Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 804: Cháu Gái Ngoại Diệp Hải Đường
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Tiểu muội Thanh Lý đảo Trương Chí Cầm, đạo hữu xưng hô như thế nào?”
Trương Chí Cầm chắp tay với Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, khách khí hỏi.
Tu sĩ Kết Đan nàng từng gặp có mấy trăm người, Vương Trường Sinh không phải tu sĩ Kết Đan xuất sắc nhất, nàng quả thật không nhớ rõ Vương Trường Sinh.
...
“Tại hạ Vương Trường Sinh, Trương tiên tử, chúng ta trước kia từng gặp ở trên hội trao đổi, ngươi còn lấy thiên địa linh thủy trao đổi với ta đó!”
Vương Trường Sinh ôm quyền với Trương Chí Cầm, cười nói.
“Thì ra là Vương đạo hữu, Vương đạo hữu, bọn họ là tội phạm quan trọng chúng ta truy bắt, trên người bọn họ có thứ chúng ta cần, mong Vương đạo hữu có thể giao đồ vật bên trong túi trữ vật của bọn họ cho chúng ta, ở đây có ba món pháp bảo bậc một hạ phẩm, tính là một chút tâm ý của chúng ta.”
Trương Chí Cầm lấy ra ba cây phi đao màu xanh, khách khí nói.
Vương Trường Sinh tự nhiên sẽ không đáp ứng, vài món pháp bảo trên người đạo sĩ áo bào đỏ thì thôi, mấu chốt là một môn linh thuật người này nắm giữ, còn là linh thuật loại kiếm thuật.
Linh thuật loại kiếm thuật uy lực khá lớn, Vương Trường Sinh không có khả năng giao linh thuật cho Trương Chí Cầm.
Hắn vừa rồi giúp Thanh Lý Song Kiều, chủ yếu là muốn kết một cái thiện duyên, cái này không đại biểu hắn việc nào cũng phải lấy lòng Thanh Lý Song Kiều.
“Trương tiên tử, ngươi nói là cái gì vậy? Chúng ta tìm xem, nếu có, nhất định giao cho ngươi.”
Uông Như Yên mỉm cười, mở miệng nói.
Nói mấy câu đã muốn lấy đi một môn linh thuật, căn bản không có khả năng.
Nếu không phải có một pháp bảo phòng ngự bậc một trung phẩm, Uông Như Yên chưa chắc chống đỡ được đạo sĩ áo bào đỏ công kích.
Trương Chí Cầm và Trương Chí Vũ nhìn nhau một cái, các nàng muốn một môn linh thuật đó, nhưng xem ra, vợ chồng Vương Trường Sinh không tính giao ra.
Thực lực Vương Trường Sinh không kém, nếu là vì thế bùng nổ chiến đấu với vợ chồng Vương Trường Sinh, ai thắng ai thua còn khó mà nói.
“Chúng ta cần thi thể gã đó, còn có một môn linh thuật kia, các ngươi có thể phục chế một phần. Ba cây phi đao này chính là thù lao, thêm người bạn vẫn hơn thêm kẻ địch, ý Vương đạo hữu như thế nào?”
Trương Chí Cầm mỉm cười nói, ý uy hiếp trong lời hiển lộ không thể nghi ngờ.
Giá trị của một môn linh thuật công kích xa ở trên pháp bảo bậc một, linh thuật có thể truyền thừa xuống, pháp bảo bị hủy thì không còn.
“Phi đao thì thôi, ta muốn thiên địa linh thủy bậc ba, tại hạ luyện khí cần thiên địa linh thủy bậc ba.”
Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, thay đổi một điều kiện.
Hắn vốn là muốn phi đao cùng thiên địa linh thủy, nhưng như vậy, Trương Chí Cầm chưa chắc đáp ứng.
Trương Chí Vũ có chút kinh ngạc, khách khí hỏi: “Sao? Vương đạo hữu là luyện khí sư bậc ba?”
Trương gia thời gian quật khởi quá ngắn, nội tình không đủ, luyện khí là sở đoản của Trương gia.
“Đúng vậy.”
Vương Trường Sinh thoải mái thừa nhận, có phải luyện khí sư bậc ba hay không, chỉ có hắn cùng Uông Như Yên rõ.
Hắn nhìn ra được, thái độ của Trương Chí Vũ có điều cải thiện.
“Trên người chúng ta không có thiên địa linh thủy bậc ba, không bằng các ngươi theo chúng ta về Thanh Lý đảo? Trương gia chúng ta chưa bao giờ bạc đãi bạn bè.”
Vương Trường Sinh tự nhiên sẽ không đáp ứng, đã không có thiên địa linh thủy, ba cây phi đao màu xanh cũng không tệ, vừa lúc Uông Như Yên thiếu pháp bảo.
Uông Như Yên cẩn thận kiểm tra một lần thi thể của đạo sĩ áo bào đỏ, sau khi xác nhận không bỏ sót, giao thi thể cho Trương Chí Cầm, linh thuật đó cũng phục chế một phần, giao cho Trương Chí Cầm.
“Vương đạo hữu, ngày khác có rảnh, có thể đến Thanh Lý đảo chúng ta làm khách, Trương gia chúng ta tuyệt đối hoan nghênh.”
Trương Chí Cầm nói xong lời này, cùng Trương Chí Vũ dọc theo đường lúc tới đây bay đi.
“Phu quân, chàng nói kẻ bọn họ đuổi giết thật sự là tà tu sao?”
Uông Như Yên nhìn bóng lưng Trương Chí Cầm cùng Trương Chí Vũ rời đi, tò mò hỏi.
“Khó mà nói, đúng đúng sai sai, ai nói rõ được, không quản những thứ này nữa, chúng ta mau trở về đi! Đừng để người ta thuê mất hòn đảo tốt.”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hóa thành hai độn quang, bay về phía bầu trời.
Đông Hoang, Ngụy quốc.
Hồng Diệp lĩnh, Vương Trường Nguyệt nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi.
Diệp Lâm ngồi ở trước giường, trong lòng bế một bé gái, trong mắt tràn đầy nét cưng chiều.
“Phu nhân, nàng vất vả rồi.”
Diệp Lâm cầm chặt bàn tay Vương Trường Nguyệt, mặt đầy nhu tình nói.
Trên mặt Vương Trường Nguyệt lộ ra nụ cười vui mừng, nói: “Phu quân, chàng nghĩ được cái tên nào hay chưa?”
“Tên là Diệp Hồng Đậu đi! Nàng không phải thích ăn nhất bánh đậu đỏ sao?”
Má Vương Trường Nguyệt đỏ lên, gắt: “Nào có ai đặt tên cho trẻ con loại tên này, ta thấy tên là Diệp Hải Đường đi! Chàng không phải nói, chỗ ở của chàng trước kia trồng không ít Hải Đường hoa.”
Diệp Lâm mỉm cười, nói: “Được, theo ý nàng, tên Diệp Hải Đường, đứa nhỏ kế tiếp tên Diệp Hồng Đậu.”
“Không biết đứa nhỏ này có linh căn hay không, hy vọng là tam linh căn.”
“Nàng yên tâm đi! Ta mang kKim Nguyệt Linh Đồng, đứa nhỏ này tư chất kém nữa cũng sẽ không là ngụy linh căn, ta sẽ mang sở học đời này của ta dạy hết cho con bé, con bé nhất định sẽ đi được xa hơn so với chúng ta.” Diệp Lâm tràn đầy tự tin nói.
Vương Trường Nguyệt cười gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía bé gái tràn đầy từ ái.
...
Thanh Liên sơn trang, phòng nghị sự.
Vương Thanh Khải đang nghe tám vị trưởng lão báo cáo, trên mặt mỗi người che kín nét vui mừng.
“Gia chủ, trong tộc trước mắt có một ngàn hai trăm ba mươi bảy người tu tiên, hai tu sĩ Kết Đan, năm mươi hai Trúc Cơ, tu sĩ Luyện Khí một ngàn một trăm tám mươi ba người, phàm nhân một trăm tám mươi bảy vạn chín ngàn hai trăm bảy mươi tám người, năm nay phàm nhân sinh ra hai người có linh căn.”
Uông Như Yên Kết Đan, Vương Thanh Sơn được Tiêu Dao Kiếm Tôn của Thái Nhất tiên môn thu làm ký danh đệ tử, Vương Thanh Khải buông tay ra chân bồi dưỡng tộc nhân, tăng kết bạn giảm kéo thù.
Trương Chí Cầm chắp tay với Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, khách khí hỏi.
Tu sĩ Kết Đan nàng từng gặp có mấy trăm người, Vương Trường Sinh không phải tu sĩ Kết Đan xuất sắc nhất, nàng quả thật không nhớ rõ Vương Trường Sinh.
...
“Tại hạ Vương Trường Sinh, Trương tiên tử, chúng ta trước kia từng gặp ở trên hội trao đổi, ngươi còn lấy thiên địa linh thủy trao đổi với ta đó!”
Vương Trường Sinh ôm quyền với Trương Chí Cầm, cười nói.
“Thì ra là Vương đạo hữu, Vương đạo hữu, bọn họ là tội phạm quan trọng chúng ta truy bắt, trên người bọn họ có thứ chúng ta cần, mong Vương đạo hữu có thể giao đồ vật bên trong túi trữ vật của bọn họ cho chúng ta, ở đây có ba món pháp bảo bậc một hạ phẩm, tính là một chút tâm ý của chúng ta.”
Trương Chí Cầm lấy ra ba cây phi đao màu xanh, khách khí nói.
Vương Trường Sinh tự nhiên sẽ không đáp ứng, vài món pháp bảo trên người đạo sĩ áo bào đỏ thì thôi, mấu chốt là một môn linh thuật người này nắm giữ, còn là linh thuật loại kiếm thuật.
Linh thuật loại kiếm thuật uy lực khá lớn, Vương Trường Sinh không có khả năng giao linh thuật cho Trương Chí Cầm.
Hắn vừa rồi giúp Thanh Lý Song Kiều, chủ yếu là muốn kết một cái thiện duyên, cái này không đại biểu hắn việc nào cũng phải lấy lòng Thanh Lý Song Kiều.
“Trương tiên tử, ngươi nói là cái gì vậy? Chúng ta tìm xem, nếu có, nhất định giao cho ngươi.”
Uông Như Yên mỉm cười, mở miệng nói.
Nói mấy câu đã muốn lấy đi một môn linh thuật, căn bản không có khả năng.
Nếu không phải có một pháp bảo phòng ngự bậc một trung phẩm, Uông Như Yên chưa chắc chống đỡ được đạo sĩ áo bào đỏ công kích.
Trương Chí Cầm và Trương Chí Vũ nhìn nhau một cái, các nàng muốn một môn linh thuật đó, nhưng xem ra, vợ chồng Vương Trường Sinh không tính giao ra.
Thực lực Vương Trường Sinh không kém, nếu là vì thế bùng nổ chiến đấu với vợ chồng Vương Trường Sinh, ai thắng ai thua còn khó mà nói.
“Chúng ta cần thi thể gã đó, còn có một môn linh thuật kia, các ngươi có thể phục chế một phần. Ba cây phi đao này chính là thù lao, thêm người bạn vẫn hơn thêm kẻ địch, ý Vương đạo hữu như thế nào?”
Trương Chí Cầm mỉm cười nói, ý uy hiếp trong lời hiển lộ không thể nghi ngờ.
Giá trị của một môn linh thuật công kích xa ở trên pháp bảo bậc một, linh thuật có thể truyền thừa xuống, pháp bảo bị hủy thì không còn.
“Phi đao thì thôi, ta muốn thiên địa linh thủy bậc ba, tại hạ luyện khí cần thiên địa linh thủy bậc ba.”
Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, thay đổi một điều kiện.
Hắn vốn là muốn phi đao cùng thiên địa linh thủy, nhưng như vậy, Trương Chí Cầm chưa chắc đáp ứng.
Trương Chí Vũ có chút kinh ngạc, khách khí hỏi: “Sao? Vương đạo hữu là luyện khí sư bậc ba?”
Trương gia thời gian quật khởi quá ngắn, nội tình không đủ, luyện khí là sở đoản của Trương gia.
“Đúng vậy.”
Vương Trường Sinh thoải mái thừa nhận, có phải luyện khí sư bậc ba hay không, chỉ có hắn cùng Uông Như Yên rõ.
Hắn nhìn ra được, thái độ của Trương Chí Vũ có điều cải thiện.
“Trên người chúng ta không có thiên địa linh thủy bậc ba, không bằng các ngươi theo chúng ta về Thanh Lý đảo? Trương gia chúng ta chưa bao giờ bạc đãi bạn bè.”
Vương Trường Sinh tự nhiên sẽ không đáp ứng, đã không có thiên địa linh thủy, ba cây phi đao màu xanh cũng không tệ, vừa lúc Uông Như Yên thiếu pháp bảo.
Uông Như Yên cẩn thận kiểm tra một lần thi thể của đạo sĩ áo bào đỏ, sau khi xác nhận không bỏ sót, giao thi thể cho Trương Chí Cầm, linh thuật đó cũng phục chế một phần, giao cho Trương Chí Cầm.
“Vương đạo hữu, ngày khác có rảnh, có thể đến Thanh Lý đảo chúng ta làm khách, Trương gia chúng ta tuyệt đối hoan nghênh.”
Trương Chí Cầm nói xong lời này, cùng Trương Chí Vũ dọc theo đường lúc tới đây bay đi.
“Phu quân, chàng nói kẻ bọn họ đuổi giết thật sự là tà tu sao?”
Uông Như Yên nhìn bóng lưng Trương Chí Cầm cùng Trương Chí Vũ rời đi, tò mò hỏi.
“Khó mà nói, đúng đúng sai sai, ai nói rõ được, không quản những thứ này nữa, chúng ta mau trở về đi! Đừng để người ta thuê mất hòn đảo tốt.”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hóa thành hai độn quang, bay về phía bầu trời.
Đông Hoang, Ngụy quốc.
Hồng Diệp lĩnh, Vương Trường Nguyệt nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi.
Diệp Lâm ngồi ở trước giường, trong lòng bế một bé gái, trong mắt tràn đầy nét cưng chiều.
“Phu nhân, nàng vất vả rồi.”
Diệp Lâm cầm chặt bàn tay Vương Trường Nguyệt, mặt đầy nhu tình nói.
Trên mặt Vương Trường Nguyệt lộ ra nụ cười vui mừng, nói: “Phu quân, chàng nghĩ được cái tên nào hay chưa?”
“Tên là Diệp Hồng Đậu đi! Nàng không phải thích ăn nhất bánh đậu đỏ sao?”
Má Vương Trường Nguyệt đỏ lên, gắt: “Nào có ai đặt tên cho trẻ con loại tên này, ta thấy tên là Diệp Hải Đường đi! Chàng không phải nói, chỗ ở của chàng trước kia trồng không ít Hải Đường hoa.”
Diệp Lâm mỉm cười, nói: “Được, theo ý nàng, tên Diệp Hải Đường, đứa nhỏ kế tiếp tên Diệp Hồng Đậu.”
“Không biết đứa nhỏ này có linh căn hay không, hy vọng là tam linh căn.”
“Nàng yên tâm đi! Ta mang kKim Nguyệt Linh Đồng, đứa nhỏ này tư chất kém nữa cũng sẽ không là ngụy linh căn, ta sẽ mang sở học đời này của ta dạy hết cho con bé, con bé nhất định sẽ đi được xa hơn so với chúng ta.” Diệp Lâm tràn đầy tự tin nói.
Vương Trường Nguyệt cười gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía bé gái tràn đầy từ ái.
...
Thanh Liên sơn trang, phòng nghị sự.
Vương Thanh Khải đang nghe tám vị trưởng lão báo cáo, trên mặt mỗi người che kín nét vui mừng.
“Gia chủ, trong tộc trước mắt có một ngàn hai trăm ba mươi bảy người tu tiên, hai tu sĩ Kết Đan, năm mươi hai Trúc Cơ, tu sĩ Luyện Khí một ngàn một trăm tám mươi ba người, phàm nhân một trăm tám mươi bảy vạn chín ngàn hai trăm bảy mươi tám người, năm nay phàm nhân sinh ra hai người có linh căn.”
Uông Như Yên Kết Đan, Vương Thanh Sơn được Tiêu Dao Kiếm Tôn của Thái Nhất tiên môn thu làm ký danh đệ tử, Vương Thanh Khải buông tay ra chân bồi dưỡng tộc nhân, tăng kết bạn giảm kéo thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.