Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 389: Diệt Sát (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Hê hê, Lý gia chúng ta là thông gia của Triệu gia, cô cô ta Lý Tinh Nguyệt là song tu đạo lữ của gia chủ Triệu gia, việc này rất nhiều người đều biết. Nghe khẩu âm đạo hữu, ngươi không phải nhân sĩ Sở quốc nhỉ! Ngươi chưa từng nghe nói cũng rất bình thường.”
Nghe đến đó, Tề Vân Dân đảo tròng mắt, trên mặt lộ ra biểu cảm phẫn nộ, nói: “Hừ, ta quả thật không phải con em Triệu gia, Lý gia các ngươi lạm sát kẻ vô tội, diệt cả nhà Tề gia chúng ta, chúng ta cho dù chết, cũng sẽ không theo các ngươi trở về.”
Vương Trường Phong nheo đôi mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ hòa ái, vẻ mặt ôn hoà nói: “Các ngươi quả nhiên là thông gia của Triệu gia? Có chứng cớ hay không? Không có chứng cớ, ta không thể tùy tiện giao bọn họ cho các ngươi, nhỡ đâu các ngươi là đối thủ của Triệu gia, giết hại con em Triệu gia, truyền ra, chúng ta chẳng phải là gặp xui xẻo.”
Lý Vân Tinh thấy Vương Trường Phong vẻ mặt hòa ái, mặt lộ vẻ do dự.
Đối phương có ba tu sĩ Trúc Cơ, một khi động thủ, hắn chưa chắc là đối thủ, ở bầu trời, hắn có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, nếu trên mặt đất, vậy không nhất định.
“Hừ, ta thấy các ngươi căn bản không phải thông gia của Triệu gia, trong lòng có quỷ, sợ là tà tu đi!”
Vương Trường Hào cười lạnh nói, trên mặt lộ ra biểu cảm hoài nghi.
Bàn tay Tề Vân Dân lặng lẽ sờ tới túi trữ vật bên hông, đúng lúc này, ba thanh phi kiếm màu xanh bay về phía hắn.
“Tháo túi trữ vật xuống, ném trên mặt đất, nếu không, ta cũng sẽ không khách khí với các ngươi.”
Vương Thanh Sơn lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo.
Tề Vân Dân bị dọa giật mình một cái, vội vàng tháo xuống túi trữ vật bên hông, ném dưới đất, Tề San San cũng tương tự. Trên mặt bọn họ tràn đầy u sầu, xem ra, hôm nay là dữ nhiều lành ít rồi.
Vương Thanh Sơn vẫy tay, một sợi dây thừng màu xanh bắn ra, nhanh chóng cuốn lấy thân thể Tề Vân Dân cùng Tề San San.
Vương Trường Phong nhìn Lý Vân Tinh, thần thức khai hỏa toàn bộ, lan tràn đi xung quanh.
Trúc Cơ tầng ba, thần thức có thể bao trùm ba dặm.
Rất nhanh, hắn đã điều tra xong, trong ba dặm không có tu sĩ khác.
Môi Vương Trường Phong khẽ nhúc nhích vài cái, Vương Thanh Sơn và Vương Trường Hào gật gật đầu.
Lý Vân Tinh chau mày, vội vàng bay cao hơn chút.
“Lý đạo hữu, chúng ta có thể giao bọn họ cho ngươi, nhưng các ngươi cũng không thể để chúng ta bận rộn vô ích một hồi, cũng phải cho chúng ta một ít chỗ tốt chứ!”
Nghe xong lời này, trong lòng Lý Vân Tinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Được mà, thập đệ, thập nhị đệ, các ngươi đi xuống, cho ba vị đạo hữu một ít linh thạch, cũng đưa Tề Vân Dân cùng Tề San San đi.”
Hai tu sĩ Luyện Khí đáp lại một tiếng, khống chế linh cầm hạ xuống mặt đất, một người trong đó bước nhanh đi đến trước mặt Vương Trường Phong, lấy ra một cái túi trữ vật màu xanh, hai tay đưa cho Vương Trường Phong.
Nhân cơ hội này, Vương Trường Phong đột nhiên bùng nổ, lúc đón lấy túi trữ vật, đột nhiên lấy ra một lá bùa ánh vàng rực rỡ, hóa thành mấy trăm thanh kiếm nhỏ màu vàng, chém về phía Lý Vân Tinh.
Cùng lúc đó, Vương Trường Hào và Vương Thanh Sơn đều thả ra hai con rối thú phi hành bậc hai, há mồm phun ra mấy chục lưỡi đao lửa màu đỏ.
Tộc nhân khác của Vương gia thi nhau lấy ra linh khí, công kích hai tu sĩ Lý gia.
Trong lòng Lý Vân Tinh thầm kêu không tốt, vội vàng lấy ra một tấm khiên màu xanh, vòng quanh hắn bay lộn không ngừng.
Một đợt tiếng kim loại vang lên “keng keng”, mấy trăm thanh kiếm nhỏ màu vàng đánh ở trên tấm khiên màu xanh, tấm khiên màu xanh đều cản được, mặt ngoài xuất hiện một ít vết nứt nhỏ.
Một làn sóng nhiệt nóng rực đập vào mặt, có mấy con mãng xà lửa màu đỏ to bằng vòng eo bổ nhào đến, đánh vào trên tấm khiên màu xanh, lửa cuồn cuộn.
Tiếng xé gió “xẹt xẹt” vang to, mấy trăm thanh phi kiếm màu xanh bắn nhanh đến, tuy chưa thể phá huỷ tấm khiên màu xanh, nhưng chim điêu khổng lồ màu xanh dưới thân Lý Vân Tinh bị mấy chục thanh phi kiếm màu xanh đánh trúng, máu chảy không dừng.
Hắn còn có thể giữ được tính mạng, hai đồng bạn lại không có vận khí tốt như vậy, bị phi kiếm màu xanh xuyên thủng thân thể.
Lý Vân Tinh không dám ham chiến, thúc giục chim điêu khổng lồ màu xanh dưới thân chạy trốn, nhưng chim điêu khổng lồ màu xanh còn chưa bay ra bao xa, đã bị bốn con rối thú phi hành bậc hai ngăn cản đường đi.
Bốn con rối thú phi hành bậc hai đều há mồm, phun ra mấy chục lưỡi đao lửa màu đỏ, tranh nhau đánh ở trên tấm khiên màu xanh, phát ra một đợt tiếng vang trầm bùm bùm, vết nứt càng lúc càng lớn.
Lý Vân Tinh sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng vỗ lên trên người một lá bùa bậc hai, thanh quang lóe lên, ngoài thân có thêm một vòng bảo hộ màu xanh như nhím biển.
“Chém cho ta.”
Một giọng nam tử lạnh lùng vang lên, một thanh kiếm khổng lồ màu xanh dài hơn một trượng hung hăng bổ lên trên tấm khiên màu xanh, tấm khiên màu xanh bị chém vỡ.
“Keng!”
Thanh kiếm khổng lồ màu xanh bị vòng bảo hộ màu xanh chặn lại, nhưng đúng lúc này, một quả cầu lửa cỡ lớn to bằng căn phòng đập đến.
“Ầm!”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, lửa cuồn cuộn bao phủ bóng người Lý Vân Tinh.
Ánh mắt Vương Thanh Sơn chợt lạnh, bắt pháp quyết, trong ngọn lửa màu đỏ sáng lên thanh quang chói mắt, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lý Vân Tinh và linh cầm bị chém làm hai mảnh.
Trong mắt Vương Trường Phong chợt lóe lên sự ngạc nhiên, kiếm tu không hổ là vô địch cùng cấp, hắn còn phải tốn không ít sức mới có thể tiêu diệt Lý Vân Tinh đó!
Vương Thanh Sơn bắt pháp quyết, thanh kiếm khổng lồ màu xanh hóa thành ba thanh phi kiếm màu xanh, bay vào ống tay áo hắn biến mất.
“Giết bọn họ, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật.”
Vương Trường Phong nhìn phía Tề Vân Dân cùng Tề San San, lạnh lùng nói.
Bọn họ ở trên hội đấu giá nhìn thấy kẻ thù Triệu gia, Triệu gia lại đấu giá cạnh tranh truyền tống trận với họ, hắn đã sớm nghẹn đầy một bụng tức, vừa lúc Lý Vân Tinh đưa lên cửa, xung quanh lại không có tu sĩ Trúc Cơ khác, hắn tự nhiên sẽ hạ sát thủ. Hắn cũng sẽ không cứ như vậy thả Tề Vân Dân cùng Tề San San rời khỏi, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật.
“Tiền bối chậm đã, trên người lão hủ có trai ngọc Nguyệt Nha bậc hai, lão hủ biết thuần dưỡng linh thú, San San biết thuần dưỡng linh ngư linh trai, chúng ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho tiền bối, còn xin tiền bối tha chúng ta một mạng.”
Tề Vân Dân sợ tới mức rùng mình một cái, vội vàng la lớn.
Nghe đến đó, Tề Vân Dân đảo tròng mắt, trên mặt lộ ra biểu cảm phẫn nộ, nói: “Hừ, ta quả thật không phải con em Triệu gia, Lý gia các ngươi lạm sát kẻ vô tội, diệt cả nhà Tề gia chúng ta, chúng ta cho dù chết, cũng sẽ không theo các ngươi trở về.”
Vương Trường Phong nheo đôi mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ hòa ái, vẻ mặt ôn hoà nói: “Các ngươi quả nhiên là thông gia của Triệu gia? Có chứng cớ hay không? Không có chứng cớ, ta không thể tùy tiện giao bọn họ cho các ngươi, nhỡ đâu các ngươi là đối thủ của Triệu gia, giết hại con em Triệu gia, truyền ra, chúng ta chẳng phải là gặp xui xẻo.”
Lý Vân Tinh thấy Vương Trường Phong vẻ mặt hòa ái, mặt lộ vẻ do dự.
Đối phương có ba tu sĩ Trúc Cơ, một khi động thủ, hắn chưa chắc là đối thủ, ở bầu trời, hắn có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, nếu trên mặt đất, vậy không nhất định.
“Hừ, ta thấy các ngươi căn bản không phải thông gia của Triệu gia, trong lòng có quỷ, sợ là tà tu đi!”
Vương Trường Hào cười lạnh nói, trên mặt lộ ra biểu cảm hoài nghi.
Bàn tay Tề Vân Dân lặng lẽ sờ tới túi trữ vật bên hông, đúng lúc này, ba thanh phi kiếm màu xanh bay về phía hắn.
“Tháo túi trữ vật xuống, ném trên mặt đất, nếu không, ta cũng sẽ không khách khí với các ngươi.”
Vương Thanh Sơn lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo.
Tề Vân Dân bị dọa giật mình một cái, vội vàng tháo xuống túi trữ vật bên hông, ném dưới đất, Tề San San cũng tương tự. Trên mặt bọn họ tràn đầy u sầu, xem ra, hôm nay là dữ nhiều lành ít rồi.
Vương Thanh Sơn vẫy tay, một sợi dây thừng màu xanh bắn ra, nhanh chóng cuốn lấy thân thể Tề Vân Dân cùng Tề San San.
Vương Trường Phong nhìn Lý Vân Tinh, thần thức khai hỏa toàn bộ, lan tràn đi xung quanh.
Trúc Cơ tầng ba, thần thức có thể bao trùm ba dặm.
Rất nhanh, hắn đã điều tra xong, trong ba dặm không có tu sĩ khác.
Môi Vương Trường Phong khẽ nhúc nhích vài cái, Vương Thanh Sơn và Vương Trường Hào gật gật đầu.
Lý Vân Tinh chau mày, vội vàng bay cao hơn chút.
“Lý đạo hữu, chúng ta có thể giao bọn họ cho ngươi, nhưng các ngươi cũng không thể để chúng ta bận rộn vô ích một hồi, cũng phải cho chúng ta một ít chỗ tốt chứ!”
Nghe xong lời này, trong lòng Lý Vân Tinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Được mà, thập đệ, thập nhị đệ, các ngươi đi xuống, cho ba vị đạo hữu một ít linh thạch, cũng đưa Tề Vân Dân cùng Tề San San đi.”
Hai tu sĩ Luyện Khí đáp lại một tiếng, khống chế linh cầm hạ xuống mặt đất, một người trong đó bước nhanh đi đến trước mặt Vương Trường Phong, lấy ra một cái túi trữ vật màu xanh, hai tay đưa cho Vương Trường Phong.
Nhân cơ hội này, Vương Trường Phong đột nhiên bùng nổ, lúc đón lấy túi trữ vật, đột nhiên lấy ra một lá bùa ánh vàng rực rỡ, hóa thành mấy trăm thanh kiếm nhỏ màu vàng, chém về phía Lý Vân Tinh.
Cùng lúc đó, Vương Trường Hào và Vương Thanh Sơn đều thả ra hai con rối thú phi hành bậc hai, há mồm phun ra mấy chục lưỡi đao lửa màu đỏ.
Tộc nhân khác của Vương gia thi nhau lấy ra linh khí, công kích hai tu sĩ Lý gia.
Trong lòng Lý Vân Tinh thầm kêu không tốt, vội vàng lấy ra một tấm khiên màu xanh, vòng quanh hắn bay lộn không ngừng.
Một đợt tiếng kim loại vang lên “keng keng”, mấy trăm thanh kiếm nhỏ màu vàng đánh ở trên tấm khiên màu xanh, tấm khiên màu xanh đều cản được, mặt ngoài xuất hiện một ít vết nứt nhỏ.
Một làn sóng nhiệt nóng rực đập vào mặt, có mấy con mãng xà lửa màu đỏ to bằng vòng eo bổ nhào đến, đánh vào trên tấm khiên màu xanh, lửa cuồn cuộn.
Tiếng xé gió “xẹt xẹt” vang to, mấy trăm thanh phi kiếm màu xanh bắn nhanh đến, tuy chưa thể phá huỷ tấm khiên màu xanh, nhưng chim điêu khổng lồ màu xanh dưới thân Lý Vân Tinh bị mấy chục thanh phi kiếm màu xanh đánh trúng, máu chảy không dừng.
Hắn còn có thể giữ được tính mạng, hai đồng bạn lại không có vận khí tốt như vậy, bị phi kiếm màu xanh xuyên thủng thân thể.
Lý Vân Tinh không dám ham chiến, thúc giục chim điêu khổng lồ màu xanh dưới thân chạy trốn, nhưng chim điêu khổng lồ màu xanh còn chưa bay ra bao xa, đã bị bốn con rối thú phi hành bậc hai ngăn cản đường đi.
Bốn con rối thú phi hành bậc hai đều há mồm, phun ra mấy chục lưỡi đao lửa màu đỏ, tranh nhau đánh ở trên tấm khiên màu xanh, phát ra một đợt tiếng vang trầm bùm bùm, vết nứt càng lúc càng lớn.
Lý Vân Tinh sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng vỗ lên trên người một lá bùa bậc hai, thanh quang lóe lên, ngoài thân có thêm một vòng bảo hộ màu xanh như nhím biển.
“Chém cho ta.”
Một giọng nam tử lạnh lùng vang lên, một thanh kiếm khổng lồ màu xanh dài hơn một trượng hung hăng bổ lên trên tấm khiên màu xanh, tấm khiên màu xanh bị chém vỡ.
“Keng!”
Thanh kiếm khổng lồ màu xanh bị vòng bảo hộ màu xanh chặn lại, nhưng đúng lúc này, một quả cầu lửa cỡ lớn to bằng căn phòng đập đến.
“Ầm!”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, lửa cuồn cuộn bao phủ bóng người Lý Vân Tinh.
Ánh mắt Vương Thanh Sơn chợt lạnh, bắt pháp quyết, trong ngọn lửa màu đỏ sáng lên thanh quang chói mắt, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lý Vân Tinh và linh cầm bị chém làm hai mảnh.
Trong mắt Vương Trường Phong chợt lóe lên sự ngạc nhiên, kiếm tu không hổ là vô địch cùng cấp, hắn còn phải tốn không ít sức mới có thể tiêu diệt Lý Vân Tinh đó!
Vương Thanh Sơn bắt pháp quyết, thanh kiếm khổng lồ màu xanh hóa thành ba thanh phi kiếm màu xanh, bay vào ống tay áo hắn biến mất.
“Giết bọn họ, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật.”
Vương Trường Phong nhìn phía Tề Vân Dân cùng Tề San San, lạnh lùng nói.
Bọn họ ở trên hội đấu giá nhìn thấy kẻ thù Triệu gia, Triệu gia lại đấu giá cạnh tranh truyền tống trận với họ, hắn đã sớm nghẹn đầy một bụng tức, vừa lúc Lý Vân Tinh đưa lên cửa, xung quanh lại không có tu sĩ Trúc Cơ khác, hắn tự nhiên sẽ hạ sát thủ. Hắn cũng sẽ không cứ như vậy thả Tề Vân Dân cùng Tề San San rời khỏi, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật.
“Tiền bối chậm đã, trên người lão hủ có trai ngọc Nguyệt Nha bậc hai, lão hủ biết thuần dưỡng linh thú, San San biết thuần dưỡng linh ngư linh trai, chúng ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho tiền bối, còn xin tiền bối tha chúng ta một mạng.”
Tề Vân Dân sợ tới mức rùng mình một cái, vội vàng la lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.