Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1346: Đuổi Giết Bạch Linh Nhi
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Một đạo tiến mãnh thú gầm gừ vang lên có chút quái dị, một đạo thanh sắc độn quang có chút chật vật bay về hướng Thanh Lộc sơn, tốc độ tương đương nhanh.
Ngay tại thời điểm thanh sắc độn quang gần bay đến Thanh Lộc sơn, trên hư không vặn vẹo một trận, một bàn tay khổng lồ trắng noãn từ trong hư không bay ra, sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía thanh sắc độn quang. Hét thảm một tiếng, một lão giả thanh bào trên đầu có vảy màu xanh ngã ở trên đất, tạo thành một cái hố to.
Bên ngoài thân hắn máu tươi đầm đìa, khí tức uể oải.
Tử Dương đạo nhân trên tay có một con khôi lỗi thú bậc thuộc tính thổ, am hiểu pháp thuật hệ thổ. Pháp thuật và pháp bảo cũng khó mảy may làm tổn thương khí, lão giả áo bào xanh vốn có trong người có trọng thương, đối mặt với ,công kích của hai Nguyên anh tu sĩ, hắn có chút luống cuống tay chân. Bị Tử Dương đạo nhân bắt lấy cơ hội, đả thương lão giả áo bào xanh.
Hư không chợt sáng lên nhiều điểm kim quang, hoá thành một cự chung màu vàng rực rỡ, mặt ngoài phù văn chớp động, nhanh chóng chụp về phía lão giả áo bào xanh.
Lão giả áo bào xanh cảm nhận được trên kim sắc cự chu tản mát ra linh khí khinh người, sắc mặt lộ vẻ sợ hãi, muốn tránh đi. Mặt đất kịch liệt chớp lên, một cỗ trọng lực khó có thể năn cản được xuất hiện, giống như có một bàn tay vô hình thật to, ấn hắn xuống mặt đất, không thể động đậy.
Nhìn thấy kim sắc cự chung nện xuống, trên Thanh Lộc sơn chợt bay ra một chùm tia sáng màu trắng, chuẩn xác đánh vào trên kim sắc cự chung. Kim sắc cự chung giống như là bị định trụ vậy, vẫn không nhúc nhích, lơ lửng trên trời cao.
Nhân cơ hội này, lão giả áo bào xanh bên ngoài thân thanh quang đại trướng, lớp màng màu vàng xuất hiện một đạo lỗ hổng che kín Thanh Lộc sơn, lão giả áo bào xanh theo lỗ hổng bay vào.
Ai cũng không chú ý tới là có một đạo hư ảnh mờ nhạt bay theo vào Thanh Lộc sơn.
Mặt khác hai gã Nguyên Anh kỳ Yêu tộc thấy tình hình không ổn, cũng bay về phía Thanh Lộc sơn. Hơn mười tên bán yêu cũng bay theo chạy trốn.
Phương Mộc muốn ngăn cản, mặt đất kịch liệt rung hẳn lên, cuồng phong nổi lên bốn phía. Lấy Thanh Lộc sơn làm trung tâm, trong phạm vi mười dặm thành nê sa. Một mảng sa mạc màu vàng mở ra bao vây lấy Thanh Lộc sơn, bảo vệ Thanh Lộc sơn an toàn.
Vô số sa lịch màu vàng bị thổi đến trời cao, hoá thành từng bức tường màu vàng cao mấy chục trượng, ngăn cản Phương Mộc chờ người tu tiên công kích. Đồng thời vô số cây hoàng sắc thổ mâu bắn ra, đánh về phía đám người Phương Mộc.
Oành đùng đùng!
Một trận tiếng gầm rú thật lớn vang lên, một thanh hoàng sắc thổ mâu bị đánh trúng vỡ nát, bụi đất bay lên.
“Đừng làm cho bọn họ chạy, cùng nhau công kích Thanh Lộc sơn.”
Phương Mộc hét lớn một tiếng, tay phải hướng lên hư không Thanh Lộc sơn nắm một cái, hơn mười quỷ trảo màu đen lớn hơn mười trượng đột nhiên hiện lên, đánh về phía Thanh Lộc sơn.
Tu sĩ khác cũng không có nhàn rỗi, thi triển thủ đoạn công kích Thanh Lộc sơn.
Trong một toà đại điện, ngươi nam trung niên đang triệu tập thủ hạ, thương nghị lui lại công việc.
Nơi có trận pháp, một chốc lát, người tu tiên Nhân tộc công bộ tiến vào.
Người nam trung niên nhìn về phía Bạch Linh Nhi dặn dò nói: “Linh Nhi, các ngươi mang theo đồ vật trong khố phòng rời khỏi, chùng ta ở lại cản trở địch. Nhớ kỹ, vật tư tuyệt đối không thể thuộc về tu sĩ Nhân tộc.”
Vật tư trong khố phòng cũng đủ để bồi dưỡng ra vài tên Nguyên Anh kỳ Yêu tộc, không thể để mất.
“Vâng, Ưng tiền bối, ta biết phải làm sao. Nhưng vì sao không cầu viện cứ điểm nơi khác? Có bọn họ tương trợ, đánh đuổi Nhân tộc tu sĩ không là vấn đề gì.”
Bạch Linh Nhi có chút hoang mang hỏi.
“Chúng ta vừa bị tập kích, liền định truyện tống để cầu viện, kết quả là không có cách nào để truyện tốn, nhăm chừng bên kia cũng bị công kích rồi. Cũng may chúng ta tu kiến không ít truyện tống trận. Linh Nhi, các ngươi lập tức truyện tống rời khỏi, nhất định phải bảo vệ hàng hoá an toàn…”
Người nam trung niên còn chưa nói xong, một đạo gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, toàn bộ đại điện kịch liệt rung động hẳn lên.
Một gã bán yêu hoang mang hoảng hoảng trương trương vọt tiến vào nói: “Ưng tiền bối, đại sự không tốt rồi, Thanh Lộc điện bị một Nguyên Anh kỳ quỷ vật huỷ diệt rồi.”
Thanh Lộc điện là nơi toàn bộ trận pháp của Thanh Lộc sơn, có ba Nguyên anh tu sĩ toạ trấn, phòng thủ kiên cố. Nhưng mà bọn họ thật không thể ngờ thế mà lại có Nguyên Anh kỳ quỷ vật đi theo bọn họ lăn lộn tiến vào, rồi còn huỷ diệt Thanh Lộc điện, chặt đứt con đường lui của bọn họ.
Người nam trung niên sắc mặt đại biến, vội vàng dặn dò nói: “Linh Nhi, Khiếu Nhi, các ngươi lập tức đem theo hàng hoá rời khỏi nơi đây, chạy càng xa càng tốt. Nhớ kỹ, vấy việc an toàn của các ngươi làm trọng, chạy về phía cửa sau.”
Vừa dứt lời, đỉnh chóp đại điện sụp xuống, Vài cái quỷ trảo màu đen lớn chục trượng từ trên trường giáng xuống, phách về phía người nam trung niên.
Hai cánh bạc sau lưng người nam trung niên hung hăng đập lên, bắn ra từng mảng lớn ngân sắc lôi mâu, phách vỡ nát quỷ trảo màu đen.
Ba gã Nguyên Anh kỳ Yêu tộc bay ra đại điện, nghênh hướng ba người Phương Mộc. Đám người Bạch Linh Nhi phân tán phá vây, chạy trốn về các phương hướng khác nhau.
“Là nàng, nàng là Vạn Quỷ cốc treo giải thương năm trăm vạn linh thạch để truy bắt Bạch Linh Nhi, mọi người cùng nhau ra tay giết nàng.”
Ngô Vân Nhi nhận ra Bạch Linh Nhi, chỉ vào Bạch Linh Nhi la lớn.
Năm trăm vạn linh thạch không phải là một số lượng nhỏ, Vương Thanh Sơn có chút tâm động.
“Các ngươi đuổi bắt Bạch Linh Nhi, cần phải mang đầu nang quay về. Cẩn thận một ít, nàng rất tinh thông huyễn thuật.”
Phương Mộc truyện âm cho đám người Vương Thanh Sơn, giọng điệu nghiêm khắc.
Ngay tại thời điểm thanh sắc độn quang gần bay đến Thanh Lộc sơn, trên hư không vặn vẹo một trận, một bàn tay khổng lồ trắng noãn từ trong hư không bay ra, sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía thanh sắc độn quang. Hét thảm một tiếng, một lão giả thanh bào trên đầu có vảy màu xanh ngã ở trên đất, tạo thành một cái hố to.
Bên ngoài thân hắn máu tươi đầm đìa, khí tức uể oải.
Tử Dương đạo nhân trên tay có một con khôi lỗi thú bậc thuộc tính thổ, am hiểu pháp thuật hệ thổ. Pháp thuật và pháp bảo cũng khó mảy may làm tổn thương khí, lão giả áo bào xanh vốn có trong người có trọng thương, đối mặt với ,công kích của hai Nguyên anh tu sĩ, hắn có chút luống cuống tay chân. Bị Tử Dương đạo nhân bắt lấy cơ hội, đả thương lão giả áo bào xanh.
Hư không chợt sáng lên nhiều điểm kim quang, hoá thành một cự chung màu vàng rực rỡ, mặt ngoài phù văn chớp động, nhanh chóng chụp về phía lão giả áo bào xanh.
Lão giả áo bào xanh cảm nhận được trên kim sắc cự chu tản mát ra linh khí khinh người, sắc mặt lộ vẻ sợ hãi, muốn tránh đi. Mặt đất kịch liệt chớp lên, một cỗ trọng lực khó có thể năn cản được xuất hiện, giống như có một bàn tay vô hình thật to, ấn hắn xuống mặt đất, không thể động đậy.
Nhìn thấy kim sắc cự chung nện xuống, trên Thanh Lộc sơn chợt bay ra một chùm tia sáng màu trắng, chuẩn xác đánh vào trên kim sắc cự chung. Kim sắc cự chung giống như là bị định trụ vậy, vẫn không nhúc nhích, lơ lửng trên trời cao.
Nhân cơ hội này, lão giả áo bào xanh bên ngoài thân thanh quang đại trướng, lớp màng màu vàng xuất hiện một đạo lỗ hổng che kín Thanh Lộc sơn, lão giả áo bào xanh theo lỗ hổng bay vào.
Ai cũng không chú ý tới là có một đạo hư ảnh mờ nhạt bay theo vào Thanh Lộc sơn.
Mặt khác hai gã Nguyên Anh kỳ Yêu tộc thấy tình hình không ổn, cũng bay về phía Thanh Lộc sơn. Hơn mười tên bán yêu cũng bay theo chạy trốn.
Phương Mộc muốn ngăn cản, mặt đất kịch liệt rung hẳn lên, cuồng phong nổi lên bốn phía. Lấy Thanh Lộc sơn làm trung tâm, trong phạm vi mười dặm thành nê sa. Một mảng sa mạc màu vàng mở ra bao vây lấy Thanh Lộc sơn, bảo vệ Thanh Lộc sơn an toàn.
Vô số sa lịch màu vàng bị thổi đến trời cao, hoá thành từng bức tường màu vàng cao mấy chục trượng, ngăn cản Phương Mộc chờ người tu tiên công kích. Đồng thời vô số cây hoàng sắc thổ mâu bắn ra, đánh về phía đám người Phương Mộc.
Oành đùng đùng!
Một trận tiếng gầm rú thật lớn vang lên, một thanh hoàng sắc thổ mâu bị đánh trúng vỡ nát, bụi đất bay lên.
“Đừng làm cho bọn họ chạy, cùng nhau công kích Thanh Lộc sơn.”
Phương Mộc hét lớn một tiếng, tay phải hướng lên hư không Thanh Lộc sơn nắm một cái, hơn mười quỷ trảo màu đen lớn hơn mười trượng đột nhiên hiện lên, đánh về phía Thanh Lộc sơn.
Tu sĩ khác cũng không có nhàn rỗi, thi triển thủ đoạn công kích Thanh Lộc sơn.
Trong một toà đại điện, ngươi nam trung niên đang triệu tập thủ hạ, thương nghị lui lại công việc.
Nơi có trận pháp, một chốc lát, người tu tiên Nhân tộc công bộ tiến vào.
Người nam trung niên nhìn về phía Bạch Linh Nhi dặn dò nói: “Linh Nhi, các ngươi mang theo đồ vật trong khố phòng rời khỏi, chùng ta ở lại cản trở địch. Nhớ kỹ, vật tư tuyệt đối không thể thuộc về tu sĩ Nhân tộc.”
Vật tư trong khố phòng cũng đủ để bồi dưỡng ra vài tên Nguyên Anh kỳ Yêu tộc, không thể để mất.
“Vâng, Ưng tiền bối, ta biết phải làm sao. Nhưng vì sao không cầu viện cứ điểm nơi khác? Có bọn họ tương trợ, đánh đuổi Nhân tộc tu sĩ không là vấn đề gì.”
Bạch Linh Nhi có chút hoang mang hỏi.
“Chúng ta vừa bị tập kích, liền định truyện tống để cầu viện, kết quả là không có cách nào để truyện tốn, nhăm chừng bên kia cũng bị công kích rồi. Cũng may chúng ta tu kiến không ít truyện tống trận. Linh Nhi, các ngươi lập tức truyện tống rời khỏi, nhất định phải bảo vệ hàng hoá an toàn…”
Người nam trung niên còn chưa nói xong, một đạo gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, toàn bộ đại điện kịch liệt rung động hẳn lên.
Một gã bán yêu hoang mang hoảng hoảng trương trương vọt tiến vào nói: “Ưng tiền bối, đại sự không tốt rồi, Thanh Lộc điện bị một Nguyên Anh kỳ quỷ vật huỷ diệt rồi.”
Thanh Lộc điện là nơi toàn bộ trận pháp của Thanh Lộc sơn, có ba Nguyên anh tu sĩ toạ trấn, phòng thủ kiên cố. Nhưng mà bọn họ thật không thể ngờ thế mà lại có Nguyên Anh kỳ quỷ vật đi theo bọn họ lăn lộn tiến vào, rồi còn huỷ diệt Thanh Lộc điện, chặt đứt con đường lui của bọn họ.
Người nam trung niên sắc mặt đại biến, vội vàng dặn dò nói: “Linh Nhi, Khiếu Nhi, các ngươi lập tức đem theo hàng hoá rời khỏi nơi đây, chạy càng xa càng tốt. Nhớ kỹ, vấy việc an toàn của các ngươi làm trọng, chạy về phía cửa sau.”
Vừa dứt lời, đỉnh chóp đại điện sụp xuống, Vài cái quỷ trảo màu đen lớn chục trượng từ trên trường giáng xuống, phách về phía người nam trung niên.
Hai cánh bạc sau lưng người nam trung niên hung hăng đập lên, bắn ra từng mảng lớn ngân sắc lôi mâu, phách vỡ nát quỷ trảo màu đen.
Ba gã Nguyên Anh kỳ Yêu tộc bay ra đại điện, nghênh hướng ba người Phương Mộc. Đám người Bạch Linh Nhi phân tán phá vây, chạy trốn về các phương hướng khác nhau.
“Là nàng, nàng là Vạn Quỷ cốc treo giải thương năm trăm vạn linh thạch để truy bắt Bạch Linh Nhi, mọi người cùng nhau ra tay giết nàng.”
Ngô Vân Nhi nhận ra Bạch Linh Nhi, chỉ vào Bạch Linh Nhi la lớn.
Năm trăm vạn linh thạch không phải là một số lượng nhỏ, Vương Thanh Sơn có chút tâm động.
“Các ngươi đuổi bắt Bạch Linh Nhi, cần phải mang đầu nang quay về. Cẩn thận một ít, nàng rất tinh thông huyễn thuật.”
Phương Mộc truyện âm cho đám người Vương Thanh Sơn, giọng điệu nghiêm khắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.