Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1450: Chạy Trốn (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Trên ống tay áo lão giả trường bào màu bạc có thêu một con quạ màu trắng, dáng người ục ịch. Trên mặt là tươi cười hàm hậu, làm cho người khác có một loại cảm giác bình dị gần gũi.
Nguyên Anh tu sĩ ở đây cũng không dám khinh khi lão giả trường bào bạc. Lão giả trường bào bạc là người đứng đầu Ngũ tiên hải ngoại Bắc Hàn lão nhân Hàn Thì Minh, Nguyên Anh hậu kỳ.
Hàn Thì Minh có thể lấy thân phận tán tu tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ, cũng không phải chỉ dựa vào cơ duyên là có thể làm được.
“Hàn đạo hữu nói đùa rồi, nếu không phải có Hàn đạo hữu hỗ trợ bám trụ Kim giao vương, chúng ta cũng có giết được Ba Nhã Na. Hôm nay chúng ta giết được năm dị tộc Nguyên Anh kỳ, chiến sự sau này có thể dễ dàng hơn rồi. Đúng rồi, Hàn đạo hữu, ngươi còn chưa liên hệ Thượng Nhâm đạo hữu sao? Nếu có hắn cùng tham chiến, kẻ địch chắc chắn sẽ tan tác nhanh hơn."
Phong Nguyệt mỉm cười nói, dựa theo ngôn ngữ của nàng, đối với vị Nhâm đạo hữu này có chút coi trọng.
“Đúng vậy! Nhâm đạo hữu có độc công uy chấn Nam Hải, nếu hắn có thể tham chiến thì tốt rồi.”
Hàn Thì Minh cười khổ một trận, lắc đầu nói: “Nhâm đạo hữu người cũng như tên, Nhâm Tự Tại, hắn ở không cố định, lão phu cũng không liên hệ được với hắn. Nói trở lại, dị tộc lần này bại nhanh như vậy, ít nhiều cũng nhờ công lao các đạo hữu khác náo loạn lòng địch, làm cho dị tộc không thể không co rút binh lực, điều động nhân thủ bao vây tiễu trừ bọn họ.”
Nhâm Tự Tại, là một trong năm Ngũ tiên hải ngoại, là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Hắn hành tung quỷ dị, rất ít lộ diện, là một người có hành tung thần bí nhất trong ngũ tiên. Nhưng thực lực của hắn lại không thể khinh thường. Cung chủ của Nhật cung và Nguyệt cung đều rất coi trọng Nhâm Tự Tại.
“Đúng vậy! Đặc biệt là Thanh Liên tiên lữ, lại có thể liên tục giết chết mười Nguyên Anh dị tộc. Thánh nữ Hải tộc là Hải Minh Châu đích thân quay về hậu phương, quyết bao vây tiễu trừ Thanh Liên tiên lỹ. Hàn đạo hữu cũng ăn không ít mệt của nàng ta, nếu Hải Minh Châu vẫn còn ở lại tiền tuyến, chúng ta chưa chắc có thể lấy được chiến quả lớn như vậy.”
Các bộ lạc của Hải tộc phân chia, sau đó thống nhất đề cử ra một vị Thánh tử và Thánh nữ, được toàn bộ các bộ lạc Hải tộc bồi dưỡng. Phàm là ai được tuyển chọn làm Thánh tử hoặc Thánh nữ Hải tộc, đều có khả năng rất lớn tiến vào Hoá Thần.
Hải Minh Châu có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, nàng và Hàn Thì Minh đã từng giao thủ, làm cho Hàn Thì Minh ăn không ít mệt.
“Hy vọng bọn họ không có việc gì đi! Lý sư đệ cũng bị trọng thương, hiện tại dị tộc tan tác, chúng ta phải nắm bắt tốt cơ hội này, đoạt lại Hoả Đồn hải vực.”
Đỗ Sướng trầm giọng nói, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Đám người Hàn Thì Minh im lặng tán đồng, bắt đầu thương thảo lộ tuyến phản công.
…
Một hải vực không biết tên, vạn dặm không mây, thời tiết quang đãng.
Một đạo thanh quang xuất hiện ở phía chân trời, rất nhanh xẹt qua trời cao, tốc độ cực nhanh.
Một đạo tiếng tê minh quái dị từ đáy biển truyền đến, mặt biển tĩnh lặng bỗng kịch liệt chuyển động, mấy chục con yêu thú hình thể thật lớn trồi lên trên mặt biển. Có cá voi màu lam dài hơn mười trượng, cá mập cả thân thể trải rộng hoa văn màu đỏ, bạch tuột mắt vàng có chiều dài hơn trăm trượng,… Trên lưng mỗi một yêu thú đều có một Hải tộc Nguyên Anh kỳ, thần sắc bọn họ lạnh như băng, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Độn quang màu xanh chợt tắt, hiện ra một sen toà màu xanh, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi bên trong sen toà.
Vương Trường Sinh một thân áo dài màu lam, có thể nhìn thấy không ít vết máu. Sắc mặt hắn tái nhọt, khí tức có chút uể oải, quần áo trên người rách tung toé, trên lưng có hai vết máu dài tầm một thước, cánh tay phải cháy đen. Mặt Uông Như Yên không còn chút máu, một thân cung trang màu lam, trên cung trang có một mảng lớn vết máu màu nâu, vẻ mặt hoảng sợ.
“Đáng chết, Hải tộc đây là muốn đuổi cùng giết tuyệt. Nếu để cho ta biết ai tính kế chúng ta, ta nhất định sẽ nghiền hắn thành tro.”
Vương Trường Sinh nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Cũng không biết là vị nào giết năm Nguyên Anh tu sĩ Hải tộc, đem công lao này đổ lên trên người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Để cho lượng lớn Hải tộc bao vây tiễu trừ bọn họ, Yêu tộc cũng tham gia bao vây tiễu trừ.
Hai đấm nan địch bốn tat, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chống lại hai kẻ địch Nguyên Anh, cho dù không địch lại thì chạy trốn cũng không thành vấn đề. Nhưng mà kẻ địch lại quá nhiều, trong một lần bao vây tiễu trừ, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên giết được một Yêu tộc Nguyên Anh kỳ, làm bị thương nặng hai gã Hải tộc Nguyên Anh. Đột nhiên giết đến một gã hải tộc Nguyên Anh trung kỳ, hắn thi triển đại thần thông làm bị thương nặng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Nếu không phải bọn họ thi triển bí thuật Thiên nguyệt độn quang để chạy trốn, đã sớm chết rồi.
Tên Hải tộc kia tinh thông hai hệ thần thông hệ lôi và hệ thuỷ. Có một môn thần thông hệ thuỷ giống như ảo ảnh, có thể chế tạo âor ảnh. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liên thủ cũng không thể làm tổn thương đến đối phương, ngược lại bị đối phương thi triển thần thông hệ lôi đánh cho trọng thương. Làm cho bọn họ phải thi triển Thiên nguyệt độn quang chạy trốn.
Nếu không phải bọn họ đã ăn vào độc môn bí dược của Thái Nhất tiên môn Tam nguyên hộ tâm đan, đã sớm trọng thương mà chết.
Bọn họ thật vất vả giết ra khỏi vòng vây, nhưng Hải tộc chính là không buông tha bọn họ, điều khiển trọng binh bao vây tiễu trừ.
Hải tộc tinh thông thần thông hệ thuỷ, thuỷ độn thuật không thể qua khỏi bọn họ, lại có yêu thú làm tai mắt. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rất khó tránh thoát khỏi truy kích của Hải tộc.
Nguyên Anh tu sĩ ở đây cũng không dám khinh khi lão giả trường bào bạc. Lão giả trường bào bạc là người đứng đầu Ngũ tiên hải ngoại Bắc Hàn lão nhân Hàn Thì Minh, Nguyên Anh hậu kỳ.
Hàn Thì Minh có thể lấy thân phận tán tu tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ, cũng không phải chỉ dựa vào cơ duyên là có thể làm được.
“Hàn đạo hữu nói đùa rồi, nếu không phải có Hàn đạo hữu hỗ trợ bám trụ Kim giao vương, chúng ta cũng có giết được Ba Nhã Na. Hôm nay chúng ta giết được năm dị tộc Nguyên Anh kỳ, chiến sự sau này có thể dễ dàng hơn rồi. Đúng rồi, Hàn đạo hữu, ngươi còn chưa liên hệ Thượng Nhâm đạo hữu sao? Nếu có hắn cùng tham chiến, kẻ địch chắc chắn sẽ tan tác nhanh hơn."
Phong Nguyệt mỉm cười nói, dựa theo ngôn ngữ của nàng, đối với vị Nhâm đạo hữu này có chút coi trọng.
“Đúng vậy! Nhâm đạo hữu có độc công uy chấn Nam Hải, nếu hắn có thể tham chiến thì tốt rồi.”
Hàn Thì Minh cười khổ một trận, lắc đầu nói: “Nhâm đạo hữu người cũng như tên, Nhâm Tự Tại, hắn ở không cố định, lão phu cũng không liên hệ được với hắn. Nói trở lại, dị tộc lần này bại nhanh như vậy, ít nhiều cũng nhờ công lao các đạo hữu khác náo loạn lòng địch, làm cho dị tộc không thể không co rút binh lực, điều động nhân thủ bao vây tiễu trừ bọn họ.”
Nhâm Tự Tại, là một trong năm Ngũ tiên hải ngoại, là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Hắn hành tung quỷ dị, rất ít lộ diện, là một người có hành tung thần bí nhất trong ngũ tiên. Nhưng thực lực của hắn lại không thể khinh thường. Cung chủ của Nhật cung và Nguyệt cung đều rất coi trọng Nhâm Tự Tại.
“Đúng vậy! Đặc biệt là Thanh Liên tiên lữ, lại có thể liên tục giết chết mười Nguyên Anh dị tộc. Thánh nữ Hải tộc là Hải Minh Châu đích thân quay về hậu phương, quyết bao vây tiễu trừ Thanh Liên tiên lỹ. Hàn đạo hữu cũng ăn không ít mệt của nàng ta, nếu Hải Minh Châu vẫn còn ở lại tiền tuyến, chúng ta chưa chắc có thể lấy được chiến quả lớn như vậy.”
Các bộ lạc của Hải tộc phân chia, sau đó thống nhất đề cử ra một vị Thánh tử và Thánh nữ, được toàn bộ các bộ lạc Hải tộc bồi dưỡng. Phàm là ai được tuyển chọn làm Thánh tử hoặc Thánh nữ Hải tộc, đều có khả năng rất lớn tiến vào Hoá Thần.
Hải Minh Châu có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, nàng và Hàn Thì Minh đã từng giao thủ, làm cho Hàn Thì Minh ăn không ít mệt.
“Hy vọng bọn họ không có việc gì đi! Lý sư đệ cũng bị trọng thương, hiện tại dị tộc tan tác, chúng ta phải nắm bắt tốt cơ hội này, đoạt lại Hoả Đồn hải vực.”
Đỗ Sướng trầm giọng nói, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Đám người Hàn Thì Minh im lặng tán đồng, bắt đầu thương thảo lộ tuyến phản công.
…
Một hải vực không biết tên, vạn dặm không mây, thời tiết quang đãng.
Một đạo thanh quang xuất hiện ở phía chân trời, rất nhanh xẹt qua trời cao, tốc độ cực nhanh.
Một đạo tiếng tê minh quái dị từ đáy biển truyền đến, mặt biển tĩnh lặng bỗng kịch liệt chuyển động, mấy chục con yêu thú hình thể thật lớn trồi lên trên mặt biển. Có cá voi màu lam dài hơn mười trượng, cá mập cả thân thể trải rộng hoa văn màu đỏ, bạch tuột mắt vàng có chiều dài hơn trăm trượng,… Trên lưng mỗi một yêu thú đều có một Hải tộc Nguyên Anh kỳ, thần sắc bọn họ lạnh như băng, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Độn quang màu xanh chợt tắt, hiện ra một sen toà màu xanh, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi bên trong sen toà.
Vương Trường Sinh một thân áo dài màu lam, có thể nhìn thấy không ít vết máu. Sắc mặt hắn tái nhọt, khí tức có chút uể oải, quần áo trên người rách tung toé, trên lưng có hai vết máu dài tầm một thước, cánh tay phải cháy đen. Mặt Uông Như Yên không còn chút máu, một thân cung trang màu lam, trên cung trang có một mảng lớn vết máu màu nâu, vẻ mặt hoảng sợ.
“Đáng chết, Hải tộc đây là muốn đuổi cùng giết tuyệt. Nếu để cho ta biết ai tính kế chúng ta, ta nhất định sẽ nghiền hắn thành tro.”
Vương Trường Sinh nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Cũng không biết là vị nào giết năm Nguyên Anh tu sĩ Hải tộc, đem công lao này đổ lên trên người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Để cho lượng lớn Hải tộc bao vây tiễu trừ bọn họ, Yêu tộc cũng tham gia bao vây tiễu trừ.
Hai đấm nan địch bốn tat, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chống lại hai kẻ địch Nguyên Anh, cho dù không địch lại thì chạy trốn cũng không thành vấn đề. Nhưng mà kẻ địch lại quá nhiều, trong một lần bao vây tiễu trừ, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên giết được một Yêu tộc Nguyên Anh kỳ, làm bị thương nặng hai gã Hải tộc Nguyên Anh. Đột nhiên giết đến một gã hải tộc Nguyên Anh trung kỳ, hắn thi triển đại thần thông làm bị thương nặng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Nếu không phải bọn họ thi triển bí thuật Thiên nguyệt độn quang để chạy trốn, đã sớm chết rồi.
Tên Hải tộc kia tinh thông hai hệ thần thông hệ lôi và hệ thuỷ. Có một môn thần thông hệ thuỷ giống như ảo ảnh, có thể chế tạo âor ảnh. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liên thủ cũng không thể làm tổn thương đến đối phương, ngược lại bị đối phương thi triển thần thông hệ lôi đánh cho trọng thương. Làm cho bọn họ phải thi triển Thiên nguyệt độn quang chạy trốn.
Nếu không phải bọn họ đã ăn vào độc môn bí dược của Thái Nhất tiên môn Tam nguyên hộ tâm đan, đã sớm trọng thương mà chết.
Bọn họ thật vất vả giết ra khỏi vòng vây, nhưng Hải tộc chính là không buông tha bọn họ, điều khiển trọng binh bao vây tiễu trừ.
Hải tộc tinh thông thần thông hệ thuỷ, thuỷ độn thuật không thể qua khỏi bọn họ, lại có yêu thú làm tai mắt. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rất khó tránh thoát khỏi truy kích của Hải tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.