Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 817: Cứ Điểm Nam Hải Thành Lập
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Muốn linh vật Kết Đan, ta đi săn giết yêu thú, mấy chục năm cũng có thể tích góp được một khoản lớn linh thạch. Thứ ta muốn không chỉ có là Kết Đan, ta muốn trở thành Thái Nhất ngũ kiệt, Thái Nhất ngũ kiệt có hai điều kiện bình chọn, thứ nhất là tu vi Kết Đan kỳ; Thứ hai là làm cống hiến cho tông môn, cống hiến cho tông môn càng lớn, càng có cơ hội trúng cử. Trúng cử Thái Nhất ngũ kiệt, thì có thể đạt được tông môn dốc sức bồi dưỡng, tỷ lệ tiến vào Nguyên Anh kỳ lớn hơn nhiều so với tu sĩ Kết Đan khác.”
Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Vương Minh Nhân cực kỳ kích động.
Lấy tư chất của hắn, Kết Đan không phải quá khó khăn, kết anh thì khó mà nói. Trúng cử Thái Nhất ngũ kiệt, đạt được Thái Nhất tiên môn dốc sức bồi dưỡng, hắn mới có thể đi xa hơn ở tiên đồ.
...
“Ta cũng không phải muốn các cháu cố ý bỏ thời gian đi tìm bọn hắn, đám tà tu này chưa chắc ở Đông Hoang, có thể ở Bắc Cương, Nam Hải hoặc là Trung Nguyên, thậm chí Tây Mạc, các cháu nếu phát hiện hành tung bọn hắn, nếu không muốn ra tay, báo cáo với trưởng lão Thái Nhất tiên môn chúng ta, cũng có thể đạt được một phần thưởng.” Thỉnh cầu này không quá phận, cũng sẽ không ảnh hưởng Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên tu luyện.
“Không thành vấn đề, việc này chúng cháu đáp ứng, cháu sẽ bảo bọn Thanh Thuân giúp thúc truy bắt tà tu, nhưng biển người mờ mịt, mấy người cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, cố gắng đừng ảnh hưởng bản thân tu luyện. Nếu muốn lập công, có thể Kết Đan trước nói sau, tu vi mới là căn bản.”
Vương Trường Sinh tận tình khuyên bảo, Vương Minh Nhân có dã tâm, Vương Trường Sinh tự nhiên sẽ ủng hộ.
“Trong lòng ta có tính toán, các cháu yên tâm đi!”
Nói chuyện phiếm chốc lát, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên liền rời khỏi.
Căn nhà yên tĩnh nào đó, Vương Thanh Linh đang cho linh thú ăn. Hai con cá sấu khổng lồ cùng một con mãng xà khổng lồ màu trắng đuổi theo ba con lợn rừng màu vàng hình thể thật lớn.
Trong miệng lợn rừng màu vàng không ngừng phát ra tiếng “Hừ hừ”, một đôi răng nanh màu vàng sắc bén vô cùng, ngoài thân bị một tầng giáp màu vàng bao trùm.
Ngự Yêu quốc tài nguyên yêu thú phong phú, Vương Thanh Linh thường xuyên bắt yêu thú nuôi nấng linh thú.
Mãng xà khổng lồ màu trắng mở ra cái mồm như chậu máu, phun ra một mảng lớn khí lạnh màu trắng, đông lạnh chi sau lợn rừng màu vàng, tốc độ chạy của lợn rừng màu vàng chậm lại. Mãng xà khổng lồ màu trắng nhanh chóng cuốn lấy thân thể nó, răng nanh sắc bén cắn nát phòng ngự của lợn rừng màu vàng, đâm xuyên qua cổ nó.
Lợn rừng màu vàng kịch liệt giãy dụa, nhưng mãng xà khổng lồ màu trắng càng quấn càng chặt, ghì chết tươi lợn rừng màu vàng.
Hai con cá sấu màu vàng rất tàn bạo, chúng nó mở ra cái mồm như chậu máu, cắn một cái chi sau của lợn rừng màu vàng, dùng sức kéo, một tiếng kêu thê thảm vang lên, lợn rừng màu vàng bị chúng nó xé thành hai nửa, máu tươi đầm đìa.
Vương Thanh Linh ngồi ở sân, nằm ở ghế thái sư, cầm trên tay một ly linh trà nóng hôi hổi, bên cạnh còn có một đĩa điểm tâm.
Một con lợn rừng màu vàng cuối cùng tỏ ra cực kỳ hung dữ, nó đặt mục tiêu ở trên người Vương Thanh Linh nhìn như không hề phòng bị.
Lợn rừng màu vàng sau khi ngoài thân bùng lên hào quang màu vàng, nhanh chóng lao về phía Vương Thanh Linh.
Vương Thanh Linh cũng không ngẩng đầu lên, vỗ túi linh thú bên hông, một con đại bàng khổng lồ màu xanh bay ra, lao về phía lợn rừng màu vàng.
Đại bàng khổng lồ màu xanh phóng ra một mảng lớn đao gió màu xanh, đánh nát phòng ngự của lợn rừng màu vàng, để lại trên thân nó mấy chục vết máu.
Một trận tiếng “ong ong” vang lên, một mảng lớn Thị Huyết Hoàng bay tới, theo vết thương cắn gặm lợn rừng màu vàng.
Lợn rừng màu vàng phát ra một trận tiếng kêu thảm thiết, ngã ở trên mặt đất lăn lộn, nhưng không có tác dụng gì.
Một lá bùa truyền âm bay tiến vào, Vương Thanh Linh bóp nát bùa truyền âm, tiếng Vương Trường Sinh chợt vang lên: “Thanh linh, ta và cửu thẩm của cháu đến thăm cháu.”
Ánh mắt Vương Thanh Linh sáng ngời, vội vàng đứng dậy, triệt tiêu cấm chế, bước nhanh đi về phía cửa sân.
“Cửu thúc, cửu thẩm, mau mời vào bên trong.”
Vương Thanh Linh mở cửa sân, mời Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên tiến vào.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhìn thấy linh cầm linh thú linh trùng đang ăn, nhìn nhau cười. Bọn họ đã sớm nghe nói Vương Thanh Linh là ngự linh sư tốt.
“Thanh Linh, cháu nếu một hơi thả bọn nó ra, thần thức tiêu hao không nhỏ đâu nhỉ!”
“Là không nhỏ, nhưng cháu bình thường tốc chiến tốc thắng, sẽ không kéo dài với kẻ địch. Cửu thúc, Hủ Cốt Ngạc béo một chút tên Đại Hoàng, gầy một chút tên Tiểu Hoàng, Đại Hoàng, Tiểu Hoàng, mau tới đây ra mắt cửu thúc cửu thẩm.”
Hai con cá sấu nhanh chóng đi về phía Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, trong mồm chúng nó còn cắn nửa con lợn rừng, máu tươi chảy đầy đất.
Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên hỏi một chút tu luyện cùng cuộc sống của Vương Thanh Linh, dặn dò nàng chăm chỉ tu luyện, đừng quá mức trầm mê thuần dưỡng linh thú, chậm trễ bản thân tu luyện.
Vương Thanh Linh lập tức đáp ứng, về phần để ở trong lòng hay không, chỉ có nàng rõ nhất.
Hai ngày sau, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rời khỏi Đào Sơn, trước khi đi, bọn họ cho đám người Vương Thanh Thuân một khoản linh thạch, mỗi người đều có, một phần đó của Vương Thanh Sơn là lớn nhất.
Vương Trường Sinh dặn dò Vương Thanh Thuân, nếu Vương Thanh Sơn xuất quan, bảo Vương Thanh Sơn tới Nam Hải, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên sẽ giúp Vương Thanh Sơn trùng kích Kết Đan kỳ.
Sau khi rời khỏi Đào Sơn, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đến thẳng phường thị Sùng Dương, bọn họ đã sớm sắp xếp, bảo đám người Vương Thanh Thiến đi phường thị Sùng Dương hội hợp.
Khi bọn họ tới phường thị Sùng Dương, đám người Vương Thanh Thiến đã sớm đến phường thị Sùng Dương.
Mười vị Trúc Cơ, phân biệt là Mặc Thải Vân, Diệp Lâm, Vương Trường Nguyệt, Vương Thanh Thiến, Triệu Chính, Vương Thanh Vân, Vương Thu Hâm, Vương Thu Diễm, Vương Thiên Kỳ.
Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Vương Minh Nhân cực kỳ kích động.
Lấy tư chất của hắn, Kết Đan không phải quá khó khăn, kết anh thì khó mà nói. Trúng cử Thái Nhất ngũ kiệt, đạt được Thái Nhất tiên môn dốc sức bồi dưỡng, hắn mới có thể đi xa hơn ở tiên đồ.
...
“Ta cũng không phải muốn các cháu cố ý bỏ thời gian đi tìm bọn hắn, đám tà tu này chưa chắc ở Đông Hoang, có thể ở Bắc Cương, Nam Hải hoặc là Trung Nguyên, thậm chí Tây Mạc, các cháu nếu phát hiện hành tung bọn hắn, nếu không muốn ra tay, báo cáo với trưởng lão Thái Nhất tiên môn chúng ta, cũng có thể đạt được một phần thưởng.” Thỉnh cầu này không quá phận, cũng sẽ không ảnh hưởng Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên tu luyện.
“Không thành vấn đề, việc này chúng cháu đáp ứng, cháu sẽ bảo bọn Thanh Thuân giúp thúc truy bắt tà tu, nhưng biển người mờ mịt, mấy người cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, cố gắng đừng ảnh hưởng bản thân tu luyện. Nếu muốn lập công, có thể Kết Đan trước nói sau, tu vi mới là căn bản.”
Vương Trường Sinh tận tình khuyên bảo, Vương Minh Nhân có dã tâm, Vương Trường Sinh tự nhiên sẽ ủng hộ.
“Trong lòng ta có tính toán, các cháu yên tâm đi!”
Nói chuyện phiếm chốc lát, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên liền rời khỏi.
Căn nhà yên tĩnh nào đó, Vương Thanh Linh đang cho linh thú ăn. Hai con cá sấu khổng lồ cùng một con mãng xà khổng lồ màu trắng đuổi theo ba con lợn rừng màu vàng hình thể thật lớn.
Trong miệng lợn rừng màu vàng không ngừng phát ra tiếng “Hừ hừ”, một đôi răng nanh màu vàng sắc bén vô cùng, ngoài thân bị một tầng giáp màu vàng bao trùm.
Ngự Yêu quốc tài nguyên yêu thú phong phú, Vương Thanh Linh thường xuyên bắt yêu thú nuôi nấng linh thú.
Mãng xà khổng lồ màu trắng mở ra cái mồm như chậu máu, phun ra một mảng lớn khí lạnh màu trắng, đông lạnh chi sau lợn rừng màu vàng, tốc độ chạy của lợn rừng màu vàng chậm lại. Mãng xà khổng lồ màu trắng nhanh chóng cuốn lấy thân thể nó, răng nanh sắc bén cắn nát phòng ngự của lợn rừng màu vàng, đâm xuyên qua cổ nó.
Lợn rừng màu vàng kịch liệt giãy dụa, nhưng mãng xà khổng lồ màu trắng càng quấn càng chặt, ghì chết tươi lợn rừng màu vàng.
Hai con cá sấu màu vàng rất tàn bạo, chúng nó mở ra cái mồm như chậu máu, cắn một cái chi sau của lợn rừng màu vàng, dùng sức kéo, một tiếng kêu thê thảm vang lên, lợn rừng màu vàng bị chúng nó xé thành hai nửa, máu tươi đầm đìa.
Vương Thanh Linh ngồi ở sân, nằm ở ghế thái sư, cầm trên tay một ly linh trà nóng hôi hổi, bên cạnh còn có một đĩa điểm tâm.
Một con lợn rừng màu vàng cuối cùng tỏ ra cực kỳ hung dữ, nó đặt mục tiêu ở trên người Vương Thanh Linh nhìn như không hề phòng bị.
Lợn rừng màu vàng sau khi ngoài thân bùng lên hào quang màu vàng, nhanh chóng lao về phía Vương Thanh Linh.
Vương Thanh Linh cũng không ngẩng đầu lên, vỗ túi linh thú bên hông, một con đại bàng khổng lồ màu xanh bay ra, lao về phía lợn rừng màu vàng.
Đại bàng khổng lồ màu xanh phóng ra một mảng lớn đao gió màu xanh, đánh nát phòng ngự của lợn rừng màu vàng, để lại trên thân nó mấy chục vết máu.
Một trận tiếng “ong ong” vang lên, một mảng lớn Thị Huyết Hoàng bay tới, theo vết thương cắn gặm lợn rừng màu vàng.
Lợn rừng màu vàng phát ra một trận tiếng kêu thảm thiết, ngã ở trên mặt đất lăn lộn, nhưng không có tác dụng gì.
Một lá bùa truyền âm bay tiến vào, Vương Thanh Linh bóp nát bùa truyền âm, tiếng Vương Trường Sinh chợt vang lên: “Thanh linh, ta và cửu thẩm của cháu đến thăm cháu.”
Ánh mắt Vương Thanh Linh sáng ngời, vội vàng đứng dậy, triệt tiêu cấm chế, bước nhanh đi về phía cửa sân.
“Cửu thúc, cửu thẩm, mau mời vào bên trong.”
Vương Thanh Linh mở cửa sân, mời Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên tiến vào.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhìn thấy linh cầm linh thú linh trùng đang ăn, nhìn nhau cười. Bọn họ đã sớm nghe nói Vương Thanh Linh là ngự linh sư tốt.
“Thanh Linh, cháu nếu một hơi thả bọn nó ra, thần thức tiêu hao không nhỏ đâu nhỉ!”
“Là không nhỏ, nhưng cháu bình thường tốc chiến tốc thắng, sẽ không kéo dài với kẻ địch. Cửu thúc, Hủ Cốt Ngạc béo một chút tên Đại Hoàng, gầy một chút tên Tiểu Hoàng, Đại Hoàng, Tiểu Hoàng, mau tới đây ra mắt cửu thúc cửu thẩm.”
Hai con cá sấu nhanh chóng đi về phía Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, trong mồm chúng nó còn cắn nửa con lợn rừng, máu tươi chảy đầy đất.
Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên hỏi một chút tu luyện cùng cuộc sống của Vương Thanh Linh, dặn dò nàng chăm chỉ tu luyện, đừng quá mức trầm mê thuần dưỡng linh thú, chậm trễ bản thân tu luyện.
Vương Thanh Linh lập tức đáp ứng, về phần để ở trong lòng hay không, chỉ có nàng rõ nhất.
Hai ngày sau, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rời khỏi Đào Sơn, trước khi đi, bọn họ cho đám người Vương Thanh Thuân một khoản linh thạch, mỗi người đều có, một phần đó của Vương Thanh Sơn là lớn nhất.
Vương Trường Sinh dặn dò Vương Thanh Thuân, nếu Vương Thanh Sơn xuất quan, bảo Vương Thanh Sơn tới Nam Hải, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên sẽ giúp Vương Thanh Sơn trùng kích Kết Đan kỳ.
Sau khi rời khỏi Đào Sơn, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đến thẳng phường thị Sùng Dương, bọn họ đã sớm sắp xếp, bảo đám người Vương Thanh Thiến đi phường thị Sùng Dương hội hợp.
Khi bọn họ tới phường thị Sùng Dương, đám người Vương Thanh Thiến đã sớm đến phường thị Sùng Dương.
Mười vị Trúc Cơ, phân biệt là Mặc Thải Vân, Diệp Lâm, Vương Trường Nguyệt, Vương Thanh Thiến, Triệu Chính, Vương Thanh Vân, Vương Thu Hâm, Vương Thu Diễm, Vương Thiên Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.