Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1361: Hoàng Phủ Vanh Dối Trá (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Ánh mắt Vương Thanh Sơn nhanh nhìn chằm chằm vào Bách kiếm đồ nói: “Bao nhiêu linh thạch? Ngươi nói giá đi.”
Bởi vì hắn không phải là đệ tử chính thức của Thái Nhất tiên môn, hắn học kiếm trận thích hợp hỗn chiến nhiều người. Qủa thật là hãn hữu bán yêu có thể ngăn cản được bọn họ. Hiện tại bọn họ bị quấy rầy, ở địa phương khác trấn thủ. VươngThanh Sơn là bố trí kiếm trận, đều là tự mình tìm tòi. Tiêu Dao Kiếm Tôn không có giảng giải nhiều cho hắn, dù sao cũng không phải là đệ tử chính thức.
“Ta với Cửu thúc ngươi là hảo bạn hữu nhiều năm. Tấm Bách kiếm đồ này tặng cho ngươi, ngươi với lão phu đừng khách khí.”
Hoàng Phú Qúy nhiệt tình nói. Hắn thông qua quan hệ của Hoàng Hữu Thâm, biết được Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đồng thời Kết anh, dẫn phát dị tượng. Hoàng Phú Qúy tự nhiên muốn giao hảo với Vương Thanh Sơn, dù sao cũng chỉ là một tấm tàn đồ không thể dùng.
Vương Thanh Sơn hơi hơi sửng sốt, nghi hoặc nói: “Hoàng đạo hữu thật sự biết Cửu thúc ta?”
“Đây là đương nhiên. Vương Minh Nhân Vương đạo hữu lão phu cũng biết. Nói hẳn lên lão phu là trưởng bối của ngươi, tặng cho ngươi một chút đồ cũng không có gì. Ngươi nếu không nhận là khinh thường lão phu.
“Ngạch...Được rồi! Vậy đa tạ, Hoàng đạo hữu.”
Vương Thanh Sơn mở miệng cảm ơn, gióng điệu thân thiện một ít, ăn người miệng ngắn bắt người nương tay.
“Bình Ngũ sắc linh mật này chẳng những có công dụng dưỡng nhãn, còn có tác dụng tráng dương chi hiệu. Vương đạo hữu, chỉ còn một lọ, lão phu tiện nghi bán cho ngươi.
Vừa được Hoàng Phú Qúy cho một món kiếm đồ không trọn vẹn, Vương Thanh Sơn cũng không cự tuyệt, bỏ linh thạch ra mua. Nhìn thấy Liễu Mị Nhi nhìn hắn mong chờ, Vương Thanh Sơn nhướng mày, đem bình sứ đưa cho Liễu Mị Nhi nói: “Tặng ngươi, ta không dùng được.”
Liễu Mị Nhi vui vẻ ra mặt nói: “Cảm ơn Thanh Sơn ca ca, Thanh Sơn ca ca thật tốt.
Một trận thanh âm “Ong ong” chấn động từ trong lòng Hoàng Phú Qúy vang lên, hắn lấy ra một mặt Truyện tấn bàn, một trận khoa tay múa chân, hai mắt sáng ngời.
“Hai vị đạo hữu, Hoàng mỗ còn có việc, cáo từ trước.”
Sau khi Hoàng Phú Qúy rời khỏi, Vương Thanh Sơn và Liễu Mị Nhi cũng rời khỏi theo.
Thời gian sau một chén trà nhỏ, Vương Thanh Sơn quay lại chỗ ở, hắn xếp bằng ngồi ở trên bồ đoàn, lấy ra bức Bách kiếm đồ tàn phá, tìm hiểu hẳn lên.
Mới nhìn Bách kiếm đồ, mấy chục thanh phi kiếm phân bố tán loạn, không hề kết cấu. Nhưng nhìn kỹ, nội có càn khôn.
Sắc mặt Vương Thanh Sơn trở nên ngưng tọng hẳn lên, thẳng nhìn Bách kiếm đồ.
...
Nam hải, Hỏa Đồn hải vực, một tiểu đảo hẻo lánh.
Mặt đất chợt xuất hiện một cái thổ bao, một con giun đất màu vàng với cái sừng rồng trên đầu chui ra, Vương Thanh Linh nằm trên lưng con giun màu vàng.
“Hẳn là không có việc gi. Cũng không biết là Thu Minh và Mạnh Bân như thế nào.”
Vương Thanh Linh lẩm bẩm, nàng lợi dụng Địa long khâu từ dưới biển chạy trốn, một đường không ngừng. Bảy ngày sau, nàng trồi lên mặt biển, tìm một hòn đảo nhỏ để an thân, ở hồi phục.
Nàng hồi phục hơn nửa năm, thương thế tốt hơn rồi, chuẩn bị quay về tiền tuyến.
Vương Thanh Linh thu hồi Địa long khâu, thả ra Băng phong giao. Thân hình Băng phong giao hơn phân nửa bị băng gạc cuốn lấy, lần này nó bị thương không nhẹ.”
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của Băng phong giao một chút, nhảy đến trên lưng Băng phong giao.
Băng phong giao lắc đầu vung đuôi một cái, bay lên trời cao.
Đúng lúc này, phía xa xa chân trời xuất hiện một đạo thanh quang, rấy nhanh bey về phía Vương Thanh Linh, tốc độ rất nhanh.
Vương Thanh Linh buống ra thần thức, phát hiện thanh sắc độn quang chỉ là một người tu tiên Kim đan kỳ, khí tức suy yếu, tựa như là có trọng thương trong người.
“Đạo hữu đằng trước, tại hạ là Hoàng Phủ Vanh ở Hoàng Phủ thế gia, Hải tộc đang đuổi theo tại hạ, thỉnh đạo hữu ra tay tương trợ, tại hạ sau này chắc có trọng báo.”
Một thanh âm người nam hữu khí vô lực chợt vang lên.
“Hoàng Phủ thế gia!”
Vương Thanh Linh có chút kinh ngạc, nàng thật không ngờ mình có thể gặp được người của Hoàng Phủ thế gia.
Hoàng Phủ thế gia là một trong mười đại thế gia ở Nam Hải, truyền thừa mấy vạn năm, chỉ là Nguyên anh tu sĩ còn có hơn năm tên, Kim đan tu sĩ hơn trăm tên, thực lực hùng hậu.
Nàng nhớ rõ Hoàng Phủ thế gia phái ra Nguyên anh tu sĩ, như thế nào mà vãn bối nhà mình lại chạy loạn nơi nơi, không hợp với lẽ thường.
Nàng không kịp nghĩ nhiều, mặt biển xung quanh đảo nhỏ kịch liệt quay cuồng, một con bạch tuột màu đỏ hình thể thật lớn và một con cá mập màu vàng hình thể thật lớn trồi lên mặt biển, hai gã Kim đan kỳ Hải tộc lần lượt ngồi ở trên lưng hai con yêu thú, thần sắc lạnh lùng.
Hai gã Hải tộc đều có tu vi là Kim đan tầng năm, một tên đầu có một sừng, một tên trên mặt đầy vảy đỏ.
“Ồ, còn có một gã Nhân tộc tu sĩ, giao long màu trắng, là nàng. Hơn nửa năm trước, nàng là chạy trốn khỏi tay nhị ca. Vừa đúng lúc, cùng nhau bắt nàng.”
Người nam trung trung niên trên mặt đầy vảy màu đỏ, đằng đằng sát khí nói, nhìn về phía Vương Thanh Linh ánh mắt đầy hàn khí.
...
Hơn nửa năm trước, mười tên hải tộc bao vây Kim Hạt đảo, năm tên hải tộc truy kích một nữ tu Nhân tộc, ngược lại đối phương bỏ chạy. Hải tộc phụ trách truy kích nói là nữ tu Nhân tộc có một con Tam giai giao long độn tốc cực nhanh. Chuyện này sau khi truyền ra, Yêu tộc cười hạo Hải tộc không nhỏ,
Cao tằng Hải tộc hạ lệnh, lần sau đụng phải vị nữ tu Nhân tộc này, nhất định phải giết lấy nàng, lấy thi thể nàng để làm vinh dự.
Vương Thanh Linh xem thường người nam trung niên một cái, tức giận nói: “Chỉ dựa vào ngươi? Vừa đúng lúc Tiểu bạch cần chửa thương, chính ngươi tự đưa đến cửa. Tiểu Bạch đừng khách khí hắn, ăn hắn.”
Bởi vì hắn không phải là đệ tử chính thức của Thái Nhất tiên môn, hắn học kiếm trận thích hợp hỗn chiến nhiều người. Qủa thật là hãn hữu bán yêu có thể ngăn cản được bọn họ. Hiện tại bọn họ bị quấy rầy, ở địa phương khác trấn thủ. VươngThanh Sơn là bố trí kiếm trận, đều là tự mình tìm tòi. Tiêu Dao Kiếm Tôn không có giảng giải nhiều cho hắn, dù sao cũng không phải là đệ tử chính thức.
“Ta với Cửu thúc ngươi là hảo bạn hữu nhiều năm. Tấm Bách kiếm đồ này tặng cho ngươi, ngươi với lão phu đừng khách khí.”
Hoàng Phú Qúy nhiệt tình nói. Hắn thông qua quan hệ của Hoàng Hữu Thâm, biết được Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đồng thời Kết anh, dẫn phát dị tượng. Hoàng Phú Qúy tự nhiên muốn giao hảo với Vương Thanh Sơn, dù sao cũng chỉ là một tấm tàn đồ không thể dùng.
Vương Thanh Sơn hơi hơi sửng sốt, nghi hoặc nói: “Hoàng đạo hữu thật sự biết Cửu thúc ta?”
“Đây là đương nhiên. Vương Minh Nhân Vương đạo hữu lão phu cũng biết. Nói hẳn lên lão phu là trưởng bối của ngươi, tặng cho ngươi một chút đồ cũng không có gì. Ngươi nếu không nhận là khinh thường lão phu.
“Ngạch...Được rồi! Vậy đa tạ, Hoàng đạo hữu.”
Vương Thanh Sơn mở miệng cảm ơn, gióng điệu thân thiện một ít, ăn người miệng ngắn bắt người nương tay.
“Bình Ngũ sắc linh mật này chẳng những có công dụng dưỡng nhãn, còn có tác dụng tráng dương chi hiệu. Vương đạo hữu, chỉ còn một lọ, lão phu tiện nghi bán cho ngươi.
Vừa được Hoàng Phú Qúy cho một món kiếm đồ không trọn vẹn, Vương Thanh Sơn cũng không cự tuyệt, bỏ linh thạch ra mua. Nhìn thấy Liễu Mị Nhi nhìn hắn mong chờ, Vương Thanh Sơn nhướng mày, đem bình sứ đưa cho Liễu Mị Nhi nói: “Tặng ngươi, ta không dùng được.”
Liễu Mị Nhi vui vẻ ra mặt nói: “Cảm ơn Thanh Sơn ca ca, Thanh Sơn ca ca thật tốt.
Một trận thanh âm “Ong ong” chấn động từ trong lòng Hoàng Phú Qúy vang lên, hắn lấy ra một mặt Truyện tấn bàn, một trận khoa tay múa chân, hai mắt sáng ngời.
“Hai vị đạo hữu, Hoàng mỗ còn có việc, cáo từ trước.”
Sau khi Hoàng Phú Qúy rời khỏi, Vương Thanh Sơn và Liễu Mị Nhi cũng rời khỏi theo.
Thời gian sau một chén trà nhỏ, Vương Thanh Sơn quay lại chỗ ở, hắn xếp bằng ngồi ở trên bồ đoàn, lấy ra bức Bách kiếm đồ tàn phá, tìm hiểu hẳn lên.
Mới nhìn Bách kiếm đồ, mấy chục thanh phi kiếm phân bố tán loạn, không hề kết cấu. Nhưng nhìn kỹ, nội có càn khôn.
Sắc mặt Vương Thanh Sơn trở nên ngưng tọng hẳn lên, thẳng nhìn Bách kiếm đồ.
...
Nam hải, Hỏa Đồn hải vực, một tiểu đảo hẻo lánh.
Mặt đất chợt xuất hiện một cái thổ bao, một con giun đất màu vàng với cái sừng rồng trên đầu chui ra, Vương Thanh Linh nằm trên lưng con giun màu vàng.
“Hẳn là không có việc gi. Cũng không biết là Thu Minh và Mạnh Bân như thế nào.”
Vương Thanh Linh lẩm bẩm, nàng lợi dụng Địa long khâu từ dưới biển chạy trốn, một đường không ngừng. Bảy ngày sau, nàng trồi lên mặt biển, tìm một hòn đảo nhỏ để an thân, ở hồi phục.
Nàng hồi phục hơn nửa năm, thương thế tốt hơn rồi, chuẩn bị quay về tiền tuyến.
Vương Thanh Linh thu hồi Địa long khâu, thả ra Băng phong giao. Thân hình Băng phong giao hơn phân nửa bị băng gạc cuốn lấy, lần này nó bị thương không nhẹ.”
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của Băng phong giao một chút, nhảy đến trên lưng Băng phong giao.
Băng phong giao lắc đầu vung đuôi một cái, bay lên trời cao.
Đúng lúc này, phía xa xa chân trời xuất hiện một đạo thanh quang, rấy nhanh bey về phía Vương Thanh Linh, tốc độ rất nhanh.
Vương Thanh Linh buống ra thần thức, phát hiện thanh sắc độn quang chỉ là một người tu tiên Kim đan kỳ, khí tức suy yếu, tựa như là có trọng thương trong người.
“Đạo hữu đằng trước, tại hạ là Hoàng Phủ Vanh ở Hoàng Phủ thế gia, Hải tộc đang đuổi theo tại hạ, thỉnh đạo hữu ra tay tương trợ, tại hạ sau này chắc có trọng báo.”
Một thanh âm người nam hữu khí vô lực chợt vang lên.
“Hoàng Phủ thế gia!”
Vương Thanh Linh có chút kinh ngạc, nàng thật không ngờ mình có thể gặp được người của Hoàng Phủ thế gia.
Hoàng Phủ thế gia là một trong mười đại thế gia ở Nam Hải, truyền thừa mấy vạn năm, chỉ là Nguyên anh tu sĩ còn có hơn năm tên, Kim đan tu sĩ hơn trăm tên, thực lực hùng hậu.
Nàng nhớ rõ Hoàng Phủ thế gia phái ra Nguyên anh tu sĩ, như thế nào mà vãn bối nhà mình lại chạy loạn nơi nơi, không hợp với lẽ thường.
Nàng không kịp nghĩ nhiều, mặt biển xung quanh đảo nhỏ kịch liệt quay cuồng, một con bạch tuột màu đỏ hình thể thật lớn và một con cá mập màu vàng hình thể thật lớn trồi lên mặt biển, hai gã Kim đan kỳ Hải tộc lần lượt ngồi ở trên lưng hai con yêu thú, thần sắc lạnh lùng.
Hai gã Hải tộc đều có tu vi là Kim đan tầng năm, một tên đầu có một sừng, một tên trên mặt đầy vảy đỏ.
“Ồ, còn có một gã Nhân tộc tu sĩ, giao long màu trắng, là nàng. Hơn nửa năm trước, nàng là chạy trốn khỏi tay nhị ca. Vừa đúng lúc, cùng nhau bắt nàng.”
Người nam trung trung niên trên mặt đầy vảy màu đỏ, đằng đằng sát khí nói, nhìn về phía Vương Thanh Linh ánh mắt đầy hàn khí.
...
Hơn nửa năm trước, mười tên hải tộc bao vây Kim Hạt đảo, năm tên hải tộc truy kích một nữ tu Nhân tộc, ngược lại đối phương bỏ chạy. Hải tộc phụ trách truy kích nói là nữ tu Nhân tộc có một con Tam giai giao long độn tốc cực nhanh. Chuyện này sau khi truyền ra, Yêu tộc cười hạo Hải tộc không nhỏ,
Cao tằng Hải tộc hạ lệnh, lần sau đụng phải vị nữ tu Nhân tộc này, nhất định phải giết lấy nàng, lấy thi thể nàng để làm vinh dự.
Vương Thanh Linh xem thường người nam trung niên một cái, tức giận nói: “Chỉ dựa vào ngươi? Vừa đúng lúc Tiểu bạch cần chửa thương, chính ngươi tự đưa đến cửa. Tiểu Bạch đừng khách khí hắn, ăn hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.