Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 234: Kịch Chiến

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Sau khi thả ra hai con linh thú bậc hai, nam tử trung niên lại lấy ra ba cái phi tiêu màu xanh hình trăng non, đánh về phía Vương Trường Sinh.

Bằng vào hai con linh thú bậc hai hạ phẩm cùng bộ Thanh Nguyệt Tiêu này, nam tử trung niên trước sau từng giết nhiều vị tu sĩ Trúc Cơ của Tống quốc.

Vương Trường Sinh không chút hoang mang, lấy ra hai con rối thú bậc hai hạ phẩm, một con rối quạ đen cùng một con rối khỉ vượn, phân biệt đón đầu quạ ba chân cùng gấu lớn màu vàng.

Hắn lấy ra một cây thước ngọc màu trắng, nhẹ nhàng nhoáng lên, ánh sáng trắng lóe lên, một vòng bảo hộ màu trắng dày đặc hiện lên ở ngoài thân hắn, hắn lại lấy ra hai thanh phi đao màu lam, đón phi tiêu màu đỏ.

Hai quân giao chiến, quá nổi bật, rất dễ dàng bị quân địch tập trung hỏa lực.

Vương Trường Sinh tính làm chút bộ dáng cho xong, tu sĩ Trúc Cơ của gia tộc tu tiên khác biểu hiện đều không khác lắm.

Tu sĩ Trúc Cơ của Tống quốc khá nhiều, mơ hồ chiếm vài phần thượng phong.

Trần Thiên Minh và thanh niên áo sam đỏ của Bách Linh môn chiến đấu kịch liệt với nhau, từng đạo đao khí màu đỏ từ trong mạch đao trên tay thanh niên áo sam đỏ bay ra, đánh về phía Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh không ngừng vung cây cờ phướn màu xanh trên tay, phát ra từng lưỡi đao gió cỡ lớn, đón đao khí màu đỏ.

Đao khí màu đỏ và đao gió cỡ lớn va chạm, bùng nổ ra một mảng lớn luồng khí.

Đệ tử Dược Vương cốc ném ra mấy hạt giống màu xanh linh quang lấp lánh, mặt ngoài hạt giống trải rộng linh văn. Hạt giống vừa rơi xuống đất, liền nhanh chóng sinh trưởng, hóa thành ba đóa hoa lớn màu xanh cao hơn ba trượng, cuống hoa thô to chớp lên một cái, mấy lưỡi đao gió màu xanh liền từ trong nụ hoa mở ra bay đi, bắn nhanh về phía đối diện.

Mấy đệ tử Thiên Binh môn gọi ra mười mấy giáp sĩ màu vàng cao hơn một trượng, che ở trước người.

Đao gió cỡ lớn đánh ở trên thân giáp sĩ màu vàng, chỉ để lại vết mờ màu trắng.

Thanh Dương tông đệ tử thả ra con rối thú, cùng Thiên Binh môn đệ tử thả ra con rối thú tư đánh cùng một chỗ, tiếng kim loại va chạm không ngừng.



Một đệ tử thư viện Bạch Lộc lấy ra một cây bút ngọc, vung một trận vào hư không, từng con chim yến lửa màu đỏ bỗng dưng hiện lên, dang đôi cánh lao về phía đối diện.

Đệ tử Hoàng Thánh cung lấy ra một cuốn tranh thanh quang lấp lánh, bên trên vẽ lượng lớn chim chóc, sau khi đánh một đạo pháp quyết lên trên, chim chóc trong bức tranh giống như sống lại, từ trong bức tranh bay ra, đón đầu chim én lửa màu đỏ đối diện.

Hai bên đều chưa liều mạng, đều đang thử, nhưng tu sĩ Tống quốc vững vàng áp chế tu sĩ Ngụy quốc một bậc.

Non nửa khắc sau, mạch đao màu đỏ trong tay thanh niên áo sam đỏ bừng sáng, bổ ngang một lần vào hư không, ánh sáng đỏ lóe lên, một đạo đao khí màu đỏ dài hơn ba mươi trượng chợt lóe, bổ về phía mấy tên tu sĩ Tống quốc.

Trần Thiên Minh thầm kêu không ổn, trong mắt chợt lóe lên sự tàn khốc, hung hăng vung cây cờ phướn màu xanh trong tay, chim điêu màu xanh ở mặt cờ bừng sáng, mấy lưỡi đao gió cỡ lớn dài hơn mười trượng bắn ra, chém về phía mấy tu sĩ Ngụy quốc.

Đao khí màu đỏ tốc độ cực nhanh, lóe lên một lần đã tới trước mặt một lão giả áo bào xanh.

Lão giả áo bào xanh là Trúc Cơ tầng ba, trên người bao phủ một màn hào quang màu xanh, nhìn thấy đao khí màu đỏ xuất hiện ở trước mặt, lão lộ ra vẻ mặt bối rối, vội vàng lấy ra một tấm khiên nhỏ màu xanh, nhanh chóng phóng to đến cao hơn một trượng, bay vòng quanh lão.

“Ầm!”

Có một tiếng vang lớn, tấm khiên màu xanh và màn hào quang màu xanh tan vỡ, lão giả áo bào xanh bị đao khí màu đỏ chém thành hai mảnh.

Đao khí màu đỏ chém trên mặt đất, có thêm một cái rãnh thật dài.

Tu sĩ Ngụy quốc sớm có phòng bị, mấy lưỡi đao gió cỡ lớn vẫn chưa thể thương tổn đến tu sĩ Ngụy quốc.

“Một đám ngu xuẩn, tiếp tục nương tay, chờ tu sĩ Ngụy quốc giết sạch bọn ngươi.”

Trần Thiên Minh quay đầu nhìn về phía tu sĩ Trúc Cơ khác, châm chọc.

Theo lý thuyết, bọn họ nhân số chiếm ưu thế, sớm nên đánh tan tu sĩ Ngụy quốc rồi, nhưng tu sĩ Trúc Cơ của gia tộc tu tiên đều muốn qua loa cho xong, sấm to, mưa nhỏ, tu sĩ Ngụy quốc không có áp lực gì.

Nghe xong lời này, tu sĩ Trúc Cơ của gia tộc tu tiên lúc này mới tăng thêm thế công, áp lực của tu sĩ Ngụy quốc nhất thời lớn hẳn lên.



Ba đệ tử Thiên Tinh phái đều lấy ra một cây cờ lệnh ô quang lập lòe, đón gió vẫy một cái, một trận gió âm chợt thổi lên.

“To.”

Theo một tiếng của ba đệ tử Thiên Tinh phái, cờ lệnh màu đen nhanh chóng phóng to, biến thành lớn cả trượng, một mảng lớn sương mù màu đen từ trong mặt cờ trào ra, một đợt tiếng gào rống của mãnh thú từ trong sương mù màu đen truyền ra, giống như có yêu thú muốn từ bên trong lao ra.

“Không ổn, trận pháp! Mau ngăn cản bọn hắn.”

Trần Thiên Minh biến sắc, vội vàng lớn tiếng phân phó, đang muốn sử dụng pháp khí bản mạng, một đạo đao khí màu đỏ dài hơn ba mươi trượng chém tới trước mắt, nơi đao khí màu đỏ đi qua, vang lên một đợt tiếng xé gió chói tai.

Trần Thiên Minh không dám chậm trễ, hung hăng vẫy lá cờ phướn màu xanh trong tay, mấy lưỡi đao gió cỡ lớn dài hơn mười trượng bắn ra, nghênh đón.

Tiếng nổ “Ầm ầm ầm” vang lên, mấy lưỡi đao gió cỡ lớn va chạm với đao khí màu đỏ, đồng quy vu tận, bùng nổ ra một mảng lớn luồng khí.

Lúc này, mấy con yêu thú từ trong sương mù màu đen lao ra.

Một con giao long màu đen dài hơn hai mươi trượng, một con sư tử to lớn con ngươi vàng toàn thân màu đỏ, một con kền kền màu xanh ba chân hai đầu, một con mãng xà băng màu lam dài hơn mười trượng, một con vượn khổng lồ màu vàng cao hơn trượng, năm con yêu thú bậc hai, âm khí trên thân bức người.

Năm con yêu thú bậc hai lao về phía tu sĩ Tống quốc, còn không chỉ vậy, sương mù màu đen quay cuồng một trận, một rồi lại một con yêu thú bậc một từ trong đó lao ra, hướng đám người Vương Trường Sinh lao tới.

Bách Yêu Hóa Linh Trận trận pháp bậc hai thượng phẩm, những yêu thú này là yêu thú tinh hồn biến thành, chúng nó có thể phát huy năm thành uy lực của bản thể lúc còn sống, không thể khinh thường.

Nhân cơ hội này, tu sĩ khác của Ngụy quốc tăng thêm thế công.

Vương Trường Sinh nhíu mày, lấy ra Huyền Băng Kỳ, vẫy trái vẫy phải, mặt cờ nhất thời bừng sáng, cả mảng lớn khí lạnh màu trắng thấu xương từ trên mặt cờ tuôn ra, hóa thành một con mãng xà băng màu trắng dài mấy trượng, lao về phía gấu lớn màu vàng.

Nam tử trung niên khẽ hừ một tiếng, gấu lớn màu vàng phát ra một tiếng rống giận, phun ra một làn sóng âm màu vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook