Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1070: Hàng Mười (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Hắn niệm một cái kiếm quyết cổ quái, ngoài thân lao ra một cỗ kiếm ý kinh người. Quanh thân hiện ra một hư ảnh phi kiếm màu xanh.
Từng cây từng cây hư ảnh phi kiếm chậm rãi thực thể hoá, lộ ra thanh quang chói mắt. Sinh động như thật, linh quang lập loè. Hơn một ngàn thanh phi kiếm màu xanh đều bay hướng về phía Thanh Ly kiếm, cùng Thanh Ly kiếm kết hợp làm một thể.
Hình thể Thanh Ly kiếm tăng vột, cự kiếm màu đỏ bị đánh bay ngược ra ngoài. Nửa đường hoá thành mười thanh phi kiếm màu đỏ, lơ lửng trước người Hải Tâm Nhẫm, linh quang hơi ảm đạm.
“Thực hoá kiếm khí! Tuổi còn nhỏ như vậy đã có thể lĩnh ngộ bí thuật này. Không tồi, không hổ là đệ tử ký danh của Diệp dạo hữu.”
Đỗ Vân Long mặt lộ vẻ khen ngợi, tán dương.
Thực hoá kiếm khí là một bí thuật kiếm đạo thông dụng, khi đấu pháp thi triển thuật này, có thể gia tăng hai thành uy lực kiếm thuật. Bí thuật này tuỳ người mà định, Vương Thanh Sơn ngay cả kiếm ý cũng có thể lĩnh ngộ được, lĩnh ngộ thực hoá kiếm khí cũng không tính là gì.
Thiếu phụ váy lục cười lạnh nhạt, không nói gì thêm.
“Vương Thanh Sơn thắng.”
Cùng với tiếng tuyên bố của trọng tài, Hải Tâm Nhẫm thu hồi phi kiếm, nói với Vương Thanh Sơn: “Vương đạo hữu kiếm thuật cao siêu, ngày khác chúng ta lại luận bàn.”
“Được.”
Vòng bốn chấm dứt, bảy người tiến vào vòng tiếp theo. Còn bảy người khác tiếp tục tỷ thí, tranh đoạt vị trí thứ tám, chín, mười. Người vây xem càng quan tâm về bảy người tranh đoạt kia hơn.
Bảy kiếm tu đó có năm người là đệ tử Vạn kiếm môn, ngoại trừ Vương Thanh Sơn còn có một đệ tử của Thái Nhất tiên môn, Hàn Thiên Lỗi. Hàn Thiên Lỗi là Kim Đan tầng năm.
“Đánh bại ta, có thể đứng hàng thứ ba.”
Lý Thuỵ tiến lên một bước, trầm giọng nói.
Hàn Thiên Thuỵ nhìn về đài chủ vị, Đỗ Vân Long gật gật đầu rồi nói: “Lý Thuỵ là đệ tử của lão phu, hắn quả thực có thực lực này. Đương nhiên, những người khác nếu nghĩ mình có năng lực xếp vào hàng ba, cũng có thể tỷ thí cùng Lý Thuỵ.”
Đỗ Vân Long đã lên tiếng, bốn gã kiếm tu Kim đan kỳ khác tự nhiên sẽ không phản đối. Xếp hạng của Đấu kiếm đại hội chẳng qua cũng chỉ là một cái hư danh mà thôi, không nhất thiết phải làm Đỗ Vân Long mất hứng. Lý Thuỵ là một trong Vạn kiếm thất tử, nếu thực lực không đủ, căn bản không thể trúng cử. Nói không dễ nghe chính là, nếu Lý Thuỵ nói mình đứng hàng thứ nhất, bốn gã kiếm tu Kim Đan kỳ cũng sẽ không có ý kiến gì.
Phần thưởng của Đấu kiếm đại hội, đối với người ngoài mà nói thì là hậu hĩnh, đối với đệ tử Vạn kiếm môn cũng không tính là gì.
Nói là hạng ba, chủ yếu là cho mình một ít đường lui. Vạn vật tương sinh tương khắc, thế sự không có gì là tuyệt đối, không nên nói quá vẹn toàn.
“Hàn mỗ nguyện ý lĩnh giáo một chút ngự kiếm thuật của Lý đạo hữu.”
Hàn Thiên Lỗi tiến lên một bước, trầm giọng nói.
Lý Thuỵ cười lạnh nhạt, bay lên một lôi đài, Hàn Thiên Lỗi theo sát phía sau.
Ngay từ lúc đầu tỷ thí, Hàn Thiên Lỗi vỗ cự kiếm màu vàng sau lưng. Cự kiếm màu vàng bay ra, lơ lửng ở trên đỉnh đầu hắn.
Mười ngón tay Hàn Thiên Lỗi không ngừng chuyển động, đánh mấy đạo kiếm quyết lên trên cự kiếm.
Đất núi rung chuyển, mặt đất kịch liệt chuyển động, một khối lại một khối tảng đá màu vàng bay lên, nhanh chóng tụ tập lại một chỗ. Hoá thành một cây Kình thiên cự kiếm màu vàng.
Sắc mặt Lý Thuỵ trở nên ngưng trọng, hắn mở miệng, bay ra mười ba thanh phi kiếm hồng quang lập loè. Hoá thành một cây cự kiếm màu đỏ dài hơn mười trượng, thân kiếm được một tầng hoả diễm màu đỏ bao bọc.
Ở xung quanh thân hắn, xuất hiện từng đạo bòng kiếm màu đỏ, chậm rãi thực hoá. Cùng lúc đó, đại đa số phi kiếm của kiếm tu rung động kịch liệt, muốn phá hộp bay ra.
“Kiếm ý!”
Vương Thanh Sơn hơi sửng sốt, Lý Thuỵ cũng lĩnh ngộ được kiếm ý.
Đỗ Vân Long cười lạnh nhạt, thiếu phụ váy lục thần sắc như thường.
Hơn một ngàn thanh phi kiếm màu đỏ ùa nhập vào cự kiếm, màu đỏ cự kiếm nháy mắt hoá thành một thanh Kình thiên cự kiếm. Thân kiếm được bao bọc bởi một tầng hoả diễm màu đỏ, tản mát ra lực nóng kinh người.
“Trảm.”
Hai người hầu như đồng thời quát, tu vi của bọn họ ngang nhau. Không nhất thiết phải thử nhau, vừa lên chính là sử dụng công kích mạnh nhất.
Cự kiếm màu vàng cùng màu đỏ cự kiếm va chạm vào nhau, bộc phát ra một cỗ khí lưu cường đại, hai thanh cự kiếm không ai thua ai.
Lý Thuỵ không muốn kéo dài thời gian, biến đổi pháp quyết. Thân thể nhanh chóng khô quắt, biến thành một tấm giấy bạc bay nhập vào cự kiếm màu đỏ. Bí thuật người kiếm hợp nhất.
Hoàng quang bên ngoài Hàn Thiên Lỗi đại phòng, hoá thành một đạo hoàng quang, nhập vào bên trong cự kiếm màu vàng.
Cự kiếm màu đỏ phát ra một trận tiếng vang thanh thuý, đại bộ phận phi kiếm của kiếm tu đều bay ra, đủ mọi loại màu sắc lơ lửng trên trời cao. Phát ra từng trận âm thanh kiếm vang, tựa như đang hô ứng với cự kiếm màu đỏ.
Cự kiếm màu đỏ hào quang đại trướng, mặt ngoài cự kiếm màu vàng xuất hiện một đạo vết rách thật nhỏ.
“Oành đùng đùng!”
Vang lên một trận âm thanh đinh tai nhức óc, cự kiếm màu vàng nháy mắt bị đẩy ngược ra ngoài.
Hoàng quang chợt loé, Hàn Thiên Lỗi từ bên trong cự kiếm màu vàng ngã xuống, phun ra một ngụm máu.
Hồng quang chợt loé, Lý Thuỵ dừng ở trước mặt Hàn Thiên Lỗi, trên tay cầm một thanh cự kiếm màu đỏ.
“Lý đạo hữu, ngươi thắng.”
Hàn Thiên Lỗi thở dài một hơi, chắp tay nói.
Lý Thuỵ cười lạnh nhạt, ôm quyền nói: “Hàn đạo hữu, nhường rồi.”
Phi kiếm lơ lửng ở giữa không trung đều rơi xuống, trở về bên trong vỏ kiếm.
Ánh mắt Lý Thuỵ nhìn về phía Vương Thanh Sơn, ánh mắt mang theo một tia cuồng nhiệt.
Từng cây từng cây hư ảnh phi kiếm chậm rãi thực thể hoá, lộ ra thanh quang chói mắt. Sinh động như thật, linh quang lập loè. Hơn một ngàn thanh phi kiếm màu xanh đều bay hướng về phía Thanh Ly kiếm, cùng Thanh Ly kiếm kết hợp làm một thể.
Hình thể Thanh Ly kiếm tăng vột, cự kiếm màu đỏ bị đánh bay ngược ra ngoài. Nửa đường hoá thành mười thanh phi kiếm màu đỏ, lơ lửng trước người Hải Tâm Nhẫm, linh quang hơi ảm đạm.
“Thực hoá kiếm khí! Tuổi còn nhỏ như vậy đã có thể lĩnh ngộ bí thuật này. Không tồi, không hổ là đệ tử ký danh của Diệp dạo hữu.”
Đỗ Vân Long mặt lộ vẻ khen ngợi, tán dương.
Thực hoá kiếm khí là một bí thuật kiếm đạo thông dụng, khi đấu pháp thi triển thuật này, có thể gia tăng hai thành uy lực kiếm thuật. Bí thuật này tuỳ người mà định, Vương Thanh Sơn ngay cả kiếm ý cũng có thể lĩnh ngộ được, lĩnh ngộ thực hoá kiếm khí cũng không tính là gì.
Thiếu phụ váy lục cười lạnh nhạt, không nói gì thêm.
“Vương Thanh Sơn thắng.”
Cùng với tiếng tuyên bố của trọng tài, Hải Tâm Nhẫm thu hồi phi kiếm, nói với Vương Thanh Sơn: “Vương đạo hữu kiếm thuật cao siêu, ngày khác chúng ta lại luận bàn.”
“Được.”
Vòng bốn chấm dứt, bảy người tiến vào vòng tiếp theo. Còn bảy người khác tiếp tục tỷ thí, tranh đoạt vị trí thứ tám, chín, mười. Người vây xem càng quan tâm về bảy người tranh đoạt kia hơn.
Bảy kiếm tu đó có năm người là đệ tử Vạn kiếm môn, ngoại trừ Vương Thanh Sơn còn có một đệ tử của Thái Nhất tiên môn, Hàn Thiên Lỗi. Hàn Thiên Lỗi là Kim Đan tầng năm.
“Đánh bại ta, có thể đứng hàng thứ ba.”
Lý Thuỵ tiến lên một bước, trầm giọng nói.
Hàn Thiên Thuỵ nhìn về đài chủ vị, Đỗ Vân Long gật gật đầu rồi nói: “Lý Thuỵ là đệ tử của lão phu, hắn quả thực có thực lực này. Đương nhiên, những người khác nếu nghĩ mình có năng lực xếp vào hàng ba, cũng có thể tỷ thí cùng Lý Thuỵ.”
Đỗ Vân Long đã lên tiếng, bốn gã kiếm tu Kim đan kỳ khác tự nhiên sẽ không phản đối. Xếp hạng của Đấu kiếm đại hội chẳng qua cũng chỉ là một cái hư danh mà thôi, không nhất thiết phải làm Đỗ Vân Long mất hứng. Lý Thuỵ là một trong Vạn kiếm thất tử, nếu thực lực không đủ, căn bản không thể trúng cử. Nói không dễ nghe chính là, nếu Lý Thuỵ nói mình đứng hàng thứ nhất, bốn gã kiếm tu Kim Đan kỳ cũng sẽ không có ý kiến gì.
Phần thưởng của Đấu kiếm đại hội, đối với người ngoài mà nói thì là hậu hĩnh, đối với đệ tử Vạn kiếm môn cũng không tính là gì.
Nói là hạng ba, chủ yếu là cho mình một ít đường lui. Vạn vật tương sinh tương khắc, thế sự không có gì là tuyệt đối, không nên nói quá vẹn toàn.
“Hàn mỗ nguyện ý lĩnh giáo một chút ngự kiếm thuật của Lý đạo hữu.”
Hàn Thiên Lỗi tiến lên một bước, trầm giọng nói.
Lý Thuỵ cười lạnh nhạt, bay lên một lôi đài, Hàn Thiên Lỗi theo sát phía sau.
Ngay từ lúc đầu tỷ thí, Hàn Thiên Lỗi vỗ cự kiếm màu vàng sau lưng. Cự kiếm màu vàng bay ra, lơ lửng ở trên đỉnh đầu hắn.
Mười ngón tay Hàn Thiên Lỗi không ngừng chuyển động, đánh mấy đạo kiếm quyết lên trên cự kiếm.
Đất núi rung chuyển, mặt đất kịch liệt chuyển động, một khối lại một khối tảng đá màu vàng bay lên, nhanh chóng tụ tập lại một chỗ. Hoá thành một cây Kình thiên cự kiếm màu vàng.
Sắc mặt Lý Thuỵ trở nên ngưng trọng, hắn mở miệng, bay ra mười ba thanh phi kiếm hồng quang lập loè. Hoá thành một cây cự kiếm màu đỏ dài hơn mười trượng, thân kiếm được một tầng hoả diễm màu đỏ bao bọc.
Ở xung quanh thân hắn, xuất hiện từng đạo bòng kiếm màu đỏ, chậm rãi thực hoá. Cùng lúc đó, đại đa số phi kiếm của kiếm tu rung động kịch liệt, muốn phá hộp bay ra.
“Kiếm ý!”
Vương Thanh Sơn hơi sửng sốt, Lý Thuỵ cũng lĩnh ngộ được kiếm ý.
Đỗ Vân Long cười lạnh nhạt, thiếu phụ váy lục thần sắc như thường.
Hơn một ngàn thanh phi kiếm màu đỏ ùa nhập vào cự kiếm, màu đỏ cự kiếm nháy mắt hoá thành một thanh Kình thiên cự kiếm. Thân kiếm được bao bọc bởi một tầng hoả diễm màu đỏ, tản mát ra lực nóng kinh người.
“Trảm.”
Hai người hầu như đồng thời quát, tu vi của bọn họ ngang nhau. Không nhất thiết phải thử nhau, vừa lên chính là sử dụng công kích mạnh nhất.
Cự kiếm màu vàng cùng màu đỏ cự kiếm va chạm vào nhau, bộc phát ra một cỗ khí lưu cường đại, hai thanh cự kiếm không ai thua ai.
Lý Thuỵ không muốn kéo dài thời gian, biến đổi pháp quyết. Thân thể nhanh chóng khô quắt, biến thành một tấm giấy bạc bay nhập vào cự kiếm màu đỏ. Bí thuật người kiếm hợp nhất.
Hoàng quang bên ngoài Hàn Thiên Lỗi đại phòng, hoá thành một đạo hoàng quang, nhập vào bên trong cự kiếm màu vàng.
Cự kiếm màu đỏ phát ra một trận tiếng vang thanh thuý, đại bộ phận phi kiếm của kiếm tu đều bay ra, đủ mọi loại màu sắc lơ lửng trên trời cao. Phát ra từng trận âm thanh kiếm vang, tựa như đang hô ứng với cự kiếm màu đỏ.
Cự kiếm màu đỏ hào quang đại trướng, mặt ngoài cự kiếm màu vàng xuất hiện một đạo vết rách thật nhỏ.
“Oành đùng đùng!”
Vang lên một trận âm thanh đinh tai nhức óc, cự kiếm màu vàng nháy mắt bị đẩy ngược ra ngoài.
Hoàng quang chợt loé, Hàn Thiên Lỗi từ bên trong cự kiếm màu vàng ngã xuống, phun ra một ngụm máu.
Hồng quang chợt loé, Lý Thuỵ dừng ở trước mặt Hàn Thiên Lỗi, trên tay cầm một thanh cự kiếm màu đỏ.
“Lý đạo hữu, ngươi thắng.”
Hàn Thiên Lỗi thở dài một hơi, chắp tay nói.
Lý Thuỵ cười lạnh nhạt, ôm quyền nói: “Hàn đạo hữu, nhường rồi.”
Phi kiếm lơ lửng ở giữa không trung đều rơi xuống, trở về bên trong vỏ kiếm.
Ánh mắt Lý Thuỵ nhìn về phía Vương Thanh Sơn, ánh mắt mang theo một tia cuồng nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.