Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 117: Kiểm Lậu
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Nhị giai Liệt địa kê không thể động đậy, chỉ là miếng thịt nằm trên thớt. Hơn nửa khắc đồng hồ sau, đầu nó bị một cây tiễn đao màu vàng chém xuống dưới.
Sự thật chứng minh, chỉ cần người tu tiên mưu tính thoả đáng, giết yêu thú cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Mười ba con Liệt địa tê, một con là nhị giai hạ phẩm, mười hai con nhất giai. Tất cả đều chết ở trên tay sáu người Vương Trường Sinh. Tiếc nuối duy nhất là nhị giai trận trị giá hơn một ngàn khối linh thạch đã bị nhị giai Liệt địa tê phá huỷ.
Thi thể Liệt địa tê quá mức khổng lồ, không gian túi trữ vật không thể chứa nổi thi thể. Cũng may tứ đại tông môn đã quy định, yêu thú có thể hình lớn, chỉ cần mang theo tài liệu luyện khí trở về là được.
Xử lý xong mười ba thi thể Liệt địa kê, bọn họ thu hồi linh khí, tiếp tục lên đường.
Lúc này, bọn họ tiến vào Bách thú sơn mạch đã hơn mười ngày, vây giết nhiều con nhị giai yêu thú.
Vương Trường Sinh tích góp từng tí một kinh nghiệm đấu pháp quý giá. Phối hợp cùng đám người Vương Diệu Hoan càng ngày càng thuần thục.
Xuyên qua sơn cốc, là một mảng thảo nguyên rộng lớn, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối.
Nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ đi đến chân của một sườn dốc cao ngất. Ngay tại lúc bọn họ tính đi lên sườn núi, một trận thanh âm nổ đùng thật lớn từ phía sau sườn dốc truyền đến. Mơ hồ có tiếng sói tru hỗn loạn.
Nghe được thanh âm tiếng nổ, sáu người vội dừng bước chân. Dưới chân Vương Minh Phong chợt loé lên luồng sáng xanh, đưa hắn phóng đi lên sườn núi.
Rất nhanh, hắn đã đứng ở mặt sườn núi.
Vài người tu tiên đang thi triển Ngự phong thuật để chạy trốn. Ở phía sau bọn họ, có mấy trăm con Yêu lang màu xanh đang đuổi theo.
“Không ổn, bầy sói. Một bầy Yêu lang đang chạy tới hướng này, mau chạy đi.”
Vương Minh Phong sắc mặt đại biến, vội vàng báo.
Vương Diệu Hoan vội vàng lấy ra một Phi chu màu xanh, năm người Vương Trường Sinh lập tức đi lên.
“Đi.”
Phi chu màu xanh chậm rãi rời mặt đất, bay về hướng trời cao.
Vương Trường Sinh cúi đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy hai nam một nữ ngã xuống giữa vũng máu, bầy sói hùng dũng xông lên cắn xé.
Vương Diệu Hoan bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nếu trì hoãn chậm một chút. Bọn họ cũng sẽ trở thành bữa ăn ngon trong bụng bầy sói.
“Không ổn, chúng ta đụng phải yêu cầm.”
Vương Diệu Hoan nhìn phía trước xuất hiện mấy chục điểm đen, thất thanh nói.
Điểm đen tốc độ cực nhanh, không qua bao lâu bọn họ đã thấy rõ điểm đen. Rõ ràng là một con quạ đen thân hình thật lớn.
Vương Diệu Hoan lấy ra hai tấm Phi thiên phù đưa cho Vương Trường Ca và Vường Trường Sinh rồi dặn dò: ‘Trường Ca, Trường Sinh, các ngươi dùng Phi thiên phù chạy trốn. Cùng nhau chạy trốn khẳng định là không được, tập hợp ở Tiên Duyên thành. Trước tiên đổi tài liệu thành điểm cống hiến rồi lại vào núi.”
“Thập nhị thúc công, ta có linh mã, tốc độ không thể chậm hơn so với Phi thiên phù, ngài vẫn là giữ đi!”
Vương Trường Sinh nhẹ nhàng cự tuyệt.
"Cho ngươi cầm mượn, thời khắc mấu chốt có thể cứu ngươi một mạng. Không cần do dự, chạy mau."
Vương Diệu Hoan dùng một loạt giọng điệu đáng tin dặn dò.
Vương Trường Ca tiếp nhận Phi thiên phù, không do dự vỗ lên. Thanh quang chợt lóe, phía sau lưng hắn dài ra một đôi cánh xanh. Hắn nhẹ nhàng vỗ cánh, bay ra khỏi phi chu màu xanh, hướng phía Đông bay đi.
Vương Trường Sinh thả ra Thanh lân mã, nhảy lên lưng nó.
Thanh lân mã giương rộng hai cánh, hướng phía Tây bay đi.
Vương Diệu Hoan cũng không có nóng lòng chạy trốn. Lấy ra một hồ lô đỏ, phun ra từng viên hỏa cầu lớn, đánh về phía yêu cầm màu đen.
Vương Minh Chiến, Vương Minh Tiêu cùng Vương Minh Phong lấy ra linh phù, hóa thành phong nhận, thủy tiễn, hỏa cầu đánh về hướng yêu cầm.
Bọn họ tranh thủ thời gian cho Vương Trường Ca và Vương Trường Sinh, tránh cho yêu cầm truy kích hai người.
Vương Trường Sinh nghe được tiếng nổ đùng, quay đầu nhìn thấy bốn người Vương Diệu Hoan ở lại ngăn cản yêu cầm. Hắn vội vàng thúc giục Thanh lân mã đẩy nhanh tốc độ.
Hắn rời khỏi nơi này nhanh một khắc, bọn Thập nhị thúc công có thể sớm một khắc rời khỏi.
Thời gian một chén trà sau đó, Thanh lân mã bất động, chậm rãi đáp xuống dưới chân một ngọn núi cao, cách đó không xa có một sơn động.
“Cũng không biết Thập nhị thúc công bọn họ thế nào, hy vọng bọn họ có thể tránh được một kiếp.”
Vương Trường Sinh thu hồi Thanh lân mã vào túi linh thú, lẩm bẩm.
Vương Trường Sinh thả ra một con Khôi lỗi thú, để con Khôi lỗi thú tiến vào sơn động, hắn theo ở phía sau.
Sơn động không lớn, bên trong cũng không có yêu thú.
Ăn một miếng lương khô, Vương Trường Sinh bắt đầu suy xét lại.
Vương Diệu Hoan bảo bọn họ quay về Tiên Duyên thành. Nói thật, Vương Trường Sinh không nghĩ quay về Tiên Duyên thành.
Trong nửa tháng ở đây, hắn đã tích góp được không ít kinh nghiệm săn yêu quý giá. Hắn hiện tại có thể khống chế đồng thời bốn con Khôi lỗ thú, còn có một thượng phẩm linh khí và một tấm nhị giai linh phù.
Hắn muốn dựa vào chính nỗ lực của mình, tích góp thêm điểm cống hiến. Nếu là cùng đám người Vương Trường Hoan hành động, đưa tài liệu cho Vương Diêu Hoan giữ. Cho dù có đổi đựọc một lọ Tử ngọc linh thủy, cũng không tới lượt hắn dùng.
Cho dù không có hắn, Vương Diệu Hoán cũng có thể săn giết yêu thú.
Ngay từ đầu, Vương Trường Sinh đã dự tính dựa vào chính mình giết yêu thú, đổi lấy điểm cống hiến. Việc liên quan trực tiếp đến đường tiên đồ của hắn, hắn sẽ không thoả hiệp.
Người tu tiên Ninh Châu phụ trách khu vực Bách thú sơn mạch phía Tây. Hắn tính đi thử Bách thú sơn mạch phía Nam xem thử vận khí.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vương Trường Sinh cưỡi Thanh lân mã, bay về phía Nam.
Bảy ngày sau, Vương Trường Sinh xuất hiện ở bên trong một khu rừng rậm màu đen. Vẻ mặt vui sướng, trên tay cầm một gốc cỏ linh chi màu đen to bằng bàn tay.
Hắn vất vả tìm nhiều ngày, chỉ đụng tới hai con nhất giai trung phẩm yêu thú. Hiện thực trực tiếp làm cho hắn thất vọng, cũng may Song đồng thử khứu giác linh mẫn, giúp hắn tìm được mấy chục gốc linh dược.
Đây là Hắc ngọc linh chi năm mươi năm, sinh trưởng ở dưới một gốc đại thụ che trời. Bên cạnh cây đại thụ đầy cỏ dại, người tu tiên rất khó phát hiện, vẫn là bị Song đồng thử phát hiện.
Hắn cưng chiều vỗ vỗ đầu Song đồng thử, cho nó một ít thượng phẩm linh cốc.
Đúng lúc này, phía trước chợt truyền đến một trận nổ.
"Có người đang săn giết yêu thú?"
Vương Trường Sinh trong lòng cả kinh, vội vàng nuốt xuống miếng lương khô.
Hắn luôn mãi cân nhắc, thi triển ẩn thân thuật, ẩn nấp thân hình, thật cẩn thận đi đến phía trước.
Nửa khắc sau, hắn xuyên qua rừng rậm, đi đến bên ngoài một cái sơn cốc nhỏ hẹp. Âm thanh nổ đùng chính là từ trong sơn cốc này truyền đến.
Sự thật chứng minh, chỉ cần người tu tiên mưu tính thoả đáng, giết yêu thú cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Mười ba con Liệt địa tê, một con là nhị giai hạ phẩm, mười hai con nhất giai. Tất cả đều chết ở trên tay sáu người Vương Trường Sinh. Tiếc nuối duy nhất là nhị giai trận trị giá hơn một ngàn khối linh thạch đã bị nhị giai Liệt địa tê phá huỷ.
Thi thể Liệt địa tê quá mức khổng lồ, không gian túi trữ vật không thể chứa nổi thi thể. Cũng may tứ đại tông môn đã quy định, yêu thú có thể hình lớn, chỉ cần mang theo tài liệu luyện khí trở về là được.
Xử lý xong mười ba thi thể Liệt địa kê, bọn họ thu hồi linh khí, tiếp tục lên đường.
Lúc này, bọn họ tiến vào Bách thú sơn mạch đã hơn mười ngày, vây giết nhiều con nhị giai yêu thú.
Vương Trường Sinh tích góp từng tí một kinh nghiệm đấu pháp quý giá. Phối hợp cùng đám người Vương Diệu Hoan càng ngày càng thuần thục.
Xuyên qua sơn cốc, là một mảng thảo nguyên rộng lớn, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối.
Nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ đi đến chân của một sườn dốc cao ngất. Ngay tại lúc bọn họ tính đi lên sườn núi, một trận thanh âm nổ đùng thật lớn từ phía sau sườn dốc truyền đến. Mơ hồ có tiếng sói tru hỗn loạn.
Nghe được thanh âm tiếng nổ, sáu người vội dừng bước chân. Dưới chân Vương Minh Phong chợt loé lên luồng sáng xanh, đưa hắn phóng đi lên sườn núi.
Rất nhanh, hắn đã đứng ở mặt sườn núi.
Vài người tu tiên đang thi triển Ngự phong thuật để chạy trốn. Ở phía sau bọn họ, có mấy trăm con Yêu lang màu xanh đang đuổi theo.
“Không ổn, bầy sói. Một bầy Yêu lang đang chạy tới hướng này, mau chạy đi.”
Vương Minh Phong sắc mặt đại biến, vội vàng báo.
Vương Diệu Hoan vội vàng lấy ra một Phi chu màu xanh, năm người Vương Trường Sinh lập tức đi lên.
“Đi.”
Phi chu màu xanh chậm rãi rời mặt đất, bay về hướng trời cao.
Vương Trường Sinh cúi đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy hai nam một nữ ngã xuống giữa vũng máu, bầy sói hùng dũng xông lên cắn xé.
Vương Diệu Hoan bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nếu trì hoãn chậm một chút. Bọn họ cũng sẽ trở thành bữa ăn ngon trong bụng bầy sói.
“Không ổn, chúng ta đụng phải yêu cầm.”
Vương Diệu Hoan nhìn phía trước xuất hiện mấy chục điểm đen, thất thanh nói.
Điểm đen tốc độ cực nhanh, không qua bao lâu bọn họ đã thấy rõ điểm đen. Rõ ràng là một con quạ đen thân hình thật lớn.
Vương Diệu Hoan lấy ra hai tấm Phi thiên phù đưa cho Vương Trường Ca và Vường Trường Sinh rồi dặn dò: ‘Trường Ca, Trường Sinh, các ngươi dùng Phi thiên phù chạy trốn. Cùng nhau chạy trốn khẳng định là không được, tập hợp ở Tiên Duyên thành. Trước tiên đổi tài liệu thành điểm cống hiến rồi lại vào núi.”
“Thập nhị thúc công, ta có linh mã, tốc độ không thể chậm hơn so với Phi thiên phù, ngài vẫn là giữ đi!”
Vương Trường Sinh nhẹ nhàng cự tuyệt.
"Cho ngươi cầm mượn, thời khắc mấu chốt có thể cứu ngươi một mạng. Không cần do dự, chạy mau."
Vương Diệu Hoan dùng một loạt giọng điệu đáng tin dặn dò.
Vương Trường Ca tiếp nhận Phi thiên phù, không do dự vỗ lên. Thanh quang chợt lóe, phía sau lưng hắn dài ra một đôi cánh xanh. Hắn nhẹ nhàng vỗ cánh, bay ra khỏi phi chu màu xanh, hướng phía Đông bay đi.
Vương Trường Sinh thả ra Thanh lân mã, nhảy lên lưng nó.
Thanh lân mã giương rộng hai cánh, hướng phía Tây bay đi.
Vương Diệu Hoan cũng không có nóng lòng chạy trốn. Lấy ra một hồ lô đỏ, phun ra từng viên hỏa cầu lớn, đánh về phía yêu cầm màu đen.
Vương Minh Chiến, Vương Minh Tiêu cùng Vương Minh Phong lấy ra linh phù, hóa thành phong nhận, thủy tiễn, hỏa cầu đánh về hướng yêu cầm.
Bọn họ tranh thủ thời gian cho Vương Trường Ca và Vương Trường Sinh, tránh cho yêu cầm truy kích hai người.
Vương Trường Sinh nghe được tiếng nổ đùng, quay đầu nhìn thấy bốn người Vương Diệu Hoan ở lại ngăn cản yêu cầm. Hắn vội vàng thúc giục Thanh lân mã đẩy nhanh tốc độ.
Hắn rời khỏi nơi này nhanh một khắc, bọn Thập nhị thúc công có thể sớm một khắc rời khỏi.
Thời gian một chén trà sau đó, Thanh lân mã bất động, chậm rãi đáp xuống dưới chân một ngọn núi cao, cách đó không xa có một sơn động.
“Cũng không biết Thập nhị thúc công bọn họ thế nào, hy vọng bọn họ có thể tránh được một kiếp.”
Vương Trường Sinh thu hồi Thanh lân mã vào túi linh thú, lẩm bẩm.
Vương Trường Sinh thả ra một con Khôi lỗi thú, để con Khôi lỗi thú tiến vào sơn động, hắn theo ở phía sau.
Sơn động không lớn, bên trong cũng không có yêu thú.
Ăn một miếng lương khô, Vương Trường Sinh bắt đầu suy xét lại.
Vương Diệu Hoan bảo bọn họ quay về Tiên Duyên thành. Nói thật, Vương Trường Sinh không nghĩ quay về Tiên Duyên thành.
Trong nửa tháng ở đây, hắn đã tích góp được không ít kinh nghiệm săn yêu quý giá. Hắn hiện tại có thể khống chế đồng thời bốn con Khôi lỗ thú, còn có một thượng phẩm linh khí và một tấm nhị giai linh phù.
Hắn muốn dựa vào chính nỗ lực của mình, tích góp thêm điểm cống hiến. Nếu là cùng đám người Vương Trường Hoan hành động, đưa tài liệu cho Vương Diêu Hoan giữ. Cho dù có đổi đựọc một lọ Tử ngọc linh thủy, cũng không tới lượt hắn dùng.
Cho dù không có hắn, Vương Diệu Hoán cũng có thể săn giết yêu thú.
Ngay từ đầu, Vương Trường Sinh đã dự tính dựa vào chính mình giết yêu thú, đổi lấy điểm cống hiến. Việc liên quan trực tiếp đến đường tiên đồ của hắn, hắn sẽ không thoả hiệp.
Người tu tiên Ninh Châu phụ trách khu vực Bách thú sơn mạch phía Tây. Hắn tính đi thử Bách thú sơn mạch phía Nam xem thử vận khí.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vương Trường Sinh cưỡi Thanh lân mã, bay về phía Nam.
Bảy ngày sau, Vương Trường Sinh xuất hiện ở bên trong một khu rừng rậm màu đen. Vẻ mặt vui sướng, trên tay cầm một gốc cỏ linh chi màu đen to bằng bàn tay.
Hắn vất vả tìm nhiều ngày, chỉ đụng tới hai con nhất giai trung phẩm yêu thú. Hiện thực trực tiếp làm cho hắn thất vọng, cũng may Song đồng thử khứu giác linh mẫn, giúp hắn tìm được mấy chục gốc linh dược.
Đây là Hắc ngọc linh chi năm mươi năm, sinh trưởng ở dưới một gốc đại thụ che trời. Bên cạnh cây đại thụ đầy cỏ dại, người tu tiên rất khó phát hiện, vẫn là bị Song đồng thử phát hiện.
Hắn cưng chiều vỗ vỗ đầu Song đồng thử, cho nó một ít thượng phẩm linh cốc.
Đúng lúc này, phía trước chợt truyền đến một trận nổ.
"Có người đang săn giết yêu thú?"
Vương Trường Sinh trong lòng cả kinh, vội vàng nuốt xuống miếng lương khô.
Hắn luôn mãi cân nhắc, thi triển ẩn thân thuật, ẩn nấp thân hình, thật cẩn thận đi đến phía trước.
Nửa khắc sau, hắn xuyên qua rừng rậm, đi đến bên ngoài một cái sơn cốc nhỏ hẹp. Âm thanh nổ đùng chính là từ trong sơn cốc này truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.