Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 603: Khổng Tước Linh (2)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

“Nếu không liều mạng thì không có cơ hội nữa.”

Nho sinh trung niên quát lớn, bóp nát một lá bùa hào quang màu đỏ lập lòe, hóa thành một con giao long lửa màu đỏ hình thể thật lớn, vảy giáp dày đặc, dữ tợn dị thường.

Giao long lửa màu đỏ lắc đầu quẫy đuôi một cái, lao về phía nam tử áo bào đen.

Đại hán áo đỏ và nữ tử váy xanh đều lấy ra hai pháp khí, công kích thanh niên áo vàng.

Vương Minh Giang quát to một tiếng, Hàn Mãng Thương trong tay bừng sáng, đánh về phía mặt đất chung quanh.

“Ầm ầm ầm!”

Mặt đất chia năm xẻ bảy, hai bàn tay to màu vàng tan vỡ ra.

Giao long lửa màu đỏ lao về phía đồng tiền màu đen, đánh bay đồng tiền màu đen đi.

Vương Minh Giang lấy ra một hạt châu màu lam nhạt, ném về phía nam tử áo bào đen.

Hạt châu màu lam vừa tới gần nam tử áo bào đen mười trượng, nhất thời nổ tung ra, hóa thành một luồng khí lạnh thấu xương, lấy nam tử áo bào đen làm trung tâm, mặt đất phạm vi mấy chục trượng đều đã kết băng, mặt ngoài hào quang màu đen nổi lên một tầng băng thật dày, như một quả cầu băng màu trắng thật lớn.

Pháp lực mênh mông của Vương Minh Giang điên cuồng ùa vào Hàn Mãng Thương, Hàn Mãng Thương sáng lên vô số phù văn, đầu thương mơ hồ, giống như sống lại, vặn vẹo không ngừng, há mồm phun ra lưỡi rắn.

Cổ tay hắn rung lên, Hàn Mãng Thương rời tay, hóa thành một dải cầu vồng màu lam đánh về phía quả cầu băng màu trắng.

“Rắc” một tiếng vang khẽ, quả cầu băng màu trắng bị đánh vỡ nát, một tấm khiên màu đen chặn Hàn Mãng Thương.

Hai cây phi đao màu xanh vòng đến phía sau nam tử áo bào đen, chém về phía nam tử áo bào đen.

Thần thức nam tử áo bào đen tra xét được hai pháp khí chém về phía mình, vội vàng lăn sang bên cạnh một vòng, phản ứng vẫn đã muộn một bước, cánh tay trái bị hai thanh phi đao màu xanh chặt xuống, chảy máu không ngừng.

Hắn vội vàng lấy ra một hạt châu màu đen, xoay vù vù, phun ra một mảng lớn sương mù màu đen, bao phủ toàn thân hắn.



“Các ngươi muốn chết.”

Trong sương mù màu đen truyền ra thanh âm oán độc của nam tử áo bào đen.

Vừa dứt lời, một luồng hào quang màu vàng từ trong sương mù màu đen bay ra, là một quả cầu ánh vàng rực rỡ, đoạn trước có khắc hình một cái đầu chim sống động như thật, phần đuôi đủ mọi màu sắc.

Ống tròn màu vàng nở rộ ra hào quang màu vàng chói mắt, hóa thành một con khổng tước năm màu hình thể thật lớn.

“Không ổn, đây là Khổng Tước Linh.”

Khổng tước năm màu phát ra một tiếng hót, mở ra đôi cánh thật lớn, nhẹ nhàng vỗ.

Tiếng xé gió “xẹt xẹt” mãnh liệt, linh vũ rậm rạp bắn nhanh ra, đánh về phía bốn người bọn Vương Minh Giang.

Nghe được ba chữ “Khổng Tước Linh”, Vương Minh Giang biến sắc hẳn, sát khí này uy danh hiển hách, hiếm có tu sĩ Trúc Cơ nào có thể ngăn được Khổng Tước Linh công kích, nhưng vật ấy giá đắt đỏ, hiếm có người nào mua được nổi.

Vương Minh Giang vội vàng lấy ra một tấm khiên màu lam, nháy mắt phóng to che ở trước người, cũng vỗ lên trên người hai lá bùa phòng ngự bậc hai.

Mấy chục cây linh vũ đánh lên tấm khiên màu lam, vang lên một đợt tiếng nước mưa đánh vào lá chuối.

Nhưng rất nhanh, mấy chục luồng hào quang màu lam đã xuyên thủng tấm khiên màu lam, là mấy chục cây phi châm màu lam, linh quang lập lòe, thế mà lại là thượng phẩm pháp khí.

Vài tiếng trầm đục vang lên, toàn bộ phòng ngự ngoài thân Vương Minh Giang bị mấy chục cây phi châm màu lam đánh vỡ.

Hai cánh tay hắn giao nhau che trước đầu, mấy chục cây phi châm màu lam đánh ở trên cánh tay hắn, một bộ phận đánh vào ngực hắn, vang lên một đợt tiếng vang trầm đục.

Quần áo trên người hắn rách tung toé, ngực mơ hồ có thể thấy được một bộ tỏa tử giáp xanh thẳm.

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, nho sinh trung niên cùng nữ tử váy xanh bị phi châm rậm rạp xuyên thủng thân thể, ngã xuống trong vũng máu.

Đại hán áo đỏ một hơi lấy ra hai pháp khí phòng ngự thượng phẩm, đồng thời vỗ lên trên người hai lá bùa phòng ngự bậc hai, lúc này mới ngăn được Khổng Tước Linh công kích.

Hắn nhìn thi thể nho sinh trung niên và nữ tử váy xanh, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi, vội vàng lấy ra một lá bùa ánh bạc rực rỡ, lá bùa tản mát ra một luồng linh khí dao động kinh người.



“Không ổn, lá bùa bậc ba.”

Thanh niên áo vàng cảm nhận được lá bùa màu bạc tản mát ra linh khí dao động cường đại, hơi biến sắc, thất thanh nói.

“Ăn của ta một tấm Lôi Tiêu Phù bậc ba.”

Đại hán áo đỏ quát to một tiếng, làm ra một cái động tác tung lá bùa bậc ba, ba người bọn thanh niên áo vàng vội vàng tản ra, cũng lấy ra pháp khí phòng ngự ngăn cản.

Nhân cơ hội này, đại hán áo đỏ ném lá bùa màu bạc trên tay về phía màn hào quang màu vàng nhạt, lá bùa hóa thành một luồng ánh sáng bạc đánh về phía màn hào quang màu vàng.

Lá bùa này không phải bùa công kích, mà là bùa phá cấm, nếu là bùa công kích bậc ba, hắn vừa rồi đã sớm lấy ra tiêu diệt người khác.

Ánh sáng bạc đánh lên màn hào quang màu vàng, màn hào quang màu vàng nổi lên từng vòng gợn sóng, hóa thành các đốm linh quang biến mất không thấy nữa.

Đại hán áo đỏ lộ ra vẻ mặt vui mừng, vỗ lên trên người một lá bùa màu vàng, hóa thành một luồng hào quang màu vàng xé gió chạy đi.

Vương Minh Giang lấy ra mấy tấm Đại Hỏa Cầu Phù, hóa thành mấy quả cầu lửa cỡ lớn to bằng vại nước, đánh về phía ba người bọn thanh niên áo vàng.

Hắn bóp nát một lá bùa hào quang màu vàng, hóa thành một luồng hào quang màu vàng xé gió chạy đi.

“Ầm ầm ầm!”

Một đợt tiếng nổ thật lớn vang lên, một mảng lớn ánh lửa màu đỏ ngăn cản ba người bọn thanh niên áo vàng.

Sau khi ánh lửa tán loạn, ba người bọn thanh niên áo vàng nhìn nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm phi đao màu đỏ rơi ở trên mặt đất.

“Chạy mất hai người, trên người bọn họ có lẽ còn có pháp bảo, pháp bảo thuộc về ta, các ngươi chia hai túi trữ vật của bọn hắn, chúng ta lại đi đuổi theo bọn hắn.”

Thanh niên áo vàng đề nghị.

Nam tử áo bào đen cười nhạt, nói: “Yên tâm, bọn hắn chạy không được xa, những phi châm kia đều bôi nhiều loại độc dược, bọn hắn càng sử dụng pháp lực, độc tính phát tác càng nhanh. Ta có một con Thử Bức (chuột dơi) bậc hai, khứu giác nhạy bén, đuổi theo bọn họ chỉ là vấn đề thời gian, chúng ta vẫn là nói chuyện bảo vật thuộc về ai đi! Pháp bảo thuộc về Lý đạo hữu không có vấn đề, tài vật trên người gã kia thuộc hết về ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook