Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1376: Kích Đấu Yêu Tộc
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Uông Như Yên ngón tay ngọc lướt qua dây đàn, tiếng đàn vang lớn, một đạo âm ba vô hình bắn ra, nghênh hướng đánh úp lại lam sắc cự thủ.
Oành đùng đùng!
Tiếng gầm rú liên tiếp vang lên, ngân sắc phượng trảo vị lam sắc quyền ánh đánh trúng vỡ nát. Lam sắc cự thủ cùng với âm ba vô hình đồng quy vu tận.
Dị tộc công kích lần thứ nhất, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thoải mái hoá giải.
Hư không chợt truyền đến một trận minh thanh kinh thiên động địa, trời cao bị hoá thành màu đen. Một đoàn mây đen lớn hơn trăm trượng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, như gắn bọn họ ở phía dưới.
“Lạc!”
Cùng với một tiếng của Ô Dao Nhi, hắc sắc lôi vân kịch liệt quay tròn, tiếng gầm rú, tiếng xé gió đến cùng một chỗ, chỉ thấy bên trong mây đen có xẹt qua một đạo ngân quang. Hơn trăm viên ngân sắc lôi cầu bắn ra, giống như ngôi sao rơi rớt xuống đất vậy, đánh về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Không chỉ mỗi cái này, lấy Vương Trường Sinh và Uông Như Yên làm trung tâm, phạm vi xung quanh vài dặm chợt xuất hiện một đoàn khí lưu mạnh mẽ. Khí lưu mạnh mẽ khiến cho nước biển rất nhanh chuyển động hẳn lên. Một cái lốc xoáy thật lớn xuất hiện dưới thân Vương Trường Sinh bà Uông Như Yên, một cỗ hấp lực mạnh mẽ đột nhiên hiện lên.
Nước biển nhanh chóng chuyển động, tốc độ càng lúc càng nhanh, lốc xoáy càng lúc càng lớn, khí lưu càng ngày càng mạnh. Trong hư không truyền đến một trận xé gió. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tóc đón gió bay, góc áo đung đưa không chừng.
Nhìn thấy như vậy, Vương Thanh Linh và Vương gia tu sĩ sắc mặt liền trở nên khẩn trương.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên là chỗ dựa lớn nhất của gia tộc. Nếu bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Vương gia sẽ không đến mức bị diệt tộc nhưng sự phát triển sẽ trở nên khó khăn.
Lam sắc lốc xoáy giống như một cái mồm yêu thú há to, tham lam muốn nuốt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên vào bên trong miệng.
Tiếng hố xé gió vang lớn, vô số phong nhận lớn bằng cánh cửa từ bốn phương tám hướng bắn nhanh mà đến. Phong nhận lớn này lợi hại vô cùng, hư không truyền đến một trận tiếng xé gió chói tai.
Sắc mặt Vương Trường Sinh trở nên ngưng trọng hẳn lên. Há miệng, ba viên Định hải châu bắn ra, vừa xoay tròn vừa chuyển, từng mảng lớn nước biển màu xanh phun mạnh ra, hoá thành một đạo lam sắc thuỷ mạc thật lớn. Muốn đổ khấu Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đổ khấu bên trong.
Vô luận là ngân sắc lôi bạc, vẫn là cự hình phong nhận dừng lại ở trên mặt lam sắc thuỷ mạc. Lam sắc thuỷ mạc không chút sức mẻ, mặt ngoài hà quang lưu chuyển.
Ô Dao Nhi và thanh niên thanh sam liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi gật đầu với nhau.
Thanh niên thanh sam khuôn mặt liền trở nên dữ tợn hẳn lên, thanh quang chợt loé, hắn hoá thành một lam sắc cự hạc lớn hơn mười trượng, cổ dài nhỏ, hai mắt đỏ đậm.
Thanh sắc cự hạc kêu to một tiếng thanh thuý, một đôi cánh lông mở ra, đánh về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Ô Dao Nhi một ngân sắc phượng hoàng lớn hơn mười trượng. Sau khi phát ra một tiếng phượng minh, vuốt cánh, theo phía sau thanh sắc cự hạc.
Bọn họ trực tiếp hoá thân thành hình thái yêu thú, công kích Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Nhìn thấy như vậy, thần sắc Lý Thiên Dương chợt trở nên căng thẳng, vội vàng truyền âm cho Nguyên anh tu sĩ khác: “Các vị đạo hữu chú ý, chuẩn bị tuỳ thời trợ giúp.”
Thanh sấc cự hạc và ngân sắc lôi phượng bay lộn vòng quanh Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không chừng. Cách vài dặm tiếng xé gió không ngừng, hô tiếng xé gió mãnh liệt, một cỗ khí lưu mạnh mẽ đột nhiên hiện lên, lam sắc lốc xoáy mở rộng gấp đôi, sóng biển cao hơn mấy chục trượng, thanh thế có chút doạ người.
Gió gào thét, lôi minh thanh không ngừng, vô số thanh sắc phong nhận từ trên người thanh sắc cự hạc bay ra, một viên ngân sắc lôi cầu từ trên người ngân sắc lôi phượng bay ra, rợp trời rợp đất đánh về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Ngân quang, thanh quang và lam quang giao đến cùng nhau, giống như bắng pháo hoa dị.
Rất nhanh, một đạo lam sắc lốc xoáy cao hơn trăm trượng đột hiên hiện lên, bên trong lam sắc lốc xoáy có thể nhìn thấy linh quang hai màu ngân thanh, tiến gầm rú không ngừng.
Không gian tạo nên dạo động tầng tầng gợn sóng, giống như bị khí lưu mạnh mẽ xé rách mở ra vậy, nước biển điên cuồng run run. Bằng mắt có thể nhìn thấy được sóng nước thổi quét về bốn phương tám hướng, phản phất địa chấn.
Oành đùng đùng!
Một tiếng gầm rú kinh thiên động địa chợt vang lên, lam sắc lốc xoáy chợt vỡ ra. Bằng mắt thường có thể thấy được khí lưu nhanh chóng khuếch tán ra. Khí lưu nhanh chóng đi đến trên Kim Long đảo. Nơi đi qua, đất đá sụp đổ, cây cối ngã gẫy, sóng biển nhấc cao hơn trăm trượng, khí lưu mạnh mẽ cuối cùng bị hộ đảo đại trận ở Kim Long đảo ngăn cản xuống dưới.
Một đạo thanh quang cùng một đạo ngân quang bắn ra, đúng vật là một con ngân sắc phượng hoàng và một con thanh sắc cự hạ. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên biến mất không thấy, lốc xoáy lớn cũng biến mất không thấy.
“Thuỷ độn thuật! Nghĩ là trống ở trong biển, sẽ không có gì sao?”
Ngân sắc lôi phượng giọng điệu lạnh như băng, ánh mắt dừng lại ở hải vực.
Đúng lúc này, nước biển kịch liệt quay cuồng. “Xẹt xẹt tiếng xé gió vang lớn, vô số lam sắc thuỷ nhân từ dưới đáy biển bắn ra, từ bốn phương tám hướng đánh về phía ngân sắc lôi phượng và thanh sắc cự hạc.
“Chút tài mọn cũng dám bêu xấu.”
Thanh sắc cự hạc giọng điệu tràn ngập khinh thường, cánh hung hăng đập mạnh, cuồng phong gào thét, vô số thanh sắc phong nhận màu xanh bắn ra. Một cỗ khí lưu mạnh mẽ lưu chuyển quanh thân bọn họ.
Thanh sắc phong nhận đánh tan từng mảng lớn lam sắc thuỷ nhận. Nhưng lam sắc thuỷ nhận số lượng rất nhiều, một vài cá lọt lưới đụng vào trên khí lưu mạnh mẽ, lập tức hoá thành một bãi nước biển.
Oành đùng đùng!
Tiếng gầm rú liên tiếp vang lên, ngân sắc phượng trảo vị lam sắc quyền ánh đánh trúng vỡ nát. Lam sắc cự thủ cùng với âm ba vô hình đồng quy vu tận.
Dị tộc công kích lần thứ nhất, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thoải mái hoá giải.
Hư không chợt truyền đến một trận minh thanh kinh thiên động địa, trời cao bị hoá thành màu đen. Một đoàn mây đen lớn hơn trăm trượng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, như gắn bọn họ ở phía dưới.
“Lạc!”
Cùng với một tiếng của Ô Dao Nhi, hắc sắc lôi vân kịch liệt quay tròn, tiếng gầm rú, tiếng xé gió đến cùng một chỗ, chỉ thấy bên trong mây đen có xẹt qua một đạo ngân quang. Hơn trăm viên ngân sắc lôi cầu bắn ra, giống như ngôi sao rơi rớt xuống đất vậy, đánh về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Không chỉ mỗi cái này, lấy Vương Trường Sinh và Uông Như Yên làm trung tâm, phạm vi xung quanh vài dặm chợt xuất hiện một đoàn khí lưu mạnh mẽ. Khí lưu mạnh mẽ khiến cho nước biển rất nhanh chuyển động hẳn lên. Một cái lốc xoáy thật lớn xuất hiện dưới thân Vương Trường Sinh bà Uông Như Yên, một cỗ hấp lực mạnh mẽ đột nhiên hiện lên.
Nước biển nhanh chóng chuyển động, tốc độ càng lúc càng nhanh, lốc xoáy càng lúc càng lớn, khí lưu càng ngày càng mạnh. Trong hư không truyền đến một trận xé gió. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tóc đón gió bay, góc áo đung đưa không chừng.
Nhìn thấy như vậy, Vương Thanh Linh và Vương gia tu sĩ sắc mặt liền trở nên khẩn trương.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên là chỗ dựa lớn nhất của gia tộc. Nếu bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Vương gia sẽ không đến mức bị diệt tộc nhưng sự phát triển sẽ trở nên khó khăn.
Lam sắc lốc xoáy giống như một cái mồm yêu thú há to, tham lam muốn nuốt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên vào bên trong miệng.
Tiếng hố xé gió vang lớn, vô số phong nhận lớn bằng cánh cửa từ bốn phương tám hướng bắn nhanh mà đến. Phong nhận lớn này lợi hại vô cùng, hư không truyền đến một trận tiếng xé gió chói tai.
Sắc mặt Vương Trường Sinh trở nên ngưng trọng hẳn lên. Há miệng, ba viên Định hải châu bắn ra, vừa xoay tròn vừa chuyển, từng mảng lớn nước biển màu xanh phun mạnh ra, hoá thành một đạo lam sắc thuỷ mạc thật lớn. Muốn đổ khấu Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đổ khấu bên trong.
Vô luận là ngân sắc lôi bạc, vẫn là cự hình phong nhận dừng lại ở trên mặt lam sắc thuỷ mạc. Lam sắc thuỷ mạc không chút sức mẻ, mặt ngoài hà quang lưu chuyển.
Ô Dao Nhi và thanh niên thanh sam liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi gật đầu với nhau.
Thanh niên thanh sam khuôn mặt liền trở nên dữ tợn hẳn lên, thanh quang chợt loé, hắn hoá thành một lam sắc cự hạc lớn hơn mười trượng, cổ dài nhỏ, hai mắt đỏ đậm.
Thanh sắc cự hạc kêu to một tiếng thanh thuý, một đôi cánh lông mở ra, đánh về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Ô Dao Nhi một ngân sắc phượng hoàng lớn hơn mười trượng. Sau khi phát ra một tiếng phượng minh, vuốt cánh, theo phía sau thanh sắc cự hạc.
Bọn họ trực tiếp hoá thân thành hình thái yêu thú, công kích Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Nhìn thấy như vậy, thần sắc Lý Thiên Dương chợt trở nên căng thẳng, vội vàng truyền âm cho Nguyên anh tu sĩ khác: “Các vị đạo hữu chú ý, chuẩn bị tuỳ thời trợ giúp.”
Thanh sấc cự hạc và ngân sắc lôi phượng bay lộn vòng quanh Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không chừng. Cách vài dặm tiếng xé gió không ngừng, hô tiếng xé gió mãnh liệt, một cỗ khí lưu mạnh mẽ đột nhiên hiện lên, lam sắc lốc xoáy mở rộng gấp đôi, sóng biển cao hơn mấy chục trượng, thanh thế có chút doạ người.
Gió gào thét, lôi minh thanh không ngừng, vô số thanh sắc phong nhận từ trên người thanh sắc cự hạc bay ra, một viên ngân sắc lôi cầu từ trên người ngân sắc lôi phượng bay ra, rợp trời rợp đất đánh về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Ngân quang, thanh quang và lam quang giao đến cùng nhau, giống như bắng pháo hoa dị.
Rất nhanh, một đạo lam sắc lốc xoáy cao hơn trăm trượng đột hiên hiện lên, bên trong lam sắc lốc xoáy có thể nhìn thấy linh quang hai màu ngân thanh, tiến gầm rú không ngừng.
Không gian tạo nên dạo động tầng tầng gợn sóng, giống như bị khí lưu mạnh mẽ xé rách mở ra vậy, nước biển điên cuồng run run. Bằng mắt có thể nhìn thấy được sóng nước thổi quét về bốn phương tám hướng, phản phất địa chấn.
Oành đùng đùng!
Một tiếng gầm rú kinh thiên động địa chợt vang lên, lam sắc lốc xoáy chợt vỡ ra. Bằng mắt thường có thể thấy được khí lưu nhanh chóng khuếch tán ra. Khí lưu nhanh chóng đi đến trên Kim Long đảo. Nơi đi qua, đất đá sụp đổ, cây cối ngã gẫy, sóng biển nhấc cao hơn trăm trượng, khí lưu mạnh mẽ cuối cùng bị hộ đảo đại trận ở Kim Long đảo ngăn cản xuống dưới.
Một đạo thanh quang cùng một đạo ngân quang bắn ra, đúng vật là một con ngân sắc phượng hoàng và một con thanh sắc cự hạ. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên biến mất không thấy, lốc xoáy lớn cũng biến mất không thấy.
“Thuỷ độn thuật! Nghĩ là trống ở trong biển, sẽ không có gì sao?”
Ngân sắc lôi phượng giọng điệu lạnh như băng, ánh mắt dừng lại ở hải vực.
Đúng lúc này, nước biển kịch liệt quay cuồng. “Xẹt xẹt tiếng xé gió vang lớn, vô số lam sắc thuỷ nhân từ dưới đáy biển bắn ra, từ bốn phương tám hướng đánh về phía ngân sắc lôi phượng và thanh sắc cự hạc.
“Chút tài mọn cũng dám bêu xấu.”
Thanh sắc cự hạc giọng điệu tràn ngập khinh thường, cánh hung hăng đập mạnh, cuồng phong gào thét, vô số thanh sắc phong nhận màu xanh bắn ra. Một cỗ khí lưu mạnh mẽ lưu chuyển quanh thân bọn họ.
Thanh sắc phong nhận đánh tan từng mảng lớn lam sắc thuỷ nhận. Nhưng lam sắc thuỷ nhận số lượng rất nhiều, một vài cá lọt lưới đụng vào trên khí lưu mạnh mẽ, lập tức hoá thành một bãi nước biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.