Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1379: Chém Giết Yêu Hạc
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Lấy Kim Long đảo làm trung tâm, phạm vi trong mười trặn hải vực nhấc lên một trận sóng biển lớn. Sóng biển mới đầu chỉ có cao vài trượng, sau khi đến gần Kim Long đảo đã muốn cao lên tới năm sáu trượng. Sóng biển cao như vậy lao xuông, Kim Long đảo mặc dù có thể ngăn cản được nhưng người tu tiên cấp thấp cũng không thể ngăn được.
Một tiếng rống quái dị cực điểm từ dưới đáy biển truyền đến, giống như tiếng của một con mãnh thú nào đó gầm gừ.
Sóng biển cao năm sáu trăm trượng che cả bầu trời, từ bốn phương tám hướng chụp đến.
Đại bộ phân tu sĩ cấp thấp kêu lớn lên, đều hướng về cự yêu thành bay đi, nhưng bọn họ không có trở lại Cự yêu thành, yêu thú công kích từ phái trên rơi xuống người.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, hơn trăm người tu tiên cuống quít chạy trốn, chết ở trong miệng yêu thú.
Lý Thiên Dương nhìn mày sóng biển cao mấy trăm trượng, bị doạ giật mình. Sóng biển như vậy lao xuống, tu sĩ cấp thấp rất khó sống sót.
“Hải đạo hữu, mau vận dụng bản mệnh pháp bảo của ngươi ngăn cản cổ són biển này lại.”
Lý Thiên Dương vội vàn truyền âm cho Hải Đại Thiện. Bản mệnh pháp bảo của Hải Đại Thiện là trấn hải bát, có thể định trụ một mảng nước biển.
Hải Đại Thiện vẻ mặt lộ ra khó xử. Sóng biển cao năm sáu trăm trượng, nhưng bản mệnh pháp bảo của hắn không ngăn được. Lý Thiên Dương đều mở miệng, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Oành đùng đùng!
Phía sau Hải Đại Thiện chợt sáng lên một đạo ngân quang, Ô Dao Nhi chợt xuất hiện phía sau Hải Đại Thiện, hai tay hoá thành một móng vuốt sắc bén chụp vào đỉnh đầu Hải Đại Thiện.
Hải Đại Thiện giật mình kêu lên, há mồm to phun ra một cái lam sắc viên bát. Lam sắc viên bát thả ra một mảng lam sắc thuỷ mạc, che kín Hải Đại Thiện. Bên ngoài thân hắn lam quang đạo phóng bay về phía xa.
Một tiếng trầm nặng, móng vuốt của Ô Dao Nhi bị lam sắc thuỷ mạc chặn.
Lôi minh thanh vang lớn, từng mảng lớn ngân sắc điện hồ xuất hiện, đục lỗ lam sắc thuỷ mạc.
Một tiếng hét thảm, phía sau Hải Đại Thiện bị móng vuốt Ô Dao Nhi đâm vào trong, máu tươi đầm đìa, xuyên thấu qua y phục rách nát, có thể nhìn thấy một trận lam sắc hà quang, hiển nhiên và nội giáp.
Ngay cả khi có nội giáp phòng thân, Hải Đại Phú vẫn bị Ô Dao Nhi đả thương đến. Pháp thuật hệ lôi pháp hoại cũng không phải là nói đùa. Hắn hoàn hảo né tránh kịp, bằng không thì đầu đã lìa khỏi cổ.
Bản mệnh pháp bảo hắn không phải thuần phòng ngự pháp bảo. Nếu không phải như thế thì Ô Dao Nhi cũng không có dễ dàng đục lủng lỗ Trấn hải bát phòng ngự như vậy.
Trấn hải bát, tên này nghe rất có khí phách, nhưng thật ra uy lực không có lớn như vậy. Ưu điểm lớn nhất là định trụ một mảng khu vực nước biển, khắc chế yêu thú thuộc tính thuỷ.
Hải Đại Phú ngưỡng mộ Trấn Hải tông, đem bản mệnh pháp bảo gọi là Trấn hải bát mà thôi.
Bằng mắt thường thấy được sóng biển cao mấy trăm trượng chụp đến. Đúng lúc này, một đạo thanh âm người nam trầm thấp chợt vang lên: “Cho ta định.”
Thanh âm không lớn, chúng tu sĩ ở đây nhe được rành mạch.
Vừa dứt lời, một đợt sóng biển cao mấy trăm trượng bị định lại ở trên hư không, vẫn không nhúc nhích, mười phần cổ quái.
“Là Vương tiền bối.”
Không biết ai đã hô to một tiến, không ít tu sĩ nhìn về phía Vương Trường Sinh.
Chỉ thấy lam sắc thuỷ mạc không chỉ mở rộng gấp đôi, mặt ngoài phù văn chớp động không ngừng. Lam sắc thuỷ mạc bình tĩnh bên cạnh nước biển, không có gợn lên một chút sóng biển.
Định hải châu, đây chính là một pháp bảo chân chính có thể định trụ một mảng hải vực. Nhưng mà định hải châu đủ bộ pháp bảo, uy lực lớn xa hơn so với trấn hải bát trong tay Hải Đại Thiện.
Bên trong lam sắc thuỷ mạc, thanh sắc cự hạc lộ vẻ mặt thống khổ, một cỗ thuỷ áp khó có thể ngăn cản được từ bốn phương tám hướng đánh úp lại. Thuỷ khí nhè nhẹ xuất hiện ở trên đỉnh đầu, hoá thành một tấm lam sắc thuỷ vọng lớn hơn mười trượng, che kín thanh sắc cự hạc.
Móng vuốt của thanh sắc cự hạc điên cuồng xé rách lam sắc thuỷ võng. Lam sắc thuỷ võng khi ngừng tán, thanh sắc cự hạc căn bản không thể thoát thân ra.
Tiếng đàn càng ngày càng dâng trào, thanh sắc cự hạc chỉ cảm thấy tim đập nhanh, tốc độ máu trong cơ thể lưu động nhanh hơn, giống như muốn liệt thể mà ra, hai mắt có chút mơ hồ.
“Không tốt! Ảo thuật!”
Thanh sắc cự hạc phát ra một tiếng minh thanh phẫn nộ, bên ngoài thân thanh quang đại phóng, một trận lốc mãnh liệt thổi quét ra, phá vỡ nát hơn phân nửa tấm lam sắc thuỷ võng.
Thanh quang chợt loé, thanh sắc cự hạv chợt biết mất không thấy. Đúng vậy, là phong độn thuật.
Uông Như Yên đang chú tầm hoàn toàn vào đạn tấu, một trận vi phong thổi qua, một con thanh sắc cự hạc hình thể thật lớn xuất hiện ở trước mặt Uông Như Yên. Một đôi trảo màu xanh của nó chụp lên đỉnh dầu Uông Như Yên. Bằng mắt thật sự không thể phá trận, nó thi triển phong độn thuật gần người, dương trường tị đoản.
Nó là yêu cầm bậc bốn,mog vuốt có thể so với pháp bảo bậc hai.
“Phập” một tiếng trầm nặng, móng vuốt của thanh sắc cự hạt dễ dàng bóp nát đầu Uông Như Yên. Uông Như Yên hoá thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy, rõ ràng không phải là chân thân.
Vương Trường Sinh vận dụng chín viên định hải châu bày ra trận pháp, uy lực sao lại như vậy.
Trên đỉnh đầu thanh sắc cự hạc chợt hiện ra vô số lam sắc quang điểm, nhanh chóng hoá thành một tấm lam sắc thuỷ võng, che kín người thanh sắc cự hạc. Thanh sắc cự hạc tính dùng lại trò cũ, liền vào lúc này, một tiếng đàn bén nhọn chợt vang lên.
Thanh sắc cự hạc chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển. Chờ nó phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đang ở bên trong một mảng sơn mạch xanh biếc, có lượng lớn linh hạc đang bay tới bay lui ở trời cao, bên tai có thể nghe được từng tiếng chim hót trong suốt.
Một tiếng rống quái dị cực điểm từ dưới đáy biển truyền đến, giống như tiếng của một con mãnh thú nào đó gầm gừ.
Sóng biển cao năm sáu trăm trượng che cả bầu trời, từ bốn phương tám hướng chụp đến.
Đại bộ phân tu sĩ cấp thấp kêu lớn lên, đều hướng về cự yêu thành bay đi, nhưng bọn họ không có trở lại Cự yêu thành, yêu thú công kích từ phái trên rơi xuống người.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, hơn trăm người tu tiên cuống quít chạy trốn, chết ở trong miệng yêu thú.
Lý Thiên Dương nhìn mày sóng biển cao mấy trăm trượng, bị doạ giật mình. Sóng biển như vậy lao xuống, tu sĩ cấp thấp rất khó sống sót.
“Hải đạo hữu, mau vận dụng bản mệnh pháp bảo của ngươi ngăn cản cổ són biển này lại.”
Lý Thiên Dương vội vàn truyền âm cho Hải Đại Thiện. Bản mệnh pháp bảo của Hải Đại Thiện là trấn hải bát, có thể định trụ một mảng nước biển.
Hải Đại Thiện vẻ mặt lộ ra khó xử. Sóng biển cao năm sáu trăm trượng, nhưng bản mệnh pháp bảo của hắn không ngăn được. Lý Thiên Dương đều mở miệng, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Oành đùng đùng!
Phía sau Hải Đại Thiện chợt sáng lên một đạo ngân quang, Ô Dao Nhi chợt xuất hiện phía sau Hải Đại Thiện, hai tay hoá thành một móng vuốt sắc bén chụp vào đỉnh đầu Hải Đại Thiện.
Hải Đại Thiện giật mình kêu lên, há mồm to phun ra một cái lam sắc viên bát. Lam sắc viên bát thả ra một mảng lam sắc thuỷ mạc, che kín Hải Đại Thiện. Bên ngoài thân hắn lam quang đạo phóng bay về phía xa.
Một tiếng trầm nặng, móng vuốt của Ô Dao Nhi bị lam sắc thuỷ mạc chặn.
Lôi minh thanh vang lớn, từng mảng lớn ngân sắc điện hồ xuất hiện, đục lỗ lam sắc thuỷ mạc.
Một tiếng hét thảm, phía sau Hải Đại Thiện bị móng vuốt Ô Dao Nhi đâm vào trong, máu tươi đầm đìa, xuyên thấu qua y phục rách nát, có thể nhìn thấy một trận lam sắc hà quang, hiển nhiên và nội giáp.
Ngay cả khi có nội giáp phòng thân, Hải Đại Phú vẫn bị Ô Dao Nhi đả thương đến. Pháp thuật hệ lôi pháp hoại cũng không phải là nói đùa. Hắn hoàn hảo né tránh kịp, bằng không thì đầu đã lìa khỏi cổ.
Bản mệnh pháp bảo hắn không phải thuần phòng ngự pháp bảo. Nếu không phải như thế thì Ô Dao Nhi cũng không có dễ dàng đục lủng lỗ Trấn hải bát phòng ngự như vậy.
Trấn hải bát, tên này nghe rất có khí phách, nhưng thật ra uy lực không có lớn như vậy. Ưu điểm lớn nhất là định trụ một mảng khu vực nước biển, khắc chế yêu thú thuộc tính thuỷ.
Hải Đại Phú ngưỡng mộ Trấn Hải tông, đem bản mệnh pháp bảo gọi là Trấn hải bát mà thôi.
Bằng mắt thường thấy được sóng biển cao mấy trăm trượng chụp đến. Đúng lúc này, một đạo thanh âm người nam trầm thấp chợt vang lên: “Cho ta định.”
Thanh âm không lớn, chúng tu sĩ ở đây nhe được rành mạch.
Vừa dứt lời, một đợt sóng biển cao mấy trăm trượng bị định lại ở trên hư không, vẫn không nhúc nhích, mười phần cổ quái.
“Là Vương tiền bối.”
Không biết ai đã hô to một tiến, không ít tu sĩ nhìn về phía Vương Trường Sinh.
Chỉ thấy lam sắc thuỷ mạc không chỉ mở rộng gấp đôi, mặt ngoài phù văn chớp động không ngừng. Lam sắc thuỷ mạc bình tĩnh bên cạnh nước biển, không có gợn lên một chút sóng biển.
Định hải châu, đây chính là một pháp bảo chân chính có thể định trụ một mảng hải vực. Nhưng mà định hải châu đủ bộ pháp bảo, uy lực lớn xa hơn so với trấn hải bát trong tay Hải Đại Thiện.
Bên trong lam sắc thuỷ mạc, thanh sắc cự hạc lộ vẻ mặt thống khổ, một cỗ thuỷ áp khó có thể ngăn cản được từ bốn phương tám hướng đánh úp lại. Thuỷ khí nhè nhẹ xuất hiện ở trên đỉnh đầu, hoá thành một tấm lam sắc thuỷ vọng lớn hơn mười trượng, che kín thanh sắc cự hạc.
Móng vuốt của thanh sắc cự hạc điên cuồng xé rách lam sắc thuỷ võng. Lam sắc thuỷ võng khi ngừng tán, thanh sắc cự hạc căn bản không thể thoát thân ra.
Tiếng đàn càng ngày càng dâng trào, thanh sắc cự hạc chỉ cảm thấy tim đập nhanh, tốc độ máu trong cơ thể lưu động nhanh hơn, giống như muốn liệt thể mà ra, hai mắt có chút mơ hồ.
“Không tốt! Ảo thuật!”
Thanh sắc cự hạc phát ra một tiếng minh thanh phẫn nộ, bên ngoài thân thanh quang đại phóng, một trận lốc mãnh liệt thổi quét ra, phá vỡ nát hơn phân nửa tấm lam sắc thuỷ võng.
Thanh quang chợt loé, thanh sắc cự hạv chợt biết mất không thấy. Đúng vậy, là phong độn thuật.
Uông Như Yên đang chú tầm hoàn toàn vào đạn tấu, một trận vi phong thổi qua, một con thanh sắc cự hạc hình thể thật lớn xuất hiện ở trước mặt Uông Như Yên. Một đôi trảo màu xanh của nó chụp lên đỉnh dầu Uông Như Yên. Bằng mắt thật sự không thể phá trận, nó thi triển phong độn thuật gần người, dương trường tị đoản.
Nó là yêu cầm bậc bốn,mog vuốt có thể so với pháp bảo bậc hai.
“Phập” một tiếng trầm nặng, móng vuốt của thanh sắc cự hạt dễ dàng bóp nát đầu Uông Như Yên. Uông Như Yên hoá thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy, rõ ràng không phải là chân thân.
Vương Trường Sinh vận dụng chín viên định hải châu bày ra trận pháp, uy lực sao lại như vậy.
Trên đỉnh đầu thanh sắc cự hạc chợt hiện ra vô số lam sắc quang điểm, nhanh chóng hoá thành một tấm lam sắc thuỷ võng, che kín người thanh sắc cự hạc. Thanh sắc cự hạc tính dùng lại trò cũ, liền vào lúc này, một tiếng đàn bén nhọn chợt vang lên.
Thanh sắc cự hạc chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển. Chờ nó phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đang ở bên trong một mảng sơn mạch xanh biếc, có lượng lớn linh hạc đang bay tới bay lui ở trời cao, bên tai có thể nghe được từng tiếng chim hót trong suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.