Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 529: Cây Kim Diễm Quả
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Biết Vương Trường Sinh Kết Đan, đều là thế lực tu tiên hoặc cá nhân có lui tới với Vương gia, ba người bọn Tô Long Địch luôn hoạt động ở Hàn quốc, bọn họ luôn mưu đồ bảo tàng tổ tiên để lại, căn bản tạm thời không biết tin tức Vương Trường Sinh Kết Đan. Đánh chết bọn họ cũng không thể ngờ được, Vương Trường Sinh là một tu sĩ Kết Đan.
Tô Long Địch đánh giá cao thấp Vương Trường Sinh một lần, sắc mặt nghiêm túc nói: “Vương đạo hữu, lời xấu ta phải nói ở phía trước, nếu là chúng ta phát hiện các ngươi phái người theo đuôi, đừng trách chúng ta không khách khí.”
Vương Trường Sinh cười nhạt, nói: “Tô đạo hữu yên tâm đi, Vương gia chúng ta luôn giữ chữ tín.”
“Hy vọng như thế, các ngươi đi đường lâu như vậy, hẳn là cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một đêm, chúng ta ngày mai lại lên đường.”
Vương Trường Sinh đáp ứng, cùng Vương Trường Hào xoay người rời khỏi.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời vừa sáng, một vầng mặt trời đỏ chậm rãi mọc lên, mang đến một tia ấm áp cho mặt đất.
Năm người bọn Vương Trường Sinh rời thành Hắc Thủy. Tô Long Địch thả ra một con thuyền bay màu đen, chở bọn họ bay về hướng đông.
Một tháng sau, năm người bọn Vương Trường Sinh xuất hiện ở trong một dãy núi xanh biếc mênh mông vô bờ.
“Tô đạo hữu, ngươi dẫn chúng ta đi lòng vòng một tháng rồi, còn chưa lòng vòng đủ sao? Chúng ta nếu thật sự phái người theo dõi, ngươi cũng có thể phát hiện rồi nhỉ!”
Vương Trường Hào oán giận nói. Vương Trường Sinh vẻ mặt bình tĩnh, chỉ cần không có tu sĩ Kết Đan, ba người bọn Tô Long Địch không làm nên trò trống gì.
“Vương đạo hữu yên tâm, một lần này, chúng ta không lòng vòng nữa, các ngươi đi theo chúng ta là được, sắp đến rồi.”
Trên mặt Tô Long Địch nặn ra một nụ cười, an ủi.
“Hy vọng như thế.”
Đường núi gập ghềnh, ngọn núi hiểm trở vô số kể, cái này cũng không làm khó được năm người bọn Tô Long Địch.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, bọn họ xuất hiện bên ngoài ở một hẻm núi chật hẹp, trong hẻm núi mọc một ít cỏ dại, trên mặt đất phân tán lượng lớn đá vụn, nhìn qua có chút hoang vắng.
Vương Trường Hào nhíu mày, hỏi: “Động phủ cổ tu sĩ ở ngay nơi này? Nơi này nếu là bày ra trận pháp, ai cũng không chạy ra được.”
Vương Trường Sinh ở bên người, tự nhiên không có vấn đề, nhưng nên hỏi Vương Trường Hào vẫn cần hỏi, nếu quá bình tĩnh, Long Tô Địch ngược lại sẽ nghi ngờ.
Long Tô Địch đảo cặp mắt trắng dã, nói: “Tô mỗ ăn no rửng mỡ, dẫn bọn ngươi vòng vo một tháng, cố ý ở đây mai phục giết các ngươi? Các ngươi dám đến, khẳng định đã thông báo thân tộc, nếu là các ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ba người chúng ta chẳng phải là cần gánh tiếng xấu giết người đoạt bảo? Chúng ta còn cần lăn lộn ở Hàn quốc sao?”
“Hề hề, hy vọng là Vương mỗ đa tâm.”
Vương Trường Hào cười hề hề, có chút xấu hổ nói.
Tô Long Địch lật tay lấy ra năm tấm phù triện màu bạc linh quang lập lòe, nói: “Đây là Tứ Tượng Kỳ Cảnh Phù, một tấm mẫu phù, bốn tấm tử phù, có người tới gần nơi đây, mẫu phù sẽ cảnh báo.”
Hắn ném bốn tấm tử phù về phía trước, hóa thành bốn luồng ánh sáng bạc, lóe lên nhập vào xung quanh hẻm núi, dẫn đầu đi vào, Tô Long Dương và Tô Long Vũ theo sát ở phía sau.
Vương Trường Hào nhìn về phía Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh gật gật đầu, hai người đi vào theo.
Cuối hẻm núi có một hang núi rộng hơn ba thước, đường trong hang uốn lượn, sau khi đi hơn trăm bước, đã tới điểm cuối.
Vương Trường Sinh buông ra thần thức, vẫn chưa phát hiện bất cứ cấm chế dao động nào.
Long Tô Địch đặt bàn tay ở trên vách đá, xoay sang trái, ở trong một tiếng ầm ầm, vách đá tách thành hai, lộ ra một cái cầu thang đá, ba người bọn Long Tô Địch bước nhanh đi xuống.
“Thập bát đệ, đệ đi theo phía sau ta.”
Vương Trường Sinh truyền âm dặn dò một tiếng, đi ở phía trước.
Cầu thang đá rất dài, đi nửa khắc đồng hồ mới đến điểm cuối, một căn phòng đá lớn hơn trăm trượng xuất hiện ở trước mặt bọn họ, vách đá gồ ghề, nhìn qua không có bất cứ gì khác thường.
Long Tô Địch lấy ra một cây cờ trận màu vàng, lóe lên nhập vào vách đá, vách đá sau khi sáng lên một đợt ánh vàng chói mắt, hiện ra một cái cửa hang lớn khoảng một trượng, ba người bọn Long Tô Địch đi vào.
Đây là một cái hang đá hơn ba mươi trượng, trên vách đá có dấu vết con người tạo thành rõ ràng.
Vương Trường Sinh sâu sắc cảm ứng được, nơi đây có hỏa linh khí nhàn nhạt, nếu không phải hắn tu luyện là công pháp thuộc tính thủy, khá mẫn cảm đối với hỏa linh khí, còn chưa nhất định có thể phát hiện.
Bên trái hang đá, có một màn hào quang màu đỏ nhạt, trên màn hào quang có hình một ngọn lửa.
“Cấm chế này cực kỳ chắc chắn, quan trọng nhất là, cấm chế này sẽ thong thả chữa trị, trừ phi một lần phá đi trận này, nếu không mặc kệ cấm chế này bị hao tổn nghiêm trọng cỡ nào, sẽ chậm rãi chữa trị, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ra tay phá trận, chia đều bảo vật đạt được.”
Tấm phù bảo kia trên tay hắn còn có thể sử dụng một lần, hắn không dám cam đoan phía sau cấm chế này có cấm chế khác không, xuất phát từ cẩn thận, hắn mới mời người ngoài hỗ trợ.
Ba người bọn Long Tô Địch đều lấy ra hai món pháp khí, công kích màn hào quang màu đỏ. Vương Trường Sinh và Vương Trường Hào đều lấy ra hai con rối thú bậc hai hạ phẩm, công kích màn hào quang màu đỏ.
Nhìn thấy bốn con rối thú bậc hai, ở chỗ sâu trong ánh mắt Long Tô Địch lóe lên vài phần tham lam.
Bốn con rối thú bậc hai hạ phẩm, ít nhất sáu ngàn khối linh thạch.
Trong lúc nhất thời, tiếng ầm ầm không dứt, các loại linh quang đan xen.
Trận pháp không người chủ trì, tự nhiên không phát huy ra bao nhiêu lực lượng.
Nửa khắc đồng hồ sau, Long Tô Địch bắt pháp quyết, bốn cây phi đao màu xanh hào quang tăng vọt, hung hăng chém ở trên màn hào quang màu đỏ đang ảm đạm.
“Ầm!”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, màn hào quang màu đỏ tan vỡ ra, một thông đạo màu đỏ xuất hiện ở trước mặt bọn họ, một làn sóng nhiệt khó có thể chịu được ập vào mặt.
Năm người bọn Vương Trường Sinh không thể không thi triển cho mình một vòng bảo hộ, cho dù như thế, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được một luồng nhiệt độ cao.
Ba người Long Tô Địch lộ vẻ mặt vui mừng, Tô Long Dương thả ra một con linh hầu bậc một toàn thân màu đỏ, đi ở phía trước.
Thông đạo có chút hẹp, chỉ chứa được hai người thông qua.
Làm bọn họ thở phào một hơi là, phía trước không có cấm chế công kích.
Càng đi vào bên trong, nhiệt độ càng cao, sau khi xuyên qua một thông đạo màu đỏ thật dài, một cánh cửa đá màu đỏ chặn đường đi của bọn họ.
Tô Long Địch đánh giá cao thấp Vương Trường Sinh một lần, sắc mặt nghiêm túc nói: “Vương đạo hữu, lời xấu ta phải nói ở phía trước, nếu là chúng ta phát hiện các ngươi phái người theo đuôi, đừng trách chúng ta không khách khí.”
Vương Trường Sinh cười nhạt, nói: “Tô đạo hữu yên tâm đi, Vương gia chúng ta luôn giữ chữ tín.”
“Hy vọng như thế, các ngươi đi đường lâu như vậy, hẳn là cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một đêm, chúng ta ngày mai lại lên đường.”
Vương Trường Sinh đáp ứng, cùng Vương Trường Hào xoay người rời khỏi.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời vừa sáng, một vầng mặt trời đỏ chậm rãi mọc lên, mang đến một tia ấm áp cho mặt đất.
Năm người bọn Vương Trường Sinh rời thành Hắc Thủy. Tô Long Địch thả ra một con thuyền bay màu đen, chở bọn họ bay về hướng đông.
Một tháng sau, năm người bọn Vương Trường Sinh xuất hiện ở trong một dãy núi xanh biếc mênh mông vô bờ.
“Tô đạo hữu, ngươi dẫn chúng ta đi lòng vòng một tháng rồi, còn chưa lòng vòng đủ sao? Chúng ta nếu thật sự phái người theo dõi, ngươi cũng có thể phát hiện rồi nhỉ!”
Vương Trường Hào oán giận nói. Vương Trường Sinh vẻ mặt bình tĩnh, chỉ cần không có tu sĩ Kết Đan, ba người bọn Tô Long Địch không làm nên trò trống gì.
“Vương đạo hữu yên tâm, một lần này, chúng ta không lòng vòng nữa, các ngươi đi theo chúng ta là được, sắp đến rồi.”
Trên mặt Tô Long Địch nặn ra một nụ cười, an ủi.
“Hy vọng như thế.”
Đường núi gập ghềnh, ngọn núi hiểm trở vô số kể, cái này cũng không làm khó được năm người bọn Tô Long Địch.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, bọn họ xuất hiện bên ngoài ở một hẻm núi chật hẹp, trong hẻm núi mọc một ít cỏ dại, trên mặt đất phân tán lượng lớn đá vụn, nhìn qua có chút hoang vắng.
Vương Trường Hào nhíu mày, hỏi: “Động phủ cổ tu sĩ ở ngay nơi này? Nơi này nếu là bày ra trận pháp, ai cũng không chạy ra được.”
Vương Trường Sinh ở bên người, tự nhiên không có vấn đề, nhưng nên hỏi Vương Trường Hào vẫn cần hỏi, nếu quá bình tĩnh, Long Tô Địch ngược lại sẽ nghi ngờ.
Long Tô Địch đảo cặp mắt trắng dã, nói: “Tô mỗ ăn no rửng mỡ, dẫn bọn ngươi vòng vo một tháng, cố ý ở đây mai phục giết các ngươi? Các ngươi dám đến, khẳng định đã thông báo thân tộc, nếu là các ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ba người chúng ta chẳng phải là cần gánh tiếng xấu giết người đoạt bảo? Chúng ta còn cần lăn lộn ở Hàn quốc sao?”
“Hề hề, hy vọng là Vương mỗ đa tâm.”
Vương Trường Hào cười hề hề, có chút xấu hổ nói.
Tô Long Địch lật tay lấy ra năm tấm phù triện màu bạc linh quang lập lòe, nói: “Đây là Tứ Tượng Kỳ Cảnh Phù, một tấm mẫu phù, bốn tấm tử phù, có người tới gần nơi đây, mẫu phù sẽ cảnh báo.”
Hắn ném bốn tấm tử phù về phía trước, hóa thành bốn luồng ánh sáng bạc, lóe lên nhập vào xung quanh hẻm núi, dẫn đầu đi vào, Tô Long Dương và Tô Long Vũ theo sát ở phía sau.
Vương Trường Hào nhìn về phía Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh gật gật đầu, hai người đi vào theo.
Cuối hẻm núi có một hang núi rộng hơn ba thước, đường trong hang uốn lượn, sau khi đi hơn trăm bước, đã tới điểm cuối.
Vương Trường Sinh buông ra thần thức, vẫn chưa phát hiện bất cứ cấm chế dao động nào.
Long Tô Địch đặt bàn tay ở trên vách đá, xoay sang trái, ở trong một tiếng ầm ầm, vách đá tách thành hai, lộ ra một cái cầu thang đá, ba người bọn Long Tô Địch bước nhanh đi xuống.
“Thập bát đệ, đệ đi theo phía sau ta.”
Vương Trường Sinh truyền âm dặn dò một tiếng, đi ở phía trước.
Cầu thang đá rất dài, đi nửa khắc đồng hồ mới đến điểm cuối, một căn phòng đá lớn hơn trăm trượng xuất hiện ở trước mặt bọn họ, vách đá gồ ghề, nhìn qua không có bất cứ gì khác thường.
Long Tô Địch lấy ra một cây cờ trận màu vàng, lóe lên nhập vào vách đá, vách đá sau khi sáng lên một đợt ánh vàng chói mắt, hiện ra một cái cửa hang lớn khoảng một trượng, ba người bọn Long Tô Địch đi vào.
Đây là một cái hang đá hơn ba mươi trượng, trên vách đá có dấu vết con người tạo thành rõ ràng.
Vương Trường Sinh sâu sắc cảm ứng được, nơi đây có hỏa linh khí nhàn nhạt, nếu không phải hắn tu luyện là công pháp thuộc tính thủy, khá mẫn cảm đối với hỏa linh khí, còn chưa nhất định có thể phát hiện.
Bên trái hang đá, có một màn hào quang màu đỏ nhạt, trên màn hào quang có hình một ngọn lửa.
“Cấm chế này cực kỳ chắc chắn, quan trọng nhất là, cấm chế này sẽ thong thả chữa trị, trừ phi một lần phá đi trận này, nếu không mặc kệ cấm chế này bị hao tổn nghiêm trọng cỡ nào, sẽ chậm rãi chữa trị, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ra tay phá trận, chia đều bảo vật đạt được.”
Tấm phù bảo kia trên tay hắn còn có thể sử dụng một lần, hắn không dám cam đoan phía sau cấm chế này có cấm chế khác không, xuất phát từ cẩn thận, hắn mới mời người ngoài hỗ trợ.
Ba người bọn Long Tô Địch đều lấy ra hai món pháp khí, công kích màn hào quang màu đỏ. Vương Trường Sinh và Vương Trường Hào đều lấy ra hai con rối thú bậc hai hạ phẩm, công kích màn hào quang màu đỏ.
Nhìn thấy bốn con rối thú bậc hai, ở chỗ sâu trong ánh mắt Long Tô Địch lóe lên vài phần tham lam.
Bốn con rối thú bậc hai hạ phẩm, ít nhất sáu ngàn khối linh thạch.
Trong lúc nhất thời, tiếng ầm ầm không dứt, các loại linh quang đan xen.
Trận pháp không người chủ trì, tự nhiên không phát huy ra bao nhiêu lực lượng.
Nửa khắc đồng hồ sau, Long Tô Địch bắt pháp quyết, bốn cây phi đao màu xanh hào quang tăng vọt, hung hăng chém ở trên màn hào quang màu đỏ đang ảm đạm.
“Ầm!”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, màn hào quang màu đỏ tan vỡ ra, một thông đạo màu đỏ xuất hiện ở trước mặt bọn họ, một làn sóng nhiệt khó có thể chịu được ập vào mặt.
Năm người bọn Vương Trường Sinh không thể không thi triển cho mình một vòng bảo hộ, cho dù như thế, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được một luồng nhiệt độ cao.
Ba người Long Tô Địch lộ vẻ mặt vui mừng, Tô Long Dương thả ra một con linh hầu bậc một toàn thân màu đỏ, đi ở phía trước.
Thông đạo có chút hẹp, chỉ chứa được hai người thông qua.
Làm bọn họ thở phào một hơi là, phía trước không có cấm chế công kích.
Càng đi vào bên trong, nhiệt độ càng cao, sau khi xuyên qua một thông đạo màu đỏ thật dài, một cánh cửa đá màu đỏ chặn đường đi của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.