Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 882: Hải Vực Hồng Nguyệt (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Lúc ta xuất ngoại du lịch, gặp kẻ địch mạnh, cũng may được Liễu đạo hữu ra tay cứu giúp, ta từng đáp ứng hắn, nếu là hắn đến hải vực Hồng Nguyệt, có thể đến Thiên Khôi môn chúng ta làm khách.”
Tử Nguyệt tiên tử cười giải thích, Liễu đạo hữu này, tự nhiên là Vương Trường Sinh.
Lục Cầm bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Thì ra là ân nhân cứu mạng của Triệu sư tỷ, tiểu muội gặp một lần đi! Miễn cho mất lễ nghĩa.”
Không qua bao lâu, hai người Tử Nguyệt tiên tử ở trong một cung điện hùng vĩ gặp được Vương Trường Sinh.
Sau khi hàn huyên đơn giản, Tử Nguyệt tiên tử nhiệt tình nói: “Liễu đạo hữu, lần trước đa tạ ngươi ra tay giúp đỡ, ngươi hiếm khi đến hải vực Hồng Nguyệt một chuyến, nhất định phải ở Thiên Khôi môn thêm một đoạn thời gian, để tiểu muội tận tình địa chủ.”
“Đúng vậy! Liễu đạo hữu, ngươi là ân nhân của Triệu sư tỷ, cũng là ân nhân của Thiên Khôi môn chúng ta, nên ở lại thêm một đoạn thời gian.”
Lục Cầm nhi phụ họa nói, đây là đạo đãi khách bình thường, nàng không cảm thấy kỳ quái.
“Vậy tại hạ liền quấy rầy rồi, Triệu tiên tử, Lục tiên tử, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, mong các ngươi đáp ứng.”
“Liễu đạo hữu cứ nói, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của chúng ta, chúng ta sẽ tuyệt đối không chối từ.”
Vương Trường Sinh mỉm cười, nói: “Tại hạ muốn tìm kiếm yêu thú bậc ba trung phẩm lôi thuộc tính, nghe nói hải vực Hồng Nguyệt từng xuất hiện không ít yêu thú bậc ba lôi thuộc tính, tại hạ là cố ý chạy tới hải vực Hồng Nguyệt, nhưng tại hạ là một tán tu, thế đơn lực mỏng, muốn mời các ngươi hỗ trợ.”
Lí do này hoàn toàn nói thông, Vương Trường Sinh có thể mượn cơ hội này ở lại Thiên Khôi môn, tu luyện một đoạn thời gian, về phần đám người Vương Thanh Kỳ, tạm thời an trí ở phường thị, qua một đoạn thời gian nữa lại thuê hòn đảo nhỏ Thiên Khôi môn khống chế.
Khác với đảo Hải Sâm, Thanh Liên sơn trang không điều nhân thủ tới hải vực Hồng Nguyệt nữa, đám người Vương Thanh Kỳ cũng sẽ không vận chuyển tài nguyên tu tiên tới Thanh Liên sơn trang, hoàn toàn nói là Vương gia thứ hai.
Đương nhiên, qua tám mươi năm một trăm năm, nếu người của Nhật Nguyệt Cung còn chưa tìm tới cửa, lại thành lập liên hệ song hướng cũng không muộn.
Tử Nguyệt tiên tử và Lục Cầm nhìn nhau một cái, gật gật đầu với nhau, yêu cầu này của Vương Trường Sinh cũng không quá phận.
“Không thành vấn đề, Vương đạo hữu tạm thời ở lại Thiên Khôi môn chúng ta, ta bây giờ phân phó xuống, để môn hạ đệ tử tìm hiểu tin tức yêu thú bậc ba trung phẩm lôi thuộc tính.”
Nói chuyện phiếm chốc lát, Tử Nguyệt tiên tử liền phái người dẫn Vương Trường Sinh đi nghỉ ngơi, chỗ ở trên linh mạch bậc ba trung phẩm.
“Triệu sư tỷ, Liễu đạo hữu không có vấn đề chứ!”
Lục Cầm có chút lo lắng nói, đối với người ngoài, nàng vẫn phải để phòng.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ trông hắn, không có vấn đề, Liễu đạo hữu là ta mấy chục năm trước ở hải vực khác gặp được, hẳn là không có vấn đề. Không dễ gì hắn tới cửa xin giúp đỡ, chung quy không thể lập tức từ chối nhỉ!”
Lục Cầm gật gật đầu, nói: “Cũng đúng, Liễu đạo hữu muốn săn giết yêu thú bậc ba trung phẩm lôi thuộc tính, xem ra thực lực không kém, nhưng yêu thú bậc ba trung phẩm lôi thuộc tính khá ít gặp, chưa chắc có thể tìm được.”
“Tận sức người nghe mệnh trời mà thôi, hắn đã cứu ta một mạng, phái đệ tử giúp hắn tìm xem, tìm được tốt nhất, tìm không thấy thì thôi. Lục sư muội, ngươi an tâm bế quan là được, hy vọng ngươi tiến vào Kết Đan tầng bốn, như vậy có thể đề cao thực lực bổn môn.”
“Vậy tông môn liền giao cho Triệu sư tỷ, nếu có việc, phát cho ta lá bùa truyền âm.”
Gian mật thất nào đó, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, mặt lộ vẻ suy nghĩ.
Hắn đã mang đại đa số đồ vật trên người thanh niên áo lam giấu hết ở một nơi rất an toàn, không cần lo lắng người Nhật Nguyệt Cung tìm tới cửa, bây giờ có hai vấn đề bày ở trước mặt hắn, tu luyện hay là luyện chế pháp bảo.
Tu vi là căn bản, Vương Trường Sinh do dự một lát, tính bế quan tu luyện, trùng kích Kết Đan tầng năm.
Trước đó, Vương Trường Sinh cần dàn xếp tốt tộc nhân, giúp Vương Thanh Sơn trùng kích Kết Đan kỳ.
Hắn lấy ra một viên Huyết Nguyên Đan, nuốt dùng.
Thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn, cần Huyết Nguyên Đan chữa thương.
...
Thái Nhất tiên môn, ngọn núi nào đó màu đỏ rực.
Đỉnh núi có một tòa cung điện màu đỏ rực, một đám mây đen lớn hơn trăm trượng lơ lửng ở trên cung điện, thỉnh thoảng có các tia chớp màu bạc hạ xuống.
Tiếng nổ không ngừng, một màn hào quang màu đỏ rực bao phủ cung điện.
Tia chớp màu bạc giống như vô cùng vô tận, không ngừng từ trên cao bổ xuống, đánh màn hào quang màu đỏ chớp lên không ngừng.
Không qua bao lâu, màn hào quang màu đỏ đã tan vỡ, mấy tia chớp màu bạc thô to bổ vào trong cung điện màu đỏ.
Trên một ngọn núi cao nơi xa, Từ Tử Hoa cùng một lão giả áo màu bạc khuôn mặt uy nghiêm ngồi ở trong đình đá uống trà nói chuyện phiếm, một thiếu phụ váy vàng ngoài ba mươi tuổi đứng ở một bên, trong đôi mắt đẹp lộ ra vài phần lo lắng.
“Huyền tổ phụ, phu quân hắn không có việc gì chứ!”
Thiếu phụ váy vàng có chút lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi! Hắn tốt xấu gì cũng là song linh căn, nắm chắc tiến vào Kết Đan kỳ vẫn là rất lớn, ba phần linh vật Kết Đan cùng ba món pháp bảo sơ hình loại phòng ngự, cộng thêm ba bộ trận pháp bậc ba, hắn nếu không thể tiến vào Kết Đan kỳ, cũng không xứng làm cháu rể lão phu.”
Giọng điệu Trần Hải Tân lạnh nhạt. Vương Minh Nhân tư chất không tệ, đối đãi người khác thành khẩn, danh tiếng rất tốt, nhưng xuất thân quá thấp, nếu không phải quan hệ Từ Tử Hoa, hắn là sẽ không đồng ý hôn sự này.
“Trần sư huynh, Trần sư điệt, các ngươi đặt trái tim về trong ngực đi, Minh Nhân là ta nhìn nó lớn lên, nó khẳng định có thể tiến vào Kết Đan kỳ.”
Từ Tử Hoa cười nói, giọng điệu thân thiện.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mây đen hóa thành một tia chớp màu bạc lớn mấy trượng, bổ vào trên cung điện màu đỏ, non nửa tòa cung điện sụp đổ.
Lúc này, mây đen cũng tan đi, lôi kiếp đã trôi qua.
Tử Nguyệt tiên tử cười giải thích, Liễu đạo hữu này, tự nhiên là Vương Trường Sinh.
Lục Cầm bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Thì ra là ân nhân cứu mạng của Triệu sư tỷ, tiểu muội gặp một lần đi! Miễn cho mất lễ nghĩa.”
Không qua bao lâu, hai người Tử Nguyệt tiên tử ở trong một cung điện hùng vĩ gặp được Vương Trường Sinh.
Sau khi hàn huyên đơn giản, Tử Nguyệt tiên tử nhiệt tình nói: “Liễu đạo hữu, lần trước đa tạ ngươi ra tay giúp đỡ, ngươi hiếm khi đến hải vực Hồng Nguyệt một chuyến, nhất định phải ở Thiên Khôi môn thêm một đoạn thời gian, để tiểu muội tận tình địa chủ.”
“Đúng vậy! Liễu đạo hữu, ngươi là ân nhân của Triệu sư tỷ, cũng là ân nhân của Thiên Khôi môn chúng ta, nên ở lại thêm một đoạn thời gian.”
Lục Cầm nhi phụ họa nói, đây là đạo đãi khách bình thường, nàng không cảm thấy kỳ quái.
“Vậy tại hạ liền quấy rầy rồi, Triệu tiên tử, Lục tiên tử, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, mong các ngươi đáp ứng.”
“Liễu đạo hữu cứ nói, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của chúng ta, chúng ta sẽ tuyệt đối không chối từ.”
Vương Trường Sinh mỉm cười, nói: “Tại hạ muốn tìm kiếm yêu thú bậc ba trung phẩm lôi thuộc tính, nghe nói hải vực Hồng Nguyệt từng xuất hiện không ít yêu thú bậc ba lôi thuộc tính, tại hạ là cố ý chạy tới hải vực Hồng Nguyệt, nhưng tại hạ là một tán tu, thế đơn lực mỏng, muốn mời các ngươi hỗ trợ.”
Lí do này hoàn toàn nói thông, Vương Trường Sinh có thể mượn cơ hội này ở lại Thiên Khôi môn, tu luyện một đoạn thời gian, về phần đám người Vương Thanh Kỳ, tạm thời an trí ở phường thị, qua một đoạn thời gian nữa lại thuê hòn đảo nhỏ Thiên Khôi môn khống chế.
Khác với đảo Hải Sâm, Thanh Liên sơn trang không điều nhân thủ tới hải vực Hồng Nguyệt nữa, đám người Vương Thanh Kỳ cũng sẽ không vận chuyển tài nguyên tu tiên tới Thanh Liên sơn trang, hoàn toàn nói là Vương gia thứ hai.
Đương nhiên, qua tám mươi năm một trăm năm, nếu người của Nhật Nguyệt Cung còn chưa tìm tới cửa, lại thành lập liên hệ song hướng cũng không muộn.
Tử Nguyệt tiên tử và Lục Cầm nhìn nhau một cái, gật gật đầu với nhau, yêu cầu này của Vương Trường Sinh cũng không quá phận.
“Không thành vấn đề, Vương đạo hữu tạm thời ở lại Thiên Khôi môn chúng ta, ta bây giờ phân phó xuống, để môn hạ đệ tử tìm hiểu tin tức yêu thú bậc ba trung phẩm lôi thuộc tính.”
Nói chuyện phiếm chốc lát, Tử Nguyệt tiên tử liền phái người dẫn Vương Trường Sinh đi nghỉ ngơi, chỗ ở trên linh mạch bậc ba trung phẩm.
“Triệu sư tỷ, Liễu đạo hữu không có vấn đề chứ!”
Lục Cầm có chút lo lắng nói, đối với người ngoài, nàng vẫn phải để phòng.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ trông hắn, không có vấn đề, Liễu đạo hữu là ta mấy chục năm trước ở hải vực khác gặp được, hẳn là không có vấn đề. Không dễ gì hắn tới cửa xin giúp đỡ, chung quy không thể lập tức từ chối nhỉ!”
Lục Cầm gật gật đầu, nói: “Cũng đúng, Liễu đạo hữu muốn săn giết yêu thú bậc ba trung phẩm lôi thuộc tính, xem ra thực lực không kém, nhưng yêu thú bậc ba trung phẩm lôi thuộc tính khá ít gặp, chưa chắc có thể tìm được.”
“Tận sức người nghe mệnh trời mà thôi, hắn đã cứu ta một mạng, phái đệ tử giúp hắn tìm xem, tìm được tốt nhất, tìm không thấy thì thôi. Lục sư muội, ngươi an tâm bế quan là được, hy vọng ngươi tiến vào Kết Đan tầng bốn, như vậy có thể đề cao thực lực bổn môn.”
“Vậy tông môn liền giao cho Triệu sư tỷ, nếu có việc, phát cho ta lá bùa truyền âm.”
Gian mật thất nào đó, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, mặt lộ vẻ suy nghĩ.
Hắn đã mang đại đa số đồ vật trên người thanh niên áo lam giấu hết ở một nơi rất an toàn, không cần lo lắng người Nhật Nguyệt Cung tìm tới cửa, bây giờ có hai vấn đề bày ở trước mặt hắn, tu luyện hay là luyện chế pháp bảo.
Tu vi là căn bản, Vương Trường Sinh do dự một lát, tính bế quan tu luyện, trùng kích Kết Đan tầng năm.
Trước đó, Vương Trường Sinh cần dàn xếp tốt tộc nhân, giúp Vương Thanh Sơn trùng kích Kết Đan kỳ.
Hắn lấy ra một viên Huyết Nguyên Đan, nuốt dùng.
Thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn, cần Huyết Nguyên Đan chữa thương.
...
Thái Nhất tiên môn, ngọn núi nào đó màu đỏ rực.
Đỉnh núi có một tòa cung điện màu đỏ rực, một đám mây đen lớn hơn trăm trượng lơ lửng ở trên cung điện, thỉnh thoảng có các tia chớp màu bạc hạ xuống.
Tiếng nổ không ngừng, một màn hào quang màu đỏ rực bao phủ cung điện.
Tia chớp màu bạc giống như vô cùng vô tận, không ngừng từ trên cao bổ xuống, đánh màn hào quang màu đỏ chớp lên không ngừng.
Không qua bao lâu, màn hào quang màu đỏ đã tan vỡ, mấy tia chớp màu bạc thô to bổ vào trong cung điện màu đỏ.
Trên một ngọn núi cao nơi xa, Từ Tử Hoa cùng một lão giả áo màu bạc khuôn mặt uy nghiêm ngồi ở trong đình đá uống trà nói chuyện phiếm, một thiếu phụ váy vàng ngoài ba mươi tuổi đứng ở một bên, trong đôi mắt đẹp lộ ra vài phần lo lắng.
“Huyền tổ phụ, phu quân hắn không có việc gì chứ!”
Thiếu phụ váy vàng có chút lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi! Hắn tốt xấu gì cũng là song linh căn, nắm chắc tiến vào Kết Đan kỳ vẫn là rất lớn, ba phần linh vật Kết Đan cùng ba món pháp bảo sơ hình loại phòng ngự, cộng thêm ba bộ trận pháp bậc ba, hắn nếu không thể tiến vào Kết Đan kỳ, cũng không xứng làm cháu rể lão phu.”
Giọng điệu Trần Hải Tân lạnh nhạt. Vương Minh Nhân tư chất không tệ, đối đãi người khác thành khẩn, danh tiếng rất tốt, nhưng xuất thân quá thấp, nếu không phải quan hệ Từ Tử Hoa, hắn là sẽ không đồng ý hôn sự này.
“Trần sư huynh, Trần sư điệt, các ngươi đặt trái tim về trong ngực đi, Minh Nhân là ta nhìn nó lớn lên, nó khẳng định có thể tiến vào Kết Đan kỳ.”
Từ Tử Hoa cười nói, giọng điệu thân thiện.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mây đen hóa thành một tia chớp màu bạc lớn mấy trượng, bổ vào trên cung điện màu đỏ, non nửa tòa cung điện sụp đổ.
Lúc này, mây đen cũng tan đi, lôi kiếp đã trôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.