Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1258: Gặp Lại Bạn Cũ (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Tiếng đàn nghe có chút uyển chuyển, tựa như kể ra một chuyện tình yêu xưa thê thảm, Uông Như Yên vẻ mặt cũng trở nên bi thương hẳn lên.
Oành đùng đùng!
Nước biển kịch liệt quay cuồn, một hình thể lam sắc cự mãng từ dưới đáy biển chui ra, mở mồm máu to đánh về phía Uông Như Yên.
Nó vừa lộ diện, một quyền ảnh màu lam lớn mấy trượng bay ra, hung hăng nện lên đầu lam sắc cự mãng. Đầu nó như quả dưa hấu vậy, bị quyền ảnh màu làm đập vỡ nát.
Một con yêu thú bậc hai, cản bản là không chịu nổi một quyền của Vương Trường Sinh.
Có người tu tiên từ trên cao đi qua, nghe thấy tiếng đàn, chỉ cảm thấy tâm tình có chút trầm xuống, cảm giác trong lòng rất khó chịu. Không nghe được tiếng đàn, loại cảm giác này liền biến mất.
Một lát sau, tiếng đàn trở nên vui mừng hẳn lên, giống như đang kể ra một chuyện đại hỷ sự, làm cho người ta nghe xong tâm tình tốt lên.
Một đám ngự yêu bay ra khỏi mặt biển, rồi lại rơi vào bên trong mặt biển, chúng nó không công kích Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, chỉ đi theo cự thuyềnmàu xanh.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, tiếng đàn ngừng lại, Uông Như Yên thu tay lại, tay nàng nhẹ nhàng ve vãn sợ tóc, ôn nhu nói: “ Phu quân, chúng ta đã lâu không có nhàn nhã như vậy.”
“Đúng vậy! Ta đã lâu không có nhìn thấy nàng cười vui vẻ như vậy, lúc này đi ra, khó thả lỏng được một chút. Nếu không có người quấy rầy chúng ta, nàng tiếp tục đàn tấu đi.”
Vương Trường Sinh cười nói. Uông Như Yên thích đạn tấu nhạc khúc, bọn họ lúc trước đã bị việc vặt gia tộc quấn thân, thân thoát không ra, gia tộc tùy thời sẽ ngập đầu trong tai ương. Uông Như Yên cũng vốn khống có tâm tình đạn tấu khúc. Nếu không phải vội vàng tu luyện, thì là chỉ dạy hậu bối, nàng hiện tại nhàn nhã như vậy.
Uông Như Yên thản nhiên cười, muốn tiếp tục đạn tấu. Đột nhiên khu vực nước biển phía trước kịch liệt quay cuồng, một con lam sắc cự bạng phù trồi lên mặt biển, một thiếu phụ trung niên thần sắc kích động ôm một người nam hai mắt nhắm chặt.
"Ồ, Trình phu nhân, là các ngươi."
Vương Trường Sinh trong mắt chợt lóe lên, hai người không phải ai khác, đúng vậy chính là Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam.
Trình Chấn Vũ cho Vương Trường Sinh không ít lợi ích, Vương Trường Sinh cũng không bạc đãi hắn. Trịnh Nam vẻ mặt kích động, giống như gặp phiền toái.
Nhìn thấy Vương Trường Sinh, Trịnh Nam trên mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói: “Vương đạo hữu, tại hạ gặp cường địch, nhờ ngươi ra tay cứu giúp, ngày sau thiếp thân chắc chắn thâm tạ.”
Nàng vừa nói xong lời này, thần thức cảm ứng được một cổ linh khí cường đại dao động từ dưới đáy biển đánh úp lại. Nàng vội vàng ôm Trình Chấn Vũ bay ra ngoài.
Oành đùng đùng!
Lam sắc cự bạng bị đánh trúng vỡ nát, một lam sắc kình ngư hình thể thật lớn trồi lên mặt biển. Ba người hai nam một nữ Kim đan tu sĩ đang ngồi trên lưng lam sắc kình ngư, trên cổ tay ba người Kim đan tu sĩ đều thêu hình nhật nguyệt, đây là dấu hiệu Nhật Nguyệt cung.
Hầu như là đồng thời lam sắc kình ngư lộ diện, nước biển kịch liệt quay cuồng, từng đợt sóng biển cao đến mấy chục trược, hóa thành một quyền ảnh màu lam, đánh về phía lam sắc kình ngư.
Ba Kim đan tu sĩ đều thi pháp ngăn cản, lấy ra pháp bảo công kích quyền ảnh màu lam, đánh vỡ nát.
Lúc này, lam sắc cự thuyền hóa thành một lam sắc độn quang biến mất ở phía chân trời, tốc độ nhanh phi thường.
“Truy. Đừng để bọn họ chạy mất.”
Nhìn thấy tu sĩ Nhật Nguyệt cung đuổi theo, Trịnh Nam sắc mặt lạnh lùng, lấy ra một cây đàn cổ, hai ngón ôm lấy một thanh cầm huyền, buông lỏng thủ. Một đạo âm ba màu lam dài hơn mười trượng bay thẳng ra, thẳng về phía đối diện, tốc độ tương đối nhanh.
Đúng vật, Thiên âm phiên hải công độc môn linh thuật của Trấn tiên âm.
Âm ba màu lam nhanh chóng xẹt qua thân thể hai tu sĩ Nhật nguyệt cung, bọn họ đều ngừng lại, trên mặt thần sắc dại ra.
Vương Trường Sinh không phải là âm tu, cũng không am hiểu âm ba khác. Uông Như Yêntu luyện là Thiên âm phiên hải công, nàng đối với một môn linh thuật của Trấn tiên âm cũng không có gì xa lạ.
“Phu quân, nàng là sử dụng Thiên âm phiên hải công độc môn linh thuật của Trấn tiên âm.”
Uông Như Yên truyền âm nói, sắc mặt có chút cổ quái.
Trịnh Nam tu luyện có thể là Thiên âm phiên hải công, chẳng lẽ Trình Chấn Vũ tu luyện là Quỳ thủy chân kinh? Bọn họ là hậu nhân của Trấn hải tông?
Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, không nói gì thêm, rót thêm pháp lực vào bên trong lam sắc phi chu, độn tốc nhanh hơn, rất nhanh bọn họ liền biến mất ở phía chân trời.
Nguyệt Nguyệt cung tu sĩ muốn đuổi theo, nhưng mà truy cản không được.
Ba tháng sau, Linh Miết phường thị.
Một đạo độn quang màu lam từ phía xa bay tới, đứng ở trên không Linh Miết phường thị.
Lam quang chợt lóe lên, hiện ra một lam sắc phi chu. Vường Trường Sinh, Uông Như Yên và Trịnh Nam đứng ở trên, Trình Chấn Vũ bị trọng thương hôn mê, cần mời người cứu trị.
Vương Trường Sinh ở Linh Miết phường thị có quen một vị Luyện đan sư bậc ba Lâm Nhược Y, vừa lúc có thể mời Lâm Nhược Y hỗ trợ.
“Vương đạo hữu, đại ân không lời nào cảm tạ được hết được. Chờ phu quân tỉnh lại, chúng ta chắc chắn sẽ thâm tạ.”
Trịnh Nam cảm kích nói.
“Trình phu nhân khách khi, chúng ta có quen biết với Trình đạo hữu, đây là việc chúng ta nên làm. Để cho Trình đạo hữu tỉnh lại nói sau.”
Vương Trường Sinh cười nói. Sau khi biết được Trịnh Nam tu luyện Thiên âm phiên hải, Vương Trường Sinh trong lòng rất phức tạp.
Bởi vì quan hệ với Nhật Nguyệt cung, Vương Trường Sinh không dám vận dụng một chút Tru linh chưởng linh thuật. Uông Như Yên cũng không có tu tập Trấn tiên âm, thực lực suy yếu không ít. Hắn khẳng địnhl không cùng Trịnh Nam thổ lộ thân phận mình, ia biết được Trịnh Nam có phải là thám tử Nhật Nguyệt cung hay không.
Oành đùng đùng!
Nước biển kịch liệt quay cuồn, một hình thể lam sắc cự mãng từ dưới đáy biển chui ra, mở mồm máu to đánh về phía Uông Như Yên.
Nó vừa lộ diện, một quyền ảnh màu lam lớn mấy trượng bay ra, hung hăng nện lên đầu lam sắc cự mãng. Đầu nó như quả dưa hấu vậy, bị quyền ảnh màu làm đập vỡ nát.
Một con yêu thú bậc hai, cản bản là không chịu nổi một quyền của Vương Trường Sinh.
Có người tu tiên từ trên cao đi qua, nghe thấy tiếng đàn, chỉ cảm thấy tâm tình có chút trầm xuống, cảm giác trong lòng rất khó chịu. Không nghe được tiếng đàn, loại cảm giác này liền biến mất.
Một lát sau, tiếng đàn trở nên vui mừng hẳn lên, giống như đang kể ra một chuyện đại hỷ sự, làm cho người ta nghe xong tâm tình tốt lên.
Một đám ngự yêu bay ra khỏi mặt biển, rồi lại rơi vào bên trong mặt biển, chúng nó không công kích Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, chỉ đi theo cự thuyềnmàu xanh.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, tiếng đàn ngừng lại, Uông Như Yên thu tay lại, tay nàng nhẹ nhàng ve vãn sợ tóc, ôn nhu nói: “ Phu quân, chúng ta đã lâu không có nhàn nhã như vậy.”
“Đúng vậy! Ta đã lâu không có nhìn thấy nàng cười vui vẻ như vậy, lúc này đi ra, khó thả lỏng được một chút. Nếu không có người quấy rầy chúng ta, nàng tiếp tục đàn tấu đi.”
Vương Trường Sinh cười nói. Uông Như Yên thích đạn tấu nhạc khúc, bọn họ lúc trước đã bị việc vặt gia tộc quấn thân, thân thoát không ra, gia tộc tùy thời sẽ ngập đầu trong tai ương. Uông Như Yên cũng vốn khống có tâm tình đạn tấu khúc. Nếu không phải vội vàng tu luyện, thì là chỉ dạy hậu bối, nàng hiện tại nhàn nhã như vậy.
Uông Như Yên thản nhiên cười, muốn tiếp tục đạn tấu. Đột nhiên khu vực nước biển phía trước kịch liệt quay cuồng, một con lam sắc cự bạng phù trồi lên mặt biển, một thiếu phụ trung niên thần sắc kích động ôm một người nam hai mắt nhắm chặt.
"Ồ, Trình phu nhân, là các ngươi."
Vương Trường Sinh trong mắt chợt lóe lên, hai người không phải ai khác, đúng vậy chính là Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam.
Trình Chấn Vũ cho Vương Trường Sinh không ít lợi ích, Vương Trường Sinh cũng không bạc đãi hắn. Trịnh Nam vẻ mặt kích động, giống như gặp phiền toái.
Nhìn thấy Vương Trường Sinh, Trịnh Nam trên mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói: “Vương đạo hữu, tại hạ gặp cường địch, nhờ ngươi ra tay cứu giúp, ngày sau thiếp thân chắc chắn thâm tạ.”
Nàng vừa nói xong lời này, thần thức cảm ứng được một cổ linh khí cường đại dao động từ dưới đáy biển đánh úp lại. Nàng vội vàng ôm Trình Chấn Vũ bay ra ngoài.
Oành đùng đùng!
Lam sắc cự bạng bị đánh trúng vỡ nát, một lam sắc kình ngư hình thể thật lớn trồi lên mặt biển. Ba người hai nam một nữ Kim đan tu sĩ đang ngồi trên lưng lam sắc kình ngư, trên cổ tay ba người Kim đan tu sĩ đều thêu hình nhật nguyệt, đây là dấu hiệu Nhật Nguyệt cung.
Hầu như là đồng thời lam sắc kình ngư lộ diện, nước biển kịch liệt quay cuồng, từng đợt sóng biển cao đến mấy chục trược, hóa thành một quyền ảnh màu lam, đánh về phía lam sắc kình ngư.
Ba Kim đan tu sĩ đều thi pháp ngăn cản, lấy ra pháp bảo công kích quyền ảnh màu lam, đánh vỡ nát.
Lúc này, lam sắc cự thuyền hóa thành một lam sắc độn quang biến mất ở phía chân trời, tốc độ nhanh phi thường.
“Truy. Đừng để bọn họ chạy mất.”
Nhìn thấy tu sĩ Nhật Nguyệt cung đuổi theo, Trịnh Nam sắc mặt lạnh lùng, lấy ra một cây đàn cổ, hai ngón ôm lấy một thanh cầm huyền, buông lỏng thủ. Một đạo âm ba màu lam dài hơn mười trượng bay thẳng ra, thẳng về phía đối diện, tốc độ tương đối nhanh.
Đúng vật, Thiên âm phiên hải công độc môn linh thuật của Trấn tiên âm.
Âm ba màu lam nhanh chóng xẹt qua thân thể hai tu sĩ Nhật nguyệt cung, bọn họ đều ngừng lại, trên mặt thần sắc dại ra.
Vương Trường Sinh không phải là âm tu, cũng không am hiểu âm ba khác. Uông Như Yêntu luyện là Thiên âm phiên hải công, nàng đối với một môn linh thuật của Trấn tiên âm cũng không có gì xa lạ.
“Phu quân, nàng là sử dụng Thiên âm phiên hải công độc môn linh thuật của Trấn tiên âm.”
Uông Như Yên truyền âm nói, sắc mặt có chút cổ quái.
Trịnh Nam tu luyện có thể là Thiên âm phiên hải công, chẳng lẽ Trình Chấn Vũ tu luyện là Quỳ thủy chân kinh? Bọn họ là hậu nhân của Trấn hải tông?
Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, không nói gì thêm, rót thêm pháp lực vào bên trong lam sắc phi chu, độn tốc nhanh hơn, rất nhanh bọn họ liền biến mất ở phía chân trời.
Nguyệt Nguyệt cung tu sĩ muốn đuổi theo, nhưng mà truy cản không được.
Ba tháng sau, Linh Miết phường thị.
Một đạo độn quang màu lam từ phía xa bay tới, đứng ở trên không Linh Miết phường thị.
Lam quang chợt lóe lên, hiện ra một lam sắc phi chu. Vường Trường Sinh, Uông Như Yên và Trịnh Nam đứng ở trên, Trình Chấn Vũ bị trọng thương hôn mê, cần mời người cứu trị.
Vương Trường Sinh ở Linh Miết phường thị có quen một vị Luyện đan sư bậc ba Lâm Nhược Y, vừa lúc có thể mời Lâm Nhược Y hỗ trợ.
“Vương đạo hữu, đại ân không lời nào cảm tạ được hết được. Chờ phu quân tỉnh lại, chúng ta chắc chắn sẽ thâm tạ.”
Trịnh Nam cảm kích nói.
“Trình phu nhân khách khi, chúng ta có quen biết với Trình đạo hữu, đây là việc chúng ta nên làm. Để cho Trình đạo hữu tỉnh lại nói sau.”
Vương Trường Sinh cười nói. Sau khi biết được Trịnh Nam tu luyện Thiên âm phiên hải, Vương Trường Sinh trong lòng rất phức tạp.
Bởi vì quan hệ với Nhật Nguyệt cung, Vương Trường Sinh không dám vận dụng một chút Tru linh chưởng linh thuật. Uông Như Yên cũng không có tu tập Trấn tiên âm, thực lực suy yếu không ít. Hắn khẳng địnhl không cùng Trịnh Nam thổ lộ thân phận mình, ia biết được Trịnh Nam có phải là thám tử Nhật Nguyệt cung hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.