Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 242: Điều Lệnh

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Một trận chiến này, bởi vì Trần Thiên Minh chết, tu sĩ Tống quốc tan tác, Vương gia chết tám người, còn có thể xuất chiến không đến mười người, Vương Minh Trung bị thương nhẹ.

Vương Trường Sinh cũng không biết có thể sống sót quay về Thanh Liên sơn hay không, cho tộc nhân một ít linh phù bậc một cùng vài món linh khí.

Vương Trường Sinh lần này có thể lấy một địch hai, dựa hết vào thần thức cường đại, có thể cùng lúc khống chế nhiều con rối thú cùng pháp khí bậc hai.

Hai túi trữ vật cấp bậc pháp khí, mười lăm pháp khí, bốn pháp khí trung phẩm, trong đó một món pháp khí phòng ngự trung phẩm, cái khác đều là pháp khí hạ phẩm, còn có một chút tài liệu luyện khí, linh thạch cộng lại không đến một ngàn khối linh thạch.

Thục quốc phần nhiều là đồi núi, chướng khí tràn ngập, khá cằn cỗi, một điểm này, Vương Trường Sinh có nghe nói một chút, không ngờ tu sĩ Thục quốc nghèo như vậy, túi trữ vật của hai tu sĩ Trúc Cơ cộng lại cũng không có một ngàn khối linh thạch.

Hắn vừa về đến nhà trúc gia tộc ở lại, Triệu Tử Hằng đã bước vội lên đón, vẻ mặt cầu xin nói: “Trường Sinh, mẫu thân sắp không ổn rồi, xin ngươi ra tay cứu người một chút.”

“Sao lại thế? Vừa rồi di nãi không phải vẫn ổn sao?”

Vương Trường Sinh nhíu mày nói, vừa rồi lúc kiểm kê nhân số, hắn còn hàn huyên vài câu với Triệu Ngọc Tuệ.

“Mẫu thân trúng kỳ độc của tu sĩ Thục quốc, bây giờ mới phát độc. Trường Sinh, coi như biểu thúc cầu ngươi, cứu mẫu thân.”

Triệu Tử Hằng mắt đỏ lên nói, cũng sắp khóc rồi.

“Mau dẫn ta đi, trên tay ta còn có hai viên Ngọc Thanh Đan.”

Triệu Tử Hằng không dám chậm trễ, vội vàng dẫn đường cho Vương Trường Sinh.

“Biểu thúc, ngươi chưa liên hệ Ngưng Hương biểu muội sao? Nàng không tới tham chiến sao?”

Nói tới, Vương Trường Sinh cũng đến hơn một tháng rồi, còn chưa nhìn thấy Triệu Ngưng Hương, cũng không biết nàng đã đi đâu.

“Không có, chúng ta hỏi đệ tử Dược Vương cốc, bọn họ cũng không biết tung tích Ngưng Hương.”

Không qua bao lâu, hai người đã tới một căn nhà trúc cao hai tầng.



Ở trong một gian phòng, Vương Trường Sinh gặp được Triệu Ngọc Tuệ khí tức uể oải.

Trên mặt Triệu Ngọc Tuệ bao phủ một tầng khí đen, môi biến thành màu đen, Vương Trường Sinh vội vàng lấy ra một viên Ngọc Thanh Đan, cho Triệu Ngọc Tuệ ăn vào.

“Trường Sinh, ta nhắm chừng không ổn rồi, ta lúc trước từng dùng Ngọc Thanh Đan, không có tác dụng gì, Ngọc Thanh Đan là đan dược giải độc, nhưng không thể giải bách độc. Trường Sinh, di nãi cầu ngươi một sự kiện, nếu ngươi có thể sống quay về Thanh Liên sơn, phiền ngươi xem ở trên thể diện di nãi, quan tâm Triệu gia nhiều hơn. Nếu ngươi có thể tìm được Ngưng Hương, bảo nó về nhà đi! Triệu gia cần phải có tu sĩ Trúc Cơ để ý.”

Triệu Ngọc Tuệ cầm lấy tay phải Vương Trường Sinh, khẩn cầu nói.

Vương Trường Sinh dài thở dài một hơi, gật đầu đáp ứng.

“Lúc trước ta không nên để Ngưng Hương đi tham gia đại hội Thăng Tiên, biết sớm như vậy, mang nó gả cho ngươi, Triệu gia chúng ta có lẽ đã không lưu lạc tới hôm nay, ta...”

Triệu Ngọc Tuệ còn chưa nói xong, khóe miệng tràn ra một chút máu đen, đã tắt thở.

“Mẫu thân, mẫu thân.”

Triệu Tử Hằng gục ở trước người Triệu Ngọc Tuệ, khóc lớn.

Vương Trường Sinh thấy tình hình này, tâm tình càng thêm nặng nề, Nhị bá công, di nãi trước sau qua đời, không biết hắn có thể còn sống quay về Thanh Liên sơn hay không.

“Biểu thúc, di nãi đã đi rồi, nén bi thương.”

Vương Trường Sinh an ủi vài câu, hỗ trợ lo liệu hậu sự của Triệu Ngọc Tuệ.

Cân nhắc đến chiến sự khẩn trương, Triệu Tử Hằng hoả táng thi thể Triệu Ngọc Tuệ, tro cốt đựng ở bên trong hũ tro cốt, bảo Vương Diệu Long hỗ trợ bảo quản.

Năm ngày sau, Lý Vũ Trạch đệ tử Tử Tiêu môn tới nhà.

“Cái gì? Phái ta đi đóng ở một mỏ linh thạch?”

Vương Trường Sinh mặt đầy hồ nghi.



“Không sai, đây là mệnh lệnh của Triệu sư thúc, Vương đạo hữu biểu hiện nổi trội xuất sắc, ngươi cùng mấy vị tu sĩ Trúc Cơ khác trông coi một mỏ linh thạch. Yên tâm, viện binh rất nhanh là tới.”

Bốn tông phái Tống quốc tích trữ ở phường thị Tử Nguyệt lượng lớn binh lực, đều là bị bắt tù binh, còn cần quản lý tông môn, vườn linh dược, mỏ linh thạch, số lượng đệ tử tông môn ở tiền tuyến tác chiến không nhiều, cần giữ lại đốc chiến, bởi vì bốn tông môn lớn lo lắng mỏ linh thạch bị tập kích, không thể không điều động bộ phận nhân thủ trông coi mỏ linh thạch.

Trông coi mỏ linh thạch không phải công việc tốt đẹp gì, giao chiến tới nay, Ngụy quốc phái ra nhiều đội ngũ, công kích mỏ kim loại, mỏ linh thạch, vườn linh dược bốn tông phái Tống quốc khống chế, cướp đoạt tài nguyên, hai bên triển khai nhiều lần chém giết.

Lý Vũ Trạch chưa nói cho Vương Trường Sinh là, đội ngũ áp tải linh thạch trước đó không lâu bị tu sĩ Ngụy quốc tiêu diệt, linh thạch khai thác ra cũng bị cướp đi, lực lượng phòng thủ mỏ linh thạch mỏng yếu, lúc này mới điều động tu sĩ chiến lực cường đại trông coi, Vương Trường Sinh tham chiến hai lần, biểu hiện nổi trội xuất sắc, đã sớm lọt vào mắt Triệu Vân Tiêu.

“Nếu Vương đạo hữu chịu đi, lập tức có thể đạt được hai ngàn điểm. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn, lần sau khai chiến, ngươi chỉ sợ lại phải lên chiến trường.”

Vương Trường Sinh do dự một lát, đáp ứng: “Được rồi! Vậy ta tuân mệnh là được, tộc nhân của ta...”

“Vương đạo hữu yên tâm, Triệu sư thúc nói, ai đồng ý trông coi mỏ linh thạch, tộc nhân của người đó tạm thời không cần ra chiến trường.”

Vương Trường Sinh biết, cái tạm thời này, dựa hết vào bốn tông môn lớn định đoạt. Tu sĩ Kết Đan kỳ cắt cử cho hắn nhiệm vụ, hắn không có cách nào từ chối, chỉ không biết, phương diện này Lâm gia có giở trò hay không.

Vương Trường Sinh dặn dò Vương Minh Trung vài câu, liền theo Lý Vũ Trạch rời khỏi.

Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh đi tới quảng trường đá, quảng trường đá đã tụ tập mười mấy người tu tiên, hắn bất ngờ thấy được Lâm Quân Đình.

Trừ Lâm Quân Đình, còn có vợ chồng Nam Cung Thần, nhìn thấy Vương Trường Sinh, trong mắt Nam Cung Thần hiện lên một chút biểu cảm lạ.

Sáu tu sĩ Trúc Cơ cùng hai mươi tu sĩ Luyện Khí kỳ, dẫn đội là Lý Hồng Nguyên đệ tử thư viện Bạch Lộc, Trúc Cơ tầng bảy.

“Các vị đạo hữu đều là tinh anh lựa chọn ra, lời thừa ta không nói nhiều, bảo vệ mỏ linh thạch, chúng ta khẳng định có thể thắng, xuất phát.”

Lý Hồng Nguyên nói hai câu khách sáo, lấy ra một cuộn tranh lập lòe ánh sáng màu trắng, trong tranh là một con hạc trắng giương cánh bay cao, đánh một đạo pháp quyết ở bên trên, cuộn tranh đón gió phóng to tới kích thước năm sáu trượng, hắn dẫn đầu nhảy lên.

Đám người Vương Trường Sinh lục tục nhảy lên, sau khi mọi người đều nhảy lên cuộn tranh, Lý Hồng Nguyên đánh một đạo pháp quyết ở trên cuộn tranh, cuộn tranh bừng sáng, hướng tới bầu trời bay đi.

Sau khi rời thành Tiên Duyên, cuộn tranh màu trắng hướng tới bầu trời bay đi, không qua bao lâu, bọn họ liền biến mất ở chân trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook