
Hoàng Thánh cung áp dụng chế độ thay phiên, mỗi một tu sĩ Trúc Cơ cách mỗi một đoạn thời gian, đều phải phái ra ngoài làm việc, hoặc tuần tra phường thị, hoặc truy bắt tà tu, hoặc trông coi mỏ linh thạch.
Không khéo là, Tần Vân Dao cũng bị cắt cử ra ngoài làm việc, nàng cảm giác bình cảnh có sự buông lỏng, tự nhiên không muốn làm các nhiệm vụ tương đối phiền toái kia, trông coi vườn linh dược khá dễ dàng, hơn nữa vườn linh dược linh khí dư thừa, trợ giúp tu luyện.
Vì thế, nàng trả linh thạch mua chuộc Trần Thái, sắp xếp cho nàng nhiệm vụ trông coi vườn linh dược.
Bởi vì vườn linh dược cách sơn môn Hoàng Thánh cung có hơi xa, nàng liền xuất phát sớm hai tháng, chờ lúc nàng tới vườn linh dược, thời gian cũng xấp xỉ.
Trừ Tần Vân Dao, còn có một nam tu sĩ Trúc Cơ tầng bốn, bọn họ dẫn theo hai mươi tu sĩ Luyện Khí tới vườn linh dược.
Tôn Vĩnh Trí trầm giọng nói, trong mắt lộ ra vài phần sát khí.
Bạch Long cốc, Tôn Thành Bình năm nay ba mươi hai tuổi, đang lúc tráng niên.
Tôn Thành Bình ngũ quan tuấn lãng, dáng người cao gầy, trên tay thường xuyên cầm một cây quạt gấp màu trắng, một bộ dáng công tử tiêu sái.
Hắn ở trong hàng chữ “Thành” đứng thứ mười lăm, hắn tư chất bình thường, đối với tu luyện cũng không có quá nhiều hứng thú, mê nữ sắc, có một người vợ hai người thiếp.
Thực sắc, tính dã, đây là tín điều cuộc đời Tôn Thành Bình, nếu là nam tu sĩ không háo sắc, mỗi người đều là vô tình vô dục, tu tiên giới đã sớm diệt vong.
Hồi trẻ, bằng vào bề ngoài đẹp đẽ cùng hoa ngôn xảo ngữ, hắn câu dẫn một vị nữ tu sĩ Tần gia, còn làm người ta to bụng.
Thế lực Tần gia không nhỏ, nhưng thực lực Tôn gia cũng không yếu, ở trong mắt Tần gia, Tôn Thành Bình cưới nữ tu Tần gia, như vậy hai nhà mặt mũi đều dễ coi.
Nhưng Tôn Thành Bình sớm đã có hôn ước, đối phương cũng là con em gia tộc tu tiên, hơn nữa là kết giao nhiều thế hệ với Tôn gia, Tôn Thành Bình vì tiền đồ tương lai của mình, tự nhiên từ bỏ nữ tu Tần gia, chuyện này lúc ấy ồn ào, rất nhiều người đều biết nữ tu Tần gia ăn cơm trước kẻng, nói nàng không biết liêm sỉ, gia giáo Tần gia có vấn đề vân vân.
Ca ca của nữ tu Tần gia tức không biết phải xả vào đâu, sau khi uống say nói năng lung tung, nói là muốn giết Tôn Thành Bình, tuy là lời khi tức giận, Tôn Thành Bình cũng sợ hãi, một đoạn thời gian thật dài, hắn không dám ra ngoài một mình.
Tần gia và Tôn gia vốn đã có cạnh tranh, bởi vì Tôn Thành Bình bội tình bạc nghĩa đối với nữ tu Tần gia, quan hệ hai nhà kém đi rất nhiều, thời gian trôi qua, chuyện này cũng phai nhạt, Tôn Thành Bình cũng đã quên việc này, nhưng hắn nợ phong lưu không ít, hắn vẫn không dám ra ngoài một mình.
Tôn Thành Bình và mấy tộc thúc trông một cửa hàng linh cốc, nói thật, cuộc sống rất vô vị, cửa hàng linh cốc làm ăn chưa thể nói là tốt bao nhiêu, cũng chẳng thể nói là quá kém, Tôn Thành Bình chưa Trúc Cơ, bổng lộc mỗi tháng có hạn, không đủ linh thạch, muốn phong lưu cũng không có cơ hội.
Con cọp cái trong nhà quản rất nghiêm, Tôn Thành Bình không dám nạp thiếp nữa, nhưng người sống còn có thể bị chim nghẹn chết? Không thể nạp thiếp, hắn liền đi thế tục giới tìm phàm nhân.
Lấy thân phận người tu tiên của hắn, những người phàm kia tự nhiên không dám ngỗ nghịch ý tứ của hắn, vợ bé hắn nuôi ở thế tục giới có nhiều tới mười mấy người.
Một ngày này, hắn vừa về tới chỗ ở, một lão già áo bào trắng mặt mày gian xảo ghé tới.
“Thành Bình, muốn đi chơi hai ngày hay không? Ta quan sát được mấy mặt hàng tốt.” Lão già áo bào trắng cho Tôn Thành Bình một cái ánh mắt, ý vị sâu xa nói.
Lão già áo bào trắng tên Tôn Vĩnh Thăng, là tộc thúc của Tôn Thành Bình, hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, một chiêu đi gây họa mỹ nữ thế tục giới này, còn là Tôn Vĩnh Thăng truyền thụ Tôn Thành Bình.
Tục ngữ nói rất hay, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, bọn họ bây giờ đã đổi khẩu vị, thích đi hại phụ nữ đã có chồng.
Vừa nghe lời này, cơn mệt mỏi của Tôn Thành Bình biến mất, cười dâm đãng nói: “Đi, đêm nay gặp ở chỗ cũ.”
Giờ Tý, đêm dài yên tĩnh, trong phường thị vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Tôn Thành Bình cùng Tôn Vĩnh Thăng cải trang thừa dịp bóng đêm, cùng nhau rời khỏi phường thị.
Hai canh giờ sau, bọn họ xuất hiện ở bên ngoài một phủ đệ tráng lệ.
“Nơi này là phủ đệ của một thương nhân họ Lâm, ta đã hỏi thăm, hắn quanh năm làm ăn bên ngoài, đợi lát nữa ngươi thi triển mê hồn thuật cho các nàng, cố gắng đừng dùng sức mạnh, bị người ta phát hiện thì phiền toái.”
Tôn Vĩnh Thăng thấp giọng nói, khuôn mặt đầy sự dâm loạn.
“Yên tâm đi! Thập nhất thúc, ta cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.”
“Tôn Thành Bình, ngươi thật sự là chó không đổi được tính ăn cứt, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn háo sắc như thế, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi, hại đường muội của ta còn chưa đủ, còn muốn hại phàm nhân thế tục giới.”
Một giọng nam tử lạnh như băng chợt vang lên.
Sắc mặt Tôn Thành Bình biến đổi hẳn, bàn tay sờ về phía túi trữ vật, đúng lúc này, một chiếc phi tiêu bay vút đến, xuyên thủng đầu hắn, thân thể Tôn Thành Bình mềm nhũn, ngã xuống đất.
Tôn Vĩnh Thăng xoay người nhìn, hai người áo đen không biết từ khi nào xuất hiện ở phía sau bọn họ, hai người đều là Luyện Khí tầng tám.
Tôn Vĩnh Thăng đảo tròng mắt, cười lấy lòng nói: “Hai vị đạo hữu có phải hiểu lầm hay không? Chúng ta là...”
Hắn còn chưa nói xong, cánh tay phải hơi gấp khúc, một lá bùa màu đỏ rơi ở trên tay hắn, hắn giơ tay phải lên, lá bùa màu đỏ rời tay bay ra, hóa thành một quả cầu lửa cỡ lớn, đánh về phía hai người áo đen.
Hai người áo đen vội vàng tránh đi, “Ầm” một tiếng nổ vang, quả cầu lửa cỡ lớn nện ở trên mặt đất, trên mặt đất có thêm một cái hố lớn.
Nhân cơ hội này, Tôn Vĩnh Thăng bóp nát một tấm Độn Địa Phù bỏ chạy.
Hai người áo đen cũng không đuổi theo, thu hồi thi thể Tôn Thành Bình, rời khỏi nơi đây.
Chờ đại đội tu sĩ Tôn gia đuổi tới, người áo đen đã biến mất không còn bóng dáng.
Tần Vân Dao năm nay năm mươi hai tuổi, Trúc Cơ tầng bốn, lòng hướng đạo của nàng cực kỳ kiên định.
Nàng dừng lại ở Trúc Cơ tầng bốn hơn mười năm, nàng tốn sức rất lớn, kiếm hai bình đan dược tinh tiến pháp lực, tính trùng kích Trúc Cơ tầng năm.
Hoàng Thánh cung áp dụng chế độ thay phiên, mỗi một tu sĩ Trúc Cơ cách mỗi một đoạn thời gian, đều phải phái ra ngoài làm việc, hoặc tuần tra phường thị, hoặc truy bắt tà tu, hoặc trông coi mỏ linh thạch.
Không khéo là, Tần Vân Dao cũng bị cắt cử ra ngoài làm việc, nàng cảm giác bình cảnh có sự buông lỏng, tự nhiên không muốn làm các nhiệm vụ tương đối phiền toái kia, trông coi vườn linh dược khá dễ dàng, hơn nữa vườn linh dược linh khí dư thừa, trợ giúp tu luyện.
Vì thế, nàng trả linh thạch mua chuộc Trần Thái, sắp xếp cho nàng nhiệm vụ trông coi vườn linh dược.
Bởi vì vườn linh dược cách sơn môn Hoàng Thánh cung có hơi xa, nàng liền xuất phát sớm hai tháng, chờ lúc nàng tới vườn linh dược, thời gian cũng xấp xỉ.
Trừ Tần Vân Dao, còn có một nam tu sĩ Trúc Cơ tầng bốn, bọn họ dẫn theo hai mươi tu sĩ Luyện Khí tới vườn linh dược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.