Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 955: Đều Ôm Tâm Tư Riêng (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Kiếm quang màu xanh bổ lên trên thân giao long màu lam, linh quang hai màu xanh và lam đối chọi nhau một lát, hào quang màu xanh nhanh chóng vỡ vụn ra, giao long màu lam lắc đầu quẫy đuôi một cái, nhập vào trong sương mù màu xanh.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ vang, sương mù màu xanh tan đi không ít.
Một luồng hào quang màu xanh từ trong sương mù màu xanh bay ra, chính là Chu Thiên Mộc.
Chu Thiên Mộc vẻ mặt lạnh lùng, đeo một cái hộp kiếm màu xanh.
Nhìn thấy ba người bọn Vương Trường Sinh, Chu Thiên Mộc nhíu mày.
“Kiếm tu!”
Vương Trường Sinh nheo mắt, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Chu gia truyền thừa ngàn năm, Chu Thiên Mộc rất có thể có cả bộ phi kiếm.
Hắn vạn lần không ngờ, số mình kém như vậy, thế mà sẽ đụng tới một tu sĩ Kết Đan có cả bộ pháp bảo phi kiếm.
Vương Trường Sinh lần trước từng chịu thiệt bởi kiếm tu, nếu không phải hắn có độn thuật phù bậc ba, hắn chỉ sợ đã chết ở dưới kiếm trận.
“Ba vị đạo hữu, các ngươi mấy ngày nay cũng cướp đoạt không ít tài nguyên tu tiên rồi nhỉ! Nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao?”
Chu Thiên Mộc vẻ mặt lạnh nhạt, kẻ địch có ba tu sĩ Kết Đan, một kẻ tầng sáu, một kẻ tầng năm cùng một kẻ tầng một, hắn cho dù có cả bộ phi kiếm, cũng không dám nói nắm chắc thắng lợi.
“Hê hê, khi Chu gia các ngươi đối phó chúng ta, cũng không nói như vậy, đạo hữu nếu biết điều, dẫn theo tộc nhân của ngươi rời khỏi, chúng ta tuyệt không ngăn trở. Chúng ta chỉ là cầu tài, không muốn giết người.”
Vương Trường Sinh tựa cười mà không cười nói. Ba người Vương Trường Sinh, Uông Như Yên cùng Tử Nguyệt tiên tử nhanh chóng tách ra, mơ hồ vây Chu Thiên Mộc lại.
...
Kiếm tu thực lực mạnh mẽ, một khi bị kiếm trận vây khốn, hầu như nhất định phải chết không thể nghi ngờ, bọn họ phân tán ra, có thể tránh bị đối phương bao vây.
Nếu là ở dã ngoại, Chu Thiên Mộc sẽ không cân nhắc quá nhiều, hắn sẽ lập tức lấy ra phi kiếm đối địch.
Hắn vừa mới phái người truyền tống về Ngọc Tuyền đảo, phát hiện Tử Dương đảo cũng bị tập kích, kẻ địch là đang dương đông kích tây. Chu Thịnh Đào lo lắng Ngọc Tuyền đảo chịu tập kích, để bọn họ tận khả năng đánh đuổi kẻ địch, chuẩn bị về cứu viện Ngọc Tuyền đảo bất cứ lúc nào.
Ngọc Tuyền đảo đặt tài vật Chu gia tích góp hơn một ngàn năm, linh dược ngàn năm cũng có không ít, con cháu tinh nhuệ của Chu gia đều là ở Ngọc Tuyền đảo, một khi Ngọc Tuyền đảo bị công phá, cho dù Chu Thiên Mộc thủ được Ngọc Hư đảo, Chu gia cũng sẽ tổn thương rất nhiều nguyên khí.
Chu Thiên Mộc không dám lấy Ngọc Tuyền đảo làm tiền đặt cược, hắn phải tận khả năng đánh đuổi kẻ địch, chuẩn bị trợ giúp Ngọc Tuyền đảo bất cứ lúc nào.
Xem trang phục đối phương, đối phương không phải tu sĩ Trương gia, còn có đường sống quay về.
“Hừ, đạo hữu coi ta là trẻ con ba tuổi sao? Xem bản lãnh thật sự đi!” Sắc mặt Chu Thiên Mộc lạnh lùng.
Một tràng tiếng kiếm ngân vang thanh thúy, ba mươi sáu thanh phi kiếm xanh thẳm từ trong hộp kiếm sau lưng hắn bay ra, xoay tròn ở đỉnh đầu của hắn.
Vương Trường Sinh nhìn thấy ba mươi sáu thanh phi kiếm, bị dọa nhảy dựng. Hắn lần trước đụng tới kiếm tu Nhật Nguyệt cung, đối phương chỉ có mười ba thanh phi kiếm, Chu Thiên Mộc vậy mà có ba mươi sáu cây phi kiếm, khó trách Nam Hải có cái gọi là ngàn năm gia tộc, vạn năm đại tông. Chu gia nội tình thâm hậu, vượt quá Vương Trường Sinh tưởng tượng.
Uông Như Yên cùng Tử Nguyệt tiên tử cũng bị dọa giật mình, kiếm tu càng nhiều phi kiếm, thực lực càng mạnh.
Uông Như Yên vội vàng bay về bên cạnh Vương Trường Sinh, đối phương có ba mươi sáu thanh pháp bảo phi kiếm, Chu Thiên Mộc nếu dùng ba mươi sáu thanh phi kiếm tiêu diệt nàng, nàng tuyệt đối không ngăn được.
Trên mặt Tử Nguyệt tiên tử đầy sự đề phòng, vẻ mặt ngưng trọng.
Vương Trường Sinh đảo mắt, cười nói: “Chu đạo hữu, chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc, như vậy đi! Chúng ta luận bàn một lần, nếu ngươi có thể đỡ được năm chiêu của vợ chồng chúng ta, chúng ta lập tức rời khỏi, nếu ngươi không thể đỡ được năm chiêu của chúng ta, ngươi dẫn người rời khỏi, như thế nào?”
“Đổi lại, các ngươi đỡ của Chu mỗ ba chiêu, nếu là các ngươi có thể ngăn được, ta có thể cho các ngươi một khoản tài vật, nếu là các ngươi không thể ngăn được, các ngươi liền rời khỏi, như thế nào?”
Ngọc Hư đảo gieo trồng lượng lớn Ngọc Hư trúc, chỗ linh trúc này giá trị vượt qua trăm vạn linh thạch, Chu Thiên Mộc không có khả năng cứ như vậy tặng cho kẻ địch, cho kẻ địch một bộ phận trái lại có thể.
Hắn cũng đã nhìn ra, ba người bọn Vương Trường Sinh cũng không muốn tử chiến, chủ yếu là ba người bọn Vương Trường Sinh quá phân tán, kiếm trận của hắn không thể vây khốn ba người, bằng không hắn cũng sẽ không đáp ứng.
“Được, ba chiêu liền ba chiêu, nhưng ngươi không thể bày ra kiếm trận, nếu ngươi thua, cho chúng ta cái gì?”
Vương Trường Sinh đáp ứng. Hắn cùng Uông Như Yên liên thủ, đỡ ba chiêu của Chu Thiên Mộc vẫn là không có vấn đề.
“Tử Nguyệt tiên tử, ngươi bay xa một ít, cẩn thận hắn đánh lén, nếu điều kiện cho phép, động thủ tiêu diệt người này.”
Uông Như Yên truyền âm cho Tử Nguyệt tiên tử. Nói là luận bàn, nếu có cơ hội diệt Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, Chu Thiên Mộc cũng sẽ không nương tay, tương tự, nếu có cơ hội, ba người bọn Vương Trường Sinh cũng sẽ không nương tay.
“Mỗi người một cây linh trúc năm trăm năm, một cây linh trúc đủ luyện chế mấy món pháp bảo phi kiếm.”
“Không được, mười cây. Ngươi hẳn là biết, không chỉ chúng ta hứng thú đối với Chu gia các ngươi, Chu gia các ngươi truyền thừa ngàn năm, nhìn chằm chằm các ngươi miếng thịt béo này không biết có bao nhiêu, Tử Dương đảo các ngươi khống chế cũng lọt vào tập kích rồi nhỉ! Còn có Ngọc Tuyền đảo, hê hê.”
Vương Trường Sinh truyền âm nói, giọng điệu tràn ngập ý uy hiếp.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ vang, sương mù màu xanh tan đi không ít.
Một luồng hào quang màu xanh từ trong sương mù màu xanh bay ra, chính là Chu Thiên Mộc.
Chu Thiên Mộc vẻ mặt lạnh lùng, đeo một cái hộp kiếm màu xanh.
Nhìn thấy ba người bọn Vương Trường Sinh, Chu Thiên Mộc nhíu mày.
“Kiếm tu!”
Vương Trường Sinh nheo mắt, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Chu gia truyền thừa ngàn năm, Chu Thiên Mộc rất có thể có cả bộ phi kiếm.
Hắn vạn lần không ngờ, số mình kém như vậy, thế mà sẽ đụng tới một tu sĩ Kết Đan có cả bộ pháp bảo phi kiếm.
Vương Trường Sinh lần trước từng chịu thiệt bởi kiếm tu, nếu không phải hắn có độn thuật phù bậc ba, hắn chỉ sợ đã chết ở dưới kiếm trận.
“Ba vị đạo hữu, các ngươi mấy ngày nay cũng cướp đoạt không ít tài nguyên tu tiên rồi nhỉ! Nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao?”
Chu Thiên Mộc vẻ mặt lạnh nhạt, kẻ địch có ba tu sĩ Kết Đan, một kẻ tầng sáu, một kẻ tầng năm cùng một kẻ tầng một, hắn cho dù có cả bộ phi kiếm, cũng không dám nói nắm chắc thắng lợi.
“Hê hê, khi Chu gia các ngươi đối phó chúng ta, cũng không nói như vậy, đạo hữu nếu biết điều, dẫn theo tộc nhân của ngươi rời khỏi, chúng ta tuyệt không ngăn trở. Chúng ta chỉ là cầu tài, không muốn giết người.”
Vương Trường Sinh tựa cười mà không cười nói. Ba người Vương Trường Sinh, Uông Như Yên cùng Tử Nguyệt tiên tử nhanh chóng tách ra, mơ hồ vây Chu Thiên Mộc lại.
...
Kiếm tu thực lực mạnh mẽ, một khi bị kiếm trận vây khốn, hầu như nhất định phải chết không thể nghi ngờ, bọn họ phân tán ra, có thể tránh bị đối phương bao vây.
Nếu là ở dã ngoại, Chu Thiên Mộc sẽ không cân nhắc quá nhiều, hắn sẽ lập tức lấy ra phi kiếm đối địch.
Hắn vừa mới phái người truyền tống về Ngọc Tuyền đảo, phát hiện Tử Dương đảo cũng bị tập kích, kẻ địch là đang dương đông kích tây. Chu Thịnh Đào lo lắng Ngọc Tuyền đảo chịu tập kích, để bọn họ tận khả năng đánh đuổi kẻ địch, chuẩn bị về cứu viện Ngọc Tuyền đảo bất cứ lúc nào.
Ngọc Tuyền đảo đặt tài vật Chu gia tích góp hơn một ngàn năm, linh dược ngàn năm cũng có không ít, con cháu tinh nhuệ của Chu gia đều là ở Ngọc Tuyền đảo, một khi Ngọc Tuyền đảo bị công phá, cho dù Chu Thiên Mộc thủ được Ngọc Hư đảo, Chu gia cũng sẽ tổn thương rất nhiều nguyên khí.
Chu Thiên Mộc không dám lấy Ngọc Tuyền đảo làm tiền đặt cược, hắn phải tận khả năng đánh đuổi kẻ địch, chuẩn bị trợ giúp Ngọc Tuyền đảo bất cứ lúc nào.
Xem trang phục đối phương, đối phương không phải tu sĩ Trương gia, còn có đường sống quay về.
“Hừ, đạo hữu coi ta là trẻ con ba tuổi sao? Xem bản lãnh thật sự đi!” Sắc mặt Chu Thiên Mộc lạnh lùng.
Một tràng tiếng kiếm ngân vang thanh thúy, ba mươi sáu thanh phi kiếm xanh thẳm từ trong hộp kiếm sau lưng hắn bay ra, xoay tròn ở đỉnh đầu của hắn.
Vương Trường Sinh nhìn thấy ba mươi sáu thanh phi kiếm, bị dọa nhảy dựng. Hắn lần trước đụng tới kiếm tu Nhật Nguyệt cung, đối phương chỉ có mười ba thanh phi kiếm, Chu Thiên Mộc vậy mà có ba mươi sáu cây phi kiếm, khó trách Nam Hải có cái gọi là ngàn năm gia tộc, vạn năm đại tông. Chu gia nội tình thâm hậu, vượt quá Vương Trường Sinh tưởng tượng.
Uông Như Yên cùng Tử Nguyệt tiên tử cũng bị dọa giật mình, kiếm tu càng nhiều phi kiếm, thực lực càng mạnh.
Uông Như Yên vội vàng bay về bên cạnh Vương Trường Sinh, đối phương có ba mươi sáu thanh pháp bảo phi kiếm, Chu Thiên Mộc nếu dùng ba mươi sáu thanh phi kiếm tiêu diệt nàng, nàng tuyệt đối không ngăn được.
Trên mặt Tử Nguyệt tiên tử đầy sự đề phòng, vẻ mặt ngưng trọng.
Vương Trường Sinh đảo mắt, cười nói: “Chu đạo hữu, chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc, như vậy đi! Chúng ta luận bàn một lần, nếu ngươi có thể đỡ được năm chiêu của vợ chồng chúng ta, chúng ta lập tức rời khỏi, nếu ngươi không thể đỡ được năm chiêu của chúng ta, ngươi dẫn người rời khỏi, như thế nào?”
“Đổi lại, các ngươi đỡ của Chu mỗ ba chiêu, nếu là các ngươi có thể ngăn được, ta có thể cho các ngươi một khoản tài vật, nếu là các ngươi không thể ngăn được, các ngươi liền rời khỏi, như thế nào?”
Ngọc Hư đảo gieo trồng lượng lớn Ngọc Hư trúc, chỗ linh trúc này giá trị vượt qua trăm vạn linh thạch, Chu Thiên Mộc không có khả năng cứ như vậy tặng cho kẻ địch, cho kẻ địch một bộ phận trái lại có thể.
Hắn cũng đã nhìn ra, ba người bọn Vương Trường Sinh cũng không muốn tử chiến, chủ yếu là ba người bọn Vương Trường Sinh quá phân tán, kiếm trận của hắn không thể vây khốn ba người, bằng không hắn cũng sẽ không đáp ứng.
“Được, ba chiêu liền ba chiêu, nhưng ngươi không thể bày ra kiếm trận, nếu ngươi thua, cho chúng ta cái gì?”
Vương Trường Sinh đáp ứng. Hắn cùng Uông Như Yên liên thủ, đỡ ba chiêu của Chu Thiên Mộc vẫn là không có vấn đề.
“Tử Nguyệt tiên tử, ngươi bay xa một ít, cẩn thận hắn đánh lén, nếu điều kiện cho phép, động thủ tiêu diệt người này.”
Uông Như Yên truyền âm cho Tử Nguyệt tiên tử. Nói là luận bàn, nếu có cơ hội diệt Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, Chu Thiên Mộc cũng sẽ không nương tay, tương tự, nếu có cơ hội, ba người bọn Vương Trường Sinh cũng sẽ không nương tay.
“Mỗi người một cây linh trúc năm trăm năm, một cây linh trúc đủ luyện chế mấy món pháp bảo phi kiếm.”
“Không được, mười cây. Ngươi hẳn là biết, không chỉ chúng ta hứng thú đối với Chu gia các ngươi, Chu gia các ngươi truyền thừa ngàn năm, nhìn chằm chằm các ngươi miếng thịt béo này không biết có bao nhiêu, Tử Dương đảo các ngươi khống chế cũng lọt vào tập kích rồi nhỉ! Còn có Ngọc Tuyền đảo, hê hê.”
Vương Trường Sinh truyền âm nói, giọng điệu tràn ngập ý uy hiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.