Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1217: Kịch Chiến Với Hoàng Ngọc Hư (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Tôn đạo hữu, Lý đạo hữu, các ngươi đuổi theo tên còn lại. Ta và Thiếu đảo chủ đuổi bắt Vương Thanh Sơn, đừng để bọn họ chạy thoát.”
Diệp Lãng nói xong, hoá thành một đạo độn quang đuổi theo.
Hai Kim Đan tu sĩ tầng sáu truy kích Vương Minh Nhân, Hoàng Ngọc Hư dẫn theo bốn Kim Đan tu sĩ truy kích Vương Thanh Sơn.
Hoàng Ngọc Hư là Kim Đan tầng tám, một Kim Đan tầng bảy, hai Kim Đan tầng bốn. Bốn đánh một, nếu mà như thế bọn họ vẫn không thể đánh thắng Vương Thanh Sơn, vậy thì đập đầu vào đậu hũ chết cho xong.
Vương Thanh Sơn một bên khống chế kiếm quang phi độn, một bên thả thần thức ra quan sát tính huống phía sau. Bốn gã Kim Đan tu sĩ truy kích hắn, hắn không dám sơ ý.
“Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy.”
Hoàng Ngọc Hư sắc mặt lạnh lùng, hoàng quang trong tay chợt loé, một cây trường cung có hoàng quang lưu chuyển không ngừng xuất hiện trong tay hắn. Thân cung có một hoa văn giao long trông rất sống động. Tay phải hắn sáng lên một trận thanh quang, bốn mũi tiễn xuất hiện trên tay hắn. Đuôi tiễn là một cái đầu giao long trông rất sống động, miệng mở ra.
“Vù vù vù!”
Một trận tiếng xé gió bén nhọn làm đau đớn màng tai vang lên, bốn mũi tiễn được bắn ra. Nháy mắt mơ hồ rồi hoá thành bốn con giao long hình thể thật lớn, giương nanh múa vuốt đánh về phía Vương Thanh Sơn, tốc độ rất nhanh.
Ba người Diệp Lãng cũng không nhàn rỗi, hoặc lấy ra pháp bảo, hoặc thi triển linh thuật công kích Vương Thanh Sơn.
Sắc mặt Vương Thanh Sơn trở nên ngưng trọng hẳn lên. Trên người lao ra một cỗ kiếm ý kinh người, quanh thân xuất hiện một mảng lớn hư ảnh phi kiếm màu xanh. Nhanh chóng thực hoá rồi đánh về tứ phương tám hướng.
Oành đùng đùng!
Một cỗ khí lưu cường đại không thể nói hết thành lời quét ra, các loại linh quang phép thuật nở rộ ở giữa không trung, nhìn giống như pháo hoa vậy.
Nhân cơ hội này, kiếm quang dưới chân Vương Thanh Sơn đại trướng, đẩy nhanh hơn tốc độ độn tốc.
Sắc mặt Hoàng Ngọc Hư lạnh lùng, biến đổi pháp quyết. Bốn con giao long màu xanh đều gầm lên giận dữ, sau đó kết hợp thành một thể. Hoá thành một con giao long với hình thể lớn hơn nữa, tóc độ nhanh hơn gấp hai, bay thẳng đến Vương Thanh Sơn.
Sắc mặt Vương Thanh Sơn đại biến, vội vàng lấy ra một mặt thuẫn bài mau xanh, không ngừng xoay chuyển vòng quanh hắn.
Giao long màu xanh va chạm lên mặt thuẫn bài, thuẫn bài màu xanh nhất thời lõm xuống, sau đó bị đánh bay ngược ra ngoài. Những pháp bảo linh quang lập loè khác cũng đánh lên mặt thuẫn bài, thuẫn bài màu xanh nhất thời bị phá nát. Hoá thành một mảng lớn vụn gỗ màu xanh, rơi xuống trên mặt biển.
Giao long màu xanh hung hăng đánh lên trên người Vương Thanh Sơn. Vương Thanh Sơn được một lớp màn màu vàng sáng mờ bảo bọc, bay ngược ra ngoài, há miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi.
Nếu không phải có linh thuật phòng ngự Lưu ly kim thân hộ thể, Vương Thanh Sơn sớm đã chết rồi.
Hắn không dám dừng lại, quanh thân hiện ra vô số hư ảnh phi kiếm màu xanh, không ngừng bay lượn vòng quanh hắn. Một cỗ khí lưu cường đại bỗng hiện lên giữa không gian trống rỗng. Hắn hoá thành một cơn lốc xoáy màu xanh khổng lồ, thổi quét về hướng xa xa, tốc độ cực mau.
Giao long màu xanh thanh quang đại phóng, đẩy nhanh độn tốc, đuổi theo.
Rất nhanh, giao long màu xanh đuổi theo được cơn lốc xoáy, đánh vỡ nát lốc xoáy màu xanh. Bắn ra một đạo cầu vồng, phá không mà đi, tốc độ cực nhanh.
Sắc mặt Hoàng Ngọc Hư lạnh lùng, tay áo run lên, hiện ra một con thuyền rồng lớn màu vàng. Phù văn lưu chuyển không ngừng, nháy mắt biến lớn đến hơn mười trượng. Đây rõ ràng là một món pháp bảo phi hành có phẩm giai không thấp.
“Mau lên đây, có Hoàng giao chu toa trên tay, hắn không chạy xa được. Nhất định phải giết hắn, nếu không người này sớm muộn cũng trở thành một tai hoạ.”
Hoàng Ngọc Hư trầm giọng dặn dò, ba người Diệp Lãng vội vàng nhảy lên.
“Đi.”
Hoàng Ngọc Hư đánh một đạo pháp quyết lên trên thuyền rồng, thuyền rồng màu vàng hào quang đại trướng. Hoá thành một đạo độn quang đuổi theo, tốc độ nhanh hơn Vương Thanh Sơn một ít.
Diệp Lãng đứng ở phía sau cùng, hắn nhìn về phái Hoàng Ngọc Hư ở phái trước, trong mắt loé qua một chút hàn quang.
Hai ngày sau, một đạo cầu vồng màu xanh xuất hiện ở trên trời cao, nhanh chóng dừng lại trên một toà hoang đảo rộng hơn trăm dặm.
Thanh quang chợt loé, hiện ra thân hình Vương Thanh Sơn.Trên tay hắn nắm Thanh Ly kiếm, sắc mặt tái nhợt. Hoàng Ngọc Hư quyết cắn hắn không tha. Hắn chạy cũng không được, đành phải dừng lại chiến một trận.
Lấy tu vi Kim Đan tầng sáu, sử dụng phi kiếm bậc hai có chút miễn cưỡng. Nhưng có linh ngũ ngàn năm trong tay, thật ra có thể thử một lần. Nếu không phải cắt không được cái đuôi Hoàng Ngọc Hư, hắn cũng không muốn dừng lại tử chiến.
Hắn vội vàng ăn vào một giọt linh nhũ ngàn năm, sắc mặt rất nhanh khôi phục lại như thường.
Không qua bao lâu, một đạo hoàng quang đuổi theo, dừng ở trên không toà hoang đảo. Vẻ mặt Hoàng Ngọc Hư lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sát ý.
Hắn thả ra thần thức, cẩn thận quét qua cả toà đảo nhỏ, cũng không phát hiện điều gì dị thường. Ngay cả như thế, hắn cũng không dám dừng ở trên hoang đảo.
“Cùng nhau động thủ, giết hắn.”
Hoàng Ngọc Hư lạnh lùng nói, bấm niệm pháp quyết. Bên ngoài thân hiện ra vô số linh văn màu vàng. Hoàng quang chợt loé, hắn hoá thành một con giao long thật lớn, đánh về phía Vương Thanh Sơn.
Hắn tu luyện công pháp địa phẩm “Cửu mãng hoá giao long”. Là một yêu tu công pháp, có thể hoá thân thân thành hình thể yêu thú đả thương địch thủ.
Cửu mãng quy nhất, tức khả hoá giao. Hắn cũng vừa mới tu luyện thành thần thông này, vừa hay có thể lấy Vương Thanh Sơn ra luyện tập.
Nếu luận năng lực phòng ngự của thân thể, tộc giao long ở bên trong Yêu tộc có thể xếp hàng thứ ba trở lên. Ngay cả kiếm tu cũng không nhất định có thể giết được giao long cùng giai.
Diệp Lãng nói xong, hoá thành một đạo độn quang đuổi theo.
Hai Kim Đan tu sĩ tầng sáu truy kích Vương Minh Nhân, Hoàng Ngọc Hư dẫn theo bốn Kim Đan tu sĩ truy kích Vương Thanh Sơn.
Hoàng Ngọc Hư là Kim Đan tầng tám, một Kim Đan tầng bảy, hai Kim Đan tầng bốn. Bốn đánh một, nếu mà như thế bọn họ vẫn không thể đánh thắng Vương Thanh Sơn, vậy thì đập đầu vào đậu hũ chết cho xong.
Vương Thanh Sơn một bên khống chế kiếm quang phi độn, một bên thả thần thức ra quan sát tính huống phía sau. Bốn gã Kim Đan tu sĩ truy kích hắn, hắn không dám sơ ý.
“Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy.”
Hoàng Ngọc Hư sắc mặt lạnh lùng, hoàng quang trong tay chợt loé, một cây trường cung có hoàng quang lưu chuyển không ngừng xuất hiện trong tay hắn. Thân cung có một hoa văn giao long trông rất sống động. Tay phải hắn sáng lên một trận thanh quang, bốn mũi tiễn xuất hiện trên tay hắn. Đuôi tiễn là một cái đầu giao long trông rất sống động, miệng mở ra.
“Vù vù vù!”
Một trận tiếng xé gió bén nhọn làm đau đớn màng tai vang lên, bốn mũi tiễn được bắn ra. Nháy mắt mơ hồ rồi hoá thành bốn con giao long hình thể thật lớn, giương nanh múa vuốt đánh về phía Vương Thanh Sơn, tốc độ rất nhanh.
Ba người Diệp Lãng cũng không nhàn rỗi, hoặc lấy ra pháp bảo, hoặc thi triển linh thuật công kích Vương Thanh Sơn.
Sắc mặt Vương Thanh Sơn trở nên ngưng trọng hẳn lên. Trên người lao ra một cỗ kiếm ý kinh người, quanh thân xuất hiện một mảng lớn hư ảnh phi kiếm màu xanh. Nhanh chóng thực hoá rồi đánh về tứ phương tám hướng.
Oành đùng đùng!
Một cỗ khí lưu cường đại không thể nói hết thành lời quét ra, các loại linh quang phép thuật nở rộ ở giữa không trung, nhìn giống như pháo hoa vậy.
Nhân cơ hội này, kiếm quang dưới chân Vương Thanh Sơn đại trướng, đẩy nhanh hơn tốc độ độn tốc.
Sắc mặt Hoàng Ngọc Hư lạnh lùng, biến đổi pháp quyết. Bốn con giao long màu xanh đều gầm lên giận dữ, sau đó kết hợp thành một thể. Hoá thành một con giao long với hình thể lớn hơn nữa, tóc độ nhanh hơn gấp hai, bay thẳng đến Vương Thanh Sơn.
Sắc mặt Vương Thanh Sơn đại biến, vội vàng lấy ra một mặt thuẫn bài mau xanh, không ngừng xoay chuyển vòng quanh hắn.
Giao long màu xanh va chạm lên mặt thuẫn bài, thuẫn bài màu xanh nhất thời lõm xuống, sau đó bị đánh bay ngược ra ngoài. Những pháp bảo linh quang lập loè khác cũng đánh lên mặt thuẫn bài, thuẫn bài màu xanh nhất thời bị phá nát. Hoá thành một mảng lớn vụn gỗ màu xanh, rơi xuống trên mặt biển.
Giao long màu xanh hung hăng đánh lên trên người Vương Thanh Sơn. Vương Thanh Sơn được một lớp màn màu vàng sáng mờ bảo bọc, bay ngược ra ngoài, há miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi.
Nếu không phải có linh thuật phòng ngự Lưu ly kim thân hộ thể, Vương Thanh Sơn sớm đã chết rồi.
Hắn không dám dừng lại, quanh thân hiện ra vô số hư ảnh phi kiếm màu xanh, không ngừng bay lượn vòng quanh hắn. Một cỗ khí lưu cường đại bỗng hiện lên giữa không gian trống rỗng. Hắn hoá thành một cơn lốc xoáy màu xanh khổng lồ, thổi quét về hướng xa xa, tốc độ cực mau.
Giao long màu xanh thanh quang đại phóng, đẩy nhanh độn tốc, đuổi theo.
Rất nhanh, giao long màu xanh đuổi theo được cơn lốc xoáy, đánh vỡ nát lốc xoáy màu xanh. Bắn ra một đạo cầu vồng, phá không mà đi, tốc độ cực nhanh.
Sắc mặt Hoàng Ngọc Hư lạnh lùng, tay áo run lên, hiện ra một con thuyền rồng lớn màu vàng. Phù văn lưu chuyển không ngừng, nháy mắt biến lớn đến hơn mười trượng. Đây rõ ràng là một món pháp bảo phi hành có phẩm giai không thấp.
“Mau lên đây, có Hoàng giao chu toa trên tay, hắn không chạy xa được. Nhất định phải giết hắn, nếu không người này sớm muộn cũng trở thành một tai hoạ.”
Hoàng Ngọc Hư trầm giọng dặn dò, ba người Diệp Lãng vội vàng nhảy lên.
“Đi.”
Hoàng Ngọc Hư đánh một đạo pháp quyết lên trên thuyền rồng, thuyền rồng màu vàng hào quang đại trướng. Hoá thành một đạo độn quang đuổi theo, tốc độ nhanh hơn Vương Thanh Sơn một ít.
Diệp Lãng đứng ở phía sau cùng, hắn nhìn về phái Hoàng Ngọc Hư ở phái trước, trong mắt loé qua một chút hàn quang.
Hai ngày sau, một đạo cầu vồng màu xanh xuất hiện ở trên trời cao, nhanh chóng dừng lại trên một toà hoang đảo rộng hơn trăm dặm.
Thanh quang chợt loé, hiện ra thân hình Vương Thanh Sơn.Trên tay hắn nắm Thanh Ly kiếm, sắc mặt tái nhợt. Hoàng Ngọc Hư quyết cắn hắn không tha. Hắn chạy cũng không được, đành phải dừng lại chiến một trận.
Lấy tu vi Kim Đan tầng sáu, sử dụng phi kiếm bậc hai có chút miễn cưỡng. Nhưng có linh ngũ ngàn năm trong tay, thật ra có thể thử một lần. Nếu không phải cắt không được cái đuôi Hoàng Ngọc Hư, hắn cũng không muốn dừng lại tử chiến.
Hắn vội vàng ăn vào một giọt linh nhũ ngàn năm, sắc mặt rất nhanh khôi phục lại như thường.
Không qua bao lâu, một đạo hoàng quang đuổi theo, dừng ở trên không toà hoang đảo. Vẻ mặt Hoàng Ngọc Hư lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sát ý.
Hắn thả ra thần thức, cẩn thận quét qua cả toà đảo nhỏ, cũng không phát hiện điều gì dị thường. Ngay cả như thế, hắn cũng không dám dừng ở trên hoang đảo.
“Cùng nhau động thủ, giết hắn.”
Hoàng Ngọc Hư lạnh lùng nói, bấm niệm pháp quyết. Bên ngoài thân hiện ra vô số linh văn màu vàng. Hoàng quang chợt loé, hắn hoá thành một con giao long thật lớn, đánh về phía Vương Thanh Sơn.
Hắn tu luyện công pháp địa phẩm “Cửu mãng hoá giao long”. Là một yêu tu công pháp, có thể hoá thân thân thành hình thể yêu thú đả thương địch thủ.
Cửu mãng quy nhất, tức khả hoá giao. Hắn cũng vừa mới tu luyện thành thần thông này, vừa hay có thể lấy Vương Thanh Sơn ra luyện tập.
Nếu luận năng lực phòng ngự của thân thể, tộc giao long ở bên trong Yêu tộc có thể xếp hàng thứ ba trở lên. Ngay cả kiếm tu cũng không nhất định có thể giết được giao long cùng giai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.