Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 19: Diệt Cương Thi (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
16/10/2021
Cương thi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhào vào bên trong tường nước màu lam.
Chính vào lúc nó vừa nhảy vào trong, ngón tay Vương Trường Sinh liền bấm quyết, năm đạo ánh sáng bay ra từ tay hắn, trong nháy mắt nhập vào bên trong tường nước.
Tại lúc tiếng “xoạt” vang lên, tường nước màu lam chậm rãi ngưng kết thành băng, hoá thành bức tường băng cao bằng đầu người, tản ra một ít hàn khí.
Cương thi bị đóng thành băng, biến thành một khối băng lớn.
Mười ngón tay Vương Trường Sinh kết ấn, mấy đạo pháp quyết đánh vào bên trong viên lam châu. Lượng lớn ánh sáng xanh hiện lên, hóa thành một quả bóng nước, vây quanh tảng băng.
Vương Trường Sinh búng tay, từng đạo bạch tuyến bắn ra. Chớp mắt nhập vào bên trong thủy cầu. Thủy cầu nhanh chóng kết băng, biến thành khối băng lớn hơn.
“Mau rời khỏi nơi này. Ta muốn phóng hỏa thiêu căn phòng này.” Vương Trường Sinh dặn dò nói.
Trên người hắn không có phù triện hệ hỏa, cũng không thể thi triển pháp thuật hệ hỏa. Hắn chỉ có thể đem cương thi đóng băng, sau đó thiêu hủy căn phòng, dùng lửa lớn tiêu diệt cương thi.
Kế hoạch này hắn đã sớm nghĩ ra.
Trong phòng thứ gì đáng giá sớm đã dời đi rồi. Trong viện đã chuẩn bị nhiều hồ nước để phòng ngừa lửa cháy lan.
Vương Thu Mậu cùng thê thiếp ôm con nhỏ, vội vàng chạy ra khỏi nhà.
Vương Trường Sinh lấy ra mồi đánh lửa, châm lửa lên chăn đệm rồi đi ra ngoài.
Không bao lâu, ngọn lửa trở nên mạnh mẽ hơn, ánh lửa lan lên tận trời.
Khối băng tan chảy trong ngọn lửa lớn, cương thi thoát ra, từng mảng lửa lớn bao phủ bóng người nó.
Một tiếng rống thê lương vang lên, cương thi vội vàng chạy ra bên ngoài.
“Thổ trường thuật!” Vương Trường Sinh quát lên, một vầng sáng chói mắt phát ra từ tay hắn, ấn trên đất.
Vầng sáng chớp mắt biến vào lòng đất, hai bức tường vàng cao hơn hai thước nhô lên khỏi mặt đất, ngăn chặn đường đi của cương thi.
Cương thi cuồn cuộn quằn quại trong lửa cháy, bị đốt thành tro bụi.
Khi Vương Thanh Sơn cùng Vương Thu Sinh nghe tin chạy tới, cả gian phòng đều bị thiêu hủy. Bởi vì trước đó đã chuẩn bị tốt các biện pháp bảo vệ, nên lửa không lan rộng.
Khi Vương Trường Sinh cảm thấy thời điểm không sai biệt lắm, thi triển Ngưng thuỷ hoá vũ thuật, dập tắt trận lửa.
“Thanh Sơn! Phái người đi thăm dò một chút. Xem có tộc nhân nào bị hại không. Nếu có nạn nhân, lập tức thiêu hủy thi thể.”
“Vâng, Cửu thúc. Tôn nhi sẽ hạ lệnh xuống.” Vương Thanh Vân gật đầu đồng ý.
Nữa canh giờ sau, kết quả được báo lên. Hai tộc nhân bị giết hại, trong đó có một người là Vương Hữu Thắng, chết ở nhà xí. Đã đem hai thi thể đã thiêu hủy.
Lúc này, sắc trời sáng lên, Vương Trường Sinh dặn dò vài câu, rồi quay lại căn phòng Vương Thanh Sơn sắp xếp, ngồi xuống điều tức.
Thật ra, nếu trên tay hắn có tám hay mười tấm Hỏa cầu phù. Nhắm chừng vừa đối mặt liền có thể tiêu diệt khối cương thi này. Tiếc là hắn quá nghèo.
Điều khiến Vương Trường Sinh cảm thấy kỳ lạ là buổi sáng hắn đã dùng bồ câu truyền tin cho gia tộc. Thế nhưng đến tối vẫn chưa thấy gia tộc phái người đến. Chẳng lẽ không nhận được tin?
Vương Trườn Sinh suy nghĩ, thật sự không tìm được nguyên do, dứt khoát không nghĩ tới nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Buổi trưa, mặt trời nhô cao.
Tại một đại sảnh ngập tràn ánh sáng, nổi bậc là một bàn tiệc rượu, Vương Trường Sinh ngồi ở ghế chủ toạ, được các tộc nhân Vương gia có chữ Thanh tiếp đón.
“Cửu thúc, đây là Kim tích đao ngư mới bắt từ dưới sông lên. Không biết Cửu thúc thích khẩu vị gì, nên hấp, kho đều có. Món này là Ngọc trân kê, từ nhỏ dùng gạo để nuôi, hương vị cũng không tồi. Còn có này là vịt nướng, được nuôi bằng nước giếng và gạo, chất thịt tươi non.” Vương Thanh Sơn vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình giới thiệu.
“Đúng vậy! Cửu thúc, canh phỉ thuý này chỉ dùng những búp măng tươi ngon nhất để nấu, thanh ngọt vừa miệng.”
“Còn có món bồ câu hầm nhân sâm này, cũng là món ăn đặc sắc của trấn Thanh Thạch chúng ta.”
Các tộc lão bối tự Thanh đua nhau mở miệng, giới thiệu với Vương Trường Sinh từng món thức ăn trên bàn.
“Được rồi, được rồi, ta muốn ăn sẽ tự gắp. Các ngươi đừng chỉ chú ý đến ta, đều không cần quá câu nệ, nên uống rượu liền uống rượu, nên ăn liền ăn.” Vương Trường Sinh khoát khoát tay áo, dặn dò.
Chúng tộc lão đều mở miệng đáp ứng, bọn họ ngoài miệng tuy rằng đáp ứng nhưng lại rất ít đụng đũa.
Khó có thể ngồi ăn cơm cùng Thiên sư, bọn họ tự nhiên phải cẩn thận phụng dưỡng, nào dám tuỳ ý.
Bọn họ đều muốn thu hút sự chú ý của Vương Trường Sinh, dẫn vãn bối nhà mình theo bên người, vì hậu bối tranh thủ một ít tiền đồ.
“Cửu thúc công, không tốt rồi, xảy ra đại sự.” Đúng lúc này, một thanh âm hấp tấp dồn dập vang lên.
Vương Thu Sinh vô cùng lo lắng tiến vào, đi theo phía sau là vài tên hậu bối Vương gia có bối tự Thu.
“Xảy ra chuyện gì? Lại có tộc nhân bị giết hại?” Vương Trường Sinh buông đũa, trầm giọng hỏi.
“Đúng vậy, phát hiện một cỗ thi thể ở mỏ đá, là bị cương thi cắn chết. Người chết là Vương Hữu Lượng, luôn làm việc tại mỏ đá.” Vương Thu Sinh gật đầu, đem chân tướng sự việc kể lại.
“Vương Hữu Lượng? Ta không phải đã dặn toàn bộ tộc nhân đều rời khỏi mỏ đá sao? Sao vẫn có người còn ở lại? Mỏ đá này ai quản lý?” Vương Trường Sinh sắc mặt ngưng trọng hỏi.
Một gã người nam trung niên thân hình cao lớn tiến lên hai bước, cung kính nói: “Tôn nhi Vương Thu Tài tham kiến Cửu thúc công, mỏ đá đó là do tôn nhi quản. Dựa theo lời Cửu thúc công dặn, ngày hôm qua toàn bộ tộc nhân đều rút khỏi mỏ đá. Nhưng không biết tại sao, tối qua Vương Hữu Lượng lén lút chạy về mỏ đá, bị cương thi cắn chết.”
“Mỏ đá này ở nơi nào? Thi thể chưa thiêu huỷ phải không?”
“Ra khỏi trấn hơn ba mươi dặm về hướng Đông, thi thể còn chưa thiêu huỷ. Tôn nhi cho người trông coi thi thể, không dám tự ý quyết định.”
Vương Trường Sinh đứng dậy, dặn dò: “Thu Sinh, Thu Tài, hai người các ngươi đi theo ta một chuyến.Thanh Sơn, ta nhớ còn một mỏ đá nữa, ngươi trước mang toàn bộ tộc nhân đều rút về. Trước khi hoàn toàn tiêu diệt cương thi, toàn bộ tộc nhân không thể rời khỏi trấn Thanh Thạch. Vi phạm nghiêm trị không tha.”
“Vâng, Cửu thúc, chất nhi sẽ dặn dò đi xuống.”
Vương Trường Sinh môi khẽ niệm, một đám mây trắng liền xuất hiện dưới chân hắn, Vương Thu Sinh kéo Vương Thu Tài đi lên.
Đám mây trắng chậm rãi bay lên, hướng về phía Đông mà đi.
Nửa canh giờ sau, Vương Trường Sinh xuất hiện bên trong một hẻm núi rộng lớn, bốn bề bị núi bao bọc, trên đất toàn là đá vụn, chung quanh ngọn núi có dấu vết lửa thiêu rất rõ ràng.
Cách đó không xa có một đỉnh núi cao khoảng ba bốn trăm trượng, chân núi tụ tập mấy chục tộc nhân Vương gia, chân núi bên trái có vết tích nung, khu vực xung quanh có từng miếng đá lớn đang được khai thác.
Chính vào lúc nó vừa nhảy vào trong, ngón tay Vương Trường Sinh liền bấm quyết, năm đạo ánh sáng bay ra từ tay hắn, trong nháy mắt nhập vào bên trong tường nước.
Tại lúc tiếng “xoạt” vang lên, tường nước màu lam chậm rãi ngưng kết thành băng, hoá thành bức tường băng cao bằng đầu người, tản ra một ít hàn khí.
Cương thi bị đóng thành băng, biến thành một khối băng lớn.
Mười ngón tay Vương Trường Sinh kết ấn, mấy đạo pháp quyết đánh vào bên trong viên lam châu. Lượng lớn ánh sáng xanh hiện lên, hóa thành một quả bóng nước, vây quanh tảng băng.
Vương Trường Sinh búng tay, từng đạo bạch tuyến bắn ra. Chớp mắt nhập vào bên trong thủy cầu. Thủy cầu nhanh chóng kết băng, biến thành khối băng lớn hơn.
“Mau rời khỏi nơi này. Ta muốn phóng hỏa thiêu căn phòng này.” Vương Trường Sinh dặn dò nói.
Trên người hắn không có phù triện hệ hỏa, cũng không thể thi triển pháp thuật hệ hỏa. Hắn chỉ có thể đem cương thi đóng băng, sau đó thiêu hủy căn phòng, dùng lửa lớn tiêu diệt cương thi.
Kế hoạch này hắn đã sớm nghĩ ra.
Trong phòng thứ gì đáng giá sớm đã dời đi rồi. Trong viện đã chuẩn bị nhiều hồ nước để phòng ngừa lửa cháy lan.
Vương Thu Mậu cùng thê thiếp ôm con nhỏ, vội vàng chạy ra khỏi nhà.
Vương Trường Sinh lấy ra mồi đánh lửa, châm lửa lên chăn đệm rồi đi ra ngoài.
Không bao lâu, ngọn lửa trở nên mạnh mẽ hơn, ánh lửa lan lên tận trời.
Khối băng tan chảy trong ngọn lửa lớn, cương thi thoát ra, từng mảng lửa lớn bao phủ bóng người nó.
Một tiếng rống thê lương vang lên, cương thi vội vàng chạy ra bên ngoài.
“Thổ trường thuật!” Vương Trường Sinh quát lên, một vầng sáng chói mắt phát ra từ tay hắn, ấn trên đất.
Vầng sáng chớp mắt biến vào lòng đất, hai bức tường vàng cao hơn hai thước nhô lên khỏi mặt đất, ngăn chặn đường đi của cương thi.
Cương thi cuồn cuộn quằn quại trong lửa cháy, bị đốt thành tro bụi.
Khi Vương Thanh Sơn cùng Vương Thu Sinh nghe tin chạy tới, cả gian phòng đều bị thiêu hủy. Bởi vì trước đó đã chuẩn bị tốt các biện pháp bảo vệ, nên lửa không lan rộng.
Khi Vương Trường Sinh cảm thấy thời điểm không sai biệt lắm, thi triển Ngưng thuỷ hoá vũ thuật, dập tắt trận lửa.
“Thanh Sơn! Phái người đi thăm dò một chút. Xem có tộc nhân nào bị hại không. Nếu có nạn nhân, lập tức thiêu hủy thi thể.”
“Vâng, Cửu thúc. Tôn nhi sẽ hạ lệnh xuống.” Vương Thanh Vân gật đầu đồng ý.
Nữa canh giờ sau, kết quả được báo lên. Hai tộc nhân bị giết hại, trong đó có một người là Vương Hữu Thắng, chết ở nhà xí. Đã đem hai thi thể đã thiêu hủy.
Lúc này, sắc trời sáng lên, Vương Trường Sinh dặn dò vài câu, rồi quay lại căn phòng Vương Thanh Sơn sắp xếp, ngồi xuống điều tức.
Thật ra, nếu trên tay hắn có tám hay mười tấm Hỏa cầu phù. Nhắm chừng vừa đối mặt liền có thể tiêu diệt khối cương thi này. Tiếc là hắn quá nghèo.
Điều khiến Vương Trường Sinh cảm thấy kỳ lạ là buổi sáng hắn đã dùng bồ câu truyền tin cho gia tộc. Thế nhưng đến tối vẫn chưa thấy gia tộc phái người đến. Chẳng lẽ không nhận được tin?
Vương Trườn Sinh suy nghĩ, thật sự không tìm được nguyên do, dứt khoát không nghĩ tới nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Buổi trưa, mặt trời nhô cao.
Tại một đại sảnh ngập tràn ánh sáng, nổi bậc là một bàn tiệc rượu, Vương Trường Sinh ngồi ở ghế chủ toạ, được các tộc nhân Vương gia có chữ Thanh tiếp đón.
“Cửu thúc, đây là Kim tích đao ngư mới bắt từ dưới sông lên. Không biết Cửu thúc thích khẩu vị gì, nên hấp, kho đều có. Món này là Ngọc trân kê, từ nhỏ dùng gạo để nuôi, hương vị cũng không tồi. Còn có này là vịt nướng, được nuôi bằng nước giếng và gạo, chất thịt tươi non.” Vương Thanh Sơn vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình giới thiệu.
“Đúng vậy! Cửu thúc, canh phỉ thuý này chỉ dùng những búp măng tươi ngon nhất để nấu, thanh ngọt vừa miệng.”
“Còn có món bồ câu hầm nhân sâm này, cũng là món ăn đặc sắc của trấn Thanh Thạch chúng ta.”
Các tộc lão bối tự Thanh đua nhau mở miệng, giới thiệu với Vương Trường Sinh từng món thức ăn trên bàn.
“Được rồi, được rồi, ta muốn ăn sẽ tự gắp. Các ngươi đừng chỉ chú ý đến ta, đều không cần quá câu nệ, nên uống rượu liền uống rượu, nên ăn liền ăn.” Vương Trường Sinh khoát khoát tay áo, dặn dò.
Chúng tộc lão đều mở miệng đáp ứng, bọn họ ngoài miệng tuy rằng đáp ứng nhưng lại rất ít đụng đũa.
Khó có thể ngồi ăn cơm cùng Thiên sư, bọn họ tự nhiên phải cẩn thận phụng dưỡng, nào dám tuỳ ý.
Bọn họ đều muốn thu hút sự chú ý của Vương Trường Sinh, dẫn vãn bối nhà mình theo bên người, vì hậu bối tranh thủ một ít tiền đồ.
“Cửu thúc công, không tốt rồi, xảy ra đại sự.” Đúng lúc này, một thanh âm hấp tấp dồn dập vang lên.
Vương Thu Sinh vô cùng lo lắng tiến vào, đi theo phía sau là vài tên hậu bối Vương gia có bối tự Thu.
“Xảy ra chuyện gì? Lại có tộc nhân bị giết hại?” Vương Trường Sinh buông đũa, trầm giọng hỏi.
“Đúng vậy, phát hiện một cỗ thi thể ở mỏ đá, là bị cương thi cắn chết. Người chết là Vương Hữu Lượng, luôn làm việc tại mỏ đá.” Vương Thu Sinh gật đầu, đem chân tướng sự việc kể lại.
“Vương Hữu Lượng? Ta không phải đã dặn toàn bộ tộc nhân đều rời khỏi mỏ đá sao? Sao vẫn có người còn ở lại? Mỏ đá này ai quản lý?” Vương Trường Sinh sắc mặt ngưng trọng hỏi.
Một gã người nam trung niên thân hình cao lớn tiến lên hai bước, cung kính nói: “Tôn nhi Vương Thu Tài tham kiến Cửu thúc công, mỏ đá đó là do tôn nhi quản. Dựa theo lời Cửu thúc công dặn, ngày hôm qua toàn bộ tộc nhân đều rút khỏi mỏ đá. Nhưng không biết tại sao, tối qua Vương Hữu Lượng lén lút chạy về mỏ đá, bị cương thi cắn chết.”
“Mỏ đá này ở nơi nào? Thi thể chưa thiêu huỷ phải không?”
“Ra khỏi trấn hơn ba mươi dặm về hướng Đông, thi thể còn chưa thiêu huỷ. Tôn nhi cho người trông coi thi thể, không dám tự ý quyết định.”
Vương Trường Sinh đứng dậy, dặn dò: “Thu Sinh, Thu Tài, hai người các ngươi đi theo ta một chuyến.Thanh Sơn, ta nhớ còn một mỏ đá nữa, ngươi trước mang toàn bộ tộc nhân đều rút về. Trước khi hoàn toàn tiêu diệt cương thi, toàn bộ tộc nhân không thể rời khỏi trấn Thanh Thạch. Vi phạm nghiêm trị không tha.”
“Vâng, Cửu thúc, chất nhi sẽ dặn dò đi xuống.”
Vương Trường Sinh môi khẽ niệm, một đám mây trắng liền xuất hiện dưới chân hắn, Vương Thu Sinh kéo Vương Thu Tài đi lên.
Đám mây trắng chậm rãi bay lên, hướng về phía Đông mà đi.
Nửa canh giờ sau, Vương Trường Sinh xuất hiện bên trong một hẻm núi rộng lớn, bốn bề bị núi bao bọc, trên đất toàn là đá vụn, chung quanh ngọn núi có dấu vết lửa thiêu rất rõ ràng.
Cách đó không xa có một đỉnh núi cao khoảng ba bốn trăm trượng, chân núi tụ tập mấy chục tộc nhân Vương gia, chân núi bên trái có vết tích nung, khu vực xung quanh có từng miếng đá lớn đang được khai thác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.