Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 247: Kết Cục Của Kẻ Phụ Lòng (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Triệu Ngưng Hương khẽ lật bàn tay ngọc, một cây đoản kiếm màu vàng xuất hiện ở trên tay nàng, Tống Ngọc Phượng mất đi pháp lực không có chút năng lực chống cự, Triệu Ngưng Hương dùng đoản kiếm màu vàng liên tục đâm Tống Ngọc Phượng mười mấy kiếm, vừa đâm vừa rống giận: “Những lời này, ngươi đi xuống nói với bà nội ta đi, ngươi gián tiếp hại chết bà nội ta, nợ máu trả bằng máu.”
Tống Ngọc Phượng sắc mặt tái nhợt, ngã xuống đất.
Thấy một màn như vậy, Vương Trường Sinh nhíu mày, hắn xem như hiểu rồi, lời nói đó của Triệu Ngưng Hương lần trước là có ý tứ gì.
Nam Cung Thần nhìn thấy Tống Ngọc Phượng chết thảm, sắc mặt trắng bệch, vội vàng ôm hai chân Triệu Ngưng Hương, dùng một loại giọng điệu bối rối nói: “Triệu sư muội, trong lòng ta chỉ có muội, nữ nhân này là đám người cha ta ép ta cưới, ta chưa từng nghĩ vi phạm lời thề, thật sự. Muội yên tâm, ta sẽ không nói ra, sau khi trở về, ta lập tức nói với cha ta, cưới muội, muội mới là thê tử của Nam Cung Thần ta.”
Triệu Ngưng Hương cười khẽ một cái, tùy tay phóng ra một màn cách âm, che kín nàng cùng Nam Cung Thần, vẻ mặt nhu tình nhìn Nam Cung Thần: “Nam Cung sư huynh, trong lòng của ngươi thật sự chỉ có ta? Ngươi sẽ không vi phạm lời thề?”
“Thật sự, Nam Cung Thần ta thề với trời, trong lòng ta chỉ có muội. Triệu sư muội, ta sẽ không vi phạm lời thề, ta nhất định sẽ lấy muội làm vợ.”
Nam Cung Thần liên thanh đáp ứng, sự sống chết của hắn bây giờ đều ở một ý niệm của Triệu Ngưng Hương, vì giữ mạng, hắn lời gì cũng có thể nói ra.
Khuôn mặt Triệu Ngưng Hương như điên cuồng, cười lên điên cuồng một trận, sắc mặt lạnh lùng: “Vậy ngươi nói cho ta biết, trên mặt đất là ai? Ngươi nếu thật sự muốn cưới ta, thì đâm ả mấy kiếm.”
Triệu Ngưng Hương thi triển cho bản thân một vòng bảo hộ, ném cho Nam Cung Thần một cây đoản kiếm màu lam.
Khuôn mặt Nam Cung Thần lộ vẻ do dự, nhưng khi Triệu Ngưng Hương đặt đoản kiếm màu vàng trên cổ hắn, hắn nghiến răng một cái, run rẩy cầm lấy đoản kiếm màu lam, đâm thi thể Tống Ngọc Phượng hai nhát.
“Ha ha, Tống Ngọc Phượng, ngươi nhìn thấy chưa, đây là phu quân của ngươi, vì tính mạng của mình, thế mà đối với ngươi như vậy, chúng ta đều nhìn lầm rồi.” Triệu Ngưng Hương cười ha ha, vẻ mặt dữ tợn.
“Triệu sư muội, trong lòng ta thật sự chỉ có một mình muội, muội tin tưởng ta.”
Nam Cung Thần đau khổ cầu xin, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương.
Triệu Ngưng Hương bình tĩnh lại, mặt lộ vẻ hồi ức, lạnh nhạt hỏi: “Nam Cung sư huynh, ngươi còn nhớ, buổi tối ngày đó, ngươi ở dưới tàng cây hoa đào thề không? Nói cho ta nghe một chút.”
Sắc mặt Nam Cung Thần trắng bệch, không dám mở miệng, Triệu Ngưng Hương chuyển đoản kiếm màu vàng trong tay qua trên đầu hắn.
Hắn rùng mình một cái, nuốt một ngụm nước bọt, nói đứt quãng: “Nam Cung Thần ta... Chỉ yêu một mình Triệu... Triệu Ngưng Hương, nếu có vi phạm, thiên lôi đánh xuống, thiên đao vạn quả, vạn tiễn xuyên tâm, không được chết tử tế.”
Hắn vốn là theo đuổi Lưu Nguyệt Dung, nhưng Lưu Nguyệt Dung không thích hắn. Khi đó, Triệu Ngưng Hương và Nam Cung Thần đi lại rất gần, Nam Cung Thần nản lòng thoái chí, qua lại với Triệu Ngưng Hương.
Ở một đêm, bọn họ đi rừng hoa đào ngắm trăng, Nam Cung Thần huyết khí phương cương, đã uống không ít linh tửu, nhất thời không khống chế được, cùng Triệu Ngưng Hương gạo nấu thành cơm. Triệu Ngưng Hương vốn không đáp ứng, nhưng Nam Cung Thần dây dưa mãi, lại thề độc, Triệu Ngưng Hương lúc này mới đáp ứng.
Không lâu sau, Nam Cung Thần và Tống Ngọc Phượng kết làm song tu đạo lữ, Triệu Ngưng Hương cực kỳ bi thương, tìm cái nhiệm vụ trông coi mỏ linh thạch, rời xa tông môn.
Nàng vốn không muốn trả thù, nhưng cái chết của Triệu Ngọc Tuệ trở thành một cọng cỏ cuối cùng đè sập lý trí của nàng, hạt giống thù hận sau khi chôn xuống ở trong lòng nàng, nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, lúc này mới có hôm nay một màn này.
“Nếu không phải ngươi thề độc, ta lại nào sẽ trao thân cho ngươi, ngươi lừa thân thể ta, ta có thể cho rằng trả lại Triệu gia các ngươi ân tình, nhưng Tống Ngọc Phượng tiện nhân kia lừa gạt ta, lừa đi tích tụ mấy năm của ta, gián tiếp hại chết bà nội ta, đều là lỗi của các ngươi, các ngươi đáng chết.”
Triệu Ngưng Hương rống giận, vẻ mặt dữ tợn.
Ngay sau đó, nàng lại vẻ mặt nhu tình nhìn Nam Cung Thần, nói: “Nam Cung sư huynh, ngươi làm trái lời thề, ta chỉ đành thiên đao vạn quả ngươi, để ngươi biết, kết cục của kẻ phụ lòng.”
“A! Đừng mà, Triệu sư muội...”
Nam Cung Thần không có pháp lực căn bản không phải đối thủ của Triệu Ngưng Hương, Triệu Ngưng Hương thiên đao vạn quả hắn.
Nam Cung Thần máu chảy không ngừng, máu thịt mơ hồ, chết rất khó coi.
Vương Trường Sinh nhìn thấy Triệu Ngưng Hương tra tấn Nam Cung Thần, có chút buồn nôn, vội vàng quay đầu đi.
Giết xong Nam Cung Thần, Triệu Ngưng Hương tháo xuống túi trữ vật bên hông Tống Ngọc Phượng, ném cho Vương Trường Sinh, lạnh nhạt nói: “Biểu ca, ngươi về Thanh Liên sơn đi! Đừng quay về tiền tuyến, bốn tông phái Đại Tống không đáng ngươi bán mạng thay bọn họ, ngươi nếu muốn tố giác ta, thì đi đi!”
“Ngưng Hương biểu muội, ngươi còn muốn quay về tiền tuyến?”
Triệu Ngưng Hương gật gật đầu, nói: “Ừm, ta đã nói, ta có việc cần làm.”
“Ngưng Hương biểu muội, ngươi bảo trọng, nếu ngươi không về được, ta nhất định sẽ giúp ngươi chiếu cố Triệu gia, nhất định.”
Triệu Ngưng Hương vui mừng gật gật đầu: “Vậy phiền ngươi rồi, đi nhanh đi!”
Vương Trường Sinh thu hồi túi trữ vật, ở dưới mấy con rối thú bậc hai hộ tống, bay ra khỏi hang núi, hắn chưa bay về phía bầu trời, mà là đi bộ.
Không bao lâu, hắn liền biến mất ở trong rừng rậm.
Hơn một tháng sau, quận Trường Bình.
Giờ Tý, đêm dài yên tĩnh.
Một luồng ánh sáng màu lam từ nơi xa bay tới, chỉ một lát đã đứng ở trên không Thanh Liên sơn.
Chính là Vương Trường Sinh, sợ bị đệ tử bốn tông môn lớn phát hiện, hắn ngày nghỉ đêm đi, rốt cuộc quay về Thanh Liên sơn.
Thanh Liên sơn bị một mảng lớn sương mù màu trắng che kín, hiển nhiên là đã khởi động trận pháp.
Vương Trường Sinh lấy ra một tấm truyền âm phù, thấp giọng nói vài câu, ném xuống Thanh Liên sơn bên dưới.
Không qua bao lâu, sương mù màu trắng tan đi, Vương Minh Chiến từ trong đó bay ra.
“Trường Sinh, sao chỉ một mình cháu trở về? Nhị bá công cùng thất đệ bọn họ đâu!”
“Nhị bá công chết trận ở tiền tuyến, thất thúc bọn họ còn ở tiền tuyến, cháu là lén trở về, trong tộc không có việc gì chứ!”
Vương Trường Sinh vừa nói, vừa chậm rãi hạ xuống.
“Đoạn thời gian trước, phường thị bị tập kích, ta đi trợ giúp, có tà tu nửa đường cướp giết, cũng may nhị thập nhất đệ kịp thời chạy tới, chém giết tặc nhân.”
Tống Ngọc Phượng sắc mặt tái nhợt, ngã xuống đất.
Thấy một màn như vậy, Vương Trường Sinh nhíu mày, hắn xem như hiểu rồi, lời nói đó của Triệu Ngưng Hương lần trước là có ý tứ gì.
Nam Cung Thần nhìn thấy Tống Ngọc Phượng chết thảm, sắc mặt trắng bệch, vội vàng ôm hai chân Triệu Ngưng Hương, dùng một loại giọng điệu bối rối nói: “Triệu sư muội, trong lòng ta chỉ có muội, nữ nhân này là đám người cha ta ép ta cưới, ta chưa từng nghĩ vi phạm lời thề, thật sự. Muội yên tâm, ta sẽ không nói ra, sau khi trở về, ta lập tức nói với cha ta, cưới muội, muội mới là thê tử của Nam Cung Thần ta.”
Triệu Ngưng Hương cười khẽ một cái, tùy tay phóng ra một màn cách âm, che kín nàng cùng Nam Cung Thần, vẻ mặt nhu tình nhìn Nam Cung Thần: “Nam Cung sư huynh, trong lòng của ngươi thật sự chỉ có ta? Ngươi sẽ không vi phạm lời thề?”
“Thật sự, Nam Cung Thần ta thề với trời, trong lòng ta chỉ có muội. Triệu sư muội, ta sẽ không vi phạm lời thề, ta nhất định sẽ lấy muội làm vợ.”
Nam Cung Thần liên thanh đáp ứng, sự sống chết của hắn bây giờ đều ở một ý niệm của Triệu Ngưng Hương, vì giữ mạng, hắn lời gì cũng có thể nói ra.
Khuôn mặt Triệu Ngưng Hương như điên cuồng, cười lên điên cuồng một trận, sắc mặt lạnh lùng: “Vậy ngươi nói cho ta biết, trên mặt đất là ai? Ngươi nếu thật sự muốn cưới ta, thì đâm ả mấy kiếm.”
Triệu Ngưng Hương thi triển cho bản thân một vòng bảo hộ, ném cho Nam Cung Thần một cây đoản kiếm màu lam.
Khuôn mặt Nam Cung Thần lộ vẻ do dự, nhưng khi Triệu Ngưng Hương đặt đoản kiếm màu vàng trên cổ hắn, hắn nghiến răng một cái, run rẩy cầm lấy đoản kiếm màu lam, đâm thi thể Tống Ngọc Phượng hai nhát.
“Ha ha, Tống Ngọc Phượng, ngươi nhìn thấy chưa, đây là phu quân của ngươi, vì tính mạng của mình, thế mà đối với ngươi như vậy, chúng ta đều nhìn lầm rồi.” Triệu Ngưng Hương cười ha ha, vẻ mặt dữ tợn.
“Triệu sư muội, trong lòng ta thật sự chỉ có một mình muội, muội tin tưởng ta.”
Nam Cung Thần đau khổ cầu xin, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương.
Triệu Ngưng Hương bình tĩnh lại, mặt lộ vẻ hồi ức, lạnh nhạt hỏi: “Nam Cung sư huynh, ngươi còn nhớ, buổi tối ngày đó, ngươi ở dưới tàng cây hoa đào thề không? Nói cho ta nghe một chút.”
Sắc mặt Nam Cung Thần trắng bệch, không dám mở miệng, Triệu Ngưng Hương chuyển đoản kiếm màu vàng trong tay qua trên đầu hắn.
Hắn rùng mình một cái, nuốt một ngụm nước bọt, nói đứt quãng: “Nam Cung Thần ta... Chỉ yêu một mình Triệu... Triệu Ngưng Hương, nếu có vi phạm, thiên lôi đánh xuống, thiên đao vạn quả, vạn tiễn xuyên tâm, không được chết tử tế.”
Hắn vốn là theo đuổi Lưu Nguyệt Dung, nhưng Lưu Nguyệt Dung không thích hắn. Khi đó, Triệu Ngưng Hương và Nam Cung Thần đi lại rất gần, Nam Cung Thần nản lòng thoái chí, qua lại với Triệu Ngưng Hương.
Ở một đêm, bọn họ đi rừng hoa đào ngắm trăng, Nam Cung Thần huyết khí phương cương, đã uống không ít linh tửu, nhất thời không khống chế được, cùng Triệu Ngưng Hương gạo nấu thành cơm. Triệu Ngưng Hương vốn không đáp ứng, nhưng Nam Cung Thần dây dưa mãi, lại thề độc, Triệu Ngưng Hương lúc này mới đáp ứng.
Không lâu sau, Nam Cung Thần và Tống Ngọc Phượng kết làm song tu đạo lữ, Triệu Ngưng Hương cực kỳ bi thương, tìm cái nhiệm vụ trông coi mỏ linh thạch, rời xa tông môn.
Nàng vốn không muốn trả thù, nhưng cái chết của Triệu Ngọc Tuệ trở thành một cọng cỏ cuối cùng đè sập lý trí của nàng, hạt giống thù hận sau khi chôn xuống ở trong lòng nàng, nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, lúc này mới có hôm nay một màn này.
“Nếu không phải ngươi thề độc, ta lại nào sẽ trao thân cho ngươi, ngươi lừa thân thể ta, ta có thể cho rằng trả lại Triệu gia các ngươi ân tình, nhưng Tống Ngọc Phượng tiện nhân kia lừa gạt ta, lừa đi tích tụ mấy năm của ta, gián tiếp hại chết bà nội ta, đều là lỗi của các ngươi, các ngươi đáng chết.”
Triệu Ngưng Hương rống giận, vẻ mặt dữ tợn.
Ngay sau đó, nàng lại vẻ mặt nhu tình nhìn Nam Cung Thần, nói: “Nam Cung sư huynh, ngươi làm trái lời thề, ta chỉ đành thiên đao vạn quả ngươi, để ngươi biết, kết cục của kẻ phụ lòng.”
“A! Đừng mà, Triệu sư muội...”
Nam Cung Thần không có pháp lực căn bản không phải đối thủ của Triệu Ngưng Hương, Triệu Ngưng Hương thiên đao vạn quả hắn.
Nam Cung Thần máu chảy không ngừng, máu thịt mơ hồ, chết rất khó coi.
Vương Trường Sinh nhìn thấy Triệu Ngưng Hương tra tấn Nam Cung Thần, có chút buồn nôn, vội vàng quay đầu đi.
Giết xong Nam Cung Thần, Triệu Ngưng Hương tháo xuống túi trữ vật bên hông Tống Ngọc Phượng, ném cho Vương Trường Sinh, lạnh nhạt nói: “Biểu ca, ngươi về Thanh Liên sơn đi! Đừng quay về tiền tuyến, bốn tông phái Đại Tống không đáng ngươi bán mạng thay bọn họ, ngươi nếu muốn tố giác ta, thì đi đi!”
“Ngưng Hương biểu muội, ngươi còn muốn quay về tiền tuyến?”
Triệu Ngưng Hương gật gật đầu, nói: “Ừm, ta đã nói, ta có việc cần làm.”
“Ngưng Hương biểu muội, ngươi bảo trọng, nếu ngươi không về được, ta nhất định sẽ giúp ngươi chiếu cố Triệu gia, nhất định.”
Triệu Ngưng Hương vui mừng gật gật đầu: “Vậy phiền ngươi rồi, đi nhanh đi!”
Vương Trường Sinh thu hồi túi trữ vật, ở dưới mấy con rối thú bậc hai hộ tống, bay ra khỏi hang núi, hắn chưa bay về phía bầu trời, mà là đi bộ.
Không bao lâu, hắn liền biến mất ở trong rừng rậm.
Hơn một tháng sau, quận Trường Bình.
Giờ Tý, đêm dài yên tĩnh.
Một luồng ánh sáng màu lam từ nơi xa bay tới, chỉ một lát đã đứng ở trên không Thanh Liên sơn.
Chính là Vương Trường Sinh, sợ bị đệ tử bốn tông môn lớn phát hiện, hắn ngày nghỉ đêm đi, rốt cuộc quay về Thanh Liên sơn.
Thanh Liên sơn bị một mảng lớn sương mù màu trắng che kín, hiển nhiên là đã khởi động trận pháp.
Vương Trường Sinh lấy ra một tấm truyền âm phù, thấp giọng nói vài câu, ném xuống Thanh Liên sơn bên dưới.
Không qua bao lâu, sương mù màu trắng tan đi, Vương Minh Chiến từ trong đó bay ra.
“Trường Sinh, sao chỉ một mình cháu trở về? Nhị bá công cùng thất đệ bọn họ đâu!”
“Nhị bá công chết trận ở tiền tuyến, thất thúc bọn họ còn ở tiền tuyến, cháu là lén trở về, trong tộc không có việc gì chứ!”
Vương Trường Sinh vừa nói, vừa chậm rãi hạ xuống.
“Đoạn thời gian trước, phường thị bị tập kích, ta đi trợ giúp, có tà tu nửa đường cướp giết, cũng may nhị thập nhất đệ kịp thời chạy tới, chém giết tặc nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.