Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1191: Cường Hóa Hợp Tác
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Trần sư huynh, Lục sư tỷ, nhiều năm không gặp, các ngươi đều đã tiến vào Kim Đan kỳ, còn kết làm song tu đạo lữ. Nếu tiểu đệ không đến Nam Hải, còn không biết được các ngươi kết làm song tu đạo lữ. Đây là một chút tâm ý của tiểu đệ, chúc mừng các ngươi kết làm song tu đạo lữ, mong các ngươi không chê.”
Vương Minh Nhân nhìn về phía người nam trung niên khuông mặt hiền hậu, mỉm cười nói. Lấy ra một ngọc hạp hồng quang lưu chuyển không chừng, đưa cho thiếu phụ váy đỏ khuôn mặt tú lệ.
Người nam trung niên gọi là Trần Dương, Vương Minh Nhân vừa đến Nam Hải có quen biết. Tại thời điểm thi hành nhiệm vụ, Trần Dương đuổi theo yêu cầm, thiếu chút nữa chậm trễ đại sự. Vương Minh Nhân dốc hết dức đảm đương. Từ đó trở về sau, cảm tình hai người tăng lên rất nhiều. Sau khi Vương Minh Nhân quay lại tông môn, Trần Dương vẫn ở Nam Hải, may mắn tiến vào Kim Đan kỳ, cũng cùng một vị đồng môn kết làm song tu đạo lữ.
Thiếu phụ váy đỏ là Lục Ngọc Hoàn, tu vi thấp hơn Trần Dương một ít.
Lục Ngọc Hoàn nhìn phía Trần Dương, tựa như là hỏi thái độ của Trần Dương.
Hành động kia của nàng, là cho Trầm Dương chút mặt mũi.
Trần Dương cười cười nói: “Nhận lấy đi! Phu nhân, Vương sư đệ là hảo hữu với vi phu nhiều năm, không cần khách khí với hắn.”
Lục Ngọc Hoàn gật ật đầu, mở ngọc hạp màu đỏ ra thì thấy bên trong có một Hồng sắc viên châu xoay chuyển không ngừng, tỏa ra một cỗ dao động thuộc tính hỏa mãnh liệt.
Đây là một món hạ phẩm pháp bảo phòng ngự bậc một, giá trị vượt hơn măm mươi vạn linh thạch.
"Pháp bảo!"
Trần Dương và Lục Ngọc Hoàn hai mặt nhìn nhau, bọn họ vốn tưởng rằng là một khối tài liệu luyện khí hoặc là linh dược bậc ba, căn bản không có nghĩ đến đây là một món pháp bảo.
Bọn họ kết làm song tu đạo lữ, giao hảo đồng môn đều đến tặng lễ vật, nhưng đều không có lễ vật Vương Minh Nhân quý trọng.
Tài liệu thuộc tính thủy ở Nam Hải có vẻ nhiều, tài liệu thuộc tính hỏa tương đối ít.
“Vương sư đệ, phần lễ vật này rất quý trọng, chúng ta không thể nhận.”
Trần Dương mặt lộ vẻ khó xử, uyển chuyển cự tuyệt.
Hắn và Vương Minh Nhân nhiều năm không gặp, bây giờ Vương Minh Nhân đưa đến một phần hậu lễ, Trần Dương thật sự xấu hổ khi nhận nó.
Vương Minh Nhân lạnh nhạt cười nói: “Trần sư huynh, ta là Luyện khí sư bậc ba, Hỏa ly châu này là một món Hạ phẩm pháp bảo phòng ngự bậc một, ta dùng để luyện tập, với ta mà nói thì không tính là gì. Cá ngươi đại hỉ không mời ta đến uống rượu mừng, hiện tại hậy lễ của ta cũng không cần, các ngươi không thích vì lễ vật quá nhẹ? Vẫn là là khinh thường ta?”
...
Tặng lễ đưa đúng người, còn phải đưa đúng lễ vật.
Lời nói và việc làm mẫu mực của Từ Tử Họa, Vương Minh Nhân học được không ít.
Sau khi đến Nam Hải, hắn trước tiên bái phỏng vài vị sư thúc sư bá, chuẩn bị một phần lễ vật, lễ vật không quý giá, nhưng đó là tâm ý.
Hắn hỏi thăm qua đồng môn, Trần Dương lần đầu tiên đánh sâu vào Kim Đan kỳ thất bại, Lục Ngọc Hoàn điên cuồng làm nhiện vị, cố gắng tích góp từng tí một điểm cống hiến, giúp Trần Dương Kim Đan.
Sau khi Trần Dương Kim Đan, lập tức cưới Lục Ngọc Hoàn, cũng giúp Lục Ngọc Hoàn Kim Đan, hai người tương kính như tân, tình cảm rất tốt, được đệ tử Thái Nhất tiên môn công nhận là đôi đạo lữ ân ái nhất.
Lục Ngọc Hoàn là tu luyện cô pháp thuộc tính hỏa, Vương Minh Nhân lần này đưa cho Ngọc Lục Hoàn một món pháp bảo phòng ngự, mục đính là giao hảo với Trần Dương.
Trần Dương là kiếm tu, ngây người ở Nam Hải nhiều năm, quen thuộc tình hình Nam Hải.
Có Trần Dương tương trợ, Vương Minh Nhân muốn lập công cũng sẽ dễ dàng một ít.
Nghe xong lời này Trần Dương cũng không cự tuyệt được, trên mặt đầy tươi cười nói: “Vậy đạ ta, Vương sư đệ, về sau địa phương nào cần chúng ta giúp, cứ mở miệng.”
Được một món phòng ngự pháp bảo, Trần Dương và Lục Ngọc Hoàn đối với Vương Minh Nhân tăng thêm hảo cảm. Nếu đổi lại là người khác, bọn họ đương nhiên sẽ không nhận, Vương Minh Nhân không giống với bọn họ.
Vương Minh Nhân danh tiếng rất tốt, lấy giúp người làm niềm vui, có cực ít đồng môn nói hắn không phải vậy.
Vương Minh Nhân cười nhẹ nói: “Trần sư huynh khách khí rồi, chúng ta là đồng môn, không tính là gì.”
“Nghe Lý sư đệ nói, Vương sư đệ và Trần sư muội kết làm song tu đạo lữ, Trần sư muội có cùng ngươi đi đến Nam Hải hay không? Ngày khác chúng ta đãi tiệc chiêu đãi các ngươi.”
Lục Ngọc Hoàn thản nhiên cười, thuận miệng nói.
Vương Minh Nhân trên mặt nụ cười chợt bị kìm hãm lại,miễn cưỡng cười vui nói: “Nàng ở Bắc Cương chấp hành nhiệm vụ, chưa đi cùng một chỗ với ta. Đúng rồi, Trần sư đệ, San Hô hải vực mấy năm nay có gì dị thường sao? Ta rất lâu rồi không tới Nam Hải, đối với tình huống Nam Hải cũng có chút không quan thuộc, còn thỉnh Trần sư huynh tường giải.”
“Dị thường? Mấy vị tu sĩ Nguyên Anh dẫn đầu Đôn Hoang, thành lập một cái Tam tiên minh, đến San Hô hải vực phát triển. Mấy năm nay phát triển có vẻ thuận lợi. Ngày từ đầu, bọn họ vẫn là cùng chung mối thù, nhưng hiện tại lại thôi. Điều đó không nhất thiết, quá nhiều cám dỗ, mượn sức thể lực bọn họ có vẻ nhiều. Tam tiên minh bên trong chia làm vài pháo, có ủng hộ Hoàng Long đảo, có ủng hộ Lãnh Diễm môn, lén đã muốn bắt đầu phân tranh. Tam tiên minh bất quá năm bà bảy mảng.”
Tục ngữ nói rất đúng, chung hoạn nạn dịch đồng phú quý nan. Mới đến Nam Hải, Tam tiên minh bên trong vẫn là đoàn kết, bất quá cùng phát triển lớn mạnh. Tài nguyên tu tiên ở Nam Hải phong phú làm cho bọn họ mê hoa mắt tìm. Hơn nữa nhiều thế lực lớn hơn mượn sức uy hiếp, bên trong Tam tiên minh từ từ xuất hiện khác nhau, hơn nữa bắt đầu động thủ động cước.
Vương Minh Nhân nhìn về phía người nam trung niên khuông mặt hiền hậu, mỉm cười nói. Lấy ra một ngọc hạp hồng quang lưu chuyển không chừng, đưa cho thiếu phụ váy đỏ khuôn mặt tú lệ.
Người nam trung niên gọi là Trần Dương, Vương Minh Nhân vừa đến Nam Hải có quen biết. Tại thời điểm thi hành nhiệm vụ, Trần Dương đuổi theo yêu cầm, thiếu chút nữa chậm trễ đại sự. Vương Minh Nhân dốc hết dức đảm đương. Từ đó trở về sau, cảm tình hai người tăng lên rất nhiều. Sau khi Vương Minh Nhân quay lại tông môn, Trần Dương vẫn ở Nam Hải, may mắn tiến vào Kim Đan kỳ, cũng cùng một vị đồng môn kết làm song tu đạo lữ.
Thiếu phụ váy đỏ là Lục Ngọc Hoàn, tu vi thấp hơn Trần Dương một ít.
Lục Ngọc Hoàn nhìn phía Trần Dương, tựa như là hỏi thái độ của Trần Dương.
Hành động kia của nàng, là cho Trầm Dương chút mặt mũi.
Trần Dương cười cười nói: “Nhận lấy đi! Phu nhân, Vương sư đệ là hảo hữu với vi phu nhiều năm, không cần khách khí với hắn.”
Lục Ngọc Hoàn gật ật đầu, mở ngọc hạp màu đỏ ra thì thấy bên trong có một Hồng sắc viên châu xoay chuyển không ngừng, tỏa ra một cỗ dao động thuộc tính hỏa mãnh liệt.
Đây là một món hạ phẩm pháp bảo phòng ngự bậc một, giá trị vượt hơn măm mươi vạn linh thạch.
"Pháp bảo!"
Trần Dương và Lục Ngọc Hoàn hai mặt nhìn nhau, bọn họ vốn tưởng rằng là một khối tài liệu luyện khí hoặc là linh dược bậc ba, căn bản không có nghĩ đến đây là một món pháp bảo.
Bọn họ kết làm song tu đạo lữ, giao hảo đồng môn đều đến tặng lễ vật, nhưng đều không có lễ vật Vương Minh Nhân quý trọng.
Tài liệu thuộc tính thủy ở Nam Hải có vẻ nhiều, tài liệu thuộc tính hỏa tương đối ít.
“Vương sư đệ, phần lễ vật này rất quý trọng, chúng ta không thể nhận.”
Trần Dương mặt lộ vẻ khó xử, uyển chuyển cự tuyệt.
Hắn và Vương Minh Nhân nhiều năm không gặp, bây giờ Vương Minh Nhân đưa đến một phần hậu lễ, Trần Dương thật sự xấu hổ khi nhận nó.
Vương Minh Nhân lạnh nhạt cười nói: “Trần sư huynh, ta là Luyện khí sư bậc ba, Hỏa ly châu này là một món Hạ phẩm pháp bảo phòng ngự bậc một, ta dùng để luyện tập, với ta mà nói thì không tính là gì. Cá ngươi đại hỉ không mời ta đến uống rượu mừng, hiện tại hậy lễ của ta cũng không cần, các ngươi không thích vì lễ vật quá nhẹ? Vẫn là là khinh thường ta?”
...
Tặng lễ đưa đúng người, còn phải đưa đúng lễ vật.
Lời nói và việc làm mẫu mực của Từ Tử Họa, Vương Minh Nhân học được không ít.
Sau khi đến Nam Hải, hắn trước tiên bái phỏng vài vị sư thúc sư bá, chuẩn bị một phần lễ vật, lễ vật không quý giá, nhưng đó là tâm ý.
Hắn hỏi thăm qua đồng môn, Trần Dương lần đầu tiên đánh sâu vào Kim Đan kỳ thất bại, Lục Ngọc Hoàn điên cuồng làm nhiện vị, cố gắng tích góp từng tí một điểm cống hiến, giúp Trần Dương Kim Đan.
Sau khi Trần Dương Kim Đan, lập tức cưới Lục Ngọc Hoàn, cũng giúp Lục Ngọc Hoàn Kim Đan, hai người tương kính như tân, tình cảm rất tốt, được đệ tử Thái Nhất tiên môn công nhận là đôi đạo lữ ân ái nhất.
Lục Ngọc Hoàn là tu luyện cô pháp thuộc tính hỏa, Vương Minh Nhân lần này đưa cho Ngọc Lục Hoàn một món pháp bảo phòng ngự, mục đính là giao hảo với Trần Dương.
Trần Dương là kiếm tu, ngây người ở Nam Hải nhiều năm, quen thuộc tình hình Nam Hải.
Có Trần Dương tương trợ, Vương Minh Nhân muốn lập công cũng sẽ dễ dàng một ít.
Nghe xong lời này Trần Dương cũng không cự tuyệt được, trên mặt đầy tươi cười nói: “Vậy đạ ta, Vương sư đệ, về sau địa phương nào cần chúng ta giúp, cứ mở miệng.”
Được một món phòng ngự pháp bảo, Trần Dương và Lục Ngọc Hoàn đối với Vương Minh Nhân tăng thêm hảo cảm. Nếu đổi lại là người khác, bọn họ đương nhiên sẽ không nhận, Vương Minh Nhân không giống với bọn họ.
Vương Minh Nhân danh tiếng rất tốt, lấy giúp người làm niềm vui, có cực ít đồng môn nói hắn không phải vậy.
Vương Minh Nhân cười nhẹ nói: “Trần sư huynh khách khí rồi, chúng ta là đồng môn, không tính là gì.”
“Nghe Lý sư đệ nói, Vương sư đệ và Trần sư muội kết làm song tu đạo lữ, Trần sư muội có cùng ngươi đi đến Nam Hải hay không? Ngày khác chúng ta đãi tiệc chiêu đãi các ngươi.”
Lục Ngọc Hoàn thản nhiên cười, thuận miệng nói.
Vương Minh Nhân trên mặt nụ cười chợt bị kìm hãm lại,miễn cưỡng cười vui nói: “Nàng ở Bắc Cương chấp hành nhiệm vụ, chưa đi cùng một chỗ với ta. Đúng rồi, Trần sư đệ, San Hô hải vực mấy năm nay có gì dị thường sao? Ta rất lâu rồi không tới Nam Hải, đối với tình huống Nam Hải cũng có chút không quan thuộc, còn thỉnh Trần sư huynh tường giải.”
“Dị thường? Mấy vị tu sĩ Nguyên Anh dẫn đầu Đôn Hoang, thành lập một cái Tam tiên minh, đến San Hô hải vực phát triển. Mấy năm nay phát triển có vẻ thuận lợi. Ngày từ đầu, bọn họ vẫn là cùng chung mối thù, nhưng hiện tại lại thôi. Điều đó không nhất thiết, quá nhiều cám dỗ, mượn sức thể lực bọn họ có vẻ nhiều. Tam tiên minh bên trong chia làm vài pháo, có ủng hộ Hoàng Long đảo, có ủng hộ Lãnh Diễm môn, lén đã muốn bắt đầu phân tranh. Tam tiên minh bất quá năm bà bảy mảng.”
Tục ngữ nói rất đúng, chung hoạn nạn dịch đồng phú quý nan. Mới đến Nam Hải, Tam tiên minh bên trong vẫn là đoàn kết, bất quá cùng phát triển lớn mạnh. Tài nguyên tu tiên ở Nam Hải phong phú làm cho bọn họ mê hoa mắt tìm. Hơn nữa nhiều thế lực lớn hơn mượn sức uy hiếp, bên trong Tam tiên minh từ từ xuất hiện khác nhau, hơn nữa bắt đầu động thủ động cước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.