Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 394: Hội Hợp
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Mặt lá cờ phướn màu đỏ trên tay Vương Trường Phong tỏa sáng, hơn trăm quả cầu lửa màu đỏ to bằng quả dưa hấu nối đuôi nhau bay ra, đánh về phía yêu cầm bậc hai.
Yêu cầm bậc hai vội vàng tránh né, nhưng số lượng quả cầu lửa màu đỏ quá nhiều, mười mấy quả cầu lửa màu đỏ nện ở trên thân nó, ngọn lửa hừng hực bao phủ bóng dáng nó.
Tiếng “xẹt xẹt” vang vọng, trong ngọn lửa màu đỏ bay ra linh vũ màu đen rậm rạp, ngọn lửa điên cuồng lóe lên rồi tắt.
Yêu cầm bậc hai vỗ đôi cánh, lao về phía lối ra.
Tốc độ của nó cực nhanh, lóe lên một cái đã tới trước lối ra, cách lối ra không đến năm trượng.
Khóe miệng Vương Trường Nguyệt hơi nhếch lên, đánh một đạo pháp quyết lên trận bàn trên tay, mặt ngoài màn hào quang màu lam sáng lên vô số phù văn màu lam, nhanh chóng đóng băng, biến thành một bức tường băng màu trắng thật lớn, chặn đường đi của nó.
Nó hung hăng vỗ đôi cánh, một mảng lớn linh vũ màu đen bắn ra, tranh nhau đánh ở trên bức tường băng màu trắng, một đợt tiếng phốc phốc vang lên trầm nặng, bề mặt tường băng màu trắng gồ ghề, xuất hiện một mảng lớn vết nứt.
Vương Trường Nguyệt bắt pháp quyết, trận bàn màu lam sáng lên ánh sáng màu lam chói mắt, ánh sáng trắng chợt lóe, tường băng màu trắng khôi phục bình thường.
Nhân cơ hội này, một sợi tơ vàng mảnh dẻ khó thấy bay vút đến, cuốn lấy phần chân yêu cầm bậc hai, hơn trăm thanh phi kiếm màu xanh bay vút đến.
“Cự Kiếm Thuật!”
Theo Vương Thanh Sơn quát to một tiếng, hơn trăm thanh phi kiếm màu xanh nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ màu xanh dài hơn một trượng, hướng vào đầu yêu cầm bậc hai bổ xuống.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, yêu cầm bậc hai bị thanh kiếm khổng lồ màu xanh chém thành hai nửa.
“Cuối cùng giết chết rồi, yêu cầm bậc hai đúng là khó giải quyết, nếu không phải Trường Nguyệt dùng trận pháp bịt lại lối ra, nói không chừng để súc sinh này chạy mất.”
Vương Trường Phong cười nói.
“Nhanh chút mang tài liệu đi, chạy tới một chỗ tiếp theo!”
Vương Trường Sinh thúc giục, bọn họ đã ở Bạch Long sơn mạch hơn hai tháng, ngay từ đầu chưa phát hiện yêu thú bậc hai, nhưng bọn họ tiến vào chỗ sâu nhất của Bạch Long sơn mạch, cuối cùng đã tìm được một ít yêu thú bậc hai.
Mỗi một lần đấu pháp, Vương Trường Sinh rất ít ra tay, khoanh tay đứng nhìn, do ba người bọn Vương Trường Phong ra tay tiêu diệt yêu thú, kinh nghiệm đấu pháp của bọn họ càng thêm phong phú.
Vương Trường Nguyệt thu hồi cấm chế, tay phải vẫy một cái về phía lối ra, mấy chục cây cờ trận màu lam từ trong vách đá bay ra, rơi ở trên tay nàng.
Vương Trường Phong cất bước đi về phía linh dược, Vương Thanh Sơn phụ trách xử lý thi thể yêu cầm bậc hai.
Đúng lúc này, một đợt tiếng kêu chói tai vang lên, túi trữ vật của Vương Trường Sinh sáng lên một đợt linh quang chói mắt.
Vương Trường Sinh nhíu mày, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái khay ngọc màu bạc to bằng bàn tay, mặt ngoài trải rộng phù văn màu bạc.
Truyền Tấn Bàn, pháp khí đưa tin, Truyền Tấn Bàn ít nhất có hai kiện, giá vượt qua năm ngàn khối linh thạch.
Vì tiện liên hệ, Vương Minh Giang phái người đặt hàng hai cái Truyền Tấn Bàn, trên người Vương Trường Sinh mang theo một cái, một cái khác ở trên người Vương Minh Giang, Truyền Tấn Bàn bọn họ sử dụng là Truyền Tấn Bàn trung phẩm, trong ba ngàn dặm đều có thể đưa tin.
Vương Trường Sinh đánh một đạo pháp quyết lên Truyền Tấn Bàn, giọng nói gấp gáp của Vương Minh Giang chợt vang lên: “Trường Sinh, các ngươi ở nơi nào? Mau trở lại, ta ở Bạch Long cốc chờ các ngươi, Thanh Viễn phát hiện một kẻ nghi là phản đồ Thái Nhất tiên môn truy bắt.”
“Biết rồi, bọn cháu lập tức chạy về.”
Vương Trường Sinh đáp ứng, chặt đứt liên hệ, nói với ba người bọn Vương Trường Phong: “Đại ca, chúng ta phải trở về nhanh một chút, Thanh Viễn phát hiện kẻ nghi là phản đồ Thái Nhất tiên môn.”
Ra khỏi hang núi, Vương Trường Sinh thả ra Lam Liên Chu, chở bọn họ bay về phía xa.
Lam Liên Chu vẫn là pháp khí phi hành trung phẩm, không phải Vương Trường Sinh không muốn tấn thăng nó thành pháp khí phi hành thượng phẩm, nhưng luyện chế pháp khí phi hành thượng phẩm độ khó khá cao, tài liệu cần cũng khá quý giá, hắn tạm thời tìm không thấy tài liệu thích hợp luyện chế pháp khí phi hành thượng phẩm.
Vương Trường Sinh điên cuồng rót pháp lực vào Lam Liên Chu, Lam Liên Chu tỏa sáng rực rỡ, tốc độ nhanh hơn không chỉ gấp đôi.
Hắn toàn lực chạy đi, một ngày sau, bốn người bọn Vương Trường Sinh về tới Bạch Long cốc, sắc mặt Vương Trường Sinh tái nhợt.
Hắn không để ý nghỉ ngơi, đi thẳng đến tửu lâu Vương gia mở.
Trong một gian phòng lầu ba, Vương Trường Sinh gặp được Vương Minh Giang, Vương Minh Giang cũng chưa nói lời thừa, nói một lần chân tướng sự tình.
“Chỉ dựa vào khẩu âm quả thật không nói lên được vấn đề gì, nhưng loại chuyện này, thà giết lầm, không thể bỏ sót, nhị thập nhất thúc, cháu cùng đại ca với thúc chạy tới phường thị Thanh Nguyệt, Trường Nguyệt và Thanh Sơn trở về giữ nhà.”
“Muội cũng đi cùng đi! Nói không chừng có thể giúp đỡ, trong tộc có bát ca và Thanh Kỳ trông coi là được rồi.”
Vương Thanh Sơn chủ động xin đi giết giặc: “Cháu cũng đi theo đi, nhiều người lực lượng lớn, ít nhiều có thể giúp đỡ.”
“Được rồi! Vậy cùng đi, tên phản đồ kia là Trúc Cơ tầng tám, cho dù có thương thế trong người, cũng không phải dễ dàng đối phó như vậy, chúng ta đi mua một ít pháp khí tự bạo, phòng bị bất trắc.”
Vương Trường Sinh đi Thần Binh lâu mua hai viên Hỏa Lôi Tử, trái lại không phải hắn không muốn mua nhiều, mà là chỉ còn lại có hai viên, ngoài ra, bọn họ còn mua mấy lá bùa công kích bậc hai.
Ra khỏi phường thị, Vương Trường Sinh thả ra Lam Liên Chu, chở bọn họ hướng phường thị Thanh Nguyệt bay đi.
Phường thị Thanh Nguyệt, tiệm tạp hóa Vương thị.
Vương Thanh Viễn đang tìm đọc sổ sách, Trần Thanh Thư đi đến.
“Vương chưởng quầy, đã được bốn tháng rồi nhỉ! Ngư Tinh Thảo sao còn chưa vận chuyển đến?”
Trần Thanh Thư nhíu mày nói.
Vương Thanh Viễn cười lấy lòng, giải thích: “Tiền bối an tâm một chút chớ nóng, vài ngày nữa là tới. Nói thật, ta so với ngài còn vội hơn! Linh thạch đưa lên cửa, nào có đạo lý đẩy ra bên ngoài, ngài nói đúng không?”
Sắc mặt Trần Thanh Thư giãn ra, gật đầu nói: “Vậy được rồi! Ba ngày sau ta lại đến, hy vọng đến lúc đó hàng đến nơi rồi.”
“Được rồi, tiền bối đi thong thả.”
Tiễn bước Trần Thanh Thư, Vương Thanh Viễn chưa lộ ra chút nào khác thường, tiếp tục xem xét sổ sách.
Giờ Dậu, tộc nhân đến thay ca, Vương Thanh Viễn sau khi bàn giao công việc trên tay, rời khỏi tiệm tạp hóa Vương thị.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, hắn xuất hiện ở trong một căn nhà vườn u tĩnh, báo cáo tình huống với Uông Như Yên.
“Cửu thẩm, hắn hôm nay đến trong cửa hàng, có chút sốt ruột, bởi vì không có hàng, hắn ba ngày sau lại đến, nếu lúc đó không có hàng, hắn có thể sẽ nghi ngờ.”
Yêu cầm bậc hai vội vàng tránh né, nhưng số lượng quả cầu lửa màu đỏ quá nhiều, mười mấy quả cầu lửa màu đỏ nện ở trên thân nó, ngọn lửa hừng hực bao phủ bóng dáng nó.
Tiếng “xẹt xẹt” vang vọng, trong ngọn lửa màu đỏ bay ra linh vũ màu đen rậm rạp, ngọn lửa điên cuồng lóe lên rồi tắt.
Yêu cầm bậc hai vỗ đôi cánh, lao về phía lối ra.
Tốc độ của nó cực nhanh, lóe lên một cái đã tới trước lối ra, cách lối ra không đến năm trượng.
Khóe miệng Vương Trường Nguyệt hơi nhếch lên, đánh một đạo pháp quyết lên trận bàn trên tay, mặt ngoài màn hào quang màu lam sáng lên vô số phù văn màu lam, nhanh chóng đóng băng, biến thành một bức tường băng màu trắng thật lớn, chặn đường đi của nó.
Nó hung hăng vỗ đôi cánh, một mảng lớn linh vũ màu đen bắn ra, tranh nhau đánh ở trên bức tường băng màu trắng, một đợt tiếng phốc phốc vang lên trầm nặng, bề mặt tường băng màu trắng gồ ghề, xuất hiện một mảng lớn vết nứt.
Vương Trường Nguyệt bắt pháp quyết, trận bàn màu lam sáng lên ánh sáng màu lam chói mắt, ánh sáng trắng chợt lóe, tường băng màu trắng khôi phục bình thường.
Nhân cơ hội này, một sợi tơ vàng mảnh dẻ khó thấy bay vút đến, cuốn lấy phần chân yêu cầm bậc hai, hơn trăm thanh phi kiếm màu xanh bay vút đến.
“Cự Kiếm Thuật!”
Theo Vương Thanh Sơn quát to một tiếng, hơn trăm thanh phi kiếm màu xanh nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ màu xanh dài hơn một trượng, hướng vào đầu yêu cầm bậc hai bổ xuống.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, yêu cầm bậc hai bị thanh kiếm khổng lồ màu xanh chém thành hai nửa.
“Cuối cùng giết chết rồi, yêu cầm bậc hai đúng là khó giải quyết, nếu không phải Trường Nguyệt dùng trận pháp bịt lại lối ra, nói không chừng để súc sinh này chạy mất.”
Vương Trường Phong cười nói.
“Nhanh chút mang tài liệu đi, chạy tới một chỗ tiếp theo!”
Vương Trường Sinh thúc giục, bọn họ đã ở Bạch Long sơn mạch hơn hai tháng, ngay từ đầu chưa phát hiện yêu thú bậc hai, nhưng bọn họ tiến vào chỗ sâu nhất của Bạch Long sơn mạch, cuối cùng đã tìm được một ít yêu thú bậc hai.
Mỗi một lần đấu pháp, Vương Trường Sinh rất ít ra tay, khoanh tay đứng nhìn, do ba người bọn Vương Trường Phong ra tay tiêu diệt yêu thú, kinh nghiệm đấu pháp của bọn họ càng thêm phong phú.
Vương Trường Nguyệt thu hồi cấm chế, tay phải vẫy một cái về phía lối ra, mấy chục cây cờ trận màu lam từ trong vách đá bay ra, rơi ở trên tay nàng.
Vương Trường Phong cất bước đi về phía linh dược, Vương Thanh Sơn phụ trách xử lý thi thể yêu cầm bậc hai.
Đúng lúc này, một đợt tiếng kêu chói tai vang lên, túi trữ vật của Vương Trường Sinh sáng lên một đợt linh quang chói mắt.
Vương Trường Sinh nhíu mày, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái khay ngọc màu bạc to bằng bàn tay, mặt ngoài trải rộng phù văn màu bạc.
Truyền Tấn Bàn, pháp khí đưa tin, Truyền Tấn Bàn ít nhất có hai kiện, giá vượt qua năm ngàn khối linh thạch.
Vì tiện liên hệ, Vương Minh Giang phái người đặt hàng hai cái Truyền Tấn Bàn, trên người Vương Trường Sinh mang theo một cái, một cái khác ở trên người Vương Minh Giang, Truyền Tấn Bàn bọn họ sử dụng là Truyền Tấn Bàn trung phẩm, trong ba ngàn dặm đều có thể đưa tin.
Vương Trường Sinh đánh một đạo pháp quyết lên Truyền Tấn Bàn, giọng nói gấp gáp của Vương Minh Giang chợt vang lên: “Trường Sinh, các ngươi ở nơi nào? Mau trở lại, ta ở Bạch Long cốc chờ các ngươi, Thanh Viễn phát hiện một kẻ nghi là phản đồ Thái Nhất tiên môn truy bắt.”
“Biết rồi, bọn cháu lập tức chạy về.”
Vương Trường Sinh đáp ứng, chặt đứt liên hệ, nói với ba người bọn Vương Trường Phong: “Đại ca, chúng ta phải trở về nhanh một chút, Thanh Viễn phát hiện kẻ nghi là phản đồ Thái Nhất tiên môn.”
Ra khỏi hang núi, Vương Trường Sinh thả ra Lam Liên Chu, chở bọn họ bay về phía xa.
Lam Liên Chu vẫn là pháp khí phi hành trung phẩm, không phải Vương Trường Sinh không muốn tấn thăng nó thành pháp khí phi hành thượng phẩm, nhưng luyện chế pháp khí phi hành thượng phẩm độ khó khá cao, tài liệu cần cũng khá quý giá, hắn tạm thời tìm không thấy tài liệu thích hợp luyện chế pháp khí phi hành thượng phẩm.
Vương Trường Sinh điên cuồng rót pháp lực vào Lam Liên Chu, Lam Liên Chu tỏa sáng rực rỡ, tốc độ nhanh hơn không chỉ gấp đôi.
Hắn toàn lực chạy đi, một ngày sau, bốn người bọn Vương Trường Sinh về tới Bạch Long cốc, sắc mặt Vương Trường Sinh tái nhợt.
Hắn không để ý nghỉ ngơi, đi thẳng đến tửu lâu Vương gia mở.
Trong một gian phòng lầu ba, Vương Trường Sinh gặp được Vương Minh Giang, Vương Minh Giang cũng chưa nói lời thừa, nói một lần chân tướng sự tình.
“Chỉ dựa vào khẩu âm quả thật không nói lên được vấn đề gì, nhưng loại chuyện này, thà giết lầm, không thể bỏ sót, nhị thập nhất thúc, cháu cùng đại ca với thúc chạy tới phường thị Thanh Nguyệt, Trường Nguyệt và Thanh Sơn trở về giữ nhà.”
“Muội cũng đi cùng đi! Nói không chừng có thể giúp đỡ, trong tộc có bát ca và Thanh Kỳ trông coi là được rồi.”
Vương Thanh Sơn chủ động xin đi giết giặc: “Cháu cũng đi theo đi, nhiều người lực lượng lớn, ít nhiều có thể giúp đỡ.”
“Được rồi! Vậy cùng đi, tên phản đồ kia là Trúc Cơ tầng tám, cho dù có thương thế trong người, cũng không phải dễ dàng đối phó như vậy, chúng ta đi mua một ít pháp khí tự bạo, phòng bị bất trắc.”
Vương Trường Sinh đi Thần Binh lâu mua hai viên Hỏa Lôi Tử, trái lại không phải hắn không muốn mua nhiều, mà là chỉ còn lại có hai viên, ngoài ra, bọn họ còn mua mấy lá bùa công kích bậc hai.
Ra khỏi phường thị, Vương Trường Sinh thả ra Lam Liên Chu, chở bọn họ hướng phường thị Thanh Nguyệt bay đi.
Phường thị Thanh Nguyệt, tiệm tạp hóa Vương thị.
Vương Thanh Viễn đang tìm đọc sổ sách, Trần Thanh Thư đi đến.
“Vương chưởng quầy, đã được bốn tháng rồi nhỉ! Ngư Tinh Thảo sao còn chưa vận chuyển đến?”
Trần Thanh Thư nhíu mày nói.
Vương Thanh Viễn cười lấy lòng, giải thích: “Tiền bối an tâm một chút chớ nóng, vài ngày nữa là tới. Nói thật, ta so với ngài còn vội hơn! Linh thạch đưa lên cửa, nào có đạo lý đẩy ra bên ngoài, ngài nói đúng không?”
Sắc mặt Trần Thanh Thư giãn ra, gật đầu nói: “Vậy được rồi! Ba ngày sau ta lại đến, hy vọng đến lúc đó hàng đến nơi rồi.”
“Được rồi, tiền bối đi thong thả.”
Tiễn bước Trần Thanh Thư, Vương Thanh Viễn chưa lộ ra chút nào khác thường, tiếp tục xem xét sổ sách.
Giờ Dậu, tộc nhân đến thay ca, Vương Thanh Viễn sau khi bàn giao công việc trên tay, rời khỏi tiệm tạp hóa Vương thị.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, hắn xuất hiện ở trong một căn nhà vườn u tĩnh, báo cáo tình huống với Uông Như Yên.
“Cửu thẩm, hắn hôm nay đến trong cửa hàng, có chút sốt ruột, bởi vì không có hàng, hắn ba ngày sau lại đến, nếu lúc đó không có hàng, hắn có thể sẽ nghi ngờ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.