Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1199: Khai Thách Khoáng Thạch
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Đám người Trần Diễm liền chạy. Người tu tiên của Vân Hải tông và Hắc Viêm cung chiêu mộ không chiến mà bại, chung quanh chạy trốn. Lão đại đều bỏ chạy, bọn họ tiếp tục ở lại, vậy không phải là tìm đến cái chết sao? Kẻ ngốc mới không chạy.
"Giặc cùng đường đừng truy, cẩn thận có mai phục."
Vương Quý Quân dặn dò, ngăn cản tộc nhân truy kích địch. Đây là mệnh lệnh của gia chủ hạ ra, nàng chỉ là phụng mệnh làm việc.
Vương Thanh Sơn tốc độ rất nhanh , người nam thanh sam bị thương, độn tốc cự nhanh.
Một đạo tiếng gió bén nhọn làm cho người ta có cảm giác đau màng nhĩ, một đạo xích quang thẳng về phía người nam thanh sam.
Ở mặt sau xích quang, còn có một đạo kiếm quang màu xanh thật lớn.
Người nam thanh sam sắc mặt đại biến, vội vàng vung thanh sắc vũ phiến, cuồng phong gào thét, từng mảng lớn cương phong thổi quét ra, hắn vỗ ngọc bội màu xanh bên hông có khắc mê ngươi thanh ưng. Một tiếng chim hót trong suốt vang lên, một đạo thanh quang bay ra, hóa thành một thanh sắc cự ưng thật lớn, đánh úp về phía kiếm quang màu xanh.
Oành đùng đùng!
Một trận tiếng lôi minh vang lên, thânh sắc cự ưng và thanh sắc kiếm quan chạm vào nhau, nhất thời bay ngược ra ngoài. Nhưng rất nhanh, nó lại đánh tới kiếm quang màu xanh.
Một trận tiếng trầm đục kim loại chạm vào nhau, thanh sắc cự ưng không ngừng chạm vào thanh sắc kiếm quang, hình thể không ngừng thu nhỏ lại.
Thừa dịp cơ hội này, người nam thanh sam độn tốc đại trướng.
Đúng lúc này, một tấm thanh sắc cự võng từ trên trời giáng xuống lập tức che kín người nam thanh sam, cấp tốc nắm chặt.
Một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, thanh sắc cự ưng bị cự hình kiếm quang trảm thành hai nửa. Ngọc bội màu xanh bên hông người nam thanh sam cũng thoát phá.
Thanh sắc kiếm quang, bay thẳng đến người nam thanh sam, tốc độ rất nhanh.
“Đạo hữu tha mạng, đều là Triệu phu nhân Vân Hải Tông giựt giây. Hắc Viêm cung chúng ta với các ngươi gần đây không oán. Xa nhật vô cừu, chúng ta như thế nào lại đối phó với các ngươi đây. Ngươi nếu giết ta, Hắc Viêm cung chúng ta có thể sẽ không bỏ qua như vậy.” Người nam thanh sam sợ tới mức chết kiếp, vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ.
Vương Thanh Sơn bấm niệm kiếm quyết, cự hình kiếm quang chợt ngừng lại, cách người nam thanh sam chừng một thước.
“Hừ, tộc nhân Vương gia các người giết ta, chuyện này nên tính như thế nào?”
Nhìn thấy nổ kiếm quang ngừng lại, người nam thanh sam thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng cười nói: “Vương đạo hữu, tại hạ nguyện ý bồi thường, thương lượng giá tốt, vạch mặt đối với ai cũng không tốt, ngươi cảm thấy thế nào?”
Sớm biết rằng Vương gia có một vị kiếm tu lợi hại, hắn nói gì thì cũng không thể trêu chọc Vương gia.
Vương Thanh Sơn trên mặt lộ ra một chút suy nghĩ, trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói: “Vân Hải tông mấy năm nay vẫn an phận, Triệu đạo hữu nàng ta không có lá gan này. Nói nàng giựt dây Hắc Viêm cung các ngươi? Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Nói cho đúng, nếu không ta lập tức giết ngươi.”
“Vương đạo hữu, thật sự là Triệu đạo hữu giựt dây, ta…”
Người nam thanh sam mặt vẻ khó xử, hắn còn chưa nói xong thì cự hình kiếm quang hào quang đại trướng, như muốn xuyên thủng thân thể người nam thanh sam.
Người nam thanh sam sắc mặt đại biến, vội vàng nói: “Đừng đừng, Vương đạo hữu, chuyện gì cũng từ từ.”
“Ngươi chỉ có cơ hội một lần, ngươi nên quý trọng. Có thể ta sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai.”
Vương Thanh Sơn vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng.
“Ta có thể nói rõ tình hình thực tế, nhưng ngươi phải lấy tâm ma thề, ngươi không được giết ta. Nếu ngươi không đáp ứng, vậy thì động thủ đi.”
Vương Thanh Sơn nhướng mày, nghĩ nghĩ. Úc này lấy tâm ma thề nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nói ra tình hình thực tế, ta lúc này đây có thể sẽ không giết ngươi.”
Người nam thanh sam trong lòng cười khổ một trận nói: “Bên dưới Kim dương đảo có một tòa kim chúc khoáng mạch bậc ba, cụ thể là khoáng mạch gì thì chúng ta cũng không rõ lắm. Chúng ta chỉ là ngẫu nhiên có được một quyển sách cổ, đọc ở trên sách cổ thượng thì tòa khoáng mạch này nguyên bản là khoáng mạch của một môn phái tu tiên đã dùng, nhưng vẫn ở trong lòng đất không có khai thác. Nhưng môn phái kia đột niên gặp được đại nạn, đột nhiên bị giết. Vậy tòa kim chúc khoáng kia cũng không ai biết, nếu mà không phải biết được trong sách cổ, chúng ta cũng sẽ không phát hiện.”
Vương Thanh Sơn gật gật đầu nói: “Ngươi để lại Trữ vật chây, cút đi! Về sau còn tái phạm, ta tất giết ngươi.”
Người nam thanh sam như trút được gánh nặng, nói một tiếng cảm ơn, để lại pháp bảo bản mạng, đem Trữ vật châu đưa cho Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Sơn thu hồi lại đại võng màu xanh, để cho người nam thanh sam tùy ý chạy trốn.
Vương Thanh Sơn thu hồi Trữ vật chây, quay về lại. Thời điểm khi hắn quay lại Ngân Xà đảo, Vương Thanh Linh và Vương Thu Minh đều đã trở lại.
Thiếu phụ váy xanh bị Băng phong giao đóng băng thành trụ, biến thành khối băng, pháp bảo trên người nàng bị bắt đi rồi, trước mắt bắt giam ở hình phong.
Hình phong cấm chế có vài mấy chục đạo, chỉ là Thượng phẩm bậc ba trận pháp, còn có mười bộ. Đây là Diệp Lâm tự tay bố trí xuống, đã không có pháp bảo, hơn nữa Diệp Hải Đường còn tự mình trông coi. Thiếu phụ váy xanh muốn chạy cũng khó.
“Thất ca, ta đã hỏi qua nàng. Dưới Kim Dương đảo có một tòa Kim chúc khoáng, nhưng ở sâu bên trong lòng đất, Trúc cơ tu sĩ không thể tra xét.”
Vương Thanh Linh cười nói, con Địa long khâu mà nàng chăn nuôi kia là bậc hai, am hiểu thổ độn thuật, hẳn là không thành vấn đề.
“Thập muội, ngươi cùng Thu Minh tổ chức tộc nhân khai thác tòa Kim chúc khoáng mạch, ta tọa trấn gia tộc. Mặt khác, Thu Hồng phái người truyền tin cho Hắc Viêm cung, yêu cầu tiền chuộc, năm phần Kim đan linh vật.”
"Giặc cùng đường đừng truy, cẩn thận có mai phục."
Vương Quý Quân dặn dò, ngăn cản tộc nhân truy kích địch. Đây là mệnh lệnh của gia chủ hạ ra, nàng chỉ là phụng mệnh làm việc.
Vương Thanh Sơn tốc độ rất nhanh , người nam thanh sam bị thương, độn tốc cự nhanh.
Một đạo tiếng gió bén nhọn làm cho người ta có cảm giác đau màng nhĩ, một đạo xích quang thẳng về phía người nam thanh sam.
Ở mặt sau xích quang, còn có một đạo kiếm quang màu xanh thật lớn.
Người nam thanh sam sắc mặt đại biến, vội vàng vung thanh sắc vũ phiến, cuồng phong gào thét, từng mảng lớn cương phong thổi quét ra, hắn vỗ ngọc bội màu xanh bên hông có khắc mê ngươi thanh ưng. Một tiếng chim hót trong suốt vang lên, một đạo thanh quang bay ra, hóa thành một thanh sắc cự ưng thật lớn, đánh úp về phía kiếm quang màu xanh.
Oành đùng đùng!
Một trận tiếng lôi minh vang lên, thânh sắc cự ưng và thanh sắc kiếm quan chạm vào nhau, nhất thời bay ngược ra ngoài. Nhưng rất nhanh, nó lại đánh tới kiếm quang màu xanh.
Một trận tiếng trầm đục kim loại chạm vào nhau, thanh sắc cự ưng không ngừng chạm vào thanh sắc kiếm quang, hình thể không ngừng thu nhỏ lại.
Thừa dịp cơ hội này, người nam thanh sam độn tốc đại trướng.
Đúng lúc này, một tấm thanh sắc cự võng từ trên trời giáng xuống lập tức che kín người nam thanh sam, cấp tốc nắm chặt.
Một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, thanh sắc cự ưng bị cự hình kiếm quang trảm thành hai nửa. Ngọc bội màu xanh bên hông người nam thanh sam cũng thoát phá.
Thanh sắc kiếm quang, bay thẳng đến người nam thanh sam, tốc độ rất nhanh.
“Đạo hữu tha mạng, đều là Triệu phu nhân Vân Hải Tông giựt giây. Hắc Viêm cung chúng ta với các ngươi gần đây không oán. Xa nhật vô cừu, chúng ta như thế nào lại đối phó với các ngươi đây. Ngươi nếu giết ta, Hắc Viêm cung chúng ta có thể sẽ không bỏ qua như vậy.” Người nam thanh sam sợ tới mức chết kiếp, vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ.
Vương Thanh Sơn bấm niệm kiếm quyết, cự hình kiếm quang chợt ngừng lại, cách người nam thanh sam chừng một thước.
“Hừ, tộc nhân Vương gia các người giết ta, chuyện này nên tính như thế nào?”
Nhìn thấy nổ kiếm quang ngừng lại, người nam thanh sam thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng cười nói: “Vương đạo hữu, tại hạ nguyện ý bồi thường, thương lượng giá tốt, vạch mặt đối với ai cũng không tốt, ngươi cảm thấy thế nào?”
Sớm biết rằng Vương gia có một vị kiếm tu lợi hại, hắn nói gì thì cũng không thể trêu chọc Vương gia.
Vương Thanh Sơn trên mặt lộ ra một chút suy nghĩ, trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói: “Vân Hải tông mấy năm nay vẫn an phận, Triệu đạo hữu nàng ta không có lá gan này. Nói nàng giựt dây Hắc Viêm cung các ngươi? Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Nói cho đúng, nếu không ta lập tức giết ngươi.”
“Vương đạo hữu, thật sự là Triệu đạo hữu giựt dây, ta…”
Người nam thanh sam mặt vẻ khó xử, hắn còn chưa nói xong thì cự hình kiếm quang hào quang đại trướng, như muốn xuyên thủng thân thể người nam thanh sam.
Người nam thanh sam sắc mặt đại biến, vội vàng nói: “Đừng đừng, Vương đạo hữu, chuyện gì cũng từ từ.”
“Ngươi chỉ có cơ hội một lần, ngươi nên quý trọng. Có thể ta sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai.”
Vương Thanh Sơn vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng.
“Ta có thể nói rõ tình hình thực tế, nhưng ngươi phải lấy tâm ma thề, ngươi không được giết ta. Nếu ngươi không đáp ứng, vậy thì động thủ đi.”
Vương Thanh Sơn nhướng mày, nghĩ nghĩ. Úc này lấy tâm ma thề nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nói ra tình hình thực tế, ta lúc này đây có thể sẽ không giết ngươi.”
Người nam thanh sam trong lòng cười khổ một trận nói: “Bên dưới Kim dương đảo có một tòa kim chúc khoáng mạch bậc ba, cụ thể là khoáng mạch gì thì chúng ta cũng không rõ lắm. Chúng ta chỉ là ngẫu nhiên có được một quyển sách cổ, đọc ở trên sách cổ thượng thì tòa khoáng mạch này nguyên bản là khoáng mạch của một môn phái tu tiên đã dùng, nhưng vẫn ở trong lòng đất không có khai thác. Nhưng môn phái kia đột niên gặp được đại nạn, đột nhiên bị giết. Vậy tòa kim chúc khoáng kia cũng không ai biết, nếu mà không phải biết được trong sách cổ, chúng ta cũng sẽ không phát hiện.”
Vương Thanh Sơn gật gật đầu nói: “Ngươi để lại Trữ vật chây, cút đi! Về sau còn tái phạm, ta tất giết ngươi.”
Người nam thanh sam như trút được gánh nặng, nói một tiếng cảm ơn, để lại pháp bảo bản mạng, đem Trữ vật châu đưa cho Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Sơn thu hồi lại đại võng màu xanh, để cho người nam thanh sam tùy ý chạy trốn.
Vương Thanh Sơn thu hồi Trữ vật chây, quay về lại. Thời điểm khi hắn quay lại Ngân Xà đảo, Vương Thanh Linh và Vương Thu Minh đều đã trở lại.
Thiếu phụ váy xanh bị Băng phong giao đóng băng thành trụ, biến thành khối băng, pháp bảo trên người nàng bị bắt đi rồi, trước mắt bắt giam ở hình phong.
Hình phong cấm chế có vài mấy chục đạo, chỉ là Thượng phẩm bậc ba trận pháp, còn có mười bộ. Đây là Diệp Lâm tự tay bố trí xuống, đã không có pháp bảo, hơn nữa Diệp Hải Đường còn tự mình trông coi. Thiếu phụ váy xanh muốn chạy cũng khó.
“Thất ca, ta đã hỏi qua nàng. Dưới Kim Dương đảo có một tòa Kim chúc khoáng, nhưng ở sâu bên trong lòng đất, Trúc cơ tu sĩ không thể tra xét.”
Vương Thanh Linh cười nói, con Địa long khâu mà nàng chăn nuôi kia là bậc hai, am hiểu thổ độn thuật, hẳn là không thành vấn đề.
“Thập muội, ngươi cùng Thu Minh tổ chức tộc nhân khai thác tòa Kim chúc khoáng mạch, ta tọa trấn gia tộc. Mặt khác, Thu Hồng phái người truyền tin cho Hắc Viêm cung, yêu cầu tiền chuộc, năm phần Kim đan linh vật.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.