Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1164: Hậu Nhân Trấn Hải Tông (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Điền sư muội, Thanh Sơn, các ngươi phải cẩn thận. Ta và phu quân cùng sau tiến tháp. Sau khi ra khỏi tháp, nếu có thể thì tự quay về Hồng Nguyệt hải vực.”
Tử Nguyệt tiên tử gật gật đầu, lấy ra Trấn tiên lệnh, rót pháp lực vào.Một mảng lớn linh quang chói mắt che kín nàng, sau khi linh quang tản đi nàng cũng biến mất không thấy.
“Cửu thúc, Cửu thẩm, ta đi trước một bước.”
Vương Thanh Sơn chào một tiếng, một mảng lớn linh quang bao phủ bóng người hắn.
Vương Trường Sinh lấy ra một vỏ sò, trên mặt lộ ra thần sắc suy tư.
Theo hắn biết, có không ít cổ tu sĩ uy danh hiển hách xông vào Trấn tiên tháp. Như Thất Tuyệt đao hoàng, Minh Thuỷ thượng nhân, Tứ Quý kiếm tôn,… Vượt qua được Trấn tiên tháp sẽ sống, thất bại sẽ chết. Nghe có vẻ nguy hiểm nhưng hắn và Uông Như Yên tu luyện liên thủ bí thuật, cũng không sợ hãi.
“Phu quân, chúng ta cũng xuất phát đi! Trì hoãn quá lâu, chỉ sợ bảo vật sẽ bị người khác lấy hết.”
Uông Như Yên mở miệng đề nghị, bảo vật Trấn tiên tháp, tới trước đoạt được trước.
Vương Trường Sinh gật gật đầu, cùng Uông Như Yên rót pháp lực vào Trấn tiên lệnh. Một mảng linh quang chói mắt thật lớn bay ra, bao phủ bóng người bọn họ.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chỉ cảm thấy hoa mắt, chợt xuất hiện ở một toà đại điện trống trải.
Đại điện lớn khoảng ngàn mẫu, cột đá thô to khắc lượng lớn hoa văn hiêu thú rất sống động, thạch bàn được bày trên đất được minh khắc lượng lớn phù văn huyền ảo.
Hai sườn vách đá trái phải đều có một bộ bích hoạ.
Bích hoạ phía trên trái vách đá là một đám yêu ma dữ tợn đang diệt sát người tu tiên. Bích hoạ phía bên phải vách đá là người tu tiên đang vây công yêu ma, trừ bỏ hai người bọn họ, không còn ai khác.
Hư không phía trước vặn vẹo một trận, chợt hiện ra một nữ đồng váy kim sắc hơn mười tuổi, phấn điêu ngọc tạc, trên người tản mát ra một cỗ pháp lực cường đại.
Thần thức Vương Trường Sinh đảo qua, cũng không phát hiện nữ đồng váy kim sắc có gì dị thường, nữ đồng nhìn so với người tu tiên không có gì khác nhau.
“Hoan nghênh các ngươi tiến vào tháp, không biết hai vị xuất ra cái gì làm phí dụng vào tháp?”
Nữ đồng váy kim sắc mỉm cười hỏi
Uông Như Yên sắc mặt lộ vẻ cổ quái, cất lời: “Nếu chúng ta không xuất ra cái gì, có phải không thể tiến vào tháp hay không?”
“Vậy cũng không phải, nhưng nếu các ngươi sẽ không lấy được đồ vật tốt. Trên đời sẽ không có bữa ăn nào miễn phí, nếu có Trấn tiên lệnh là có thể vào Trấn tiên tháp tầm bảo, thì Trấn tiên tháp đã sớm bị các ngươi đào rỗng rồi.”
Vương Trường Sinh gật gật đầu, lấy ra một cây lang nha bổng hoàng quang lưu chuyển và một thanh mã đao có kim quang chói mắt. Hai kiện pháp bảo này là pháp bảo bậc hai, lấy từ động phủ của Nguyên Anh kỳ Man tộc toạ hoá.
Nữ đồng váy kim sắc cẩn thận xem xét thanh mã đao và lang nha bổng, tán dương: “Không tồi, pháp bảo bậc hai, so với những thứ đồ mấy gia hoả phía trước lấy ra thì tốt hơn nhiều. Các ngươi chắc là đã biết tình huống của Trấn tiên tháp. Nhưng ta là khôi lỗi thủ tháp, vẫn có bổn phận phải nói với các ngươi một chút. Đơn độc tiến vào tháp sẽ ít khó khăn hơn, nhân số càng nhiều thì khó khăn càng lớn. Tiến vào tháp, nếu qua ải thất bại các ngươi có thể sẽ chết, các ngươi tự lượng sức mà làm.”
Qua ải thành công, được đến bảo vật, thất bại chính là chết. Tu sĩ chết đi, tài vật đương nhiên sẽ thuộc về Trấn tiên tháp. Bởi vậy, bảo vật ở Trấn tiên tháp chỉ có ngày càng nhiều.
“Trấn tiên tháp có ba mươi sáu tầng, có người xông qua được tầng ba mươi sáu không?”
Vương Trường Sinh tò mò hỏi.
Nữ đồng váy kim sắc gật gật đầu trả lời: “Có ba người, Vạn thú chân nhân, Thiên Diễm đao thánh và Thanh Long chân nhân. Nhưng đó là chuyện hơn vạn năm trước rồi, Tứ Quý kiếm tôn thông qua được tầng thứ ba mươi lăm.Từ dó về sau, không ai có thể lại xông qua được tầng ba mươi lăm nữa. Trong ngàn năm trở lại, thành tích tốt nhất là Thất Tuyệt đao hoàng và Trấn Hải thượng nhân, bọn họ đều xông qua được tầng ba mươi bốn.”
“Trấn Hải thượng nhân?’
Vương Trường Sinh lộ ra sắc mặt cổ quái, đại trưởng lão của Trấn Hải tông, Nam Cung Miểu, có đạo hào là Trấn Hải thượng nhân.
“Được rồi, điều nên nói ra đều đã nói hết, các ngươi bắt đầu vượt ải đi! Có những người khác muốn tiến vào tháp.”
Nữ đồng váy kim sắc run lên tay áo, dưới chân Vương Trường Sinh và Uông Như Yên sáng lên vô số phù văn huyền ảo, bện thành một cái Truyền tống trận. Sáng lên một mảng linh quang, bao phủ bóng người hai bọn họ.
Linh quang tản đi, bọn họ cũng biến mất không thấy.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chỉ cảm thấy hoa mắt một trận, chợt xuất hiện bên trên một mảng hoang nguyên xám xịt, đến cả bầu trời cũng là màu xám.
Tiếng gào khóc thảm thiết vang lên khắp nơi, quát khởi lên một trận âm phong. Hiện lên một mảng lớn xương mù xám xịt, có thể nhìn thấy lượng lớn quỷ ảnh dữ tợn.
Một tiếng khóc thê lương vang lên, hơn trăm con quỷ ảnh dữ tợn lao ra từ bên trong sương mù màu xám, đánh về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Vương Trường Sinh trong lòng vừa động, cổ tay nhoáng lên một cái, bắn ra Phệ hồn kim thiền. Hoá thành một đạo kim quang nhảy vào bên trong quỷ vật.
Phệ hồn kim thiền phun ra một mảng ánh sáng vàng mờ, che kín một con lệ quỷ. Sau đó đem quỷ ảnh cuốn vào miệng, nuốt lấy. Nó phát ra tiếng tê minh hưng phấn.
Vang lên một tiếng rống quái dị, một viên hầu cao ba trượng màu xanh lục lao ra từ bên trong sương mù. Cả thân thể nó trải rộng lông tơ màu xanh lục, mười ngón dài nhỏ, hai mắt màu xanh ngọc bích, rõ ràng là một Quỷ vương Kim Đan kỳ.
Phệ hồn kim thiền không có chút lo sợ nào, há mồm phun ra một luồng ánh sáng vàng nhạt, che kín viên hầu xanh lục. Viên hầu màu xanh lục phát ra một tiếng rống quái dị, luồng sáng vàng nhạt vỡ nát thành bốn năm phần. Móng tay nó biến thành màu xanh lục, chụp vào Phệ hồn kim thiền.
Tử Nguyệt tiên tử gật gật đầu, lấy ra Trấn tiên lệnh, rót pháp lực vào.Một mảng lớn linh quang chói mắt che kín nàng, sau khi linh quang tản đi nàng cũng biến mất không thấy.
“Cửu thúc, Cửu thẩm, ta đi trước một bước.”
Vương Thanh Sơn chào một tiếng, một mảng lớn linh quang bao phủ bóng người hắn.
Vương Trường Sinh lấy ra một vỏ sò, trên mặt lộ ra thần sắc suy tư.
Theo hắn biết, có không ít cổ tu sĩ uy danh hiển hách xông vào Trấn tiên tháp. Như Thất Tuyệt đao hoàng, Minh Thuỷ thượng nhân, Tứ Quý kiếm tôn,… Vượt qua được Trấn tiên tháp sẽ sống, thất bại sẽ chết. Nghe có vẻ nguy hiểm nhưng hắn và Uông Như Yên tu luyện liên thủ bí thuật, cũng không sợ hãi.
“Phu quân, chúng ta cũng xuất phát đi! Trì hoãn quá lâu, chỉ sợ bảo vật sẽ bị người khác lấy hết.”
Uông Như Yên mở miệng đề nghị, bảo vật Trấn tiên tháp, tới trước đoạt được trước.
Vương Trường Sinh gật gật đầu, cùng Uông Như Yên rót pháp lực vào Trấn tiên lệnh. Một mảng linh quang chói mắt thật lớn bay ra, bao phủ bóng người bọn họ.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chỉ cảm thấy hoa mắt, chợt xuất hiện ở một toà đại điện trống trải.
Đại điện lớn khoảng ngàn mẫu, cột đá thô to khắc lượng lớn hoa văn hiêu thú rất sống động, thạch bàn được bày trên đất được minh khắc lượng lớn phù văn huyền ảo.
Hai sườn vách đá trái phải đều có một bộ bích hoạ.
Bích hoạ phía trên trái vách đá là một đám yêu ma dữ tợn đang diệt sát người tu tiên. Bích hoạ phía bên phải vách đá là người tu tiên đang vây công yêu ma, trừ bỏ hai người bọn họ, không còn ai khác.
Hư không phía trước vặn vẹo một trận, chợt hiện ra một nữ đồng váy kim sắc hơn mười tuổi, phấn điêu ngọc tạc, trên người tản mát ra một cỗ pháp lực cường đại.
Thần thức Vương Trường Sinh đảo qua, cũng không phát hiện nữ đồng váy kim sắc có gì dị thường, nữ đồng nhìn so với người tu tiên không có gì khác nhau.
“Hoan nghênh các ngươi tiến vào tháp, không biết hai vị xuất ra cái gì làm phí dụng vào tháp?”
Nữ đồng váy kim sắc mỉm cười hỏi
Uông Như Yên sắc mặt lộ vẻ cổ quái, cất lời: “Nếu chúng ta không xuất ra cái gì, có phải không thể tiến vào tháp hay không?”
“Vậy cũng không phải, nhưng nếu các ngươi sẽ không lấy được đồ vật tốt. Trên đời sẽ không có bữa ăn nào miễn phí, nếu có Trấn tiên lệnh là có thể vào Trấn tiên tháp tầm bảo, thì Trấn tiên tháp đã sớm bị các ngươi đào rỗng rồi.”
Vương Trường Sinh gật gật đầu, lấy ra một cây lang nha bổng hoàng quang lưu chuyển và một thanh mã đao có kim quang chói mắt. Hai kiện pháp bảo này là pháp bảo bậc hai, lấy từ động phủ của Nguyên Anh kỳ Man tộc toạ hoá.
Nữ đồng váy kim sắc cẩn thận xem xét thanh mã đao và lang nha bổng, tán dương: “Không tồi, pháp bảo bậc hai, so với những thứ đồ mấy gia hoả phía trước lấy ra thì tốt hơn nhiều. Các ngươi chắc là đã biết tình huống của Trấn tiên tháp. Nhưng ta là khôi lỗi thủ tháp, vẫn có bổn phận phải nói với các ngươi một chút. Đơn độc tiến vào tháp sẽ ít khó khăn hơn, nhân số càng nhiều thì khó khăn càng lớn. Tiến vào tháp, nếu qua ải thất bại các ngươi có thể sẽ chết, các ngươi tự lượng sức mà làm.”
Qua ải thành công, được đến bảo vật, thất bại chính là chết. Tu sĩ chết đi, tài vật đương nhiên sẽ thuộc về Trấn tiên tháp. Bởi vậy, bảo vật ở Trấn tiên tháp chỉ có ngày càng nhiều.
“Trấn tiên tháp có ba mươi sáu tầng, có người xông qua được tầng ba mươi sáu không?”
Vương Trường Sinh tò mò hỏi.
Nữ đồng váy kim sắc gật gật đầu trả lời: “Có ba người, Vạn thú chân nhân, Thiên Diễm đao thánh và Thanh Long chân nhân. Nhưng đó là chuyện hơn vạn năm trước rồi, Tứ Quý kiếm tôn thông qua được tầng thứ ba mươi lăm.Từ dó về sau, không ai có thể lại xông qua được tầng ba mươi lăm nữa. Trong ngàn năm trở lại, thành tích tốt nhất là Thất Tuyệt đao hoàng và Trấn Hải thượng nhân, bọn họ đều xông qua được tầng ba mươi bốn.”
“Trấn Hải thượng nhân?’
Vương Trường Sinh lộ ra sắc mặt cổ quái, đại trưởng lão của Trấn Hải tông, Nam Cung Miểu, có đạo hào là Trấn Hải thượng nhân.
“Được rồi, điều nên nói ra đều đã nói hết, các ngươi bắt đầu vượt ải đi! Có những người khác muốn tiến vào tháp.”
Nữ đồng váy kim sắc run lên tay áo, dưới chân Vương Trường Sinh và Uông Như Yên sáng lên vô số phù văn huyền ảo, bện thành một cái Truyền tống trận. Sáng lên một mảng linh quang, bao phủ bóng người hai bọn họ.
Linh quang tản đi, bọn họ cũng biến mất không thấy.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chỉ cảm thấy hoa mắt một trận, chợt xuất hiện bên trên một mảng hoang nguyên xám xịt, đến cả bầu trời cũng là màu xám.
Tiếng gào khóc thảm thiết vang lên khắp nơi, quát khởi lên một trận âm phong. Hiện lên một mảng lớn xương mù xám xịt, có thể nhìn thấy lượng lớn quỷ ảnh dữ tợn.
Một tiếng khóc thê lương vang lên, hơn trăm con quỷ ảnh dữ tợn lao ra từ bên trong sương mù màu xám, đánh về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Vương Trường Sinh trong lòng vừa động, cổ tay nhoáng lên một cái, bắn ra Phệ hồn kim thiền. Hoá thành một đạo kim quang nhảy vào bên trong quỷ vật.
Phệ hồn kim thiền phun ra một mảng ánh sáng vàng mờ, che kín một con lệ quỷ. Sau đó đem quỷ ảnh cuốn vào miệng, nuốt lấy. Nó phát ra tiếng tê minh hưng phấn.
Vang lên một tiếng rống quái dị, một viên hầu cao ba trượng màu xanh lục lao ra từ bên trong sương mù. Cả thân thể nó trải rộng lông tơ màu xanh lục, mười ngón dài nhỏ, hai mắt màu xanh ngọc bích, rõ ràng là một Quỷ vương Kim Đan kỳ.
Phệ hồn kim thiền không có chút lo sợ nào, há mồm phun ra một luồng ánh sáng vàng nhạt, che kín viên hầu xanh lục. Viên hầu màu xanh lục phát ra một tiếng rống quái dị, luồng sáng vàng nhạt vỡ nát thành bốn năm phần. Móng tay nó biến thành màu xanh lục, chụp vào Phệ hồn kim thiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.