Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 457: Hai Năm
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vương Diệu Long gật gật đầu, nhìn về phía Vương Trường Sinh, vẻ mặt ôn hoà nói: “Trường Sinh, cháu trước mắt là người tu vi cao nhất trong tộc, cháu an tâm tu luyện là được, chuyện trong tộc, không cần cháu quan tâm, cháu nếu có thể tiến vào Kết Đan kỳ, đối với toàn bộ gia tộc mà nói đều là một chuyện tốt, ba người bọn Như Yên cũng tương tự, cần tu luyện chăm chỉ. Một lần này chúng ta tính kế Tần gia có thể thành công, chẳng lẽ sẽ không có ai tính kế Vương gia chúng ta sao? Tu tiên giới thực lực vi tôn, Minh Nhân bái vào Thái Nhất tiên môn thời gian còn ngắn, trong thời gian ngắn, không thể cung cấp bao nhiêu trợ giúp cho gia tộc, bây giờ các ngươi là tộc nhân ưu tú nhất trong tộc, các ngươi cần tu luyện thêm mới được.”
Nghe xong lời này, bốn người bọn Vương Trường Sinh trăm miệng một lời đáp ứng.
Đêm hôm đó, người một nhà Vương Trường Sinh cùng nhau dùng bữa, nhìn cha mẹ tóc bạc càng ngày càng nhiều, trong lòng Vương Trường Sinh cảm thấy rất có lỗi.
Vương Minh Viễn và Liễu Thanh Nhi đã hơn chín mươi tuổi, hai người đều chưa Trúc Cơ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tuổi thọ còn có hai ba mươi năm.
Bọn họ vượt qua sáu mươi tuổi, độ khó trùng kích Trúc Cơ kỳ rất cao, nếu là không có đan dược hoặc là linh vật kéo dài tuổi thọ, hai ba mươi năm sau, bọn họ sẽ tọa hóa.
Vương Trường Sinh làm sao không muốn để cha mẹ tiến vào Trúc Cơ kỳ, hắn cũng từng bàn với Vương Minh Viễn, Vương Minh Viễn trực tiếp từ chối.
Vương Minh Viễn và Liễu Thanh Nhi tư chất đều không tốt, bọn họ đều chưa có tu vi Luyện Khí tầng bảy, cho dù dùng Trúc Cơ Đan, tỷ lệ tiến vào Trúc Cơ kỳ cũng rất thấp, về phần đan dược hoặc linh vật kéo dài tuổi thọ, tu sĩ cấp cao cũng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, Vương Trường Sinh cũng không biết chạy đi đâu tìm đan dược hoặc linh vật kéo dài tuổi thọ.
Vương Minh Viễn chú ý tới ánh mắt Vương Trường Sinh, cười nói: “Trường Sinh, có việc gì?”
Mặt Vương Trường Sinh lộ vẻ khó xử, do dự một lát, nói: “Cha, con kiếm được một viên Trúc Cơ Đan, không bằng ngài thử trùng kích Trúc Cơ kỳ một lần? Con có thể kiếm thêm một ít linh vật Trúc Cơ.”
Nói thật, trơ mắt nhìn chí thân của mình chết đi, đây là chuyện cực kỳ đau khổ.
Vương Minh Viễn vui mừng cười cười, nói: “Con có tấm lòng này là đủ rồi, cha cùng mẹ con biết tình huống của mình, kiếm được một viên Trúc Cơ Đan không dễ dàng, con đừng lãng phí ở trên người chúng ta, chỉ cần các con đều khỏe mạnh, cha và mẹ con đã rất vui vẻ rồi. Cha và mẹ con đã sớm xem nhẹ sinh tử, chúng ta một đống tuổi rồi, nên hưởng thụ cũng hưởng thụ rồi.”
“Cha con là muốn ôm chắt, Trường Sinh, nếu không con bảo Thanh Chí cưới Tề San San kia, dù sao bọn nó sớm muộn gì cũng sẽ thành thân.”
Liễu Thanh Nhi đề nghị.
Vương Thanh Chí nhất nghe được lời này, trong lòng mừng thầm một trận.
“Mẹ, nếu là phá đồng tử thân, độ khó Trúc Cơ sẽ cao hơn một ít. Tư chất Thanh Chí vốn đã không tốt, nếu là nó phá đồng tử thân, cho dù có Trúc Cơ Đan phụ trợ cũng không nhất định có thể Trúc Cơ. Thanh Chí, con bây giờ đã là Luyện Khí tầng sáu, con phải bỏ nhiều thời gian hơn tu luyện, tranh thủ sớm ngày tu luyện đến Luyện Khí tầng chín, Linh Ngư viện bên kia, làm chút bộ dáng là được rồi, mở rộng quy mô nuôi dưỡng, công lao không thể thiếu một phần của con.”
Con người đều có tư tâm, Vương Minh Viễn tuổi thọ không còn nhiều, Vương Trường Sinh hy vọng Vương Thanh Chí có thể Trúc Cơ ở trước khi Vương Minh Viễn tọa hóa, để Vương Minh Viễn được ôm chắt, Vương Minh Viễn không cần mang theo tiếc nuối rời khỏi nhân thế.
“Con hiểu.”
Vương Thanh Chí gật gật đầu, thành thật đáp ứng.
Cơm no rượu say, người một nhà Vương Trường Sinh tụ tập ở trong đình đá nói chuyện phiếm. Liễu Thanh Nhi nói về chuyện thú vị lúc Vương Trường Sinh còn nhỏ, Vương Thanh Chí cùng Vương Thanh Thiến nghe say sưa.
Một tháng kế tiếp, Vương Trường Sinh rất ít tu luyện, người một nhà cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm, Vương Trường Sinh hiếm thấy hưởng thụ một lần niềm vui đoàn viên.
Vương Trường Sinh tính bế quan một lần dài, gia tộc nếu không xảy ra việc gì lớn, hắn là sẽ không xuất quan, thời gian khó mà nói, hắn lo lắng lúc mình xuất quan, cha mẹ đã tọa hóa, nhưng người tu tiên bế quan tu luyện, thời gian vốn đã không nói chính xác được, có đôi khi bế quan tu luyện mấy chục năm, cũng là chuyện rất bình thường.
Trừ bầu bạn cha mẹ, Vương Trường Sinh chính là bầu bạn Uông Như Yên, điên long đảo phượng, bọn họ muốn sinh cho Vương Minh Viễn một đứa cháu nội nữa.
“Trường Sinh, con nên làm gì thì cứ làm cái đó đi! Không cần cả ngày bầu bạn với cha và mẹ con, chúng ta không cần con ở bên, tu luyện quan trọng hơn. Đúng rồi, nếu là trên đường tu luyện, xuất hiện bệnh trạng thân thể cũng bị căng lên, con nhất định đừng cố gắng tu luyện tiếp, năm đó tam thúc công chính là mặc kệ tổ tiên cảnh báo, cố tu luyện tiếp, mới sẽ nổ tan xác mà chết.”
Vương Minh Viễn vẻ mặt ngưng trọng dặn dò, sợ Vương Trường Sinh bước vào vết xe đổ của tổ tiên.
“Cha, ngài yên tâm đi! Con có chừng mực.”
Vương Trường Sinh đáp ứng.
Cân nhắc đến một lần này thời gian bế quan có thể tương đối dài, Vương Trường Sinh cũng chưa lập tức bế quan, hắn tính luyện chế ra cho gia tộc mấy con rối thú bậc hai thượng phẩm, lại bế quan cũng không muộn.
Lúc trước tập kích giết Tần Vân Dao, hắn vận dụng con rối vượn khổng lồ thú, con rối thú bậc hai thượng phẩm này không thể dễ dàng lộ ra ngoài, cũng may hắn trước khi trở về, đã mua một lô tài liệu luyện chế con rối thú, luyện chế ra con rối thú bậc hai thượng phẩm chỉ là vấn đề thời gian.
Xuân đi thu đến, hai năm thời gian rất nhanh đã trôi qua.
Trong gian mật thất nào đó, trên mặt đất phân tán lượng lớn vụn gỗ, một vệ sĩ giáp vàng toàn thân ánh vàng rực rỡ nằm úp sấp ở trên mặt đất, ngoài thân trải rộng linh văn to bằng hạt gạo, linh khí bức người.
Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, sắc mặt hơi tái nhợt, trước người đặt mấy bình sứ rỗng.
“Rốt cuộc thành công rồi.”
Vương Trường Sinh khẽ thở ra một hơi, lẩm bẩm.
Hai năm thời gian, hắn luyện chế ra ba con rối thú bậc hai thượng phẩm, trong thời gian đó đã hao tổn không ít tài liệu.
Hắn bắt pháp quyết, vệ sĩ giáp vàng ở trong một đợt tiếng vang của cơ quan, hóa thành một quả cầu kim loại ánh vàng rực rỡ, bay xuống đáp ở trên tay hắn.
Có ba con rối thú bậc hai thượng phẩm, hắn có thể yên tâm bế quan rồi.
Đúng lúc này, một con kiến khổng lồ màu vàng hình thể mập mạp từ trong góc bay lên, bay về phía hắn, đáp ở trước người hắn.
Nghe xong lời này, bốn người bọn Vương Trường Sinh trăm miệng một lời đáp ứng.
Đêm hôm đó, người một nhà Vương Trường Sinh cùng nhau dùng bữa, nhìn cha mẹ tóc bạc càng ngày càng nhiều, trong lòng Vương Trường Sinh cảm thấy rất có lỗi.
Vương Minh Viễn và Liễu Thanh Nhi đã hơn chín mươi tuổi, hai người đều chưa Trúc Cơ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tuổi thọ còn có hai ba mươi năm.
Bọn họ vượt qua sáu mươi tuổi, độ khó trùng kích Trúc Cơ kỳ rất cao, nếu là không có đan dược hoặc là linh vật kéo dài tuổi thọ, hai ba mươi năm sau, bọn họ sẽ tọa hóa.
Vương Trường Sinh làm sao không muốn để cha mẹ tiến vào Trúc Cơ kỳ, hắn cũng từng bàn với Vương Minh Viễn, Vương Minh Viễn trực tiếp từ chối.
Vương Minh Viễn và Liễu Thanh Nhi tư chất đều không tốt, bọn họ đều chưa có tu vi Luyện Khí tầng bảy, cho dù dùng Trúc Cơ Đan, tỷ lệ tiến vào Trúc Cơ kỳ cũng rất thấp, về phần đan dược hoặc linh vật kéo dài tuổi thọ, tu sĩ cấp cao cũng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, Vương Trường Sinh cũng không biết chạy đi đâu tìm đan dược hoặc linh vật kéo dài tuổi thọ.
Vương Minh Viễn chú ý tới ánh mắt Vương Trường Sinh, cười nói: “Trường Sinh, có việc gì?”
Mặt Vương Trường Sinh lộ vẻ khó xử, do dự một lát, nói: “Cha, con kiếm được một viên Trúc Cơ Đan, không bằng ngài thử trùng kích Trúc Cơ kỳ một lần? Con có thể kiếm thêm một ít linh vật Trúc Cơ.”
Nói thật, trơ mắt nhìn chí thân của mình chết đi, đây là chuyện cực kỳ đau khổ.
Vương Minh Viễn vui mừng cười cười, nói: “Con có tấm lòng này là đủ rồi, cha cùng mẹ con biết tình huống của mình, kiếm được một viên Trúc Cơ Đan không dễ dàng, con đừng lãng phí ở trên người chúng ta, chỉ cần các con đều khỏe mạnh, cha và mẹ con đã rất vui vẻ rồi. Cha và mẹ con đã sớm xem nhẹ sinh tử, chúng ta một đống tuổi rồi, nên hưởng thụ cũng hưởng thụ rồi.”
“Cha con là muốn ôm chắt, Trường Sinh, nếu không con bảo Thanh Chí cưới Tề San San kia, dù sao bọn nó sớm muộn gì cũng sẽ thành thân.”
Liễu Thanh Nhi đề nghị.
Vương Thanh Chí nhất nghe được lời này, trong lòng mừng thầm một trận.
“Mẹ, nếu là phá đồng tử thân, độ khó Trúc Cơ sẽ cao hơn một ít. Tư chất Thanh Chí vốn đã không tốt, nếu là nó phá đồng tử thân, cho dù có Trúc Cơ Đan phụ trợ cũng không nhất định có thể Trúc Cơ. Thanh Chí, con bây giờ đã là Luyện Khí tầng sáu, con phải bỏ nhiều thời gian hơn tu luyện, tranh thủ sớm ngày tu luyện đến Luyện Khí tầng chín, Linh Ngư viện bên kia, làm chút bộ dáng là được rồi, mở rộng quy mô nuôi dưỡng, công lao không thể thiếu một phần của con.”
Con người đều có tư tâm, Vương Minh Viễn tuổi thọ không còn nhiều, Vương Trường Sinh hy vọng Vương Thanh Chí có thể Trúc Cơ ở trước khi Vương Minh Viễn tọa hóa, để Vương Minh Viễn được ôm chắt, Vương Minh Viễn không cần mang theo tiếc nuối rời khỏi nhân thế.
“Con hiểu.”
Vương Thanh Chí gật gật đầu, thành thật đáp ứng.
Cơm no rượu say, người một nhà Vương Trường Sinh tụ tập ở trong đình đá nói chuyện phiếm. Liễu Thanh Nhi nói về chuyện thú vị lúc Vương Trường Sinh còn nhỏ, Vương Thanh Chí cùng Vương Thanh Thiến nghe say sưa.
Một tháng kế tiếp, Vương Trường Sinh rất ít tu luyện, người một nhà cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm, Vương Trường Sinh hiếm thấy hưởng thụ một lần niềm vui đoàn viên.
Vương Trường Sinh tính bế quan một lần dài, gia tộc nếu không xảy ra việc gì lớn, hắn là sẽ không xuất quan, thời gian khó mà nói, hắn lo lắng lúc mình xuất quan, cha mẹ đã tọa hóa, nhưng người tu tiên bế quan tu luyện, thời gian vốn đã không nói chính xác được, có đôi khi bế quan tu luyện mấy chục năm, cũng là chuyện rất bình thường.
Trừ bầu bạn cha mẹ, Vương Trường Sinh chính là bầu bạn Uông Như Yên, điên long đảo phượng, bọn họ muốn sinh cho Vương Minh Viễn một đứa cháu nội nữa.
“Trường Sinh, con nên làm gì thì cứ làm cái đó đi! Không cần cả ngày bầu bạn với cha và mẹ con, chúng ta không cần con ở bên, tu luyện quan trọng hơn. Đúng rồi, nếu là trên đường tu luyện, xuất hiện bệnh trạng thân thể cũng bị căng lên, con nhất định đừng cố gắng tu luyện tiếp, năm đó tam thúc công chính là mặc kệ tổ tiên cảnh báo, cố tu luyện tiếp, mới sẽ nổ tan xác mà chết.”
Vương Minh Viễn vẻ mặt ngưng trọng dặn dò, sợ Vương Trường Sinh bước vào vết xe đổ của tổ tiên.
“Cha, ngài yên tâm đi! Con có chừng mực.”
Vương Trường Sinh đáp ứng.
Cân nhắc đến một lần này thời gian bế quan có thể tương đối dài, Vương Trường Sinh cũng chưa lập tức bế quan, hắn tính luyện chế ra cho gia tộc mấy con rối thú bậc hai thượng phẩm, lại bế quan cũng không muộn.
Lúc trước tập kích giết Tần Vân Dao, hắn vận dụng con rối vượn khổng lồ thú, con rối thú bậc hai thượng phẩm này không thể dễ dàng lộ ra ngoài, cũng may hắn trước khi trở về, đã mua một lô tài liệu luyện chế con rối thú, luyện chế ra con rối thú bậc hai thượng phẩm chỉ là vấn đề thời gian.
Xuân đi thu đến, hai năm thời gian rất nhanh đã trôi qua.
Trong gian mật thất nào đó, trên mặt đất phân tán lượng lớn vụn gỗ, một vệ sĩ giáp vàng toàn thân ánh vàng rực rỡ nằm úp sấp ở trên mặt đất, ngoài thân trải rộng linh văn to bằng hạt gạo, linh khí bức người.
Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, sắc mặt hơi tái nhợt, trước người đặt mấy bình sứ rỗng.
“Rốt cuộc thành công rồi.”
Vương Trường Sinh khẽ thở ra một hơi, lẩm bẩm.
Hai năm thời gian, hắn luyện chế ra ba con rối thú bậc hai thượng phẩm, trong thời gian đó đã hao tổn không ít tài liệu.
Hắn bắt pháp quyết, vệ sĩ giáp vàng ở trong một đợt tiếng vang của cơ quan, hóa thành một quả cầu kim loại ánh vàng rực rỡ, bay xuống đáp ở trên tay hắn.
Có ba con rối thú bậc hai thượng phẩm, hắn có thể yên tâm bế quan rồi.
Đúng lúc này, một con kiến khổng lồ màu vàng hình thể mập mạp từ trong góc bay lên, bay về phía hắn, đáp ở trước người hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.