Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 163: Huyền Âm Thụ (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Cốt thi này thực lực cũng không mạnh, đều tương đương với tu sĩ Luyện khí kỳ. Thân thể cốt thi được âm khí tẩm bổ nhiều năm, vô cùng cứng rắn. Nhưng song quyền nan địch tứ thủ, dưới sự chỉ huy của Vương Trường Sinh, mấy chục con Khôi lỗi thú rất nhẹ nhàng tiêu diệt đám Cốt thi này, thu hoạch được mười ba khối Linh cốt.
Bọn họ thu hồi Linh cốt và Khôi lỗi thú xong thì tiếp tục tiến về phía trước.
Ba canh giờ kế tiếp, đám người Vương Trường Sinh lại lọt vào trận tập kích của Cốt thi. Cũng may thực lực Cốt thi không mạnh, bọn họ không phí nhiều khí lực đã giải quyết được hết Cốt thi, thu hoạch được hơn bốn mươi khối Linh cốt.
Hai ngày sau, đám người Vương Trường Sinh đi ra khỏi bình nguyên. Một mảng rừng rậm màu đen xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Rừng rậm màu đen trải rộng, cây cối cao vài chục trượng, trên cây trụi lủi, một mảng lá cây cũng không có.
“Đây là Huyền Âm thụ.”
Vương Trường Sinh nhướng mày, điều khiển hai con Ô quy khôi lỗi đứng bên ngoài rừng rậm.
Huyền Âm mộc là một loại linh mộc thuộc tính âm. Linh mộc này sinh trưởng ở nơi âm khí dư thừa, Huyền Âm mộc trăm năm là nguyên liệu luyện chế pháp khí thuộc tính âm.
Vương Trường Sinh lấy ra ba thanh phi đao màu lam hung hăng chém vào thân của một gốc Huyền Âm mộc.
Vài tiếng trầm đục của kim loại chạm vào nhau, bên ngoài thân Huyền âm mộc có vài vết bạch ngân mờ nhạt.
Vương Trường Sinh đuôi lông mày nhíu chặt, Huyền Âm mộc hấp thụ âm khí càng nhiều, số năm càng cao thì càng cứng rắn. Huyền âm mộc này cũng không biết là đã sinh trưởng bao nhiêu năm, pháp khí cũng không mảy may tổn hại được nó. Chỉ sợ lấy ra pháp bảo luyện chế cũng không thể làm gì.
“Trường Sinh, cây Huyền Âm thụ kia có vẻ nhỏ, có lẽ có thể chặt.”
Vương Minh Chiến chỉ vào một cái phương hướng cất lời.
Vương Trường Sinh nhìn theo hướng Vương Minh Chiến chỉ, nhìn thấy một gốc cây Huyền âm thụ cao ba trượng.
Túi trữ vật cấp bậc pháp khí nhỏ nhất cũng rộng ba trượng, lớn nhất là mười trượng.
Túi trữ vật trên người Vương Trường Sinh là vật mà tổ tiên để lại. Đúng là hơi cũ, nhưng lớn tới mười trượng, chứa gốc Huyền âm thụ này không thành vấn đề.
Hắn lấy ra ba con nhất giai thượng phẩm Viên hầu khôi lỗi, khống chế chúng nó đào gốc cây Huyền âm thụ này.
Không sai, hắn chính là muốn đào nguyên cây. Một gốc Huyền Âm thụ giá trị đương nhiên cao hơn nhiều so với mấy khối Huyền Âm mộc.
Vương Minh Chiến cùng Vương Trường Ca cũng thả ra một Viên hầu khôi lỗi để hỗ trợ. Dưới sự cố gắng của năm con Viên hầu khôi lỗi, không tới nửa khắc đồng hồ, Huyền Âm thụ đã bị Viên hầu khôi lỗi nhổ tận gốc. Được Vương Trường Sinh thu vào bên trong túi trữ vật.
Vương Trường Sinh liếc mắt nhìn rừng rậm không thấy điểm cuối, cau mày nói: “Nơi này nhiều Huyền Âm thụ như vậy, nhất định có quỷ vật ẩn thân. Nói không chừng còn có quỷ vật có cấp bậc, hơn nữa chỉ sợ không chỉ có một con. Cẩn thận quan sát, chúng ta từ trên cao bay qua.”
“Cửu đệ, không phải Lý tiền bối nói không cần ngự khí phi hành để tránh trở thành mục tiêu công kích của quỷ vật sao?”
Vương Trường Ca nhất thời do dự, nghi hoặc nói.
“Lúc trước khác bây giờ khác. Phiến rừng rậm này có rất nhiều Huyền Âm thụ, âm khí dày đặc, quỷ vật ẩn nấp bên trong rất khó phát hiện. Nếu là quỷ vật ẩn nấp bên trong Huyền Âm thụ, như thế làm sao có thể đối phó chúng nó? Các người vừa rồi cũng nhìn thấy, pháp khí đều không thể gây thương tổn đến Huyền Âm thụ. Vẫn nên bay từ phía trên đi! Cho dù có lọt vào tập kích của quỷ vật, cũng dễ dàng đối phó hơn một chút.”
Vương Trường Sinh cẩn thận phân tích.
“Trường Sinh nói đúng, ta đồng ý với cách nhìn của hắn. An toàn là trên hết, Trường Ca, Trường Huy, các ngươi lấy ra linh khí thuộc tính hoả, chuẩn bị ngăn địch.”
Vương Trường Sinh thả ra Ô nha khôi lỗi cùng Thanh điêu khôi lỗi, thu hồi lại Ô quy khôi lỗi.
Hai tiếng chim thánh thót vang lên, Ô nha khôi lỗi cùng Thanh điêu khôi lỗi hầu như đồng thời vỗ cánh bay lên trời. Bay đến trời cao, muốn từ trên không mà bay qua rừng rậm.
Bọn hắn còn chưa bay được bao xa, từng mảng bóng đen lớn từ bên dưới rừng rậm bay ra, đánh tới hướng bọn họ. Không những thế, mấy trăm con Cốt phong từ bên trong rừng rậm bay ra, từ nhiều hướng khác nhau công kích đám người Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, Ô nha khôi lỗi há mồm phun ra hỏa nhận màu đỏ dài hơn mười thước. Thanh điêu khôi lỗi phun ra mấy chục kiếm quang màu xanh.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng vang lên, mấy chục con quỷ vật bị hỏa nhuận màu đó cùng kiếm quang màu xanh đâm xuyên thủng thân thể. Hóa thành mấy chục viên Âm châu, rơi vào bên trong rừng rậm.
Mấy trăm con Cốt phong từ bốn phương tám hương đánh tới. Có mấy con Cốt phong hình thể to lớn phun ra một cỗ hỏa diễm màu trắng đánh về phía đám người Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết, Ô nha khôi lỗi cùng Thanh điêu khôi lỗi bay nhanh hơn, tránh được hỏa diễm màu trắng.
Hắn lật tay lấy ra Huyền băng kỳ, sau khi rót vào pháp lực, hình thể Huyền băng kỳ tăng vọt.
Vương Trường Sinh tay cầm Huyền băng kỳ, lay động trái phải. Mặt cờ nhất thời đại phóng hào quang, một luồng hàn khí lạnh thấu xương màu trắng từ trong đó tuôn ra. Cốt phong va chạm vào hàn khí màu trắng, bên ngoài thân rất nhanh kết băng, từ giữa không trung rơi xuống.
Vương Trường Ca lấy ra một cây quạt màu đỏ, trên quạt vẽ một đoàn hỏa diễm màu đỏ. Quạt mạnh một cái, mặt quạt nhất thời đại phòng hồng quang, bay ra mấy viên hỏa cầu màu đỏ, đánh về phía quỷ vật.
Vương Trường Huy lấy ra một cái hồng sắc hồ lô, phun ra một luồng hỏa diễm màu đỏ.
Những người khác cũng không nhàn rỗi, hoặc là lấy ra linh khí, hoặc là lấy ra phù triện thuộc tính hỏa.
Trong nhất thời, âm thanh nổ đùng không ngừng vang lên, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng quỷ khóc thê thảm.
Vương Trường Sinh khống chế hai con Khôi lỗi thú, bay lên cao đến mấy trăm trượng, tốc độ cũng nhanh hơn. Lúc này mới có thể bỏ rơi Cốt phong cùng quỷ vật ở đằng xa.
Sau thời gian một chén trà, Vương Trường Sinh khống chế hai con Nhị giai khôi lỗi thú đáp xuống một đỉnh núi cao hoang vắng.
“Mọi người pháp lực đều tiêu hao không ít, nghỉ ngơi một canh giờ rồi lên đường. Dùng linh thạch khôi phục pháp lực, đan dược tạm thời không cần dùng.”
Vương Trường Sinh thu hồi hai con nhị giai Khôi lỗi thú rồi dặn dò nói.
Đám người Vương Minh Chiến đều lấy ra linh thạch, hấp thụ linh thú bên trong linh thạch để khôi phục pháp lực.
Quỷ uyên linh khí mỏng, người tu tiên muốn khôi phục pháp lực, một là dựa vào linh thạch, hai là dựa vào đan dược. Đan dược có thể khôi phục pháp lực mà bọn họ có không nhiều lắm, linh thạch tương đối nhiều hơn một chút. Nguyên nhân chủ yếu cũng là do Vương Trường Sinh trước đó để cho bọn họ sử dụng Khôi lỗi thú để đối phó với quỷ vật.
Bọn họ thu hồi Linh cốt và Khôi lỗi thú xong thì tiếp tục tiến về phía trước.
Ba canh giờ kế tiếp, đám người Vương Trường Sinh lại lọt vào trận tập kích của Cốt thi. Cũng may thực lực Cốt thi không mạnh, bọn họ không phí nhiều khí lực đã giải quyết được hết Cốt thi, thu hoạch được hơn bốn mươi khối Linh cốt.
Hai ngày sau, đám người Vương Trường Sinh đi ra khỏi bình nguyên. Một mảng rừng rậm màu đen xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Rừng rậm màu đen trải rộng, cây cối cao vài chục trượng, trên cây trụi lủi, một mảng lá cây cũng không có.
“Đây là Huyền Âm thụ.”
Vương Trường Sinh nhướng mày, điều khiển hai con Ô quy khôi lỗi đứng bên ngoài rừng rậm.
Huyền Âm mộc là một loại linh mộc thuộc tính âm. Linh mộc này sinh trưởng ở nơi âm khí dư thừa, Huyền Âm mộc trăm năm là nguyên liệu luyện chế pháp khí thuộc tính âm.
Vương Trường Sinh lấy ra ba thanh phi đao màu lam hung hăng chém vào thân của một gốc Huyền Âm mộc.
Vài tiếng trầm đục của kim loại chạm vào nhau, bên ngoài thân Huyền âm mộc có vài vết bạch ngân mờ nhạt.
Vương Trường Sinh đuôi lông mày nhíu chặt, Huyền Âm mộc hấp thụ âm khí càng nhiều, số năm càng cao thì càng cứng rắn. Huyền âm mộc này cũng không biết là đã sinh trưởng bao nhiêu năm, pháp khí cũng không mảy may tổn hại được nó. Chỉ sợ lấy ra pháp bảo luyện chế cũng không thể làm gì.
“Trường Sinh, cây Huyền Âm thụ kia có vẻ nhỏ, có lẽ có thể chặt.”
Vương Minh Chiến chỉ vào một cái phương hướng cất lời.
Vương Trường Sinh nhìn theo hướng Vương Minh Chiến chỉ, nhìn thấy một gốc cây Huyền âm thụ cao ba trượng.
Túi trữ vật cấp bậc pháp khí nhỏ nhất cũng rộng ba trượng, lớn nhất là mười trượng.
Túi trữ vật trên người Vương Trường Sinh là vật mà tổ tiên để lại. Đúng là hơi cũ, nhưng lớn tới mười trượng, chứa gốc Huyền âm thụ này không thành vấn đề.
Hắn lấy ra ba con nhất giai thượng phẩm Viên hầu khôi lỗi, khống chế chúng nó đào gốc cây Huyền âm thụ này.
Không sai, hắn chính là muốn đào nguyên cây. Một gốc Huyền Âm thụ giá trị đương nhiên cao hơn nhiều so với mấy khối Huyền Âm mộc.
Vương Minh Chiến cùng Vương Trường Ca cũng thả ra một Viên hầu khôi lỗi để hỗ trợ. Dưới sự cố gắng của năm con Viên hầu khôi lỗi, không tới nửa khắc đồng hồ, Huyền Âm thụ đã bị Viên hầu khôi lỗi nhổ tận gốc. Được Vương Trường Sinh thu vào bên trong túi trữ vật.
Vương Trường Sinh liếc mắt nhìn rừng rậm không thấy điểm cuối, cau mày nói: “Nơi này nhiều Huyền Âm thụ như vậy, nhất định có quỷ vật ẩn thân. Nói không chừng còn có quỷ vật có cấp bậc, hơn nữa chỉ sợ không chỉ có một con. Cẩn thận quan sát, chúng ta từ trên cao bay qua.”
“Cửu đệ, không phải Lý tiền bối nói không cần ngự khí phi hành để tránh trở thành mục tiêu công kích của quỷ vật sao?”
Vương Trường Ca nhất thời do dự, nghi hoặc nói.
“Lúc trước khác bây giờ khác. Phiến rừng rậm này có rất nhiều Huyền Âm thụ, âm khí dày đặc, quỷ vật ẩn nấp bên trong rất khó phát hiện. Nếu là quỷ vật ẩn nấp bên trong Huyền Âm thụ, như thế làm sao có thể đối phó chúng nó? Các người vừa rồi cũng nhìn thấy, pháp khí đều không thể gây thương tổn đến Huyền Âm thụ. Vẫn nên bay từ phía trên đi! Cho dù có lọt vào tập kích của quỷ vật, cũng dễ dàng đối phó hơn một chút.”
Vương Trường Sinh cẩn thận phân tích.
“Trường Sinh nói đúng, ta đồng ý với cách nhìn của hắn. An toàn là trên hết, Trường Ca, Trường Huy, các ngươi lấy ra linh khí thuộc tính hoả, chuẩn bị ngăn địch.”
Vương Trường Sinh thả ra Ô nha khôi lỗi cùng Thanh điêu khôi lỗi, thu hồi lại Ô quy khôi lỗi.
Hai tiếng chim thánh thót vang lên, Ô nha khôi lỗi cùng Thanh điêu khôi lỗi hầu như đồng thời vỗ cánh bay lên trời. Bay đến trời cao, muốn từ trên không mà bay qua rừng rậm.
Bọn hắn còn chưa bay được bao xa, từng mảng bóng đen lớn từ bên dưới rừng rậm bay ra, đánh tới hướng bọn họ. Không những thế, mấy trăm con Cốt phong từ bên trong rừng rậm bay ra, từ nhiều hướng khác nhau công kích đám người Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, Ô nha khôi lỗi há mồm phun ra hỏa nhận màu đỏ dài hơn mười thước. Thanh điêu khôi lỗi phun ra mấy chục kiếm quang màu xanh.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng vang lên, mấy chục con quỷ vật bị hỏa nhuận màu đó cùng kiếm quang màu xanh đâm xuyên thủng thân thể. Hóa thành mấy chục viên Âm châu, rơi vào bên trong rừng rậm.
Mấy trăm con Cốt phong từ bốn phương tám hương đánh tới. Có mấy con Cốt phong hình thể to lớn phun ra một cỗ hỏa diễm màu trắng đánh về phía đám người Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết, Ô nha khôi lỗi cùng Thanh điêu khôi lỗi bay nhanh hơn, tránh được hỏa diễm màu trắng.
Hắn lật tay lấy ra Huyền băng kỳ, sau khi rót vào pháp lực, hình thể Huyền băng kỳ tăng vọt.
Vương Trường Sinh tay cầm Huyền băng kỳ, lay động trái phải. Mặt cờ nhất thời đại phóng hào quang, một luồng hàn khí lạnh thấu xương màu trắng từ trong đó tuôn ra. Cốt phong va chạm vào hàn khí màu trắng, bên ngoài thân rất nhanh kết băng, từ giữa không trung rơi xuống.
Vương Trường Ca lấy ra một cây quạt màu đỏ, trên quạt vẽ một đoàn hỏa diễm màu đỏ. Quạt mạnh một cái, mặt quạt nhất thời đại phòng hồng quang, bay ra mấy viên hỏa cầu màu đỏ, đánh về phía quỷ vật.
Vương Trường Huy lấy ra một cái hồng sắc hồ lô, phun ra một luồng hỏa diễm màu đỏ.
Những người khác cũng không nhàn rỗi, hoặc là lấy ra linh khí, hoặc là lấy ra phù triện thuộc tính hỏa.
Trong nhất thời, âm thanh nổ đùng không ngừng vang lên, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng quỷ khóc thê thảm.
Vương Trường Sinh khống chế hai con Khôi lỗi thú, bay lên cao đến mấy trăm trượng, tốc độ cũng nhanh hơn. Lúc này mới có thể bỏ rơi Cốt phong cùng quỷ vật ở đằng xa.
Sau thời gian một chén trà, Vương Trường Sinh khống chế hai con Nhị giai khôi lỗi thú đáp xuống một đỉnh núi cao hoang vắng.
“Mọi người pháp lực đều tiêu hao không ít, nghỉ ngơi một canh giờ rồi lên đường. Dùng linh thạch khôi phục pháp lực, đan dược tạm thời không cần dùng.”
Vương Trường Sinh thu hồi hai con nhị giai Khôi lỗi thú rồi dặn dò nói.
Đám người Vương Minh Chiến đều lấy ra linh thạch, hấp thụ linh thú bên trong linh thạch để khôi phục pháp lực.
Quỷ uyên linh khí mỏng, người tu tiên muốn khôi phục pháp lực, một là dựa vào linh thạch, hai là dựa vào đan dược. Đan dược có thể khôi phục pháp lực mà bọn họ có không nhiều lắm, linh thạch tương đối nhiều hơn một chút. Nguyên nhân chủ yếu cũng là do Vương Trường Sinh trước đó để cho bọn họ sử dụng Khôi lỗi thú để đối phó với quỷ vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.