Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 722: Hỗn Chiến (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Hắc Hổ lão tổ gật gật đầu, nói: “Xác định rồi, ngay tại phụ cận sơn môn Vạn Hoa cung, động phủ tọa hóa Thiên Lang chân quân ở trong một chỗ khe hở không gian ổn định, ngày khác chúng ta lại đi thăm dò. Có chút tiếc nuối là, cây Phượng Minh Quả chưa thể mang về. Không thể để tu sĩ Nguyên Anh sinh tử đấu, hóa thân của ta bị bảy đại tiên môn hoài nghi rồi, phái đến tiền tuyến, ta cũng không muốn nàng bại lộ thân phận, hơn nữa, tộc nhân Nguyên Anh kỳ chính là chiến lực cấp cao, bồi dưỡng ra một tộc nhân Nguyên Anh kỳ không dễ dàng gì, để tộc nhân Kết Đan kỳ sinh tử đấu đi!”
“Không thành vấn đề, cứ làm như vậy đi!”
Ngô quốc, Thiên Tuyền sơn.
Mấy chục Yêu tộc cấp cao lơ lửng trên bầu trời, hàng chục vạn yêu thú chạy ở trên mặt đất, hàng ngàn yêu cầm lượn vòng không ngừng trên bầu trời.
Ở phía trước bọn họ, mấy chục độn quang màu sắc khác nhau nhanh chóng bay tới.
Không qua bao lâu, mấy chục luồng độn quang ngừng lại, chính là đám người Vương Trường Sinh, sáu tu sĩ Nguyên Anh cộng thêm bốn mươi lăm Kết Đan, đội hình khổng lồ.
Yêu tộc có năm vị Nguyên Anh kỳ, bốn mươi bảy vị bán yêu Kết Đan kỳ.
“Đến Nhân tộc chúng ta đốt giết đánh cướp liền muốn chạy, nào có chuyện dễ dàng như vậy.”
Phương Tư Triết vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sát khí.
“Chúng ta nếu muốn đi, các ngươi ngăn được sao? Ta đã sớm muốn đấu một trận hẳn hoi với Nhân tộc các ngươi, chúng ta đến nơi khác đánh đi, nơi này để lại cho đám tiểu bối kia.”
Một thanh niên đồ đen cao lớn vạm vỡ đề nghị, hắn dẫn theo bốn tên Yêu tộc Nguyên Anh kỳ bay về phía bầu trời.
“Bản thân các ngươi cẩn thận, nhất định không thể sơ ý.”
Phương Tư Triết dặn dò một tiếng, cùng tu sĩ Nguyên Anh khác bay về phía bầu trời.
“Vương đạo hữu, chúng ta liên thủ đối phó tên mập mọc cánh kia đi!”
Hoàng Phú Quý truyền âm cho Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh nhìn theo hướng Hoàng Phú Quý chỉ, nhìn thấy một nam tử áo lam dáng người béo lùn, sau lưng mọc một đôi cánh màu lam lớn cả trượng, Kết Đan tầng bốn.
“Cái này cũng khó mà nói, hy vọng thế!”
Hơn trăm Kết Đan hỗn chiến, Vương Trường Sinh cũng không dám cam đoan nhất định có thể đụng phải nam tử áo đỏ.
“Giết.”
Hơn trăm tu sĩ Kết Đan hỗn chiến với nhau, đối thủ của Vương Trường Sinh là một thiếu phụ váy đỏ Kết Đan tầng bốn, nàng mọc một đôi cánh dơi lớn cả trượng.
Số lượng bán yêu Kết Đan kỳ xấp xỉ với tu sĩ Kết Đan Nhân tộc, bán yêu còn có thể sử dụng yêu thú yêu cầm bậc ba công kích người tu tiên.
Thiếu phụ váy đỏ thả ra hai con dơi yêu màu đỏ lớn ba trượng, hai con dơi yêu đều là yêu cầm bậc ba, tốc độ phi hành cực nhanh.
Vương Trường Sinh từng chém giết nhiều lần với bán yêu Kết Đan kỳ, hắn biết rõ chiêu số của bán yêu.
Bán yêu hoặc là dựa vào thân thể mạnh mẽ đối kháng pháp bảo, hoặc là dựa vào thân hình linh hoạt, hoặc chính là thả yêu thú bậc ba giúp đỡ.
“Vương đạo hữu, ta giúp ngươi ngăn cản một con dơi yêu.”
Hoàng Phú Quý chủ động xin đi giết giặc, lấy ra một cây phi đao màu vàng, chém về phía một con dơi yêu màu đỏ.
Vương Trường Sinh đầu tiên là sửng sốt, nhìn thoáng qua xung quanh, lập tức hiểu, Hoàng Phú Quý nếu là không giúp hắn, chỉ sợ phải chính diện chống lại một bán yêu Kết Đan kỳ, Hoàng Phú Quý tốc độ chạy trốn là rất nhanh, nhưng chiến lực bình thường.
Hoàng Phú Quý nói dễ nghe là giúp Vương Trường Sinh ngăn cản dơi yêu, thật ra là hắn đánh không lại bán yêu Kết Đan kỳ, làm bộ dáng một chút.
Vương Trường Sinh lấy ra Cửu Khúc Thần Sa, hóa thành một con giao long cát màu vàng hình thể thật lớn, giương nanh múa vuốt lao về phía một con dơi yêu màu đỏ khác.
Hắn lấy ra Như Ý Huyền Ngọc Côn, rót pháp lực vào, Như Ý Huyền Ngọc Côn nháy mắt phóng to, đánh về phía dơi yêu màu đỏ.
Thiếu phụ váy đỏ xoay ở tại chỗ, một trận cuồng phong thổi quét ra, cả người hóa thành một cơn lốc màu đỏ thô to, đánh về phía Vương Trường Sinh.
Dơi yêu màu đỏ vỗ cánh, thả ra hơn trăm quả cầu lửa màu đỏ to bằng nắm tay, đánh về phía giao long cát màu vàng.
Ầm ầm ầm!
Một trận tiếng nổ thật lớn vang lên, giao long cát màu vàng bị một mảng lớn biển lửa màu đỏ bao phủ.
Một mảng lớn bóng côn màu lam từ trên trời giáng xuống, đánh về phía con dơi màu đỏ.
Con dơi màu đỏ vỗ đôi cánh, nhanh chóng né tránh ra, bóng côn màu lam đánh hụt.
Tiếng xé gió “Xẹt xẹt” nổ vang, một mảng lớn phi châm màu vàng đánh tới, nháy mắt đến trước mặt nó.
Dơi yêu màu đỏ phun ra một làn sóng âm vô hình, toàn bộ phi châm màu vàng nhất thời bay ngược đi.
Năm con giao long băng màu trắng hình thể thật lớn đánh tới, dơi yêu màu đỏ vỗ cánh, phóng ra hơn trăm quả cầu lửa màu đỏ.
Ầm ầm ầm!
Năm con giao long băng màu trắng bị quả cầu lửa màu đỏ đánh trúng, bùng nổ ra một mảng lớn sương mù màu trắng.
Một cột sáng màu trắng chợt từ trong sương mù màu trắng bay ra, dơi yêu màu đỏ vội vàng tránh né, cánh phải vẫn cọ qua cột sáng màu trắng, cánh phải nháy mắt kết băng, tầng băng nhanh chóng lan tràn, tốc độ của dơi yêu màu đỏ trở nên chậm đi, một quả cầu lửa cỡ lớn to bằng căn phòng từ trên trời giáng xuống, nện chuẩn xác ở trên thân nó.
Một tiếng sấm sét thật lớn vang lên, một mảng lớn lôi quang màu lam bao phủ thân thể nó, Như Ý Huyền Ngọc Côn từ trên trời giáng xuống, đánh trúng lôi quang màu lam.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lúc này, cơn lốc màu đỏ cách Vương Trường Sinh không đến mười trượng, một cơn sóng nhiệt khó có thể chịu được đánh tới.
Tiếng xé gió “vù vù vù”, mấy chục quả cầu lửa cỡ lớn to bằng căn phòng từ trong đó bay ra, đánh về phía Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, Hàn Vân Bình phun ra một mảng lớn sương mù màu trắng, hóa thành một tấm khiên băng màu trắng, che ở trước người.
Ầm ầm ầm!
Khiên băng màu trắng đỡ toàn bộ quả cầu lửa màu đỏ, bộc phát ra một mảng lớn sương mù màu trắng.
Một trận gió nhẹ xẹt qua phía sau Vương Trường Sinh, thiếu phụ váy đỏ chợt xuất hiện ở phía trên Vương Trường Sinh, hai tay của nàng hóa thành móng vuốt lông xù, chụp vào đầu Vương Trường Sinh.
Đúng lúc này, thân thể Vương Trường Sinh mơ hồ, một hóa mười, móng vuốt thiếu phụ váy đỏ đánh trúng một tên “Vương Trường Sinh”, Vương Trường Sinh biến thành các đốm linh quang biến mất.
“Không thành vấn đề, cứ làm như vậy đi!”
Ngô quốc, Thiên Tuyền sơn.
Mấy chục Yêu tộc cấp cao lơ lửng trên bầu trời, hàng chục vạn yêu thú chạy ở trên mặt đất, hàng ngàn yêu cầm lượn vòng không ngừng trên bầu trời.
Ở phía trước bọn họ, mấy chục độn quang màu sắc khác nhau nhanh chóng bay tới.
Không qua bao lâu, mấy chục luồng độn quang ngừng lại, chính là đám người Vương Trường Sinh, sáu tu sĩ Nguyên Anh cộng thêm bốn mươi lăm Kết Đan, đội hình khổng lồ.
Yêu tộc có năm vị Nguyên Anh kỳ, bốn mươi bảy vị bán yêu Kết Đan kỳ.
“Đến Nhân tộc chúng ta đốt giết đánh cướp liền muốn chạy, nào có chuyện dễ dàng như vậy.”
Phương Tư Triết vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sát khí.
“Chúng ta nếu muốn đi, các ngươi ngăn được sao? Ta đã sớm muốn đấu một trận hẳn hoi với Nhân tộc các ngươi, chúng ta đến nơi khác đánh đi, nơi này để lại cho đám tiểu bối kia.”
Một thanh niên đồ đen cao lớn vạm vỡ đề nghị, hắn dẫn theo bốn tên Yêu tộc Nguyên Anh kỳ bay về phía bầu trời.
“Bản thân các ngươi cẩn thận, nhất định không thể sơ ý.”
Phương Tư Triết dặn dò một tiếng, cùng tu sĩ Nguyên Anh khác bay về phía bầu trời.
“Vương đạo hữu, chúng ta liên thủ đối phó tên mập mọc cánh kia đi!”
Hoàng Phú Quý truyền âm cho Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh nhìn theo hướng Hoàng Phú Quý chỉ, nhìn thấy một nam tử áo lam dáng người béo lùn, sau lưng mọc một đôi cánh màu lam lớn cả trượng, Kết Đan tầng bốn.
“Cái này cũng khó mà nói, hy vọng thế!”
Hơn trăm Kết Đan hỗn chiến, Vương Trường Sinh cũng không dám cam đoan nhất định có thể đụng phải nam tử áo đỏ.
“Giết.”
Hơn trăm tu sĩ Kết Đan hỗn chiến với nhau, đối thủ của Vương Trường Sinh là một thiếu phụ váy đỏ Kết Đan tầng bốn, nàng mọc một đôi cánh dơi lớn cả trượng.
Số lượng bán yêu Kết Đan kỳ xấp xỉ với tu sĩ Kết Đan Nhân tộc, bán yêu còn có thể sử dụng yêu thú yêu cầm bậc ba công kích người tu tiên.
Thiếu phụ váy đỏ thả ra hai con dơi yêu màu đỏ lớn ba trượng, hai con dơi yêu đều là yêu cầm bậc ba, tốc độ phi hành cực nhanh.
Vương Trường Sinh từng chém giết nhiều lần với bán yêu Kết Đan kỳ, hắn biết rõ chiêu số của bán yêu.
Bán yêu hoặc là dựa vào thân thể mạnh mẽ đối kháng pháp bảo, hoặc là dựa vào thân hình linh hoạt, hoặc chính là thả yêu thú bậc ba giúp đỡ.
“Vương đạo hữu, ta giúp ngươi ngăn cản một con dơi yêu.”
Hoàng Phú Quý chủ động xin đi giết giặc, lấy ra một cây phi đao màu vàng, chém về phía một con dơi yêu màu đỏ.
Vương Trường Sinh đầu tiên là sửng sốt, nhìn thoáng qua xung quanh, lập tức hiểu, Hoàng Phú Quý nếu là không giúp hắn, chỉ sợ phải chính diện chống lại một bán yêu Kết Đan kỳ, Hoàng Phú Quý tốc độ chạy trốn là rất nhanh, nhưng chiến lực bình thường.
Hoàng Phú Quý nói dễ nghe là giúp Vương Trường Sinh ngăn cản dơi yêu, thật ra là hắn đánh không lại bán yêu Kết Đan kỳ, làm bộ dáng một chút.
Vương Trường Sinh lấy ra Cửu Khúc Thần Sa, hóa thành một con giao long cát màu vàng hình thể thật lớn, giương nanh múa vuốt lao về phía một con dơi yêu màu đỏ khác.
Hắn lấy ra Như Ý Huyền Ngọc Côn, rót pháp lực vào, Như Ý Huyền Ngọc Côn nháy mắt phóng to, đánh về phía dơi yêu màu đỏ.
Thiếu phụ váy đỏ xoay ở tại chỗ, một trận cuồng phong thổi quét ra, cả người hóa thành một cơn lốc màu đỏ thô to, đánh về phía Vương Trường Sinh.
Dơi yêu màu đỏ vỗ cánh, thả ra hơn trăm quả cầu lửa màu đỏ to bằng nắm tay, đánh về phía giao long cát màu vàng.
Ầm ầm ầm!
Một trận tiếng nổ thật lớn vang lên, giao long cát màu vàng bị một mảng lớn biển lửa màu đỏ bao phủ.
Một mảng lớn bóng côn màu lam từ trên trời giáng xuống, đánh về phía con dơi màu đỏ.
Con dơi màu đỏ vỗ đôi cánh, nhanh chóng né tránh ra, bóng côn màu lam đánh hụt.
Tiếng xé gió “Xẹt xẹt” nổ vang, một mảng lớn phi châm màu vàng đánh tới, nháy mắt đến trước mặt nó.
Dơi yêu màu đỏ phun ra một làn sóng âm vô hình, toàn bộ phi châm màu vàng nhất thời bay ngược đi.
Năm con giao long băng màu trắng hình thể thật lớn đánh tới, dơi yêu màu đỏ vỗ cánh, phóng ra hơn trăm quả cầu lửa màu đỏ.
Ầm ầm ầm!
Năm con giao long băng màu trắng bị quả cầu lửa màu đỏ đánh trúng, bùng nổ ra một mảng lớn sương mù màu trắng.
Một cột sáng màu trắng chợt từ trong sương mù màu trắng bay ra, dơi yêu màu đỏ vội vàng tránh né, cánh phải vẫn cọ qua cột sáng màu trắng, cánh phải nháy mắt kết băng, tầng băng nhanh chóng lan tràn, tốc độ của dơi yêu màu đỏ trở nên chậm đi, một quả cầu lửa cỡ lớn to bằng căn phòng từ trên trời giáng xuống, nện chuẩn xác ở trên thân nó.
Một tiếng sấm sét thật lớn vang lên, một mảng lớn lôi quang màu lam bao phủ thân thể nó, Như Ý Huyền Ngọc Côn từ trên trời giáng xuống, đánh trúng lôi quang màu lam.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lúc này, cơn lốc màu đỏ cách Vương Trường Sinh không đến mười trượng, một cơn sóng nhiệt khó có thể chịu được đánh tới.
Tiếng xé gió “vù vù vù”, mấy chục quả cầu lửa cỡ lớn to bằng căn phòng từ trong đó bay ra, đánh về phía Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, Hàn Vân Bình phun ra một mảng lớn sương mù màu trắng, hóa thành một tấm khiên băng màu trắng, che ở trước người.
Ầm ầm ầm!
Khiên băng màu trắng đỡ toàn bộ quả cầu lửa màu đỏ, bộc phát ra một mảng lớn sương mù màu trắng.
Một trận gió nhẹ xẹt qua phía sau Vương Trường Sinh, thiếu phụ váy đỏ chợt xuất hiện ở phía trên Vương Trường Sinh, hai tay của nàng hóa thành móng vuốt lông xù, chụp vào đầu Vương Trường Sinh.
Đúng lúc này, thân thể Vương Trường Sinh mơ hồ, một hóa mười, móng vuốt thiếu phụ váy đỏ đánh trúng một tên “Vương Trường Sinh”, Vương Trường Sinh biến thành các đốm linh quang biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.