Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 345: Con Yêu Giao Bậc Ba Thứ Hai (1)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Tới bên ngoài lầu các, Vương Trường Sinh nhìn thấy mấy chục con em Dương gia vây quanh bên người Dương Tông Vọng.

Dương Tông Vọng không nói lời thừa, thả ra một con mãng xà khổng lồ hai đầu dài hơn ba mươi trượng, toàn thân màu đỏ, bụng có những vòng linh văn màu bạc, thân to như cột cửa, đang phun ra nuốt vào cái lưỡi đỏ tươi, lơ lửng cách mặt đất khoảng một thước.

Xem khí tức của nó, rõ ràng là linh thú bậc ba.

“Đều đi lên đi!”

Dương Tông Vọng đi đến trên đầu mãng xà khổng lồ hai đầu, người khác đi theo đứng ở trên lưng mãng xà khổng lồ hai đầu.

“Đi.”

Theo Dương Tông Vọng ra lệnh một tiếng, mãng xà khổng lồ hai đầu chở gần trăm tu sĩ, bay về phía đông nam.

Nửa khắc đồng hồ sau, mãng xà khổng lồ hai đầu đáp xuống bên trong một hẻm núi hẹp, đám người Vương Trường Sinh đều đi xuống.

Trong hẻm núi mọc đầy cỏ dại, có năm tu sĩ Trúc Cơ canh giữ ở bên ngoài hẻm núi.

Nhìn thấy Dương Tông Vọng, một lão già áo bào vàng lớn tuổi bước nhanh đi tới, cung kính nói: “Cửu bá.”

“Thế nào? Con băng giao kia chưa rời khỏi sào huyệt chứ!”

“Chưa, chúng ta luôn ở nơi này trông, nó vẫn luôn ở trong sào huyệt, chưa từng rời khỏi.”

Dương Tông Vọng gật gật đầu, phân phó Dương Tông Ngạn: “Tốt, phát cờ trận cho bọn họ.”

Dương Tông Ngạn phát cho đám người Vương Trường Sinh mỗi người một cây cờ trận hai màu xanh đỏ dài khoảng một thước, xem linh khí dao động của nó, thế mà là thượng phẩm pháp khí.

“Nói trước với các ngươi một câu, nơi này đã bày ra trận pháp bậc ba, đợi lát nữa các ngươi đừng nghĩ chạy trốn, thành thật giúp lão phu giết chết yêu giao bậc ba kia. Trừ phi các ngươi có phù triện đặc thù bậc ba trở lên, nếu không đừng hy vọng chuồn mất.”

Dương Tông Vọng ý vị sâu xa nói, sải bước đi về phía một cái hang núi cách đó không xa.



Một ít tu sĩ ôm suy nghĩ tình huống không ổn thì chuồn, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Bây giờ là đâm lao phải theo lao, chỉ có thể kiên trì mà lên, hy vọng yêu giao bậc ba kia đừng quá lợi hại.

Đám người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi theo vào hang núi, con em Dương gia theo ở phía sau.

Hang núi uốn lượn, càng đi vào sâu bên trong, khí lạnh càng nặng, thỉnh thoảng có từng đợt gió lạnh thổi tới, làm người ta càng thêm cảm giác băng lạnh thấu xương.

Không bao lâu, bọn họ xuất hiện ở trong một hang đá lớn vài mẫu, đỉnh chóp có các cây thạch nhũ màu xám, trong hang đá có một đầm nước màu đen lớn hai mẫu, vách hang quanh đầm nước bị nhiều tầng băng dày bao trùm, nổi lên ánh sáng âm u nhàn nhạt.

“Đợi lát nữa lão phu sẽ dụ yêu giao bậc ba kia ra, điều các ngươi phải làm, chính là không ngừng rót pháp lực vào trong cờ trận, chuyện còn lại, không cần các ngươi nữa.”

Dương Tông Vọng nói xong lời này, nâng tay lấy ra ba lá cờ trận hai màu xanh đỏ linh khí bức người, hóa thành một màn hào quang hai màu xanh đỏ thật lớn, che kín toàn bộ đầm nước màu đen.

Vương Trường Sinh bọn sáu mươi tư tu sĩ Trúc Cơ phân tán ra, đứng ở vị trí tương ứng.

Mười mấy con em Dương gia thay thế bổ sung đứng ở một bên, nếu có ai pháp lực không đủ, bọn họ sẽ bổ sung vào.

Dương Tông Vọng lấy ra một tấm trận bàn hai màu linh khí bức người, đánh mấy đạo pháp quyết ở bên trên, thấp giọng quát: “Bát Môn Phong Hỏa Trận, lên.”

Vừa dứt lời, trên không đầm nước màu đen xuất hiện một cơn lốc màu xanh, nước đầm bắt đầu nhanh chóng chuyển động, xuất hiện một vòng xoáy lớn vài trượng, không đến ba hơi thở, đầm nước biến thành một vòng xoáy thật lớn.

Lượng lớn nước đầm cuốn lên đến giữa không trung, biến thành một cột nước màu đen thô to, cũng đang nhanh chóng xoay tròn.

Cột nước màu đen nhanh chóng chuyển động, vách đá bên cạnh đầm nước vỡ tan ra, cột nước màu đen càng lúc càng cao, như rút cạn toàn bộ nước đầm.

“Rống!”

Một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang lên, một con giao long màu đen dài hơn ba mươi trượng từ trong đầm nước lao ra.



Giao long màu đen trải rộng vảy màu đen to bằng bàn tay, trên đầu mọc hai cái sừng dài trong suốt dài nửa thước, dưới bụng có hai đôi móng vuốt lớn màu đen, dị thường dữ tợn.

“Động thủ.”

Dương Tông Vọng đánh một đạo pháp quyết lên trận bàn, trận bàn tỏa sáng rực rỡ.

Vài cơn lốc màu xanh cao mười mấy trượng bỗng dưng hiện lên, vô số điểm sáng màu đỏ đột ngột hiện lên, hóa thành quả cầu lửa màu đỏ rậm rạp, cơn lốc màu xanh và quả cầu lửa màu đỏ nhanh chóng đánh về phía giao long màu đen.

Tám tám sáu nươi tư tu sĩ Trúc Cơ bọn Vương Trường Sinh đều rót pháp lực vào cờ lệnh trên tay, mặt cờ nhất thời tỏa sáng, một đạo linh quang từ ngọn cờ bay ra, lóe lên nhập vào trong màn hào quang hai màu.

Trong màn hào quang hiện ra lượng lớn điểm sáng màu xanh, hóa thành những lưỡi đao gió màu xanh sắc bén, từ bốn phương tám hướng chém về phía giao long màu đen.

“Rống!”

Giao long màu đen phát ra một tiếng rống giận, cái đuôi thật dài quét mạnh, đánh vỡ mười mấy cơn lốc màu xanh, quả cầu lửa màu đỏ cùng đao gió màu xanh rậm rạp đánh ở trên thân nó, vang lên một đợt tiếng nổ thật lớn, ngọn lửa hừng hực bao phủ non nửa thân thể của nó.

Nhưng rất nhanh, trong ngọn lửa sáng lên hắc quang, lửa tán loạn biến mất.

Nó mở mồm phun ra một cột hào quang màu đen thô to, lóe lên đánh ở trên màn hào quang hai màu, màn hào quang hai màu kịch liệt chớp lên một lần.

“Tăng thêm pháp lực, đừng nương tay, mau chóng tiêu diệt yêu vật này, Bát Môn Phong Hỏa Trận cũng không phải là trận pháp phòng ngự, nếu để súc sinh này phá trận pháp, xui xẻo là các ngươi.”

Dương Tông Vọng la lớn, pháp lực trong cơ thể điên cuồng rót vào trong trận bàn, trận bàn lập tức tỏa sáng.

Nghe xong lời này, đám người Vương Trường Sinh không dám chậm trễ, rót vào cờ trận càng nhiều pháp lực hơn, như Dương Tông Vọng nói, nếu bị giao long màu đen phá trận pháp, xui xẻo khẳng định là bọn họ các tu sĩ Trúc Cơ này.

Trong màn hào quang hai màu, vô số thanh quang và ánh lửa bỗng dưng hiện lên, hóa thành mấy chục lưỡi đao gió cỡ lớn cùng lưỡi đao lửa to lớn, hung hăng bổ vào trên thân giao long màu đen.

Giao long màu đen cho dù da thô thịt dày, nhưng ở dưới trận pháp công kích, trên người chồng chất vết thương, nhiều miếng vảy bong ra từ trên thân, chỗ vảy bong ra, máu thịt be bét, trên thân tản mát ra một mùi cháy trụi.

Con giao long bậc ba này thời gian tiến vào bậc ba cũng không dài, một Kết Đan thêm sáu mươi tư tu sĩ Trúc Cơ khống chế trận pháp bậc ba vây công nó, nó căn bản không ngăn được, liều mạng húc vào màn hào quang hai màu, phát ra tiếng vang hỗn loạn phành phành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook