Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1136: Đắc Thủ (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Người nam thanh sam nhướng mày, trong lòng thầm mắng một câu lão hồ ly. Đang định tiếp tục công kích Vương Trường Sinh, hắn đột nhiên cảm ứng được điều gì, cấp tốc lùi về phía sau. Trường đao màu xanh trong tay bổ về phía trước mặt.
Oành đùng đùng!
Trước mặt nhiều ra một cái hố hơn mười trượng, một con chuột hình thể thật lớn từ trong đất chui ra. Đúng vậy, chính là Song đồng thử.
Người nam thanh sam khẽ hừ một tiếng, cổ tay nhoáng lên một cái, một đạo thanh quang bay ra từ linh thú châu.Hoá thành một con cự mãng màu xanh kích thước thô to, trên đầu cự mãng có một cái mào gà.
Đây là một con hạ phẩm bậc ba Kim quang mãng.
Cự mãng màu xanh mở ra mồm máu to, đánh về phía Song đồng thử. Song đồng thử co thân thể thành một cục, hoá thành một viên cầu màu trắng, lăn về hướng cự mãng màu xanh.
Vương Trường Sinh nhướng mày, không dám sơ ý, thả ra Trấn hải viên.
Trấn hải viên hai tay vỗ ngực, há mồm phun ra mấy chục quả lôi cầu màu lam, chính là Thuỷ hang thần lôi.
Người nam thanh sam không dám đón đỡ, trường đao trong tay chém về phía trước. Thanh quang chợt loé, hơn mười đạo đao khí màu xanh bay ra, chém về phía lôi cầu.
Oành đùng dùng!
Vang lên tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, đao khí màu xanh đánh vỡ nát lôi cầu, cũng bị lôi cầu phá nát, hai mũi nhọn giao tranh.
Đúng lúc này, hai dây đằng điều thô to màu xanh từ dưới đất chui lên, nhanh như tia chớp đánh về phía người nam thanh sam. Người nam thanh sam biến sắc, bên ngoài thân sáng lên một trận thanh quang. Một bức màn màu xanh bao bọc quanh người.
Đúng lúc này, hư không trên đỉnh đầu hắn vặn vẹo, một cự chưởng to mấy trượng màu xanh xuất hiện. Mặt ngoài cự chưởng tràn ngập lượng lớn hồ quang màu lam.
Nhìn thấy cự chưởng màu lam, đồng tử của lão giả áo vàng co rụt lại, tựa như nghĩ tới điều gì.
Cự chưởng màu lam hung hăng chụp trên người thanh sam thanh niên. Cùng lúc đó, mấy chục khoả lôi cầu màu lam nhanh như chớp công kích đến. Hắn vung trường đao trong tay, chém vỡ nát toàn bộ lôi cầu đang đánh úp tới.
Lam quang chợt loé, Vương Trường Sinh chợt xuất hiện trước mặt người nam thanh sam. Tay phải lam quang đại phóng, đánh về phía người nam thah xam.
“Phành” một tiếng, linh quang hộ thể của người nam thanh sam bị đánh vỡ nát. Nắm tay của Vương Trường Sinh cũng dừng ở trái tim của người nam thanh sam.
Người nam thanh sam bị đánh bay ngược ra ngoài, nện lên trên tường đá. Không nhúc nhích gì, ánh mắt dần ảm đạm xuống.
Vị trí trái tim hắn lõm xuống, mơ hồ lộ ra một cái quyền ấn.
Thi thể rơi trên đất, phía sau lưng hắn có một lỗ máu.
Vương Trường Sinh mở ra tay phải, có thể mơ hồ nhìn thấy, lòng bàn tay hắn có một viên Sơn hải châu.
Lão giả áo vàng ánh mắt loé lên kinh ngạc, cười nói: “Vương đạo hữu đạo pháp cao thâm, lão phu bội phục. Thiên nguyệt kim liên và Thiên nguyệt thần thuỷ, chúng ta chia đều là được.”
“Sao thế? Kim đạo hữu không phải cùng hắn hợp tác đối phó Vương mỗ sao? Nhanh như vậy đã đổi ý?”
Vẻ mặt Vương Trường Sinh lạnh lùng, trong mắt mang theo một tia sát ý.
“Thắng làm vua thua làm giặc. Lão phu theo hắn hợp tác, nhưng đó là lúc trước. Hiện tại lão phu sửa chủ ý, lão phu hợp tác cùng Vương đạo hữu, diệt trừ đồng bạn của hắn. Những thứ này chúng ta chia đều, như thế nào?”
Lão giả áo vàng một bên nói, một bên thả ra một con rết màu vàng hơn mười trượng. Trên lưng nó có hai cánh màu bạc, đây là một thượng phẩm linh trùng bậc ba.
Hắn lấy ra một mặt thuẫn bài, để nó bay xung quanh mình, trên mặt lộ ra thần sắc đề phòng.
“Ta vốn cũng không muốn làm khó đạo hữu, nhưng hiện tại, ta thay đổi chủ ý rồi.”
Ánh mắt Vương Trường Sinh lạnh lùng. Trấn hải viên phát ra tiếng rống quái dị, đồng thời phun ra mấy chục quả lôi cầu màu lam to bằng quả dưa hấu, đánh về hướng lão giả áo vàng.
...
Lão giả áo vàng nghe được tiếng rống của Trấn hải viên, chỉ làm thấy đầu váng mắt hoa, cả người đều vô lực, một chút pháp lực đều không có.
Mấy chục quả lôi càu màu lam nện lên trên mặt thuẫn bài màu vàng, bạo liệt nổ ra. Một mảng lớn lôi quang màu lam che kín bóng người lão giả áo vàng.
Mọt quyền ảnh màu lam to năm trượng công kích tới, hung hăng nện lên mặt thuẫn bài.
Oành đùng đùng!
Thuẫn bài màu vàng và lão giả áo vàng bị đánh bay ngược ra ngoài. Lão giả áo vàng bị nện lên trên mặt tường đá, sắc mặt đỏ bừng.
“Phốc” một tiếng, lão giả áo vàng phun ra một ngụm máu to, sắc mặt tái nhợt xuống.
Hắn còn chưa kịp đứng dậy, Vương Trường Sinh đã vọt tới.
Con rết màu vàng muốn ngăn Vương Trường Sinh lại, lại bị mấy chục bụi gai từ dưới đất quấn lấy thân thể. Một viên cầu màu vàng thật lớn từ trên trời giáng xuống, hung hăng nện vào người con rết.
Con rết màu vàng phát ra tiếng kêu quái dị, phát ra hơn mười đạo tia chớp thô to, bổ về phía viên cầu màu vàng.
Thừa dịp này, Vương Trường Sinh xuất hiện trước mặt lão giả áo vàng. Hai nắm tay sáng lên một trận lam quang chói mắt, muốn hướng về phía lão giả áo vàng.
Đúng lúc này, đỉnh đầu lão giả áo vàng chợt sáng lên vô số kim quang. Một bánh xe màu vàng xuất hiện giữa không gian trống rỗng, nở rộ ra kim quang chói mắt.
Linh thuật Kim nguyệt thiên luân.
Dưới sự bao phủ của kim quang, Vương Trường Sinh cảm giác trên vai như có một toà núi lớn, ép hắn không thở nổi. Đến hoạt động một bước cũng cảm thấy khó khăn.
Nhân cơ hội này, lão giả áo vàng mở miệng, ba đạo dao ngôn kim quang chói sáng bay ra, đánh về phía Vương Trường Sinh.
Bên ngoài thân Vương Trường Sinh kim quang đại trướng. Bên ngoài giống như được bao phủ bởi một tầng vàng vậy, chính là linh thuật phòng ngự Lưu ly kim thân.
Khanh khanh khanh!
Vang lên ba tiếng kim thiết giao nhau trầm đục, ba đạo kim quang không thể làm thương tổn Vương Trường Sinh.
Oành đùng đùng!
Trước mặt nhiều ra một cái hố hơn mười trượng, một con chuột hình thể thật lớn từ trong đất chui ra. Đúng vậy, chính là Song đồng thử.
Người nam thanh sam khẽ hừ một tiếng, cổ tay nhoáng lên một cái, một đạo thanh quang bay ra từ linh thú châu.Hoá thành một con cự mãng màu xanh kích thước thô to, trên đầu cự mãng có một cái mào gà.
Đây là một con hạ phẩm bậc ba Kim quang mãng.
Cự mãng màu xanh mở ra mồm máu to, đánh về phía Song đồng thử. Song đồng thử co thân thể thành một cục, hoá thành một viên cầu màu trắng, lăn về hướng cự mãng màu xanh.
Vương Trường Sinh nhướng mày, không dám sơ ý, thả ra Trấn hải viên.
Trấn hải viên hai tay vỗ ngực, há mồm phun ra mấy chục quả lôi cầu màu lam, chính là Thuỷ hang thần lôi.
Người nam thanh sam không dám đón đỡ, trường đao trong tay chém về phía trước. Thanh quang chợt loé, hơn mười đạo đao khí màu xanh bay ra, chém về phía lôi cầu.
Oành đùng dùng!
Vang lên tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, đao khí màu xanh đánh vỡ nát lôi cầu, cũng bị lôi cầu phá nát, hai mũi nhọn giao tranh.
Đúng lúc này, hai dây đằng điều thô to màu xanh từ dưới đất chui lên, nhanh như tia chớp đánh về phía người nam thanh sam. Người nam thanh sam biến sắc, bên ngoài thân sáng lên một trận thanh quang. Một bức màn màu xanh bao bọc quanh người.
Đúng lúc này, hư không trên đỉnh đầu hắn vặn vẹo, một cự chưởng to mấy trượng màu xanh xuất hiện. Mặt ngoài cự chưởng tràn ngập lượng lớn hồ quang màu lam.
Nhìn thấy cự chưởng màu lam, đồng tử của lão giả áo vàng co rụt lại, tựa như nghĩ tới điều gì.
Cự chưởng màu lam hung hăng chụp trên người thanh sam thanh niên. Cùng lúc đó, mấy chục khoả lôi cầu màu lam nhanh như chớp công kích đến. Hắn vung trường đao trong tay, chém vỡ nát toàn bộ lôi cầu đang đánh úp tới.
Lam quang chợt loé, Vương Trường Sinh chợt xuất hiện trước mặt người nam thanh sam. Tay phải lam quang đại phóng, đánh về phía người nam thah xam.
“Phành” một tiếng, linh quang hộ thể của người nam thanh sam bị đánh vỡ nát. Nắm tay của Vương Trường Sinh cũng dừng ở trái tim của người nam thanh sam.
Người nam thanh sam bị đánh bay ngược ra ngoài, nện lên trên tường đá. Không nhúc nhích gì, ánh mắt dần ảm đạm xuống.
Vị trí trái tim hắn lõm xuống, mơ hồ lộ ra một cái quyền ấn.
Thi thể rơi trên đất, phía sau lưng hắn có một lỗ máu.
Vương Trường Sinh mở ra tay phải, có thể mơ hồ nhìn thấy, lòng bàn tay hắn có một viên Sơn hải châu.
Lão giả áo vàng ánh mắt loé lên kinh ngạc, cười nói: “Vương đạo hữu đạo pháp cao thâm, lão phu bội phục. Thiên nguyệt kim liên và Thiên nguyệt thần thuỷ, chúng ta chia đều là được.”
“Sao thế? Kim đạo hữu không phải cùng hắn hợp tác đối phó Vương mỗ sao? Nhanh như vậy đã đổi ý?”
Vẻ mặt Vương Trường Sinh lạnh lùng, trong mắt mang theo một tia sát ý.
“Thắng làm vua thua làm giặc. Lão phu theo hắn hợp tác, nhưng đó là lúc trước. Hiện tại lão phu sửa chủ ý, lão phu hợp tác cùng Vương đạo hữu, diệt trừ đồng bạn của hắn. Những thứ này chúng ta chia đều, như thế nào?”
Lão giả áo vàng một bên nói, một bên thả ra một con rết màu vàng hơn mười trượng. Trên lưng nó có hai cánh màu bạc, đây là một thượng phẩm linh trùng bậc ba.
Hắn lấy ra một mặt thuẫn bài, để nó bay xung quanh mình, trên mặt lộ ra thần sắc đề phòng.
“Ta vốn cũng không muốn làm khó đạo hữu, nhưng hiện tại, ta thay đổi chủ ý rồi.”
Ánh mắt Vương Trường Sinh lạnh lùng. Trấn hải viên phát ra tiếng rống quái dị, đồng thời phun ra mấy chục quả lôi cầu màu lam to bằng quả dưa hấu, đánh về hướng lão giả áo vàng.
...
Lão giả áo vàng nghe được tiếng rống của Trấn hải viên, chỉ làm thấy đầu váng mắt hoa, cả người đều vô lực, một chút pháp lực đều không có.
Mấy chục quả lôi càu màu lam nện lên trên mặt thuẫn bài màu vàng, bạo liệt nổ ra. Một mảng lớn lôi quang màu lam che kín bóng người lão giả áo vàng.
Mọt quyền ảnh màu lam to năm trượng công kích tới, hung hăng nện lên mặt thuẫn bài.
Oành đùng đùng!
Thuẫn bài màu vàng và lão giả áo vàng bị đánh bay ngược ra ngoài. Lão giả áo vàng bị nện lên trên mặt tường đá, sắc mặt đỏ bừng.
“Phốc” một tiếng, lão giả áo vàng phun ra một ngụm máu to, sắc mặt tái nhợt xuống.
Hắn còn chưa kịp đứng dậy, Vương Trường Sinh đã vọt tới.
Con rết màu vàng muốn ngăn Vương Trường Sinh lại, lại bị mấy chục bụi gai từ dưới đất quấn lấy thân thể. Một viên cầu màu vàng thật lớn từ trên trời giáng xuống, hung hăng nện vào người con rết.
Con rết màu vàng phát ra tiếng kêu quái dị, phát ra hơn mười đạo tia chớp thô to, bổ về phía viên cầu màu vàng.
Thừa dịp này, Vương Trường Sinh xuất hiện trước mặt lão giả áo vàng. Hai nắm tay sáng lên một trận lam quang chói mắt, muốn hướng về phía lão giả áo vàng.
Đúng lúc này, đỉnh đầu lão giả áo vàng chợt sáng lên vô số kim quang. Một bánh xe màu vàng xuất hiện giữa không gian trống rỗng, nở rộ ra kim quang chói mắt.
Linh thuật Kim nguyệt thiên luân.
Dưới sự bao phủ của kim quang, Vương Trường Sinh cảm giác trên vai như có một toà núi lớn, ép hắn không thở nổi. Đến hoạt động một bước cũng cảm thấy khó khăn.
Nhân cơ hội này, lão giả áo vàng mở miệng, ba đạo dao ngôn kim quang chói sáng bay ra, đánh về phía Vương Trường Sinh.
Bên ngoài thân Vương Trường Sinh kim quang đại trướng. Bên ngoài giống như được bao phủ bởi một tầng vàng vậy, chính là linh thuật phòng ngự Lưu ly kim thân.
Khanh khanh khanh!
Vang lên ba tiếng kim thiết giao nhau trầm đục, ba đạo kim quang không thể làm thương tổn Vương Trường Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.