Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 674: Đại Chiến Sắp Nổi Lên (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Uông Như Yên và Vương Thanh Sơn là tu sĩ Trúc Cơ thực lực mạnh nhất của Vương gia, cũng là đối tượng Vương gia trọng điểm bồi dưỡng.
Hắn thu hồi Thanh Nguyệt Trảm Yêu Kiếm, nâng bước đi vào tầng hầm ngầm.
Diệp Lâm ngồi ở trên mặt đất, truyền thụ trận pháp cho Vương Trường Nguyệt.
Vương Trường Sinh tốn nửa năm thời gian, lúc này mới luyện chế ra pháp bảo sơ hình Thanh Nguyệt Trảm Yêu Kiếm.
Vương Trường Nguyệt theo Diệp Lâm học tập trận pháp đã nửa năm, nàng ban ngày tu luyện, buổi tối truyền tống tới đây, học tập Diệp Lâm trận pháp chi đạo.
“Ca, ca xuất quan rồi.”
Vương Trường Sinh gật gật đầu, hỏi: “Muội học thế nào rồi? Khó không?”
“Muội muội của ngươi ở trận pháp có chút thiên phú, chỉ là trước kia không có ai dạy mà thôi, ta dạy nàng một năm rưỡi, nàng bố trí trận pháp bậc hai không có vấn đề, bao gồm truyền tống trận.”
Diệp Lâm giọng điệu bình thản, tràn ngập tự tin.
Vương Trường Nguyệt cười ngọt ngào, nói: “Ca, Diệp tiền bối rất dụng tâm dạy muội, trình độ của hắn ở trận pháp thật cao. Đúng rồi, đám người tẩu tử đã trở lại, sự tồn tại của truyền tống trận, muội đã nói cho tẩu tử, tẩu tử nói là bình cảnh có sự buông lỏng, đã bế quan tu luyện.”
“Ta biết rồi, hôm nay học đến đây thôi! Trường Nguyệt, theo ta trở về.”
Vương Trường Sinh và Vương Trường Nguyệt cùng nhau đến trên truyền tống trận, đánh một đạo pháp quyết lên truyền tống trận.
Sau khi một luồng hào quang màu trắng từ trên truyền tống trận sáng lên, Vương Trường Sinh và Vương Trường Nguyệt biến mất.
Bọn họ mới vừa đi ra khỏi tòa nhà, Uông Như Yên bước nhanh đi tới, vẻ mặt có chút vội vàng.
“Phu quân, Đường quốc Bách Hoa tông phái người đưa tới thiệp mời, nói là mời chàng đi tham gia Kết Anh đại điển của đại trưởng lão Bách Hoa tông.”
Bách Hoa tông là môn phái tu tiên Đường quốc, Đường quốc và Ngụy quốc là oan gia nhiều năm, lần trước di chỉ Kim Dương tông hiện thế, tu sĩ Kết Đan của hai nước thiếu chút nữa đánh nhau.
Vương Trường Sinh cùng Bách Hoa tông không có giao tình gì, trước kia hắn còn từng giết tu sĩ Trúc Cơ của Bách Hoa tông.
“Kết Anh đại điển? Đại trưởng lão?”
Vương Trường Sinh chưa nghe nói Bách Hoa tông có đại trưởng lão gì cả.
“Người này họ Trần tên Ngọc Hoa, ban đầu là phó tông chủ của Bách Hoa tông, người này hành tung bất định, đột nhiên kết anh. Thanh Khải đang chiêu đãi đệ tử Bách Hoa tông, chàng xem nên làm cái gì bây giờ?”
Trần Ngọc Hoa kết anh, cố ý phái người đưa tới thiệp mời, nếu không đi, đó là không nể mặt Trần Ngọc Hoa. Hai nước vốn là thế lực đối địch, nếu chọc giận Trần Ngọc Hoa, không chừng Trần Ngọc Hoa ngầm xuống tay độc ác, chênh lệch giữa tu sĩ Nguyên Anh cùng tu sĩ Kết Đan không phải linh thuật cùng pháp bảo có thể bù lại.
Nếu đi, nhỡ đâu là Hồng Môn Yến* thì sao!
* Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
“Bọn họ chỉ phát thiệp mời cho Thanh Liên sơn trang chúng ta sao? Chưa phát thiệp mời cho năm tông phái Ngụy quốc?”
“Nghe đệ tử Bách Hoa tông đưa thiệp mời nói, bọn họ cũng phát ra thiệp mời cho năm tông phái Ngụy quốc.”
Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, nói: “Như vậy, muội chuyển lời Thanh Khải, ta đang bế quan tu luyện, chưa xuất quan, để Thanh Khải dẫn người qua đó chúc mừng.”
Nếu là Trần Ngọc Hoa lấy Kết Anh đại điển làm ngụy trang, trừ bỏ một ít tu sĩ Kết Đan của Ngụy quốc, lấy Ngụy quốc dễ như trở bàn tay.
Năm tông phái Ngụy quốc là Thái Nhất tiên môn bảo vệ, nhưng sau lưng Đường quốc cũng có môn phái lớn bảo vệ, chỉ cần Trần Ngọc Hoa không tiêu diệt toàn bộ tu sĩ Kết Đan của Ngụy quốc, Thái Nhất tiên môn cũng không đến mức tiêu diệt Trần Ngọc Hoa, chỉ cần tiêu diệt mấy vị tu sĩ Kết Đan, lấy Ngụy quốc dễ như trở bàn tay, Vương Trường Sinh không thể không phòng bị.
Vương Thanh Khải là gia chủ Vương gia, Vương Trường Sinh không thoát thân được, Vương Thanh Khải đi chúc thọ cũng không tính là thất lễ.
Mưa gió sắp đến nha! Cửu U tông như là một tảng đá lớn, ép Vương Trường Sinh không thở nổi, bây giờ lại toát ra một Trần Ngọc Hoa.
Đường quốc xuất hiện một tu sĩ Nguyên Anh, cân bằng sắp phá rồi.
“Được, ta bây giờ đi thông báo Thanh Khải.”
Uông Như Yên lấy ra một la bàn đưa tin, đánh lên một đạo pháp quyết, thao tác một trận.
Xuất phát từ cẩn thận, Vương Trường Sinh tính đưa một đám tộc nhân đi, để bọn họ ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.
“Nương tử, nàng thông báo Thanh Sơn đến một chuyến, ta có chuyện giao cho nó đi làm.”
Uông Như Yên gật đầu, dùng la bàn đưa tin thông báo Vương Thanh Sơn.
Không qua bao lâu, Vương Thanh Sơn liền xuất hiện ở trước mặt Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh cũng không giấu Vương Thanh Sơn, nói ra sự lo lắng của hắn.
“Thanh Sơn, cháu đi chọn một đám tộc nhân, nhân số không cần nhiều, năm mươi người là được, phải là con em tinh anh bản tộc, cũng mang theo Thiên Kỳ, đi thế tục giới tránh một chút.”
Nếu Trần Ngọc Hoa thật sự muốn lấy Ngụy quốc, toàn bộ phường thị đều không an toàn, nếu Trần Ngọc Hoa cũng không tính lấy Ngụy quốc, chỉ là chiếm một ít tiện nghi, vậy không cần thiết để đám người Vương Thanh Sơn rời khỏi Ngụy quốc. Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Trường Sinh tính để bọn họ đi thế tục giới tránh một chút.
“Vâng, cửu thúc, cháu lập tức đi làm.”
“Đợi một chút, Thanh Sơn, pháp bảo sơ hình này là ta luyện chế thay cháu, cháu mang theo nó, cố gắng đừng triển lãm kiếm này trước mặt người khác.”
Mưa gió sắp đến, Vương Trường Sinh không cần thiết giữ lại Thanh Nguyệt Trảm Yêu Kiếm trên tay, giao cho Vương Thanh Sơn, lập tức có thể gia tăng thực lực của hắn.
“Pháp bảo sơ hình! Cảm ơn cửu thúc.”
Vương Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt vui mừng, kích động cảm ơn.
Vương Trường Sinh gật gật đầu, dặn dò vài câu, bảo Vương Thanh Sơn lui xuống.
“Phu quân, trừ Thiên Kỳ, đám người Thanh Thiến cũng đi tránh đầu sóng ngọn gió một phen đi! Vương gia chúng ta là thực lực yếu nhất, chọn quả hồng mềm mà bóp, nói không chừng Trần Ngọc Hoa lấy Vương gia chúng ta khai đao, như lúc trước năm tông phái Ngụy quốc tiêu diệt Thanh Dương tông, giết gà dọa khỉ.”
Uông Như Yên đề nghị, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng.
Sự lo lắng của nàng không phải không có đạo lý, ai bảo Ngụy quốc và Đường quốc là một đôi oan gia lâu năm chứ! Chuyến đi di chỉ Kim Dương tông lần trước, tu sĩ Trúc Cơ của Đường quốc thương vong không ít, thù mới thêm hận cũ, Trần Ngọc Hoa quả thật sẽ động thủ với Ngụy quốc.
Hắn thu hồi Thanh Nguyệt Trảm Yêu Kiếm, nâng bước đi vào tầng hầm ngầm.
Diệp Lâm ngồi ở trên mặt đất, truyền thụ trận pháp cho Vương Trường Nguyệt.
Vương Trường Sinh tốn nửa năm thời gian, lúc này mới luyện chế ra pháp bảo sơ hình Thanh Nguyệt Trảm Yêu Kiếm.
Vương Trường Nguyệt theo Diệp Lâm học tập trận pháp đã nửa năm, nàng ban ngày tu luyện, buổi tối truyền tống tới đây, học tập Diệp Lâm trận pháp chi đạo.
“Ca, ca xuất quan rồi.”
Vương Trường Sinh gật gật đầu, hỏi: “Muội học thế nào rồi? Khó không?”
“Muội muội của ngươi ở trận pháp có chút thiên phú, chỉ là trước kia không có ai dạy mà thôi, ta dạy nàng một năm rưỡi, nàng bố trí trận pháp bậc hai không có vấn đề, bao gồm truyền tống trận.”
Diệp Lâm giọng điệu bình thản, tràn ngập tự tin.
Vương Trường Nguyệt cười ngọt ngào, nói: “Ca, Diệp tiền bối rất dụng tâm dạy muội, trình độ của hắn ở trận pháp thật cao. Đúng rồi, đám người tẩu tử đã trở lại, sự tồn tại của truyền tống trận, muội đã nói cho tẩu tử, tẩu tử nói là bình cảnh có sự buông lỏng, đã bế quan tu luyện.”
“Ta biết rồi, hôm nay học đến đây thôi! Trường Nguyệt, theo ta trở về.”
Vương Trường Sinh và Vương Trường Nguyệt cùng nhau đến trên truyền tống trận, đánh một đạo pháp quyết lên truyền tống trận.
Sau khi một luồng hào quang màu trắng từ trên truyền tống trận sáng lên, Vương Trường Sinh và Vương Trường Nguyệt biến mất.
Bọn họ mới vừa đi ra khỏi tòa nhà, Uông Như Yên bước nhanh đi tới, vẻ mặt có chút vội vàng.
“Phu quân, Đường quốc Bách Hoa tông phái người đưa tới thiệp mời, nói là mời chàng đi tham gia Kết Anh đại điển của đại trưởng lão Bách Hoa tông.”
Bách Hoa tông là môn phái tu tiên Đường quốc, Đường quốc và Ngụy quốc là oan gia nhiều năm, lần trước di chỉ Kim Dương tông hiện thế, tu sĩ Kết Đan của hai nước thiếu chút nữa đánh nhau.
Vương Trường Sinh cùng Bách Hoa tông không có giao tình gì, trước kia hắn còn từng giết tu sĩ Trúc Cơ của Bách Hoa tông.
“Kết Anh đại điển? Đại trưởng lão?”
Vương Trường Sinh chưa nghe nói Bách Hoa tông có đại trưởng lão gì cả.
“Người này họ Trần tên Ngọc Hoa, ban đầu là phó tông chủ của Bách Hoa tông, người này hành tung bất định, đột nhiên kết anh. Thanh Khải đang chiêu đãi đệ tử Bách Hoa tông, chàng xem nên làm cái gì bây giờ?”
Trần Ngọc Hoa kết anh, cố ý phái người đưa tới thiệp mời, nếu không đi, đó là không nể mặt Trần Ngọc Hoa. Hai nước vốn là thế lực đối địch, nếu chọc giận Trần Ngọc Hoa, không chừng Trần Ngọc Hoa ngầm xuống tay độc ác, chênh lệch giữa tu sĩ Nguyên Anh cùng tu sĩ Kết Đan không phải linh thuật cùng pháp bảo có thể bù lại.
Nếu đi, nhỡ đâu là Hồng Môn Yến* thì sao!
* Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
“Bọn họ chỉ phát thiệp mời cho Thanh Liên sơn trang chúng ta sao? Chưa phát thiệp mời cho năm tông phái Ngụy quốc?”
“Nghe đệ tử Bách Hoa tông đưa thiệp mời nói, bọn họ cũng phát ra thiệp mời cho năm tông phái Ngụy quốc.”
Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, nói: “Như vậy, muội chuyển lời Thanh Khải, ta đang bế quan tu luyện, chưa xuất quan, để Thanh Khải dẫn người qua đó chúc mừng.”
Nếu là Trần Ngọc Hoa lấy Kết Anh đại điển làm ngụy trang, trừ bỏ một ít tu sĩ Kết Đan của Ngụy quốc, lấy Ngụy quốc dễ như trở bàn tay.
Năm tông phái Ngụy quốc là Thái Nhất tiên môn bảo vệ, nhưng sau lưng Đường quốc cũng có môn phái lớn bảo vệ, chỉ cần Trần Ngọc Hoa không tiêu diệt toàn bộ tu sĩ Kết Đan của Ngụy quốc, Thái Nhất tiên môn cũng không đến mức tiêu diệt Trần Ngọc Hoa, chỉ cần tiêu diệt mấy vị tu sĩ Kết Đan, lấy Ngụy quốc dễ như trở bàn tay, Vương Trường Sinh không thể không phòng bị.
Vương Thanh Khải là gia chủ Vương gia, Vương Trường Sinh không thoát thân được, Vương Thanh Khải đi chúc thọ cũng không tính là thất lễ.
Mưa gió sắp đến nha! Cửu U tông như là một tảng đá lớn, ép Vương Trường Sinh không thở nổi, bây giờ lại toát ra một Trần Ngọc Hoa.
Đường quốc xuất hiện một tu sĩ Nguyên Anh, cân bằng sắp phá rồi.
“Được, ta bây giờ đi thông báo Thanh Khải.”
Uông Như Yên lấy ra một la bàn đưa tin, đánh lên một đạo pháp quyết, thao tác một trận.
Xuất phát từ cẩn thận, Vương Trường Sinh tính đưa một đám tộc nhân đi, để bọn họ ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.
“Nương tử, nàng thông báo Thanh Sơn đến một chuyến, ta có chuyện giao cho nó đi làm.”
Uông Như Yên gật đầu, dùng la bàn đưa tin thông báo Vương Thanh Sơn.
Không qua bao lâu, Vương Thanh Sơn liền xuất hiện ở trước mặt Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh cũng không giấu Vương Thanh Sơn, nói ra sự lo lắng của hắn.
“Thanh Sơn, cháu đi chọn một đám tộc nhân, nhân số không cần nhiều, năm mươi người là được, phải là con em tinh anh bản tộc, cũng mang theo Thiên Kỳ, đi thế tục giới tránh một chút.”
Nếu Trần Ngọc Hoa thật sự muốn lấy Ngụy quốc, toàn bộ phường thị đều không an toàn, nếu Trần Ngọc Hoa cũng không tính lấy Ngụy quốc, chỉ là chiếm một ít tiện nghi, vậy không cần thiết để đám người Vương Thanh Sơn rời khỏi Ngụy quốc. Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Trường Sinh tính để bọn họ đi thế tục giới tránh một chút.
“Vâng, cửu thúc, cháu lập tức đi làm.”
“Đợi một chút, Thanh Sơn, pháp bảo sơ hình này là ta luyện chế thay cháu, cháu mang theo nó, cố gắng đừng triển lãm kiếm này trước mặt người khác.”
Mưa gió sắp đến, Vương Trường Sinh không cần thiết giữ lại Thanh Nguyệt Trảm Yêu Kiếm trên tay, giao cho Vương Thanh Sơn, lập tức có thể gia tăng thực lực của hắn.
“Pháp bảo sơ hình! Cảm ơn cửu thúc.”
Vương Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt vui mừng, kích động cảm ơn.
Vương Trường Sinh gật gật đầu, dặn dò vài câu, bảo Vương Thanh Sơn lui xuống.
“Phu quân, trừ Thiên Kỳ, đám người Thanh Thiến cũng đi tránh đầu sóng ngọn gió một phen đi! Vương gia chúng ta là thực lực yếu nhất, chọn quả hồng mềm mà bóp, nói không chừng Trần Ngọc Hoa lấy Vương gia chúng ta khai đao, như lúc trước năm tông phái Ngụy quốc tiêu diệt Thanh Dương tông, giết gà dọa khỉ.”
Uông Như Yên đề nghị, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng.
Sự lo lắng của nàng không phải không có đạo lý, ai bảo Ngụy quốc và Đường quốc là một đôi oan gia lâu năm chứ! Chuyến đi di chỉ Kim Dương tông lần trước, tu sĩ Trúc Cơ của Đường quốc thương vong không ít, thù mới thêm hận cũ, Trần Ngọc Hoa quả thật sẽ động thủ với Ngụy quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.