Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 231: Chạy Đi Tiền Tuyến (2)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Bốn tông môn lớn mạnh mẽ điều động gia tộc tu tiên, nếu không có một chút lợi ích, người gia tộc tu tiên chỉ sợ bỏ công không bỏ sức.

Vương Trường Sinh và Vương Diệu Tông đều được nhận một món pháp khí trung phẩm, mỗi người đều hai khối linh thạch trung phẩm, tu sĩ Luyện Khí kỳ mỗi người hai mươi khối linh thạch, một món linh khí trung phẩm.

Lĩnh xong, thanh niên áo sam xanh dặn dò vài câu, bảo Vương Trường Sinh cùng Vương Diệu Tông đừng rời khỏi thành Tiên Duyên, rồi để bọn họ tự do hành động.

“Trường Sinh, ngươi đi tìm nhị thập ngũ đệ, đưa hắn đến nhà trúc chúng ta ở, ta trở về xem tộc nhân.”

“Không có vấn đề, Nhị bá công.”

Vương Trường Sinh đáp ứng, tách ra với Vương Diệu Tông.

Trên đường người tu tiên rất nhiều, dòng người trào đi, rất náo nhiệt.

Vương Trường Sinh rất nhanh đã tìm được Vương Diệu Long, Vương Diệu Long nhìn thấy Vương Trường Sinh, tỏ ra cực kỳ vui vẻ.

“Nhị thập ngũ thúc công, gần đây khỏe không.”

Vương Trường Sinh cười chào hỏi một tiếng.

Vương Diệu Long vẻ mặt u sầu, cười khổ nói: “Tốt cái gì mà tốt, mấy tháng trước, đệ tử bốn tông phái Đại Tống chạy tới nơi đây, xây dựng công sự, cho vào không cho ra, bà thím của ngươi mang thai, ta muốn đưa nàng về Thanh Liên sơn cũng không có cơ hội. Đúng rồi, Trường Sinh, chỉ một mình ngươi sao?”

“Không phải, trừ ta, còn có Nhị bá công và ba mươi tộc nhân Luyện Khí kỳ, bốn tông phái Đại Tống mộ binh chúng ta tham chiến, không có cách nào cả. Nhị bá công nói, bảo ta đưa ngươi đi gặp hắn, chúng ta mới từ Thanh Liên sơn tới thành Tiên Duyên, hiểu biết tình huống có hạn.”

“Bốn tông phái Đại Tống phái thêm đệ tử vào đóng ở thành Tiên Duyên, ta đã biết sẽ có một ngày này. Mấy ngày nay, ta cũng nghe được một ít tình huống, hy vọng có thể có trợ giúp đối với các ngươi. Đi, ta theo ngươi gặp nhị ca, nếu có thể đưa bà thím ngươi đi thì tốt rồi.”

Vương Diệu Long dặn dò Vương Minh Xán vài câu, liền theo Vương Trường Sinh rời khỏi.



Vương Trường Sinh còn chưa đi bao xa, đột nhiên dừng bước, nhíu mày.

Một nho sinh áo sam xanh nhã nhặn, khuôn mặt trắng nõn đi về phía bọn họ, bên cạnh dẫn theo một thiếu phụ mặc váy dài màu lam, hai người vừa nói vừa cười, tỏ ra vô cùng thân thiết.

Nho sinh áo sam xanh không phải ai khác, chính là Nam Cung Thần.

Vương Trường Sinh mơ hồ hiểu, Triệu Ngưng Hương lần trước vì sao sẽ lạnh như băng đối với hắn, quá nửa là Nam Cung Thần có niềm vui mới.

Nam Cung Thần tựa như chưa chú ý tới Vương Trường Sinh, cùng nữ tử váy lam đi qua.

“Trường Sinh, làm sao vậy?”

“Không có gì, chúng ta đi thôi! Đừng để Nhị bá công đợi lâu.”

Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh dẫn Vương Diệu Long về tới nhà trúc.

Sau khi khởi động trận pháp cách âm trong nhà trúc, đám người Vương Trường Sinh tụ tập cùng một chỗ, Vương Diệu Long giới thiệu cho bọn họ tình huống mình biết.

Năm tháng trước, bốn tông phái Đại Tống phái thêm đệ tử đến thành Tiên Duyên, mở rộng xây dựng thành Tiên Duyên, điều động bộ phận người tu tiên, giúp bọn họ thủ vệ thành Tiên Duyên.

Hơn ba tháng trước, năm tông phái Ngụy quốc đánh tới thành Tiên Duyên, năm tông phái Ngụy quốc và bốn tông phái Tống quốc giao chiến mười mấy lần, thương vong không ít người tu tiên, không biết nguyên nhân gì, tu sĩ Kết Đan kỳ chưa động thủ, mỗi lần đều là Trúc Cơ kỳ Luyện Khí kỳ hỗn chiến, hai bên đều thương vong thê thảm nặng nề.

“Phường thị Tử Nguyệt sao nhanh như vậy bị hạ rồi? Theo lý thuyết không nên chứ! Bốn tông phái kinh doanh phường thị Tử Nguyệt nhiều năm, vậy mà cũng ngăn không được năm tông phái Ngụy quốc, thành Tiên Duyên càng thêm không ngăn được.”

Trong lòng Vương Diệu Tông tràn ngập nghi vấn, khuôn mặt u sầu.

Vương Diệu Long lắc đầu, thở dài nói: “Nội tình cụ thể, ta cũng không rõ, nhưng chỉ dựa vào bốn tông phái Đại Tống, chỉ sợ không ngăn được năm tông phái Ngụy quốc, năm tông phái Ngụy quốc trời đánh, sớm không đến, muộn không đến, lại ở lúc này đến, Diệp Lệ đã mang thai, bây giờ cho vào không cho ra, nếu có thể đưa nàng về Thanh Liên sơn thì tốt rồi.”



“Nhị thập ngũ thúc công, Ngụy quốc vì sao phải tập trung binh lực công kích thành Tiên Duyên? Vì sao không phân tán binh lực? Như vậy không phải có thể chiếm lĩnh nhiều địa bàn hơn sao?”

Vương Trường Huy nghi vấn nói.

“Chia quân tất nhiên có thể chiếm nhiều địa bàn hơn, nhưng cũng dễ dàng bị chia ra mà tiêu diệt hơn, chỉ cần đánh sập quyết tâm phản kháng của bốn tông phái Tống quốc, lấy được toàn bộ Tống quốc cũng không nói chơi. Thành Tiên Duyên là cửa hàng lớn số lượng không nhiều của Tống quốc, bốn tông môn lớn mỗi lần đều ở nơi này tổ chức đại hội thu đồ đệ, lấy được nơi đây, ý nghĩa trọng đại, bốn tông phái Tống quốc không phải trợ thủ của năm tông phái Ngụy quốc, khẳng định sẽ tìm người hỗ trợ, một trận chiến này, còn không biết phải đánh bao lâu.”

Vương Diệu Tông chậm rãi nói, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Vương Trường Sinh khẽ thở dài một hơi, trịnh trọng nói: “Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, chúng ta tận khả năng tăng cường thực lực, thực lực càng mạnh, tỷ lệ sống sót mới có thể lớn hơn một chút.”

“Trường Sinh nói không sai, bây giờ cách vài ngày đánh một lần, các ngươi chỉ sợ rất nhanh sẽ phải ra chiến trường. Nhị ca, các ngươi cần thao luyện một lần mới được, theo ta biết, có hai gia tộc tu tiên đã bị đánh cho tàn phế, mười phần không còn được một.”

Vương Diệu Tông nhíu nhíu mày: “Mấy ngày đánh một lần? Có thời gian cụ thể không?”

“Không có, ngắn thì ba ngày, dài thì bảy ngày, hôm nay vừa mới đánh xong, trong vòng ba ngày các ngươi vẫn là an toàn, ba ngày sau thì khó mà nói, ta biết Vương gia chúng ta sẽ bị mộ binh, ở trước khi giá hàng tăng lên, mua một đám bùa bậc một và bốn lá bùa bậc hai, trên sổ sách không còn lại bao nhiêu linh thạch.”

Vương Diệu Long lấy ra một túi trữ vật màu xanh, trịnh trọng giao cho Vương Diệu Tông.

Mọi người trao đổi ba canh giờ, lúc này mới giải.

Trong tòa cung điện khí thế hoành tráng nào đó, năm vị tu sĩ Kết Đan kỳ lấy Trần Hồng Thiên cầm đầu đang bàn bạc cái gì.

“Trần đạo hữu, thế nào? Đường quốc nói như thế nào? Dựa theo ước định, bọn họ nên phát binh rồi chứ!”

Uông Hoa Sơn có chút khẩn trương hỏi, hắn cảm thấy hai nước Đường Tống chín tông môn liên thủ phần thắng rất lớn, lại thêm bốn tông phái Đại Tống cho hắn không ít ngon ngọt, hắn mới đồng ý tham chiến, chủ động cuốn lấy Tôn Quân Diễn.

Lúc này rời khỏi, cho dù bốn tông phái Tống quốc chịu đáp ứng, năm tông phái Ngụy quốc sau đó cũng sẽ tính sổ, Uông gia là cột vào trên một con thuyền với bốn tông phái Đại Tống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook