Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 639: Cháu Ngoại Triệu Tử Ngọc (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Nếu là Triệu Vân Hải vừa ra giá Hoàng Hạo Sơn đã ngậm miệng, Hoàng Hạo Sơn cũng quá mất mặt rồi.
Trải qua mấy lần tăng giá, Kiền Hỏa Phiến này lấy giá hai trăm hai mươi vạn bị Hoàng Hạo Sơn đấu giá được.
Trên thực tế, Kiền Hỏa Phiến này căn bản không đáng giá hai trăm hai mươi vạn, giá hoàn thành giao dịch cao như vậy, chủ yếu là Hoàng Hạo Sơn và Triệu Vân Hải đấu giá, hai người giống như có thù oán riêng, người khác vui vẻ xem náo nhiệt.
Sau khi đấu giá xong Kiền Hỏa Phiến này, hội đấu giá cũng liền kết thúc, hội đấu giá này, tu sĩ Nguyên Anh chỉ là đến góp mặt chút, nhưng vãn bối của bọn họ trái lại đấu giá không ít thứ.
Thanh Lý Song Kiều đều đấu giá mua không ít thứ, tài lực của Trương gia có thể thấy được phần nào.
“Hội đấu giá đến đây là chấm dứt, cảm tạ các vị tiền bối, đạo hữu không ngại xa xôi vạn dặm tới tham gia hội đấu giá Vạn Bảo Thương Minh chúng ta tổ chức, lần sau chúng ta sẽ chuẩn bị thương phẩm càng tốt hơn, hoan nghênh các vị đến lúc đó tham gia.”
Lý Diễn nói xong lời này, tu sĩ Kết Đan ở đây lục tục rời khỏi.
Về tới chỗ ở, Vương Trường Sinh lấy ra Hổ Sa Cung, nhẹ nhàng kéo dây cung, sắc mặt hắn đỏ bừng, mới có thể kéo căng dây cung.
Có Hổ Sa Cung này, Vương Trường Sinh đã có thêm một loại thủ đoạn đối địch.
Hắn ở trên hội đấu giá tiêu hơn trăm vạn linh thạch, đã khiến không ít người chú ý, hắn tính ở lại trên đảo Kim Long một đoạn thời gian, luyện hóa mấy món pháp bảo rồi mới rời khỏi.
Hải vực San Hô, đảo Linh Miết.
Gian phòng nào đó, Vương Thanh Sơn ngồi xếp bằng ở trên giường gỗ, hai mắt nhắm nghiền, trong phòng lơ lửng hư ảnh mấy trăm thanh phi kiếm dài ngắn không đồng nhất, theo Vương Thanh Sơn hít thở thổ nạp, hư ảnh phi kiếm chớp lên không ngừng, phát ra từng đợt tiếng kiếm ngân thanh thúy dễ nghe.
Một lát sau, Vương Thanh Sơn mở mắt, trong mắt có tinh quang lóe lên, hư ảnh phi kiếm tiêu tán hết.
“Trúc Cơ tầng sáu!”
Vương Thanh Sơn khẽ thở ra một hơi, trên mặt lộ ra một chút vui mừng.
Nam Hải tài nguyên tu tiên phong phú, săn giết yêu thú thu hoạch, hắn hơn phân nửa dùng để mua tài nguyên tu tiên, phụ trợ tu luyện.
“Cũng không biết cửu thúc trở về chưa.”
Vương Thanh Sơn lẩm bẩm một câu, đứng dậy đi ra ngoài.
Trong sân, Uông Như Yên nhíu mày, đang nói cái gì đó với Vương Thanh Thuân.
Vương Trường Sinh rời khỏi đã gần một năm, còn chưa trở về, Uông Như Yên cực kỳ lo lắng.
“Cửu thẩm, thập nhị đệ, mọi người nói chuyện gì thế! Cửu thúc còn chưa trở về sao?”
Vương Thanh Sơn từ trong lầu các đi ra, thuận miệng hỏi.
“Thất ca, huynh tiến vào Trúc Cơ tầng sáu rồi!”
Giọng điệu Vương Thanh Thuân tràn ngập hâm mộ.
Uông Như Yên phát hiện Vương Thanh Sơn tiến vào Trúc Cơ tầng sáu, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Khi nàng gả vào Vương gia, Vương Thanh Sơn còn chưa Trúc Cơ, mà bây giờ, Vương Thanh Sơn đã tu luyện đến Trúc Cơ tầng sáu, nàng còn kẹt ở Trúc Cơ tầng sáu.
Mấy năm qua săn giết yêu thú, có Vương Trường Sinh ở bên cạnh, bọn họ chưa gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, Uông Như Yên cũng không thể hóa giải bình cảnh.
“Thanh Sơn, cửu thúc của cháu còn chưa trở về, chúng ta tính đi đảo Kim Long nhìn một chút, hy vọng hắn không có việc gì.”
“Không cần đi nữa, ta đây không phải trở lại rồi sao?”
Tiếng Vương Trường Sinh chợt vang lên, lời này vừa dứt, Vương Trường Sinh đi đến, trên mặt treo nụ cười.
Hắn tốn mấy tháng thời gian, luyện hóa nhiều món pháp bảo, lúc này mới quay về hải vực San Hô, nhưng Nam Hải gần đây có chút loạn, nhiều hải vực đều xuất hiện tà tu, trên đường trì hoãn một đoạn thời gian, hắn lúc này mới về trễ.
Nhìn thấy Vương Trường Sinh bình an trở về, trái tim thấp thỏm của Uông Như Yên yên tâm, cười nói: “Phu quân, chàng nếu còn không trở lại, chúng ta đã muốn đi tìm chàng rồi.”
“Trên đường chậm trễ một ít thời gian, không có gì đáng ngại, chúng ta cũng tới lúc trở về rồi. Nam Hải trong khoảng thời gian này khá loạn, chúng ta nhanh chóng quay về Đông Hoang đi!”
Ba người bọn Uông Như Yên đều không có ý kiến, bọn họ thu thập đơn giản một lần, theo Vương Trường Sinh rời khỏi.
Sau khi đến Truyền tống điện, Vương Trường Sinh thanh toán linh thạch, bốn người đứng ở trên truyền tống trận.
Một cột sáng màu trắng thô to sáng lên ở dưới chân bọn họ, bao phủ bốn người bọn họ.
Sau khi cột sáng màu trắng tiêu tán, bốn người bọn Vương Trường Sinh biến mất.
Thái Nhất tiên môn, trong căn nhà trúc nào đó.
Vương Minh Nhân đang nói chuyện phiếm với Từ Tử Hoa, Vương Minh Nhân đã là Trúc Cơ tầng sáu, hắn muốn đạt được linh vật Kết Đan, phải tích góp được đủ điểm cống hiến.
Nam Hải tài nguyên yêu thú phong phú, Vương Minh Nhân tính tới Nam Hải, vừa lúc Thái Nhất tiên môn có phân đà ở Nam Hải.
“Nam Hải mấy năm nay khá loạn, tu sĩ Kết Đan cũng đã xuất hiện thương vong, ngươi đi Nam Hải chỉ sợ không có thu hoạch quá lớn. Nam Hải sát biển lớn, tài nguyên tu tiên thuộc tính thủy khá nhiều, công pháp ngươi tu luyện là kim hỏa song thuộc tính, vi sư không đề nghị ngươi đi Nam Hải.”
Từ Tử Hoa nói thấm thía. Hắn nhậm chức ở Chấp Sự điện, tin tức nhanh nhạy, tình huống các phân đà của Thái Nhất tiên môn, hắn đều rõ như lòng bàn tay.
Chuyến đi Thái Nhất bí cảnh, Vương Minh Nhân mang ra linh dược Từ Tử Hoa cần.
Vương Minh Nhân là song linh căn, đã tu luyện đến Trúc Cơ tầng sáu, Từ Tử Hoa rất coi trọng đồ đệ này. Nếu Vương Minh Nhân tiến vào Kết Đan kỳ, tông môn sẽ thưởng Từ Tử Hoa, đối với Từ Tử Hoa ngày sau phát triển cũng có ích.
“Đệ tử ngu muội, còn xin sư phụ chỉ điểm bến mê.”
Vương Minh Nhân cúi người hành lễ, chân thành nói.
Từ Tử Hoa là trưởng lão Chấp Sự điện, tin tức linh thông, kết bạn rộng khắp, Vương Minh Nhân hy vọng Từ Tử Hoa an bài cho hắn một công việc tốt, đã không chậm trễ tu luyện, tốt nhất lại có thể tích góp lượng lớn điểm cống hiến, làm chuẩn bị cho Kết Đan.
Từ Tử Hoa mỉm cười, nói: “Bắc cương nhiều rừng rậm, không khí nóng nực, tài nguyên khoáng sản phong phú, tài nguyên tu tiên thuộc tính kim hỏa tương đối nhiều, ngươi nếu đi Bắc cương, tốc độ tu luyện khẳng định sẽ đề cao không ít. Thái Nhất tiên môn chúng ta vốn là một môn phái nhỏ của Bắc cương,về sau Nhân tộc khai phá Đông Hoang, chúng ta dời cả phái đến Đông Hoang, phát triển mấy ngàn năm mới có cục diện hôm nay, nhưng Thái Nhất tiên môn chúng ta năm đó ở Bắc cương bị chèn ép, là bị đuổi ra.”
Trải qua mấy lần tăng giá, Kiền Hỏa Phiến này lấy giá hai trăm hai mươi vạn bị Hoàng Hạo Sơn đấu giá được.
Trên thực tế, Kiền Hỏa Phiến này căn bản không đáng giá hai trăm hai mươi vạn, giá hoàn thành giao dịch cao như vậy, chủ yếu là Hoàng Hạo Sơn và Triệu Vân Hải đấu giá, hai người giống như có thù oán riêng, người khác vui vẻ xem náo nhiệt.
Sau khi đấu giá xong Kiền Hỏa Phiến này, hội đấu giá cũng liền kết thúc, hội đấu giá này, tu sĩ Nguyên Anh chỉ là đến góp mặt chút, nhưng vãn bối của bọn họ trái lại đấu giá không ít thứ.
Thanh Lý Song Kiều đều đấu giá mua không ít thứ, tài lực của Trương gia có thể thấy được phần nào.
“Hội đấu giá đến đây là chấm dứt, cảm tạ các vị tiền bối, đạo hữu không ngại xa xôi vạn dặm tới tham gia hội đấu giá Vạn Bảo Thương Minh chúng ta tổ chức, lần sau chúng ta sẽ chuẩn bị thương phẩm càng tốt hơn, hoan nghênh các vị đến lúc đó tham gia.”
Lý Diễn nói xong lời này, tu sĩ Kết Đan ở đây lục tục rời khỏi.
Về tới chỗ ở, Vương Trường Sinh lấy ra Hổ Sa Cung, nhẹ nhàng kéo dây cung, sắc mặt hắn đỏ bừng, mới có thể kéo căng dây cung.
Có Hổ Sa Cung này, Vương Trường Sinh đã có thêm một loại thủ đoạn đối địch.
Hắn ở trên hội đấu giá tiêu hơn trăm vạn linh thạch, đã khiến không ít người chú ý, hắn tính ở lại trên đảo Kim Long một đoạn thời gian, luyện hóa mấy món pháp bảo rồi mới rời khỏi.
Hải vực San Hô, đảo Linh Miết.
Gian phòng nào đó, Vương Thanh Sơn ngồi xếp bằng ở trên giường gỗ, hai mắt nhắm nghiền, trong phòng lơ lửng hư ảnh mấy trăm thanh phi kiếm dài ngắn không đồng nhất, theo Vương Thanh Sơn hít thở thổ nạp, hư ảnh phi kiếm chớp lên không ngừng, phát ra từng đợt tiếng kiếm ngân thanh thúy dễ nghe.
Một lát sau, Vương Thanh Sơn mở mắt, trong mắt có tinh quang lóe lên, hư ảnh phi kiếm tiêu tán hết.
“Trúc Cơ tầng sáu!”
Vương Thanh Sơn khẽ thở ra một hơi, trên mặt lộ ra một chút vui mừng.
Nam Hải tài nguyên tu tiên phong phú, săn giết yêu thú thu hoạch, hắn hơn phân nửa dùng để mua tài nguyên tu tiên, phụ trợ tu luyện.
“Cũng không biết cửu thúc trở về chưa.”
Vương Thanh Sơn lẩm bẩm một câu, đứng dậy đi ra ngoài.
Trong sân, Uông Như Yên nhíu mày, đang nói cái gì đó với Vương Thanh Thuân.
Vương Trường Sinh rời khỏi đã gần một năm, còn chưa trở về, Uông Như Yên cực kỳ lo lắng.
“Cửu thẩm, thập nhị đệ, mọi người nói chuyện gì thế! Cửu thúc còn chưa trở về sao?”
Vương Thanh Sơn từ trong lầu các đi ra, thuận miệng hỏi.
“Thất ca, huynh tiến vào Trúc Cơ tầng sáu rồi!”
Giọng điệu Vương Thanh Thuân tràn ngập hâm mộ.
Uông Như Yên phát hiện Vương Thanh Sơn tiến vào Trúc Cơ tầng sáu, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Khi nàng gả vào Vương gia, Vương Thanh Sơn còn chưa Trúc Cơ, mà bây giờ, Vương Thanh Sơn đã tu luyện đến Trúc Cơ tầng sáu, nàng còn kẹt ở Trúc Cơ tầng sáu.
Mấy năm qua săn giết yêu thú, có Vương Trường Sinh ở bên cạnh, bọn họ chưa gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, Uông Như Yên cũng không thể hóa giải bình cảnh.
“Thanh Sơn, cửu thúc của cháu còn chưa trở về, chúng ta tính đi đảo Kim Long nhìn một chút, hy vọng hắn không có việc gì.”
“Không cần đi nữa, ta đây không phải trở lại rồi sao?”
Tiếng Vương Trường Sinh chợt vang lên, lời này vừa dứt, Vương Trường Sinh đi đến, trên mặt treo nụ cười.
Hắn tốn mấy tháng thời gian, luyện hóa nhiều món pháp bảo, lúc này mới quay về hải vực San Hô, nhưng Nam Hải gần đây có chút loạn, nhiều hải vực đều xuất hiện tà tu, trên đường trì hoãn một đoạn thời gian, hắn lúc này mới về trễ.
Nhìn thấy Vương Trường Sinh bình an trở về, trái tim thấp thỏm của Uông Như Yên yên tâm, cười nói: “Phu quân, chàng nếu còn không trở lại, chúng ta đã muốn đi tìm chàng rồi.”
“Trên đường chậm trễ một ít thời gian, không có gì đáng ngại, chúng ta cũng tới lúc trở về rồi. Nam Hải trong khoảng thời gian này khá loạn, chúng ta nhanh chóng quay về Đông Hoang đi!”
Ba người bọn Uông Như Yên đều không có ý kiến, bọn họ thu thập đơn giản một lần, theo Vương Trường Sinh rời khỏi.
Sau khi đến Truyền tống điện, Vương Trường Sinh thanh toán linh thạch, bốn người đứng ở trên truyền tống trận.
Một cột sáng màu trắng thô to sáng lên ở dưới chân bọn họ, bao phủ bốn người bọn họ.
Sau khi cột sáng màu trắng tiêu tán, bốn người bọn Vương Trường Sinh biến mất.
Thái Nhất tiên môn, trong căn nhà trúc nào đó.
Vương Minh Nhân đang nói chuyện phiếm với Từ Tử Hoa, Vương Minh Nhân đã là Trúc Cơ tầng sáu, hắn muốn đạt được linh vật Kết Đan, phải tích góp được đủ điểm cống hiến.
Nam Hải tài nguyên yêu thú phong phú, Vương Minh Nhân tính tới Nam Hải, vừa lúc Thái Nhất tiên môn có phân đà ở Nam Hải.
“Nam Hải mấy năm nay khá loạn, tu sĩ Kết Đan cũng đã xuất hiện thương vong, ngươi đi Nam Hải chỉ sợ không có thu hoạch quá lớn. Nam Hải sát biển lớn, tài nguyên tu tiên thuộc tính thủy khá nhiều, công pháp ngươi tu luyện là kim hỏa song thuộc tính, vi sư không đề nghị ngươi đi Nam Hải.”
Từ Tử Hoa nói thấm thía. Hắn nhậm chức ở Chấp Sự điện, tin tức nhanh nhạy, tình huống các phân đà của Thái Nhất tiên môn, hắn đều rõ như lòng bàn tay.
Chuyến đi Thái Nhất bí cảnh, Vương Minh Nhân mang ra linh dược Từ Tử Hoa cần.
Vương Minh Nhân là song linh căn, đã tu luyện đến Trúc Cơ tầng sáu, Từ Tử Hoa rất coi trọng đồ đệ này. Nếu Vương Minh Nhân tiến vào Kết Đan kỳ, tông môn sẽ thưởng Từ Tử Hoa, đối với Từ Tử Hoa ngày sau phát triển cũng có ích.
“Đệ tử ngu muội, còn xin sư phụ chỉ điểm bến mê.”
Vương Minh Nhân cúi người hành lễ, chân thành nói.
Từ Tử Hoa là trưởng lão Chấp Sự điện, tin tức linh thông, kết bạn rộng khắp, Vương Minh Nhân hy vọng Từ Tử Hoa an bài cho hắn một công việc tốt, đã không chậm trễ tu luyện, tốt nhất lại có thể tích góp lượng lớn điểm cống hiến, làm chuẩn bị cho Kết Đan.
Từ Tử Hoa mỉm cười, nói: “Bắc cương nhiều rừng rậm, không khí nóng nực, tài nguyên khoáng sản phong phú, tài nguyên tu tiên thuộc tính kim hỏa tương đối nhiều, ngươi nếu đi Bắc cương, tốc độ tu luyện khẳng định sẽ đề cao không ít. Thái Nhất tiên môn chúng ta vốn là một môn phái nhỏ của Bắc cương,về sau Nhân tộc khai phá Đông Hoang, chúng ta dời cả phái đến Đông Hoang, phát triển mấy ngàn năm mới có cục diện hôm nay, nhưng Thái Nhất tiên môn chúng ta năm đó ở Bắc cương bị chèn ép, là bị đuổi ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.