Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 292: Khẳng Khái Chịu Chết (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Trên mặt Ngô Tử Phong lộ vẻ dữ tợn, há mồm phun ra một thanh mạch đao* màu đỏ, xem pháp lực dao động của nó, thế mà lại là hình thái ban đầu của một món pháp bảo.
* Mạch đao: loại đao dài, có phần tay cầm dài ngang với lưỡi đao, hình dạng như 1 bông lúa.
“Nhân đao hợp nhất.”
Hắn và mạch đao màu đỏ hợp hai làm một, hóa thành một đạo cầu vồng màu đỏ, đánh về phía Diệp Doanh.
Hắn thi triển bí thuật nâng cao tu vi, không sống qua được nửa canh giờ, đây là một đòn lúc sắp chết của hắn, khi hắn thi triển bí thuật tăng tu vi lên tới Kết Đan kỳ, hắn đã không tính sống sót nữa.
Diệp Doanh nhíu mày, búng ngón tay, một hạt châu màu tím bắn ra, đánh về phía cầu vồng màu đỏ Quảng Đông Nhân biến thành.
Vi Nam Thiên vỗ vào không trung, một bàn tay khổng lồ màu đen lớn mấy trượng lóe lên đánh ra, đánh về phía cầu vồng màu đỏ Ngô Tử Phong biến thành.
Nhìn thấy một hạt châu màu tím bay tới, cầu vồng màu đỏ vội vàng tránh ra.
Bàn tay to màu đen va chạm với cầu vồng màu đỏ, bùng nổ ra một mảng lớn sóng khí, bàn tay to màu đen tán loạn không thấy đâu nữa.
Nhân cơ hội này, Vi Nam Thiên và Diệp Doanh đi tới bên rìa màn hào quang màu đỏ.
Cầu vồng màu đỏ sáng lên ánh sáng màu đỏ, hiện ra bóng người Ngô Tử Phong.
Hắn lấy ra một trận bàn màu đỏ, đánh mấy đạo pháp quyết lên trên.
Lửa ở mặt đất bùng lên, nhanh chóng hóa thành mười mấy con mãng xà lửa màu đỏ hình thể cực lớn, lao về phía Diệp Doanh cùng Vi Nam Thiên.
Diệp Doanh vội vàng sử dụng pháp bảo, chém nát mười mấy con mãng xà lửa màu đỏ.
Ngay lúc này, một thanh thái đao màu vàng thật lớn hiện lên ở đỉnh đầu bọn họ, nhanh chóng chém xuống về phía Vi Nam Thiên.
Vi Nam Thiên vội vàng tránh, phản ứng lại đã muộn một bước, thái đao màu vàng lướt qua hắn, chặt đứt cánh tay trái của hắn.
Diệp Doanh lấy ra một cái bình sứ màu tím, đánh lên màn hào quang màu đỏ.
Bình sứ màu tím vỡ ra, một mảng lớn chất lỏng màu tím rơi xuống ở trên màn hào quang màu đỏ, nhất thời bốc lên một mảng khói lớn. Hai người khống chế pháp bảo công kích nơi bốc ra khói, đánh ra một lỗ thủng kích thước mấy trượng, hai người theo lỗ thủng chạy trốn.
Ngô Tử Phong thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra nét vui mừng, nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Tô Thừa từ nơi xa bay tới, đón được Ngô Tử Phong.
Ngô Tử Phong đầu đầy tóc bạc, mặt nhiều nếp nhăn, giống như lão nhân tuổi xế chiều.
Quảng Đông Nhân đáp xuống bên cạnh hắn, cầm lấy trận bàn, đánh lên một đạo pháp quyết, lửa trên mặt đất chậm rãi tán loạn biến mất.
Màn hào quang bốn màu che kín đám người Vương Trường Sinh cũng theo đó tan vỡ. Hắn nhìn phương hướng chỗ Ngô Tử Phong, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Ngô Tử Phong không phải tu sĩ Trúc Cơ sao? Sao lại tản mát ra linh áp của Kết Đan kỳ.
“Ngô sư huynh, ngươi không sao chứ!”
Tô Thừa mắt đỏ hoe hỏi.
“Tô sư đệ, ta không xong rồi, Bách Linh Môn về sau cần nhờ sư phụ cùng các ngươi rồi.”
Mũi Quảng Đông Nhân cay cay, răn dạy: “Ngươi sao lại ngu ngốc như vậy, vi sư không phải đã nói, không thể tăng lên một đại cảnh giới sao? Ngươi chống đỡ, vi sư đi tìm linh đan diệu dược cho ngươi, nhất định cứu sống ngươi.”
Ngô Tử Phong giữ chặt tay Quảng Đông Nhân, cười nói: “Sư phụ, con biết mình không xong rồi. Con chết Bách Linh Môn còn, con sống Bách Linh Môn diệt, lúc con sử dụng bí thuật, đã làm sẵn chuẩn bị cho cái chết. Tiếc nuối là, Long Phượng Oa con còn chưa ăn xong, để lại cho Tô sư đệ ăn đi! Đừng lãng phí, đệ tử không thể nhìn thấy Bách Linh Môn trở thành thiên hạ đệ nhất đại phái. Sư phụ, nếu có kiếp sau, con vẫn nguyện ý bái ngài làm...”
Ngô Tử Phong còn chưa nói xong, đã tắt thở.
“Phong Nhi!”
Quảng Đông Nhân ngửa mặt lên trời rống to, khuôn mặt đầy bi phẫn, trong mắt có nước mắt rưng rưng, từng màn ngày xưa hiện lên ở trong đầu.
Trong ngôi miếu đổ nát nào đó, một đứa nhóc ăn xin bốn năm tuổi trông mong nhìn một gã mập ba trăm cân, hai tay gã mập cầm một con gà nướng điên cuồng gặm, vẻ mặt đầy hâm mộ.
Đứa bé ăn xin nuốt nước miếng, do dự thật lâu, thật cẩn thận hỏi: “Đại gia, có thể thưởng tiểu nhân một miếng không?”
Tên mập lau miệng, cười nói: “Tiểu tử, ngươi có linh căn, có thể tu tiên. Hôm nay chúng ta ở đây gặp nhau, cũng là duyên phận, có nguyện bái lão phu làm thầy hay không? Lão phu là Quảng Đông Nhân môn chủ Bách Linh Môn.”
“Linh căn? Bái sư?”
Đứa bé ăn xin đầu mờ mịt, nó không biết một chữ nào cả, cũng không biết bái sư để làm chi.
“Không sai, bái lão phu làm thầy, con gà nướng này liền cho ngươi. Bách Linh Môn chúng ta lấy ăn nhập đạo, bái vào bản tông, ngươi có thể ăn gà nướng mỗi ngày.”
Đứa bé ăn xin nghe vậy, hai mắt sáng ngời, vội vàng đáp ứng: “Được, tiểu nhân Ngô Nhị Cẩu nguyện ý bái đại gia làm thầy.”
“Được, về sau ngươi chính là đệ tử của lão phu rồi, Ngô Nhị Cẩu cái tên này quá khó nghe, về sau ngươi tên là Ngô Tử Phong đi! Về sau đừng gọi đại gia nữa, gọi sư phụ.”
Trong sân nhà u tĩnh nào đó, Quảng Đông Nhân cùng Ngô Tử Phong ngồi vây quanh ở bên cạnh một cái bàn đá, trên bàn bày rất nhiều thức ăn.
“Phong Nhi, đến, ngươi hôm nay tu hành chính là ăn sạch những linh thiện bậc một này.”
“Sư phụ, trên《 Thôn Linh Hóa Nguyên Đại Pháp 》có một môn bí thuật Hóa Nguyên Bí Thuật, bí thuật này có thể tăng tu vi, thật sao?”
“Đương nhiên là thật, bí thuật này lấy thiêu đốt tuổi thọ để trả giá, tăng lên mấy tiểu cảnh giới, nhiều nhất tổn thất hơn trăm năm tuổi thọ, tăng lên một đại cảnh giới, tuổi thọ chỉ có nửa canh giờ. Phong Nhi, nhớ lấy, ngươi đừng tăng lên một đại cảnh giới, nếu không tuổi thọ của ngươi chỉ có nửa canh giờ. Ăn nhiều một chút, xem ngươi gầy, ăn nhiều đồ tốt như vậy cũng không béo lên được, thực làm vi sư mất mặt.”
“Sư phụ, chúng ta thật sự phải xâm lấn Tống quốc sao?”
“Ừm, cá lớn nuốt cá bé. Phong Nhi, trong Tổ Sư đường có một trận bàn bậc ba, để ở trong hộp ngọc trên bàn thờ, trận bàn này là trận bàn khống chế Phần Thiên Chử Hải Trận, là sự chuẩn bị mà tổ sư lập phái bản tông lưu lại, Kết Đan kỳ mới có thể sử dụng, một khi khởi động, có thể bao trùm hơn phân nửa dãy núi Bách Linh ở trong, nếu là vi sư không về được, ngươi cầm trận bàn, dẫn đám người Tô sư điệt rời khỏi Ngụy quốc, có trận bàn này, ngươi sau khi tiến vào Kết Đan kỳ, có thể giết trở về, khôi phục tông môn. Việc này là tuyệt mật của bản tông, không thể lộ ra với bất kỳ ai.”
“Con biết rồi, sư phụ, ngài nhất định sẽ bình an trở về.”
* Mạch đao: loại đao dài, có phần tay cầm dài ngang với lưỡi đao, hình dạng như 1 bông lúa.
“Nhân đao hợp nhất.”
Hắn và mạch đao màu đỏ hợp hai làm một, hóa thành một đạo cầu vồng màu đỏ, đánh về phía Diệp Doanh.
Hắn thi triển bí thuật nâng cao tu vi, không sống qua được nửa canh giờ, đây là một đòn lúc sắp chết của hắn, khi hắn thi triển bí thuật tăng tu vi lên tới Kết Đan kỳ, hắn đã không tính sống sót nữa.
Diệp Doanh nhíu mày, búng ngón tay, một hạt châu màu tím bắn ra, đánh về phía cầu vồng màu đỏ Quảng Đông Nhân biến thành.
Vi Nam Thiên vỗ vào không trung, một bàn tay khổng lồ màu đen lớn mấy trượng lóe lên đánh ra, đánh về phía cầu vồng màu đỏ Ngô Tử Phong biến thành.
Nhìn thấy một hạt châu màu tím bay tới, cầu vồng màu đỏ vội vàng tránh ra.
Bàn tay to màu đen va chạm với cầu vồng màu đỏ, bùng nổ ra một mảng lớn sóng khí, bàn tay to màu đen tán loạn không thấy đâu nữa.
Nhân cơ hội này, Vi Nam Thiên và Diệp Doanh đi tới bên rìa màn hào quang màu đỏ.
Cầu vồng màu đỏ sáng lên ánh sáng màu đỏ, hiện ra bóng người Ngô Tử Phong.
Hắn lấy ra một trận bàn màu đỏ, đánh mấy đạo pháp quyết lên trên.
Lửa ở mặt đất bùng lên, nhanh chóng hóa thành mười mấy con mãng xà lửa màu đỏ hình thể cực lớn, lao về phía Diệp Doanh cùng Vi Nam Thiên.
Diệp Doanh vội vàng sử dụng pháp bảo, chém nát mười mấy con mãng xà lửa màu đỏ.
Ngay lúc này, một thanh thái đao màu vàng thật lớn hiện lên ở đỉnh đầu bọn họ, nhanh chóng chém xuống về phía Vi Nam Thiên.
Vi Nam Thiên vội vàng tránh, phản ứng lại đã muộn một bước, thái đao màu vàng lướt qua hắn, chặt đứt cánh tay trái của hắn.
Diệp Doanh lấy ra một cái bình sứ màu tím, đánh lên màn hào quang màu đỏ.
Bình sứ màu tím vỡ ra, một mảng lớn chất lỏng màu tím rơi xuống ở trên màn hào quang màu đỏ, nhất thời bốc lên một mảng khói lớn. Hai người khống chế pháp bảo công kích nơi bốc ra khói, đánh ra một lỗ thủng kích thước mấy trượng, hai người theo lỗ thủng chạy trốn.
Ngô Tử Phong thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra nét vui mừng, nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Tô Thừa từ nơi xa bay tới, đón được Ngô Tử Phong.
Ngô Tử Phong đầu đầy tóc bạc, mặt nhiều nếp nhăn, giống như lão nhân tuổi xế chiều.
Quảng Đông Nhân đáp xuống bên cạnh hắn, cầm lấy trận bàn, đánh lên một đạo pháp quyết, lửa trên mặt đất chậm rãi tán loạn biến mất.
Màn hào quang bốn màu che kín đám người Vương Trường Sinh cũng theo đó tan vỡ. Hắn nhìn phương hướng chỗ Ngô Tử Phong, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Ngô Tử Phong không phải tu sĩ Trúc Cơ sao? Sao lại tản mát ra linh áp của Kết Đan kỳ.
“Ngô sư huynh, ngươi không sao chứ!”
Tô Thừa mắt đỏ hoe hỏi.
“Tô sư đệ, ta không xong rồi, Bách Linh Môn về sau cần nhờ sư phụ cùng các ngươi rồi.”
Mũi Quảng Đông Nhân cay cay, răn dạy: “Ngươi sao lại ngu ngốc như vậy, vi sư không phải đã nói, không thể tăng lên một đại cảnh giới sao? Ngươi chống đỡ, vi sư đi tìm linh đan diệu dược cho ngươi, nhất định cứu sống ngươi.”
Ngô Tử Phong giữ chặt tay Quảng Đông Nhân, cười nói: “Sư phụ, con biết mình không xong rồi. Con chết Bách Linh Môn còn, con sống Bách Linh Môn diệt, lúc con sử dụng bí thuật, đã làm sẵn chuẩn bị cho cái chết. Tiếc nuối là, Long Phượng Oa con còn chưa ăn xong, để lại cho Tô sư đệ ăn đi! Đừng lãng phí, đệ tử không thể nhìn thấy Bách Linh Môn trở thành thiên hạ đệ nhất đại phái. Sư phụ, nếu có kiếp sau, con vẫn nguyện ý bái ngài làm...”
Ngô Tử Phong còn chưa nói xong, đã tắt thở.
“Phong Nhi!”
Quảng Đông Nhân ngửa mặt lên trời rống to, khuôn mặt đầy bi phẫn, trong mắt có nước mắt rưng rưng, từng màn ngày xưa hiện lên ở trong đầu.
Trong ngôi miếu đổ nát nào đó, một đứa nhóc ăn xin bốn năm tuổi trông mong nhìn một gã mập ba trăm cân, hai tay gã mập cầm một con gà nướng điên cuồng gặm, vẻ mặt đầy hâm mộ.
Đứa bé ăn xin nuốt nước miếng, do dự thật lâu, thật cẩn thận hỏi: “Đại gia, có thể thưởng tiểu nhân một miếng không?”
Tên mập lau miệng, cười nói: “Tiểu tử, ngươi có linh căn, có thể tu tiên. Hôm nay chúng ta ở đây gặp nhau, cũng là duyên phận, có nguyện bái lão phu làm thầy hay không? Lão phu là Quảng Đông Nhân môn chủ Bách Linh Môn.”
“Linh căn? Bái sư?”
Đứa bé ăn xin đầu mờ mịt, nó không biết một chữ nào cả, cũng không biết bái sư để làm chi.
“Không sai, bái lão phu làm thầy, con gà nướng này liền cho ngươi. Bách Linh Môn chúng ta lấy ăn nhập đạo, bái vào bản tông, ngươi có thể ăn gà nướng mỗi ngày.”
Đứa bé ăn xin nghe vậy, hai mắt sáng ngời, vội vàng đáp ứng: “Được, tiểu nhân Ngô Nhị Cẩu nguyện ý bái đại gia làm thầy.”
“Được, về sau ngươi chính là đệ tử của lão phu rồi, Ngô Nhị Cẩu cái tên này quá khó nghe, về sau ngươi tên là Ngô Tử Phong đi! Về sau đừng gọi đại gia nữa, gọi sư phụ.”
Trong sân nhà u tĩnh nào đó, Quảng Đông Nhân cùng Ngô Tử Phong ngồi vây quanh ở bên cạnh một cái bàn đá, trên bàn bày rất nhiều thức ăn.
“Phong Nhi, đến, ngươi hôm nay tu hành chính là ăn sạch những linh thiện bậc một này.”
“Sư phụ, trên《 Thôn Linh Hóa Nguyên Đại Pháp 》có một môn bí thuật Hóa Nguyên Bí Thuật, bí thuật này có thể tăng tu vi, thật sao?”
“Đương nhiên là thật, bí thuật này lấy thiêu đốt tuổi thọ để trả giá, tăng lên mấy tiểu cảnh giới, nhiều nhất tổn thất hơn trăm năm tuổi thọ, tăng lên một đại cảnh giới, tuổi thọ chỉ có nửa canh giờ. Phong Nhi, nhớ lấy, ngươi đừng tăng lên một đại cảnh giới, nếu không tuổi thọ của ngươi chỉ có nửa canh giờ. Ăn nhiều một chút, xem ngươi gầy, ăn nhiều đồ tốt như vậy cũng không béo lên được, thực làm vi sư mất mặt.”
“Sư phụ, chúng ta thật sự phải xâm lấn Tống quốc sao?”
“Ừm, cá lớn nuốt cá bé. Phong Nhi, trong Tổ Sư đường có một trận bàn bậc ba, để ở trong hộp ngọc trên bàn thờ, trận bàn này là trận bàn khống chế Phần Thiên Chử Hải Trận, là sự chuẩn bị mà tổ sư lập phái bản tông lưu lại, Kết Đan kỳ mới có thể sử dụng, một khi khởi động, có thể bao trùm hơn phân nửa dãy núi Bách Linh ở trong, nếu là vi sư không về được, ngươi cầm trận bàn, dẫn đám người Tô sư điệt rời khỏi Ngụy quốc, có trận bàn này, ngươi sau khi tiến vào Kết Đan kỳ, có thể giết trở về, khôi phục tông môn. Việc này là tuyệt mật của bản tông, không thể lộ ra với bất kỳ ai.”
“Con biết rồi, sư phụ, ngài nhất định sẽ bình an trở về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.