Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 84: Chế Tác Khôi Lỗi
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Khi đi đến một cửa hàng tên là Thiên binh lâu, Vương Trường Sinh đi vào xem xét một chút. Đại sảnh rộng mở, trên kệ bày đầy các loại binh khí. Chỉ có mấy chục món hạ phẩm linh khí, phần nhiều đều là trung phẩm linh khí trở lên.
Lầu hai, trên kệ bày đầy pháp khí phát sáng lập loè. Đủ loại kiểu dáng pháp khí, làm cho người ta nhìn đến hoa cả mắt.
Lầu ba là địa phương luyện chế linh khí. Đương nhiên, giá cả không rẻ. Đặt luyện chế một món hạ phẩm linh khí, một trăm khối linh thạch trở lên. Pháp khí thì càng không cần phải nói.
Sắc trời dần tối xuống, ba người Vương Trường Sinh quay về chỗ ở.
Đi dạo một ngày, ba người nghe được không ít tin tức hữu dụng.
Trải qua công tác thống kê, trước mắt Bạch Long cốc chỉ có mười bảy tiệm điểm tâm. Giá cả gần như nhau, hương vị cũng không khác biệt mấy. Tiền thuê cửa hàng hơi đắt, một gian nhà đá đơn sơ rộng ba trượng, giá thuê một năm là ba trăm khối linh thạch. Cửa hàng lớn một chút có giá năm trăm khối linh thạch trở lên.
Sau khi ba người thương lượng, dự tính trước tiên đến quảng trường tán tu, buôn bán bày sạp thử.
Bạch Long cốc cố ý làm ra một khu vực cho tán tu không có tiền thuê cửa hàng bày sạp. Quầy hàng dài rộng không được quá một trượng, hai khối linh thạch một tháng. Nếu như Linh cao thật sự bán không được, cũng không mất bao nhiêu linh thạch.
Vì để tiết kiệm linh thạch, Vương Trường Sinh và Vương Minh Chiến ở chung một phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Minh Chiến đến chỗ quản lý, thuê một quầy hàng nhỏ. Vương Trường Sinh và Vương Trường Tuyết đi mua nguyên liệu. Bọn họ đi qua nhiều cửa hàng, cẩn thận so sánh giá cả. Dùng năm mươi khối linh thạch mua một số lớn nguyên liệu.
Trở lại chỗ ở, Vương Trường Tuyết vội vàng lấy công cụ ra, bắt đầu chế tác điểm tâm.
Hoàng hôn xuống, ba người Vương Minh chiến tới quảng trường, bày quầy hàng bán điểm tâm.
Tổng cộng làm ra sáu mươi cân điểm tâm, mười một loại, hương vị khác nhau.
Điểm tâm cũng không dễ bán. Thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, cũng chỉ mới bán được nửa cân.
Thế nhưng Vương Trường Tuyết không nản lòng. Thời điểm bày quán lần thứ hai, nàng lớn tiếng hô to:
“Đi qua đến qua đừng bỏ qua. Đều đến nhìn một cái đi, Bách hoa cao nóng hổi mới ra lò. Không những có thể no bụng, đối với tu luyện cũng có ích. Điểm tâm không những tác dụng ngang với đan dược khô cằn, hơn nữa ăn cũng ngon hơn.”
Vương Trường Tuyết vì muốn bán được điểm tâm, lớn tiếng hô to.
Hiệu quả cũng không tệ lắm. Qua thời gian nửa ngày, bán được ba cân điểm tâm.
Vương Minh Chiến và Vương Trường Sinh trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rời khỏi Bạch Long cốc. Bọn họ phải hỗ trợ Vương Trường Tuyết, đợi mọi việc đều yên ổn, mới có thể an tâm rời đi.
Vương Trường Sinh nhìn dòng tu sĩ tấp nập trên đường, trong lòng có một ý tưởng.
Lúc trước hắn mua được trên tay Mộc Ngữ Yên một quyển “Bí điển luyện khí Mộc thị”. Bên trong có ghi lại cách chế tác con rối, có lẽ có thể chế tác một ít khôi lỗi thú để bán.
Toàn bộ linh thạch trên người hắn đều cho Vương Trường Tuyết, chỉ có thể xin Vương Trường Tuyết giúp đỡ.
Sau khi Vương Trường Tuyết dọn quán trở về, Vương Trường Sinh đem ý tưởng nói cho Vương Trường Tuyết.
“Cửu đệ, ngươi muốn chế tạo khôi lỗi thú để bán? Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần có thể chế tạo thành công?”
Vương Trường Sinh nghĩ nghĩ, rồi nói: “Năm phần! Ở đây bốn tháng, chúng ta màn trời chiếu đất. Ta rãnh rỗi không có việc gì lại lật xem phương pháp chế tác khôi lỗi thú. Chế tác khôi lỗi thú và luyện khí không khác biệt lắm. Ta hiện tại chỉ có thể luyện chế hạ phẩm linh khí. Ở đây đừng nói là hạ phẩm linh khí, đến trung phẩm linh khí cũng không dễ bán. Mấy ngày nay ta có quan sát qua, trong Bạch Long cốc, chỉ có Thiên binh lâu và Bách luyện phường có bán khôi lỗi thú. Còn là hàng phải đặt trước. Vì vậy ta muốn thử một lần, nhưng trên người ta không có linh thạch.”
“Ngươi cần bao nhiêu khối linh thạch?”
“Một trăm năm mươi khối linh thạch. Chế tác con rối cần mua không ít công cụ.”
“Ta cho ngươi ba trăm khối linh thạch. Linh thạch kiếm được, chúng ta chia bốn sáu, ta bốn ngươi sáu. Nếu thất bại, ta không có cách nào khác, lại đưa cho ngươi thêm ba trăm khối linh thạch. Ngươi dùng tiết kiệm một chút.”
Vương Trường Sinh có chút cảm động, vỗ ngực cam đoan: “Nhị tỷ, ngươi cứ yên tâm đi! Ta sẽ không làm cho ngươi thất vọng.”
Vương Trường Sinh đem ba trăm khối linh thạch Vương Trường Tuyết đưa, mua được tám phần tài liệu chế tác khôi lỗi thú.
Khôi lỗi chỉ dùng kim loại hoặc là linh mộc để chế tạo ra. Chia làm ba bước, lần lượt là khắc hình,minh linh, phụ hồn.
Hắn muốn chế tác là nhất giai hạ phẩm khôi lỗi Viên hầu khôi lỗi. Tài liệu chính là Thiết sam mộc ba mươi năm, Ngọc ngân phấn, nhất giai hạ phẩm Yêu thử tinh hồn. Ba nguyên liệu này tiêu tốn ba mươi khối linh thạch, giá này có thể mua được một phần nguyên liệu luyện chế trung phẩm linh khí.
Mua xong nguyên liệu, Vương Trường Sinh không vội vã động thủ. Mà là xem đi xem lại phương pháp chế tác khôi lỗi thú.
Vương Minh Chiến biết được Vương Trường Sinh muốn chế tác khôi lỗi thú, cũng không có ngăn cản. Hắn cùng Vương Trường Tuyết thay phiên trông quán, buôn bán điểm tâm.
Thời gian bảy ngày rất nhanh trôi qua.
Hai mắt Vương Trường Sinh nhìn chằm chằm vào một khối gỗ. Trên tay cầm một cây tiểu đao, thật cẩn thận điêu khắc.
Trên đất phân tán lượng lớn mảnh vụn của linh mộc. Còn có vài tiểu hầu rất sống động, trên người tiểu hầu có một ít linh văn vặn vẹo.
Trên bàn bày một cái chân tiểu hầu rất sinh động, Vương Trường Sinh đang điêu khắc một chân cuối cùng.
Thời gian từng chút một trôi qua, khối gỗ trên tay Vương Trường Sinh dần biến thành một cái chân. Hắn đem cái chân này gắn lên trên người tiểu hầu. Hoàn thành bước đầu chế tác Viên hầu khôi lỗi.
Vì tiết kiệm chi phí, hắn mua một ít linh mộc năm sáu năm luyện tập. Luyện tập nhiều lần, khả năng chạm trổ của hắn mới có tiến bộ.
Điêu khắc con rối thành hình, chỉ mới là bước đầu trong chế tác khôi lỗi thú.
Sau khi điêu khắc được một tiểu hầu, Vương Trường Sinh lấy ra một tiểu đao màu bạc dài hai tấc, điêu khắc lên phần đầu của con rối.
Tiểu đao màu bạc tản mát ra một trận linh khí mỏng manh. Đây là một món hạ phẩm linh khí, chuyên dùng để điêu khắc linh văn, gọi là Linh văn đao.
Trên người nhất giai hạ phẩm khôi lỗi thú phải điêu khắc nhiều loại linh văn khác nhau, Cụ thể là điêu khắc linh văn gì, sẽ tuỳ vào người chế tác định đoạt.
Vương Trường Sinh dự tính điêu khắc ba loại linh văn gồm tật bộ, kiên cố, cường lực. Tật bộ linh văn điêu khắc ở chân của tiểu hầu, kiên cố linh văn điêu khắc ở ngực và trên đầu, cường lực linh văn điêu khắc ở trên cánh tay.
Lầu hai, trên kệ bày đầy pháp khí phát sáng lập loè. Đủ loại kiểu dáng pháp khí, làm cho người ta nhìn đến hoa cả mắt.
Lầu ba là địa phương luyện chế linh khí. Đương nhiên, giá cả không rẻ. Đặt luyện chế một món hạ phẩm linh khí, một trăm khối linh thạch trở lên. Pháp khí thì càng không cần phải nói.
Sắc trời dần tối xuống, ba người Vương Trường Sinh quay về chỗ ở.
Đi dạo một ngày, ba người nghe được không ít tin tức hữu dụng.
Trải qua công tác thống kê, trước mắt Bạch Long cốc chỉ có mười bảy tiệm điểm tâm. Giá cả gần như nhau, hương vị cũng không khác biệt mấy. Tiền thuê cửa hàng hơi đắt, một gian nhà đá đơn sơ rộng ba trượng, giá thuê một năm là ba trăm khối linh thạch. Cửa hàng lớn một chút có giá năm trăm khối linh thạch trở lên.
Sau khi ba người thương lượng, dự tính trước tiên đến quảng trường tán tu, buôn bán bày sạp thử.
Bạch Long cốc cố ý làm ra một khu vực cho tán tu không có tiền thuê cửa hàng bày sạp. Quầy hàng dài rộng không được quá một trượng, hai khối linh thạch một tháng. Nếu như Linh cao thật sự bán không được, cũng không mất bao nhiêu linh thạch.
Vì để tiết kiệm linh thạch, Vương Trường Sinh và Vương Minh Chiến ở chung một phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Minh Chiến đến chỗ quản lý, thuê một quầy hàng nhỏ. Vương Trường Sinh và Vương Trường Tuyết đi mua nguyên liệu. Bọn họ đi qua nhiều cửa hàng, cẩn thận so sánh giá cả. Dùng năm mươi khối linh thạch mua một số lớn nguyên liệu.
Trở lại chỗ ở, Vương Trường Tuyết vội vàng lấy công cụ ra, bắt đầu chế tác điểm tâm.
Hoàng hôn xuống, ba người Vương Minh chiến tới quảng trường, bày quầy hàng bán điểm tâm.
Tổng cộng làm ra sáu mươi cân điểm tâm, mười một loại, hương vị khác nhau.
Điểm tâm cũng không dễ bán. Thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, cũng chỉ mới bán được nửa cân.
Thế nhưng Vương Trường Tuyết không nản lòng. Thời điểm bày quán lần thứ hai, nàng lớn tiếng hô to:
“Đi qua đến qua đừng bỏ qua. Đều đến nhìn một cái đi, Bách hoa cao nóng hổi mới ra lò. Không những có thể no bụng, đối với tu luyện cũng có ích. Điểm tâm không những tác dụng ngang với đan dược khô cằn, hơn nữa ăn cũng ngon hơn.”
Vương Trường Tuyết vì muốn bán được điểm tâm, lớn tiếng hô to.
Hiệu quả cũng không tệ lắm. Qua thời gian nửa ngày, bán được ba cân điểm tâm.
Vương Minh Chiến và Vương Trường Sinh trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rời khỏi Bạch Long cốc. Bọn họ phải hỗ trợ Vương Trường Tuyết, đợi mọi việc đều yên ổn, mới có thể an tâm rời đi.
Vương Trường Sinh nhìn dòng tu sĩ tấp nập trên đường, trong lòng có một ý tưởng.
Lúc trước hắn mua được trên tay Mộc Ngữ Yên một quyển “Bí điển luyện khí Mộc thị”. Bên trong có ghi lại cách chế tác con rối, có lẽ có thể chế tác một ít khôi lỗi thú để bán.
Toàn bộ linh thạch trên người hắn đều cho Vương Trường Tuyết, chỉ có thể xin Vương Trường Tuyết giúp đỡ.
Sau khi Vương Trường Tuyết dọn quán trở về, Vương Trường Sinh đem ý tưởng nói cho Vương Trường Tuyết.
“Cửu đệ, ngươi muốn chế tạo khôi lỗi thú để bán? Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần có thể chế tạo thành công?”
Vương Trường Sinh nghĩ nghĩ, rồi nói: “Năm phần! Ở đây bốn tháng, chúng ta màn trời chiếu đất. Ta rãnh rỗi không có việc gì lại lật xem phương pháp chế tác khôi lỗi thú. Chế tác khôi lỗi thú và luyện khí không khác biệt lắm. Ta hiện tại chỉ có thể luyện chế hạ phẩm linh khí. Ở đây đừng nói là hạ phẩm linh khí, đến trung phẩm linh khí cũng không dễ bán. Mấy ngày nay ta có quan sát qua, trong Bạch Long cốc, chỉ có Thiên binh lâu và Bách luyện phường có bán khôi lỗi thú. Còn là hàng phải đặt trước. Vì vậy ta muốn thử một lần, nhưng trên người ta không có linh thạch.”
“Ngươi cần bao nhiêu khối linh thạch?”
“Một trăm năm mươi khối linh thạch. Chế tác con rối cần mua không ít công cụ.”
“Ta cho ngươi ba trăm khối linh thạch. Linh thạch kiếm được, chúng ta chia bốn sáu, ta bốn ngươi sáu. Nếu thất bại, ta không có cách nào khác, lại đưa cho ngươi thêm ba trăm khối linh thạch. Ngươi dùng tiết kiệm một chút.”
Vương Trường Sinh có chút cảm động, vỗ ngực cam đoan: “Nhị tỷ, ngươi cứ yên tâm đi! Ta sẽ không làm cho ngươi thất vọng.”
Vương Trường Sinh đem ba trăm khối linh thạch Vương Trường Tuyết đưa, mua được tám phần tài liệu chế tác khôi lỗi thú.
Khôi lỗi chỉ dùng kim loại hoặc là linh mộc để chế tạo ra. Chia làm ba bước, lần lượt là khắc hình,minh linh, phụ hồn.
Hắn muốn chế tác là nhất giai hạ phẩm khôi lỗi Viên hầu khôi lỗi. Tài liệu chính là Thiết sam mộc ba mươi năm, Ngọc ngân phấn, nhất giai hạ phẩm Yêu thử tinh hồn. Ba nguyên liệu này tiêu tốn ba mươi khối linh thạch, giá này có thể mua được một phần nguyên liệu luyện chế trung phẩm linh khí.
Mua xong nguyên liệu, Vương Trường Sinh không vội vã động thủ. Mà là xem đi xem lại phương pháp chế tác khôi lỗi thú.
Vương Minh Chiến biết được Vương Trường Sinh muốn chế tác khôi lỗi thú, cũng không có ngăn cản. Hắn cùng Vương Trường Tuyết thay phiên trông quán, buôn bán điểm tâm.
Thời gian bảy ngày rất nhanh trôi qua.
Hai mắt Vương Trường Sinh nhìn chằm chằm vào một khối gỗ. Trên tay cầm một cây tiểu đao, thật cẩn thận điêu khắc.
Trên đất phân tán lượng lớn mảnh vụn của linh mộc. Còn có vài tiểu hầu rất sống động, trên người tiểu hầu có một ít linh văn vặn vẹo.
Trên bàn bày một cái chân tiểu hầu rất sinh động, Vương Trường Sinh đang điêu khắc một chân cuối cùng.
Thời gian từng chút một trôi qua, khối gỗ trên tay Vương Trường Sinh dần biến thành một cái chân. Hắn đem cái chân này gắn lên trên người tiểu hầu. Hoàn thành bước đầu chế tác Viên hầu khôi lỗi.
Vì tiết kiệm chi phí, hắn mua một ít linh mộc năm sáu năm luyện tập. Luyện tập nhiều lần, khả năng chạm trổ của hắn mới có tiến bộ.
Điêu khắc con rối thành hình, chỉ mới là bước đầu trong chế tác khôi lỗi thú.
Sau khi điêu khắc được một tiểu hầu, Vương Trường Sinh lấy ra một tiểu đao màu bạc dài hai tấc, điêu khắc lên phần đầu của con rối.
Tiểu đao màu bạc tản mát ra một trận linh khí mỏng manh. Đây là một món hạ phẩm linh khí, chuyên dùng để điêu khắc linh văn, gọi là Linh văn đao.
Trên người nhất giai hạ phẩm khôi lỗi thú phải điêu khắc nhiều loại linh văn khác nhau, Cụ thể là điêu khắc linh văn gì, sẽ tuỳ vào người chế tác định đoạt.
Vương Trường Sinh dự tính điêu khắc ba loại linh văn gồm tật bộ, kiên cố, cường lực. Tật bộ linh văn điêu khắc ở chân của tiểu hầu, kiên cố linh văn điêu khắc ở ngực và trên đầu, cường lực linh văn điêu khắc ở trên cánh tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.