Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 114: Dùng Trí Mà Thắng (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vương Diệu Hoan nghĩ nghĩ, thêm một ít bổ sung, bắt đầu thực thi kế hoạch.
Bọn họ đắp bùn đất lên cửa động, tìm một ít củi khô để ở bên trong sơn động. Châm lửa sau đó liều mạng thổi gió, lượng lớn khói đặc ùa vào bên trong động.
Không qua bao lâu, trong động liền truyền đến âm thanh nổ đùng.
Sáu người Vương Trường Sinh tránh ở phía sau một tảng đá lớn màu vàng, cách hang động vài chục trượng. Chuẩn bị công kích Hoả viêm mãng.
Rất nhanh, hai con Hoả viêm mãng từ trong sơn động vọt ra. Vương Trường Sinh khống chế bốn con Tiểu cẩu khôi lỗi, từ bốn hướng khác nhau phóng tới Hoả viêm mãng.
Hai con Hoả viêm mãng không đem bốn con rối nhỏ để ở trong lòng. Há mồm phun ra hoả diễm thô to màu đỏ, đem bốn con tiểu hầu khôi lỗi đốt thành tro bụi.
Nhân cơ hội này, Vương Minh Tiêu thi triển Cự lực thuật. Hai bàn tay to khoảng hai trượng từ dưới mặt đất chui ra, bắt được hai con Hoả viêm mãng.
Chúng nó trong lòng kinh hãi, vội vã quay đầu. Phun ra hoả diễm màu đỏ, đánh lên trên hai bàn tay to màu vàng.
Hai bàn tay màu vàng bị hoả diễm đánh cho vỡ nát. Nhưng chính vào lúc này, Vương Diệu Hoan lấy ra một tấm phù triện lập loè ánh sáng vàng. Phù triện bay nhanh đến trên đầu Hoả viêm mãng, hoá thành mấy chục khối đá lớn tầm một trượng. Đánh tới trên người hai con Hoả viêm mãng.
Sự việc xảy ra đột ngột, hai con Hoả viêm mãng không phòng bị gì, thân thể bị một số khối đá đập trúng. Không thể động đậy, máu chảy không ngừng.
Vương Minh Chiến lấy ra một cái bình sứ trắng, ném về hướng hai con Hoả viêm mãng. Nhân tiện phóng ra thêm một đạo phong nhận, đánh nát bình sứ màu trắng. Một mảng lớn bột phấn màu máu bay ra, không ít bột phấn dừng lại ở trên người hai con cự mãng.
Hai con Hoả Viêm mãng không ngừng phát ra những tiếng kêu kì quái. Há mồm phun ra một viên hoả cẩu, đánh về hướng sáu người Vương Trường Sinh đang ẩn thân.
“Thổ tường thuật!”
Cùng với tiếng quát nhẹ của Vương Minh Tiêu, một bức tường đất màu vàng cao mấy trượng mọc lên, che chắn ở trước người bọn họ.
Dưới chân Vương Trường Sinh hiện ra một đám mây trắng, đưa sáu người bay thẳng lên trời.
“Oành đùng đùng!”
Bức tường đất màu vàng bị đánh vỡ nát. Đến cả tảng đá lớn màu vàng mà sáu người Vương Trường Sinh ẩn thân cũng bị đánh thành bốn năm phần.
Hai con Hoả viêm mãng phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, thân thể không ngừng vặn vẹo. Tiếc là thân hình chúng nó bị cự thạch đè, lại trúng Huyết sương tán, không thể thoát ra.
Chúng nó không ngừng phun ra từng quả hoả cầu đỏ rực, đánh lên trên mặt đất, tạo ra nhiều hố sâu.
Nhưng tất cả đều là phí công, khí tức của chúng nó chậm rãi uể oải xuống.
Nửa khắc đồng hồ sau, sáu người Vương Diệu Hoan lấy ra linh khí, chặt đầu của hai con Hoả viêm mãng đang hấp hối.
Hai con Hoả viêm mãng này chết cũng không oan. Sáu người Vương Diệu Hoan đã mưu toan thoả đáng, tất cả phản ứng của Hoả viêm mãng đều nằm trong dự đoán của bọn họ. Hơn nữa Vương Diệu Hoan lấy ra nhị giai linh phù Lưu tinh truỵ địa phù và Huyết sương tán. Lúc này mới có thể thành công giết được hai con Hoả viêm mãng này.
Lưu tinh truỵ địa phù là nhị giai trung phẩm linh phù, có giá hơn một ngàn khối linh thạch. Huyết sương tán rẻ hơn một ít, cũng tốn ba trăm khối linh thạch.
Ngoài ra, còn có sáu con nhất giai hạ phẩm khôi lỗi thú bị huỷ diệt. Vương Minh Phong thiếu chút nữa thì chết.
Nếu không phải thi thể yêu thú có thể đổi điểm cống hiến, Vương Diệu Hoan sẽ không dám mạo hiểm. Cái này chỉ là yêu thú loại rắn, nếu gặp hổ yêu hoặc lang yêu. Hắn cũng không dám đánh chủ ý lên bọn nó.
Vương Minh Chiến đeo vào găng tay, dùng thêm một viên đan dược giải độc. Lúc này mới dùng đoản đao lột da của mãng xà xuống. Đem giữ lại tài liệu hữu dụng, Hoả viêm mãng trúng kịch độc, thịt không thể ăn.
Thu thập một chút, sáu người Vương Trường Sinh tiếp tục đi về phía trước.
…
Một sơn cốc mọc đầy hoa, trong sơn cốc có một cái sơn động thật lớn, thỉnh thoảng có một con ong mật màu xanh to bằng nắm tay bay từ bên trong ra.
Bên ngoài sơn cốc, bốn người Vương Diệu Khánh ghé vào mặt sau của một khối đá lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sơn động.
Bọn họ vốn dĩ có sáu người, nhưng gặp phải hai nhất giai thượng phẩm yêu hạt, hai tộc nhân đã chết thảm.
Tuy thực lực của yêu thú cường đại, nhưng lại là những dã thú không có đầu óc. Người tu tiên có thể bố trí cạm bẫy đối phó yêu thú. Nhưng nếu là trực tiếp đối chiến, người tu tiên chưa chắc đã là đối thủ của yêu thú.
Hai tộc nhân bị chết, làm cho Vương Diệu Khánh đặc biệt đau lòng. Nhưng hắn cũng không thể rời khỏi Bách thú sơn mạch, hắn phải tiếp tục ở lại Bách thú sơn mạch săn giết yêu thú.
Bốn tộc nhân, phân biệt là Vương Diệu Khánh, Vương Minh Nghị, Vương Minh Hạo và Vương Trường Huy.
“Thập tam thúc, có động thủ hay không? Số lượng yêu phong khẳng định là không ít, cũng không biết có nhị giai yêu phong bên trong hay không.”
“Sớm biết nơi này có một cái tổ ong, chúng ta sẽ không tách ra với Thập nhị ca. Dựa vào bốn người chúng ta, chỉ có thể dùng trí. Chúng ta trước tiên giết chết yêu phong ở bên ngoài. Sau đó ta sẽ bày ra Trói yêu võng ở cửa động, ở ngoài động đốt lửa, hun Yêu phong ra ngoài. Lực công kích của Yêu phong không đáng kể, phòng ngự lại yếu kém. Nếu thực sự có Nhị giai Yêu phong thì chúng ta cùng nhau công kích nó. Không được nữa thì ta sẽ lấy ra nhị giai Âm lôi phù. Hắn là có thể giết chết được nhị giai Yêu phong.”
Vương Diệu Khánh trầm ngâm nửa ngày, rất nhanh thiết lập xong kế hoạch.
Vương Diệu Khánh thả ra một Viên hầu khôi lỗi, hấp dẫn sự chú ý của Yêu phong bên ngoài. Sau đó lấy ra binh khí, tiêu diệt Yêu phong.
Ra khỏi sơn động đều là nhất giai hạ phẩm yêu phong, lực phòng ngự của yêu trùng rất yếu. Rất nhanh, bốn người Vương Diệu Khánh đã giết sạch số Yêu phong ở bên ngoài.
Bọn họ mang một ít củi khô bỏ vào trong hang động, cũng lấy ra một tấm lưới lớn to vài trượng. Dùng tám cây đinh dài màu vàng, đem lưới lớn đóng trên cửa động.
Lưới lớn màu vàng là một món thượng phẩm linh khí. Yêu phong nếu muốn từ ngoài bay vào rất dễ dàng.
Nhưng nếu Yêu phong muốn từ trong thoát ra, đánh vào trên lưới màu vàng, hẳn là phải chết không nghi ngờ.
Cố định tốt Yêu võng, bọn họ châm lửa lên củi khô, sau đó ở bên ngoài hang động thổi gió vào.
Rất nhanh, khói đặc không ngừng ùa vào trong động, một trận tiếng ong ong vang lên.
Lượng lớn Yêu phong lao ra khỏi sơn động, thân thể đánh vào trên Yêu võng. Đám yêu phong bị cắt thành vô số khối, rơi rớt ở trên mặt đất.
Bọn họ đắp bùn đất lên cửa động, tìm một ít củi khô để ở bên trong sơn động. Châm lửa sau đó liều mạng thổi gió, lượng lớn khói đặc ùa vào bên trong động.
Không qua bao lâu, trong động liền truyền đến âm thanh nổ đùng.
Sáu người Vương Trường Sinh tránh ở phía sau một tảng đá lớn màu vàng, cách hang động vài chục trượng. Chuẩn bị công kích Hoả viêm mãng.
Rất nhanh, hai con Hoả viêm mãng từ trong sơn động vọt ra. Vương Trường Sinh khống chế bốn con Tiểu cẩu khôi lỗi, từ bốn hướng khác nhau phóng tới Hoả viêm mãng.
Hai con Hoả viêm mãng không đem bốn con rối nhỏ để ở trong lòng. Há mồm phun ra hoả diễm thô to màu đỏ, đem bốn con tiểu hầu khôi lỗi đốt thành tro bụi.
Nhân cơ hội này, Vương Minh Tiêu thi triển Cự lực thuật. Hai bàn tay to khoảng hai trượng từ dưới mặt đất chui ra, bắt được hai con Hoả viêm mãng.
Chúng nó trong lòng kinh hãi, vội vã quay đầu. Phun ra hoả diễm màu đỏ, đánh lên trên hai bàn tay to màu vàng.
Hai bàn tay màu vàng bị hoả diễm đánh cho vỡ nát. Nhưng chính vào lúc này, Vương Diệu Hoan lấy ra một tấm phù triện lập loè ánh sáng vàng. Phù triện bay nhanh đến trên đầu Hoả viêm mãng, hoá thành mấy chục khối đá lớn tầm một trượng. Đánh tới trên người hai con Hoả viêm mãng.
Sự việc xảy ra đột ngột, hai con Hoả viêm mãng không phòng bị gì, thân thể bị một số khối đá đập trúng. Không thể động đậy, máu chảy không ngừng.
Vương Minh Chiến lấy ra một cái bình sứ trắng, ném về hướng hai con Hoả viêm mãng. Nhân tiện phóng ra thêm một đạo phong nhận, đánh nát bình sứ màu trắng. Một mảng lớn bột phấn màu máu bay ra, không ít bột phấn dừng lại ở trên người hai con cự mãng.
Hai con Hoả Viêm mãng không ngừng phát ra những tiếng kêu kì quái. Há mồm phun ra một viên hoả cẩu, đánh về hướng sáu người Vương Trường Sinh đang ẩn thân.
“Thổ tường thuật!”
Cùng với tiếng quát nhẹ của Vương Minh Tiêu, một bức tường đất màu vàng cao mấy trượng mọc lên, che chắn ở trước người bọn họ.
Dưới chân Vương Trường Sinh hiện ra một đám mây trắng, đưa sáu người bay thẳng lên trời.
“Oành đùng đùng!”
Bức tường đất màu vàng bị đánh vỡ nát. Đến cả tảng đá lớn màu vàng mà sáu người Vương Trường Sinh ẩn thân cũng bị đánh thành bốn năm phần.
Hai con Hoả viêm mãng phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, thân thể không ngừng vặn vẹo. Tiếc là thân hình chúng nó bị cự thạch đè, lại trúng Huyết sương tán, không thể thoát ra.
Chúng nó không ngừng phun ra từng quả hoả cầu đỏ rực, đánh lên trên mặt đất, tạo ra nhiều hố sâu.
Nhưng tất cả đều là phí công, khí tức của chúng nó chậm rãi uể oải xuống.
Nửa khắc đồng hồ sau, sáu người Vương Diệu Hoan lấy ra linh khí, chặt đầu của hai con Hoả viêm mãng đang hấp hối.
Hai con Hoả viêm mãng này chết cũng không oan. Sáu người Vương Diệu Hoan đã mưu toan thoả đáng, tất cả phản ứng của Hoả viêm mãng đều nằm trong dự đoán của bọn họ. Hơn nữa Vương Diệu Hoan lấy ra nhị giai linh phù Lưu tinh truỵ địa phù và Huyết sương tán. Lúc này mới có thể thành công giết được hai con Hoả viêm mãng này.
Lưu tinh truỵ địa phù là nhị giai trung phẩm linh phù, có giá hơn một ngàn khối linh thạch. Huyết sương tán rẻ hơn một ít, cũng tốn ba trăm khối linh thạch.
Ngoài ra, còn có sáu con nhất giai hạ phẩm khôi lỗi thú bị huỷ diệt. Vương Minh Phong thiếu chút nữa thì chết.
Nếu không phải thi thể yêu thú có thể đổi điểm cống hiến, Vương Diệu Hoan sẽ không dám mạo hiểm. Cái này chỉ là yêu thú loại rắn, nếu gặp hổ yêu hoặc lang yêu. Hắn cũng không dám đánh chủ ý lên bọn nó.
Vương Minh Chiến đeo vào găng tay, dùng thêm một viên đan dược giải độc. Lúc này mới dùng đoản đao lột da của mãng xà xuống. Đem giữ lại tài liệu hữu dụng, Hoả viêm mãng trúng kịch độc, thịt không thể ăn.
Thu thập một chút, sáu người Vương Trường Sinh tiếp tục đi về phía trước.
…
Một sơn cốc mọc đầy hoa, trong sơn cốc có một cái sơn động thật lớn, thỉnh thoảng có một con ong mật màu xanh to bằng nắm tay bay từ bên trong ra.
Bên ngoài sơn cốc, bốn người Vương Diệu Khánh ghé vào mặt sau của một khối đá lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sơn động.
Bọn họ vốn dĩ có sáu người, nhưng gặp phải hai nhất giai thượng phẩm yêu hạt, hai tộc nhân đã chết thảm.
Tuy thực lực của yêu thú cường đại, nhưng lại là những dã thú không có đầu óc. Người tu tiên có thể bố trí cạm bẫy đối phó yêu thú. Nhưng nếu là trực tiếp đối chiến, người tu tiên chưa chắc đã là đối thủ của yêu thú.
Hai tộc nhân bị chết, làm cho Vương Diệu Khánh đặc biệt đau lòng. Nhưng hắn cũng không thể rời khỏi Bách thú sơn mạch, hắn phải tiếp tục ở lại Bách thú sơn mạch săn giết yêu thú.
Bốn tộc nhân, phân biệt là Vương Diệu Khánh, Vương Minh Nghị, Vương Minh Hạo và Vương Trường Huy.
“Thập tam thúc, có động thủ hay không? Số lượng yêu phong khẳng định là không ít, cũng không biết có nhị giai yêu phong bên trong hay không.”
“Sớm biết nơi này có một cái tổ ong, chúng ta sẽ không tách ra với Thập nhị ca. Dựa vào bốn người chúng ta, chỉ có thể dùng trí. Chúng ta trước tiên giết chết yêu phong ở bên ngoài. Sau đó ta sẽ bày ra Trói yêu võng ở cửa động, ở ngoài động đốt lửa, hun Yêu phong ra ngoài. Lực công kích của Yêu phong không đáng kể, phòng ngự lại yếu kém. Nếu thực sự có Nhị giai Yêu phong thì chúng ta cùng nhau công kích nó. Không được nữa thì ta sẽ lấy ra nhị giai Âm lôi phù. Hắn là có thể giết chết được nhị giai Yêu phong.”
Vương Diệu Khánh trầm ngâm nửa ngày, rất nhanh thiết lập xong kế hoạch.
Vương Diệu Khánh thả ra một Viên hầu khôi lỗi, hấp dẫn sự chú ý của Yêu phong bên ngoài. Sau đó lấy ra binh khí, tiêu diệt Yêu phong.
Ra khỏi sơn động đều là nhất giai hạ phẩm yêu phong, lực phòng ngự của yêu trùng rất yếu. Rất nhanh, bốn người Vương Diệu Khánh đã giết sạch số Yêu phong ở bên ngoài.
Bọn họ mang một ít củi khô bỏ vào trong hang động, cũng lấy ra một tấm lưới lớn to vài trượng. Dùng tám cây đinh dài màu vàng, đem lưới lớn đóng trên cửa động.
Lưới lớn màu vàng là một món thượng phẩm linh khí. Yêu phong nếu muốn từ ngoài bay vào rất dễ dàng.
Nhưng nếu Yêu phong muốn từ trong thoát ra, đánh vào trên lưới màu vàng, hẳn là phải chết không nghi ngờ.
Cố định tốt Yêu võng, bọn họ châm lửa lên củi khô, sau đó ở bên ngoài hang động thổi gió vào.
Rất nhanh, khói đặc không ngừng ùa vào trong động, một trận tiếng ong ong vang lên.
Lượng lớn Yêu phong lao ra khỏi sơn động, thân thể đánh vào trên Yêu võng. Đám yêu phong bị cắt thành vô số khối, rơi rớt ở trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.