Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 497: Kết Thúc

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

“Đi.”

Ánh mắt Vương Minh Nhân phát lạnh, một mảng lớn phi châm màu vàng nối đuôi nhau bắn nhanh hướng tới Lâm Thịnh.

Trọng Lực Thuật vẫn còn, Lâm Thịnh không thể né tránh, chỉ có thể chơi cứng.

Hắn điên cuồng rót pháp lực vào trong bát sứ màu lam, màn hào quang màu lam càng thêm chói mắt.

“Ầm ầm ầm!”

Một đợt tiếng nổ thật lớn vang lên, ngọn lửa hừng hực bao phủ bóng người Lâm Thịnh.

Vương Minh Nhân vỗ túi trữ vật, một cây trường cung lập lòe ánh sáng màu đỏ bắn ra, rơi vào tay trái.

Tay phải hắn kéo cung, vô số ánh vàng hiện lên, hóa thành bốn mũi tên màu vàng.

Hắn há mồm phun ra một ngọn lửa màu vàng, bám lên trên một mũi tên màu vàng trong đó, chính là Kim Diễm Chân Diễm.

“Vù vù vù” vài tiếng tên xé gió vang lên, bốn mũi tên màu vàng bắn ra, hóa thành bốn tia sáng màu vàng, lóe lên nhập vào trong biển lửa.

Một tiếng hét thảm vang lên, bốn mũi tên màu vàng bay ra khỏi biển lửa.

Một lát sau, biển lửa tán loạn không thấy nữa, Lâm Thịnh bị Kim Diễm Chân Diễm đốt thành tro bụi.

Dây thừng màu vàng trói con vượn khổng lồ màu vàng biến thành một mảng lớn bùn đất màu vàng, màn hào quang màu xanh che kín Tàng Kinh Các cũng tán loạn không thấy nữa.

Hiển nhiên, Lâm Thịnh đã chết, tính cả trận bàn cũng hủy diệt rồi.

Vương Minh Nhân lấy ra một viên thuốc màu lam ăn vào, sắc mặt tái nhợt nhanh chóng xuất hiện một mảng đỏ ửng.

Lần này có thể giết Lâm Thịnh, công lao Kim Diễm Chân Diễm không thể không có, nếu không có Kim Diễm Chân Diễm, thắng bại còn rất khó nói.

Hắn bắt pháp quyết, con vượn khổng lồ màu vàng hóa thành một quả cầu ánh vàng rực rỡ, bay đáp ở trên tay hắn.

Hắn lật bàn tay, quả cầu màu vàng biến mất.

Vương Minh Nhân thả ra một con rối vượn thú, đi ở phía trước, hắn theo ở phía sau.

Lâm Thịnh tuy chết, vẫn là cẩn thận một chút tương đối tốt hơn.

Non nửa khắc sau, Vương Minh Nhân ra khỏi Tàng Kinh Các, trong mắt tràn đầy nét vui sướng.

Chiến đấu còn chưa kết thúc, đệ tử Thái Nhất tiên môn còn đang chém giết với đệ tử Thiên Phong môn, nhưng đệ tử Thiên Phong môn rõ ràng ở thế yếu. “Ầm ầm ầm!”



Một tiếng nổ thật lớn vang lên, mặt đất kịch liệt nhoáng lên một lần.

Vương Minh Nhân đứng ở đỉnh núi, có thể rõ ràng nhìn thấy, một con dấu màu xanh thật lớn hung hăng nện ở trên mặt đất.

“Phù bảo!”

Đôi mắt hắn nheo lại, trên mặt lộ ra biểu cảm như có chút nghĩ ngợi.

Thanh quang chói mắt từ chỗ con dấu khổng lồ bay ra, một giọng nói sang sảng lập tức vang lên: “Mau ngăn cô ta, không thể để cô ta chạy.”

Thanh âm rất lớn, Vương Minh Nhân cách thật xa cũng có thể nghe được.

Vương Minh Nhân biết, đây là tiếng của Lưu Hổ.

Lưu Hổ cũng là đội trưởng, Trúc Cơ tầng bảy, tu luyện là Sư Hống Công, tiếng rất lớn.

Thanh quang vừa lúc sắp đi qua chỗ Vương Minh Nhân, Vương Minh Nhân tự nhiên sẽ không để kẻ địch đào tẩu.

Hắn bắt pháp quyết, vô số ánh sáng màu vàng hiện lên ở không trung sau lưng, hóa thành những cây phi châm màu vàng, phi châm màu vàng rậm rạp bắn nhanh về phía hào quang màu xanh.

Một tiếng kèn trầm thấp vang lên, một mảng lớn sóng âm màu xanh càn quét ra, phi châm màu vàng va chạm vào sóng âm màu xanh, thi nhau bay ngược đi.

Vương Minh Nhân cũng thấy rõ chân dung hào quang màu xanh, rõ ràng là một nữ tử váy xanh mi thanh mục tú, khóe miệng có một nốt ruồi, Trúc Cơ tầng bảy.

Nữ tử váy xanh cầm trên tay một con ốc biển màu xanh, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sợ hãi.

Một đòn không thành công, Vương Minh Nhân bắt pháp quyết, vô số ánh lửa bỗng dưng hiện lên, hóa thành những quả cầu lửa màu đỏ, nhiều tới mấy trăm quả.

“Đi.”

Mấy trăm quả cầu lửa màu đỏ đánh về phía nữ tử váy xanh, thanh thế kinh người.

Nữ tử váy xanh vội vàng đặt ốc biển màu xanh tới bên miệng, một tiếng kèn trầm thấp vang lên, một mảng lớn sóng âm màu xanh càn quét ra, đón mấy trăm quả cầu lửa màu đỏ.

“Ầm ầm ầm!”

Mấy trăm quả cầu lửa màu đỏ đánh lên sóng âm màu xanh, bộc phát ra một mảng lớn sóng khí.

Nhân cơ hội này, nữ tử váy xanh lấy ra một tấm Mộc Độn Phù bậc hai thượng phẩm, vỗ lên trên người, hóa thành nhiều điểm thanh quang biến mất không thấy nữa.

Mộc Độn Phù bậc hai thượng phẩm, một lần có thể chạy ra xa mười mấy dặm.



Nữ tử váy xanh có phù bảo, tuổi còn trẻ đã là Trúc Cơ tầng bảy, khẳng định không phải người bình thường.

Lúc này, Lưu Hổ dẫn người cũng đuổi theo tới.

“Vương sư đệ, các ngươi lưu lại thanh trừ đám dư nghiệt này, chúng ta đi đuổi theo cô ta.”

Lưu Hổ nói xong lời này, dẫn theo mấy đệ tử bay về phía xa.

Vương Minh Nhân nhíu mày, Lưu Hổ bày rõ muốn độc chiếm công lớn.

Mười mấy đạo độn quang từ trên đảo bay ra, bay về phương hướng khác nhau.

Vương Minh Nhân đảo tròng mắt, cao giọng hô: “Tặc tử, chạy đi đâu.”

Hắn lấy ra một con rối thú phi hành bậc hai, nhảy lên, đuổi theo đạo độn quang nào đó.

Hai tay hắn đều nắm một khối trung phẩm linh thạch, nhanh chóng khôi phục pháp lực.

Hắn vừa khống chế con rối thú phi hành bay đi thật nhanh, vừa suy tư nữ tử váy xanh sẽ trốn đi nơi nào.

Trên đường đến đây, Lãnh Như Mị đã giới thiệu cho bọn họ tình huống Đại Bối đảo, trong phạm vi năm trăm dặm không có phường thị thứ hai, trái lại có không ít hòn đảo loại nhỏ.

Nếu hắn là nữ tử váy xanh, pháp lực không còn lại bao nhiêu, muốn tránh né kẻ địch truy tung, hoặc là tới phường thị nào đó trốn đi, hoặc là tìm một chỗ bí ẩn nấp đi, nhưng nơi nào tính là nơi bí ẩn đây!

Trừ phi phong tỏa khu vực phạm vi năm trăm dặm lại, cẩn thận điều tra, nếu không thật sự không dễ tìm được nữ tử váy xanh.

Hai canh giờ sau, Vương Minh Nhân xuất hiện ở trên không một hòn đảo.

Thảm thực vật trên đảo thưa thớt, linh khí mỏng, nhìn qua có chút hoang vắng.

Hắn bắt pháp quyết, phía sau có một mảng lớn ánh sáng màu đỏ hiện lên, hóa thành những quả cầu lửa màu đỏ, nối đuôi nhau đánh lên thảm thực vật trên đảo.

“Ầm ầm ầm!”

Một đợt tiếng nổ thật lớn vang lên, trên đảo bốc cháy lên hừng hực.

Vương Minh Nhân suy nghĩ thật lâu, đáp xuống trên đảo, đi vào một cái hang núi.

Hắn không ôm hy vọng gì, cũng đã trôi qua hai canh giờ, nói không chừng đối phương đã chạy mất.

Hắn lấy ra toàn bộ điển tịch cướp đoạt được, đại bộ phận là vỏ sò đủ mọi màu sắc, bộ phận nhỏ là thẻ tre, sách tương đối ít.

Ven bờ Nam Hải, công pháp điển tịch, bình thường ghi lại ở trên ngọc giản dùng linh bối (bối: sò) chế tác, đúng vậy, không sai, vỏ sò đủ mọi màu sắc đều là ngọc giản.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook