Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1050: Kế Không Đánh Mà Thắng (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Ở Ngự Yên quốc, số lượng Linh đào thụ của Vương gia nhận thứ hai thì không có thế lực nào nhận thứ nhất.
Tại lầu ba Bách tửu phường, một thiếu phụ quần đỏ đã ngoài bốn mươi cùng một người nam áo bào đỏ vẻ mặt hồng hào đang nói gì đó.
Thiếu phụ quần đỏ là Vương Hữu Vân, nàng là tằng tôn của Vương Thanh Khải, Trúc cơ tầng sáu, phụ trách quản lý sự vụ lớn nhỏ ở Ngự Yêu quốc. Người nam áo bào đỏ là Vương Mạnh Phần, thượng phẩm Linh tửu sư bậc hai, am hiểu sản xuất linh tửu, hắn là huyền tôn của Vương Thanh Dương.
Vương Thanh Dương chưa thể tiến vào Trúc cơ kỳ, mang theo một chút tiếc nuối mà qua đời. Tuy Vương Mạnh Phần không phải là Trúc cơ tu sĩ nhưng vẫn là Linh tửu sư bậc hai. Vương Thanh Dương ở dưới suối vàng có biết, khẳng định sẽ cảm thấy rất vui.
“Mạnh Phần, ngươi sản xuất linh tửu đồng thời cũng không được bỏ bê tu luyện.Không cần ôm đồm tất cả mọi thứ, có một số việc để cho tộc nhân khác đi làm.”
Vương Hữu Vân lời nói đầy thấm thía. Vương Thu Minh đại đa số thời gian đều đang bế quan tu luyện, Vương Hữu Vân ngoại trừ chiếu khán ga tộc làm ăn, còn phải đốc thúc hậu bối tu luyện.
Bối phận của nàng lớn hơn so với Vương Mạnh Phần , tuổi lại nhỏ hơn Vương Mạnh Phần.
Vương Mạnh Phần gật ật đầu nói: “Đã biết, Thập thất cô. Đúng rồi, trước khoản thời gian này, tà tu tập sát gia tộc chúng ta không bắt được sao?”
Mấy tháng trước, vài đệ tử Vương gia ra ngoài vây giết yêu thú, chưa từng nghĩ gặp được tà tu, chỉ có một tên tộc nhân trốn trở về. Sau đó Vương gia treo giải thưởng hai vạn khối linh thạch để truy bắt tà tu, đồng thời phái ra lượng lớn nhân thủ lùng bắt, nhưng tà tu đã chạy trốn.
Vương Hữu Vân lắc lắc đầu nói: “Còn không có, trọng thưởng tất có dũng phu. Thu Minh thúc công đã lên tiếng, nhất định phải tự tay tiêu diệt đám tà tu nhỏ này, cũng đem giải thưởng truy nã đề cao đến ba vạn.”
Vương Mạnh Phần nhướng mày, bởi vì có tà tu lui tới nên Vương gia tăng mạnh đề phòng. Đệ tử Vương gia xuất hành đều bị ảnh hưởng nhất định.
“Yên tâm đi! Bọn họ khẳng định chạy không thoát, chúng ta đã thỉnh Trần gia ra tay trợ giúp. Lại thêm đại lực điều tra tà tu. Phường thị có tà tu lui tới, phá hư là thanh danh bọn họ.”
Vương Hữu Vân vừa nói xong lời này, trong người vang lên một trân thanh âm dồn dập, nàng lấy ra một mặt Truyện tấn bàn, đánh vào một đạo pháp quyết. Rất nhanh, một thanh âm có chút ngạc nhiên lẫn vui mừng của một người nam chợt vang lên: “Thập thất cô, chúng ta đã tìm được chỗ ẩn thân của tà tu.”
Nghe xong lời này, Vương Hữu Vân sắc mặt lộ vẻ vui mừng, dặn dò nói: “Lập tức đến Bách tửu phường, hội báo cho ta.”
Không quá bao lâu, một người nam thanh sam đã hơn ba mươi xuất hiện trước mặt Vương Hữu Vân. Là Vương Mạnh Lang, Trúc cơ tầng năm, hắn là đội trưởng đội chấp pháp, thủ hạ có hơn ba mươi người tu tiên.
Vương Mạnh Lang đem sự tình trải qua nói một lần, một tán tu nhận ra thân phận tà tu, tà tu xuất thân từ một gia tộc tu tiên họ Ngụy, Ngụy gia là thế lực phụ thuộc Bạch Liên quan.
Vương Hữu Vân chau mày, nếu hung thủ thật sự là Ngụy gia, thì chuyện này sẽ không dễ dàng xử lý.
“Chuyện này ta đã biết, ngươi phái người thông báo cho Thu Minh thúc công, từ lão nhân gia hắn định đoạt đi.”
Tộc nhân chết thảm có người là con cháu Vương Trường Sinh, Vương Thu Minh nói muốn đích thân xử lý việc này.
...
Bạch Liên quan trước mắt có hai vị Kim Đan tu sĩ, Diệp Như Thị là quan chủ.
Diệp Như Thị tổ chức đại thọ bốn trăm tuổi, mời không ít thế lực tu tiên tham gia, thứ nhất là để ăn mừng, thứ hai là mượn việc này để mở rộng tầm ảnh hưởng.
Bạch Liên quan là đệ nhất thế lực lớn ở Kế châu, thế lực phụ thuộc vào có vẻ nhiều. Tân khách đến đây để chúc thọ Diệp Như Thị cũng không ít.
Diệp Như Thị hiện tại chỉ có danh nghĩa quan chủ, đệ tử của nàng Liễu Tuyết mới là người phụ trách quản lý mọi chuyện lớn nhỏ ở Bạch Liên quan. Đại thọ lần này cũng là một tay Liễu Tuyết xử lý.
“Tuyết nhi, tân khách đều dàn xếp tốt rồi sao?”
“Bẩm sư phụ, đều dàn xếp tốt cả rồi. Trần tiền bối, Tôn tiền bối, Lý tiền bối đều đã được an trí thích đáng. Sư phụ, Đào sơn Vương gia Vương Thu Minh, Vương đạo hữu tự mình dẫn người đến chúc thọ, còn nói có đem theo khẩu tấn của tổ phụ, muốn cùng ngài nói chuyện.”
Liễu Như Thị tổ chức thọ đản, được mời đến đều là thế lực tu tiên Kế châu. Đào sơn Vương gia là thế lực tu tiên Mộc châu, tuy cách nhau khá xa nhưng tộc nhân Vương gia là đệ tử truyền nhân của Tiêu Diêu kiếm tôn tại Thái Nhất tiên môn. Vương gia tự nhiên cũng là đối tượng nhận được lời mời của Bạch Liên môn.
“Nếu hắn đem khẩu tấn của Vương đạo hữu đến, vậy để hắn mang đến đây đi.”
Diệp Như Thị năm đó nhìn thấy Vương Trường Sinh và Trần Vân Nguyệt đấu pháp. Ký ức như còn rất mới mẻ, nàng có vẻ kiêng kị thực lực của Vương Trường Sinh.
Không bao lâu, Vương Thu Minh liền xuất hiện ở trước mặt Diệp Như Thị.
Vương Thu Minh hôm nay đã tu luyện đến Trúc cơ tầng tám, nhưng hắn ở tại bình cảnh, cũng may hắn còn trẻ tuổi. Tiến vào Trúc cơ tầng chín chỉ là vấn đề thời gian.
"Vãn bối Vương Thu Minh bái kiến Diệp tiền bối."
Vương Thu Minh khom mình hành lễ với Diệp Như Thị, cung kính nói.
Diệp Như Thị gật gật đầu, vẻ mặt ôn hòa nói: “Vương tiểu hữu, nghe nói ngươi mang đến khẩu tấn của Vương đạo hữu?”
“Tổ phụ có nói, vãn bối nhất định không được làm chậm trễ Diệp tiền bối và Trần tiền bối. Nếu không có Diệp tiền bối cùng Trần tiền bối chiếu cố, đào sơn của Vương gia chúng ta cũng sẽ không phát triển thuận lợi như vậy.”
Vương Thu Minh giọng điệu có chút lấy lòng. Vân Mộng phường thị là phường thị Bạch Liên môn và Trần gia liên thủ thành lập, Vương Thu Minh nói như vậy cũng không sai.
Tại lầu ba Bách tửu phường, một thiếu phụ quần đỏ đã ngoài bốn mươi cùng một người nam áo bào đỏ vẻ mặt hồng hào đang nói gì đó.
Thiếu phụ quần đỏ là Vương Hữu Vân, nàng là tằng tôn của Vương Thanh Khải, Trúc cơ tầng sáu, phụ trách quản lý sự vụ lớn nhỏ ở Ngự Yêu quốc. Người nam áo bào đỏ là Vương Mạnh Phần, thượng phẩm Linh tửu sư bậc hai, am hiểu sản xuất linh tửu, hắn là huyền tôn của Vương Thanh Dương.
Vương Thanh Dương chưa thể tiến vào Trúc cơ kỳ, mang theo một chút tiếc nuối mà qua đời. Tuy Vương Mạnh Phần không phải là Trúc cơ tu sĩ nhưng vẫn là Linh tửu sư bậc hai. Vương Thanh Dương ở dưới suối vàng có biết, khẳng định sẽ cảm thấy rất vui.
“Mạnh Phần, ngươi sản xuất linh tửu đồng thời cũng không được bỏ bê tu luyện.Không cần ôm đồm tất cả mọi thứ, có một số việc để cho tộc nhân khác đi làm.”
Vương Hữu Vân lời nói đầy thấm thía. Vương Thu Minh đại đa số thời gian đều đang bế quan tu luyện, Vương Hữu Vân ngoại trừ chiếu khán ga tộc làm ăn, còn phải đốc thúc hậu bối tu luyện.
Bối phận của nàng lớn hơn so với Vương Mạnh Phần , tuổi lại nhỏ hơn Vương Mạnh Phần.
Vương Mạnh Phần gật ật đầu nói: “Đã biết, Thập thất cô. Đúng rồi, trước khoản thời gian này, tà tu tập sát gia tộc chúng ta không bắt được sao?”
Mấy tháng trước, vài đệ tử Vương gia ra ngoài vây giết yêu thú, chưa từng nghĩ gặp được tà tu, chỉ có một tên tộc nhân trốn trở về. Sau đó Vương gia treo giải thưởng hai vạn khối linh thạch để truy bắt tà tu, đồng thời phái ra lượng lớn nhân thủ lùng bắt, nhưng tà tu đã chạy trốn.
Vương Hữu Vân lắc lắc đầu nói: “Còn không có, trọng thưởng tất có dũng phu. Thu Minh thúc công đã lên tiếng, nhất định phải tự tay tiêu diệt đám tà tu nhỏ này, cũng đem giải thưởng truy nã đề cao đến ba vạn.”
Vương Mạnh Phần nhướng mày, bởi vì có tà tu lui tới nên Vương gia tăng mạnh đề phòng. Đệ tử Vương gia xuất hành đều bị ảnh hưởng nhất định.
“Yên tâm đi! Bọn họ khẳng định chạy không thoát, chúng ta đã thỉnh Trần gia ra tay trợ giúp. Lại thêm đại lực điều tra tà tu. Phường thị có tà tu lui tới, phá hư là thanh danh bọn họ.”
Vương Hữu Vân vừa nói xong lời này, trong người vang lên một trân thanh âm dồn dập, nàng lấy ra một mặt Truyện tấn bàn, đánh vào một đạo pháp quyết. Rất nhanh, một thanh âm có chút ngạc nhiên lẫn vui mừng của một người nam chợt vang lên: “Thập thất cô, chúng ta đã tìm được chỗ ẩn thân của tà tu.”
Nghe xong lời này, Vương Hữu Vân sắc mặt lộ vẻ vui mừng, dặn dò nói: “Lập tức đến Bách tửu phường, hội báo cho ta.”
Không quá bao lâu, một người nam thanh sam đã hơn ba mươi xuất hiện trước mặt Vương Hữu Vân. Là Vương Mạnh Lang, Trúc cơ tầng năm, hắn là đội trưởng đội chấp pháp, thủ hạ có hơn ba mươi người tu tiên.
Vương Mạnh Lang đem sự tình trải qua nói một lần, một tán tu nhận ra thân phận tà tu, tà tu xuất thân từ một gia tộc tu tiên họ Ngụy, Ngụy gia là thế lực phụ thuộc Bạch Liên quan.
Vương Hữu Vân chau mày, nếu hung thủ thật sự là Ngụy gia, thì chuyện này sẽ không dễ dàng xử lý.
“Chuyện này ta đã biết, ngươi phái người thông báo cho Thu Minh thúc công, từ lão nhân gia hắn định đoạt đi.”
Tộc nhân chết thảm có người là con cháu Vương Trường Sinh, Vương Thu Minh nói muốn đích thân xử lý việc này.
...
Bạch Liên quan trước mắt có hai vị Kim Đan tu sĩ, Diệp Như Thị là quan chủ.
Diệp Như Thị tổ chức đại thọ bốn trăm tuổi, mời không ít thế lực tu tiên tham gia, thứ nhất là để ăn mừng, thứ hai là mượn việc này để mở rộng tầm ảnh hưởng.
Bạch Liên quan là đệ nhất thế lực lớn ở Kế châu, thế lực phụ thuộc vào có vẻ nhiều. Tân khách đến đây để chúc thọ Diệp Như Thị cũng không ít.
Diệp Như Thị hiện tại chỉ có danh nghĩa quan chủ, đệ tử của nàng Liễu Tuyết mới là người phụ trách quản lý mọi chuyện lớn nhỏ ở Bạch Liên quan. Đại thọ lần này cũng là một tay Liễu Tuyết xử lý.
“Tuyết nhi, tân khách đều dàn xếp tốt rồi sao?”
“Bẩm sư phụ, đều dàn xếp tốt cả rồi. Trần tiền bối, Tôn tiền bối, Lý tiền bối đều đã được an trí thích đáng. Sư phụ, Đào sơn Vương gia Vương Thu Minh, Vương đạo hữu tự mình dẫn người đến chúc thọ, còn nói có đem theo khẩu tấn của tổ phụ, muốn cùng ngài nói chuyện.”
Liễu Như Thị tổ chức thọ đản, được mời đến đều là thế lực tu tiên Kế châu. Đào sơn Vương gia là thế lực tu tiên Mộc châu, tuy cách nhau khá xa nhưng tộc nhân Vương gia là đệ tử truyền nhân của Tiêu Diêu kiếm tôn tại Thái Nhất tiên môn. Vương gia tự nhiên cũng là đối tượng nhận được lời mời của Bạch Liên môn.
“Nếu hắn đem khẩu tấn của Vương đạo hữu đến, vậy để hắn mang đến đây đi.”
Diệp Như Thị năm đó nhìn thấy Vương Trường Sinh và Trần Vân Nguyệt đấu pháp. Ký ức như còn rất mới mẻ, nàng có vẻ kiêng kị thực lực của Vương Trường Sinh.
Không bao lâu, Vương Thu Minh liền xuất hiện ở trước mặt Diệp Như Thị.
Vương Thu Minh hôm nay đã tu luyện đến Trúc cơ tầng tám, nhưng hắn ở tại bình cảnh, cũng may hắn còn trẻ tuổi. Tiến vào Trúc cơ tầng chín chỉ là vấn đề thời gian.
"Vãn bối Vương Thu Minh bái kiến Diệp tiền bối."
Vương Thu Minh khom mình hành lễ với Diệp Như Thị, cung kính nói.
Diệp Như Thị gật gật đầu, vẻ mặt ôn hòa nói: “Vương tiểu hữu, nghe nói ngươi mang đến khẩu tấn của Vương đạo hữu?”
“Tổ phụ có nói, vãn bối nhất định không được làm chậm trễ Diệp tiền bối và Trần tiền bối. Nếu không có Diệp tiền bối cùng Trần tiền bối chiếu cố, đào sơn của Vương gia chúng ta cũng sẽ không phát triển thuận lợi như vậy.”
Vương Thu Minh giọng điệu có chút lấy lòng. Vân Mộng phường thị là phường thị Bạch Liên môn và Trần gia liên thủ thành lập, Vương Thu Minh nói như vậy cũng không sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.