Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 489: Làm Ông Rồi (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Thân là một trong Thái Nhất ngũ kiệt, vật phẩm giữ mạng trên người Lãnh Như Mị cũng không ít.
Ánh mắt nàng lộ ra một chút không nỡ, tay ngọc nhẹ nhàng ném đi, lá bùa màu tím bắn ra, hóa thành một luồng hào quang màu tím, đánh về phía màn hào quang màu vàng.
“Mạc sư huynh, liên thủ với ta, bạo lực phá trận.”
Lãnh Như Mị truyền âm cho Mạc Nhất Sơn, nâng tay, một bức họa cuộn tròn lập lòe ánh sáng màu bạc bắn ra, đánh lên một đạo pháp quyết.
Ánh sáng bạc lóe lên, bức họa cuộn tròn triển khai ở giữa không trung, trong tranh là mấy chục cây phi đao tạo hình khác nhau.
Động tác của Mạc Nhất Sơn cũng không chậm, há mồm, một luồng hào quang màu vàng từ trong đó bay ra, thế mà lại là một cái đỉnh nhỏ ba chân, toàn thân cái đỉnh nhỏ màu vàng, trên thân đỉnh có khắc một con mãng xà to lớn màu vàng sống động như thật, tạo thế phun mây nhả mù.
“To lên cho ta.”
Mạc Nhất Sơn khẽ quát một tiếng, đánh một đạo pháp quyết lên trên đỉnh nhỏ màu vàng, hình thể đỉnh nhỏ màu vàng tăng vọt, nắp bay vút lên, một mảng lớn ngọn lửa màu vàng bắn ra, xoay vù vù, hóa thành một con mãng xà lửa màu vàng hình thể thật lớn, theo sát ở phía sau hào quang màu tím.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hào quang màu tím vừa tới gần màn hào quang màu vàng, nhất thời bộc phát ra một mảng lớn ánh sáng màu tím chói mắt, hóa thành một mặt trời màu tím thật lớn, bao phủ cả một khu vực lớn ở bên trong.
Màn hào quang màu vàng kịch liệt nhoáng lên một lần, linh quang ảm đạm đi không ít, mặt đất theo đó chớp lên không ngừng.
“Phá cho ta.”
Lãnh Như Mị quát nhẹ một tiếng, đánh một đạo pháp quyết lên trên bức họa cuộn tròn màu bạc, bức họa cuộn tròn màu bạc bộc phát ra ánh sáng bạc chói mắt, hơn trăm cây phi đao tạo hình khác nhau bắn ra, tranh nhau đánh về phía màn hào quang màu vàng.
Bách Đao Trảm Linh Đồ này là một món linh bảo, là tu sĩ Nguyên Anh của sư phụ Lãnh Như Mị ban tặng, uy lực cực lớn.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, màn hào quang màu vàng tan vỡ ra, hơn trăm cây cờ trận màu vàng nứt gãy ra, rơi trên mặt đất.
Nhìn thấy Lãnh Như Mị và Mạc Nhất Sơn thoải mái phá đi trận pháp, hai vỏ sò màu lam nhất thời sáng lên ánh sáng màu lam chói mắt, lặn vào đáy biển.
Kẻ địch không dám lộ mặt, vừa thấy trận pháp bị phá, lập tức chạy trốn, lá gan cũng quá nhỏ rồi.
Lãnh Như Mị thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mà lá gan kẻ địch khá nhỏ, nếu đánh nhau, sống chết khó liệu.
“Lãnh sư muội, chúng ta mau chút trở về đi! Để tránh kẻ địch giết một cái hồi mã thương.”
Mạc Nhất Sơn thu hồi pháp bảo, thả ra mãng xà khổng lồ hai đầu.
Trái tim đám người Vương Minh Nhân treo lên, lúc này mới thả xuống, bước nhanh đi tới.
“Đi.”
Mãng xà khổng lồ hai đầu chở mọi người bay về phía đường tới đây, không qua bao lâu đã biến mất ở chân trời.
Hơn một tháng sau, bọn họ về tới đảo Linh Miết.
“Lần hành động này, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tiết lộ ra ngoài, lại càng không cho phép rời phường thị, ai về chỗ ở của người nấy nghỉ ngơi, tiếp nhận điều tra, nếu để lão phu biết là ai ăn cây táo, rào cây sung, khẳng định không tha cho hắn. Lâm sư điệt, đi theo lão phu, ta có lời hỏi ngươi.”
Vương Minh Nhân cảm thấy buồn bực, vốn tưởng một công việc béo bở, không ngờ bị cuốn vào trong một trường sóng gió, cũng may hắn làm người bổn phận, chưa lui tới với tu sĩ khác ngoài đồng môn, cộng thêm thân phận Từ Tử Hoa, hẳn là không có việc gì.
“Vương sư đệ, thật ngại quá, cuốn đệ vào rồi.”
Lý Tín dùng một loại giọng áy náy nói.
Vương Minh Nhân mỉm cười, nói: “Lý sư huynh nói đùa rồi, cái này không quan hệ với huynh, huynh cũng là ý tốt, ta sẽ không trách huynh, chỉ không biết là ai ăn cây táo, rào cây sung, cấu kết người ngoài mưu hại tu sĩ bản tông. Kẻ địch nhát gan như thế, hẳn là thế lực nhỏ hoặc là tán tu.”
“Mặc kệ nó! Việc này không tới lượt chúng ta quan tâm, bản tông khẳng định sẽ tra ra manh mối, nghiêm trị không tha, hung thủ khẳng định không chạy được.”
Vương Minh Nhân gật gật đầu, nói chuyện phiếm hai câu, về chỗ ở nghỉ ngơi.
Ngụy quốc, Vương gia bảo.
Ngự Thú viên, chuồng ngựa.
Một con Thanh Lân Mã nằm ở trong đống cỏ khô, Vương Thanh Linh đang đỡ đẻ cho nó, chân sau của ngựa con đã thò ra, Tề Vân Dân ở một bên chỉ đạo, Vương Minh Ngạn ở bên cạnh giúp đỡ.
Vương Thanh Linh đã là một đại cô nương, nàng đối với linh thú là yêu thích trước sau như một.
“Thanh Linh, cẩn thận một chút, ngựa con mới sinh khá yếu ớt, đừng làm bị thương nó.”
Tề Vân Dân uống một ngụm linh tửu, mở miệng nhắc nhở.
Vương Thanh Linh coi như không nghe thấy, hết sức chăm chú đỡ đẻ cho Thanh Lân Mã.
Ở dưới sự cố gắng của nàng, Thanh Lân Mã thuận lợi sinh ra một con ngựa con.
Ngựa con mới sinh khá nhỏ yếu, vài lần muốn đứng lên, đều thất bại.
Vương Thanh Linh giúp đỡ ngựa con, chậm rãi đứng lên.
Con ngựa con đi vài bước, lúc này mới quen.
“Quá tốt rồi, lại có thêm một con Thanh Lân Mã.”
Vương Thanh Linh lau đi mồ hôi lấm tấm trên mặt, vui vẻ ra mặt.
Nàng đã là Luyện Khí tầng bảy, ở trong bạn cùng lứa tuổi, tốc độ tu luyện cũng không nhanh.
Nàng ham thích chăm sóc linh thú, Tề Vân Dân dạy cho nàng không ít tri thức.
Vương Minh Ngạn mỉm cười, nói: “Thanh Linh, cháu chiếu cố con Thanh Lân Mã này lâu như vậy, nó sinh ra con ngựa con này, công lao thuộc về cháu.”
“Cái này không thích hợp nhỉ! Nhị thập tam thúc.”
Vương Thanh Linh có chút xấu hổ, dựa theo gia tộc quy định, thêm mỗi một con Thanh Lân Mã, công lao liền thuộc về người nào.
Linh thú trưởng thành khá chậm, không giống linh ngư, một hai năm có thể bán ra, Vương Thanh Linh muốn đạt được Trúc Cơ Đan, vẫn là tương đối khó khăn.
“Cái này có gì không thích hợp, con Thanh Lân Mã này từ sau khi mang thai, vẫn luôn là con chiếu cố, công lao tự nhiên thuộc về con.”
Tề Vân Dân cười phụ họa nói. Sau khi Vương Thanh Chí cưới Tề San San, lão và người Vương gia gần gũi thân mật, đãi ngộ cũng nâng cao không ít.
“Vậy cháu liền không khách khí nữa, linh thú tốc độ sinh sản tương đối chậm, nếu không hơn một năm ra trăm tám mươi con Thanh Lân Mã, thật là tốt biết bao.”
Vương Thanh Linh cười nói.
Vương Minh Ngạn cười khẽ một cái, nói: “Linh thú tốc độ sinh sản vốn đã không nhanh, Thôi Sơn Thú tốc độ sinh sản khá nhanh, nhưng loại linh thú này tác dụng khá nhỏ, giá trị không cao, có lợi thì có hại. Thanh Linh, chỉ cần cháu cố gắng, ta tin tưởng cháu nhất định có thể làm ra một phen thành tích.”
Ánh mắt nàng lộ ra một chút không nỡ, tay ngọc nhẹ nhàng ném đi, lá bùa màu tím bắn ra, hóa thành một luồng hào quang màu tím, đánh về phía màn hào quang màu vàng.
“Mạc sư huynh, liên thủ với ta, bạo lực phá trận.”
Lãnh Như Mị truyền âm cho Mạc Nhất Sơn, nâng tay, một bức họa cuộn tròn lập lòe ánh sáng màu bạc bắn ra, đánh lên một đạo pháp quyết.
Ánh sáng bạc lóe lên, bức họa cuộn tròn triển khai ở giữa không trung, trong tranh là mấy chục cây phi đao tạo hình khác nhau.
Động tác của Mạc Nhất Sơn cũng không chậm, há mồm, một luồng hào quang màu vàng từ trong đó bay ra, thế mà lại là một cái đỉnh nhỏ ba chân, toàn thân cái đỉnh nhỏ màu vàng, trên thân đỉnh có khắc một con mãng xà to lớn màu vàng sống động như thật, tạo thế phun mây nhả mù.
“To lên cho ta.”
Mạc Nhất Sơn khẽ quát một tiếng, đánh một đạo pháp quyết lên trên đỉnh nhỏ màu vàng, hình thể đỉnh nhỏ màu vàng tăng vọt, nắp bay vút lên, một mảng lớn ngọn lửa màu vàng bắn ra, xoay vù vù, hóa thành một con mãng xà lửa màu vàng hình thể thật lớn, theo sát ở phía sau hào quang màu tím.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hào quang màu tím vừa tới gần màn hào quang màu vàng, nhất thời bộc phát ra một mảng lớn ánh sáng màu tím chói mắt, hóa thành một mặt trời màu tím thật lớn, bao phủ cả một khu vực lớn ở bên trong.
Màn hào quang màu vàng kịch liệt nhoáng lên một lần, linh quang ảm đạm đi không ít, mặt đất theo đó chớp lên không ngừng.
“Phá cho ta.”
Lãnh Như Mị quát nhẹ một tiếng, đánh một đạo pháp quyết lên trên bức họa cuộn tròn màu bạc, bức họa cuộn tròn màu bạc bộc phát ra ánh sáng bạc chói mắt, hơn trăm cây phi đao tạo hình khác nhau bắn ra, tranh nhau đánh về phía màn hào quang màu vàng.
Bách Đao Trảm Linh Đồ này là một món linh bảo, là tu sĩ Nguyên Anh của sư phụ Lãnh Như Mị ban tặng, uy lực cực lớn.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, màn hào quang màu vàng tan vỡ ra, hơn trăm cây cờ trận màu vàng nứt gãy ra, rơi trên mặt đất.
Nhìn thấy Lãnh Như Mị và Mạc Nhất Sơn thoải mái phá đi trận pháp, hai vỏ sò màu lam nhất thời sáng lên ánh sáng màu lam chói mắt, lặn vào đáy biển.
Kẻ địch không dám lộ mặt, vừa thấy trận pháp bị phá, lập tức chạy trốn, lá gan cũng quá nhỏ rồi.
Lãnh Như Mị thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mà lá gan kẻ địch khá nhỏ, nếu đánh nhau, sống chết khó liệu.
“Lãnh sư muội, chúng ta mau chút trở về đi! Để tránh kẻ địch giết một cái hồi mã thương.”
Mạc Nhất Sơn thu hồi pháp bảo, thả ra mãng xà khổng lồ hai đầu.
Trái tim đám người Vương Minh Nhân treo lên, lúc này mới thả xuống, bước nhanh đi tới.
“Đi.”
Mãng xà khổng lồ hai đầu chở mọi người bay về phía đường tới đây, không qua bao lâu đã biến mất ở chân trời.
Hơn một tháng sau, bọn họ về tới đảo Linh Miết.
“Lần hành động này, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tiết lộ ra ngoài, lại càng không cho phép rời phường thị, ai về chỗ ở của người nấy nghỉ ngơi, tiếp nhận điều tra, nếu để lão phu biết là ai ăn cây táo, rào cây sung, khẳng định không tha cho hắn. Lâm sư điệt, đi theo lão phu, ta có lời hỏi ngươi.”
Vương Minh Nhân cảm thấy buồn bực, vốn tưởng một công việc béo bở, không ngờ bị cuốn vào trong một trường sóng gió, cũng may hắn làm người bổn phận, chưa lui tới với tu sĩ khác ngoài đồng môn, cộng thêm thân phận Từ Tử Hoa, hẳn là không có việc gì.
“Vương sư đệ, thật ngại quá, cuốn đệ vào rồi.”
Lý Tín dùng một loại giọng áy náy nói.
Vương Minh Nhân mỉm cười, nói: “Lý sư huynh nói đùa rồi, cái này không quan hệ với huynh, huynh cũng là ý tốt, ta sẽ không trách huynh, chỉ không biết là ai ăn cây táo, rào cây sung, cấu kết người ngoài mưu hại tu sĩ bản tông. Kẻ địch nhát gan như thế, hẳn là thế lực nhỏ hoặc là tán tu.”
“Mặc kệ nó! Việc này không tới lượt chúng ta quan tâm, bản tông khẳng định sẽ tra ra manh mối, nghiêm trị không tha, hung thủ khẳng định không chạy được.”
Vương Minh Nhân gật gật đầu, nói chuyện phiếm hai câu, về chỗ ở nghỉ ngơi.
Ngụy quốc, Vương gia bảo.
Ngự Thú viên, chuồng ngựa.
Một con Thanh Lân Mã nằm ở trong đống cỏ khô, Vương Thanh Linh đang đỡ đẻ cho nó, chân sau của ngựa con đã thò ra, Tề Vân Dân ở một bên chỉ đạo, Vương Minh Ngạn ở bên cạnh giúp đỡ.
Vương Thanh Linh đã là một đại cô nương, nàng đối với linh thú là yêu thích trước sau như một.
“Thanh Linh, cẩn thận một chút, ngựa con mới sinh khá yếu ớt, đừng làm bị thương nó.”
Tề Vân Dân uống một ngụm linh tửu, mở miệng nhắc nhở.
Vương Thanh Linh coi như không nghe thấy, hết sức chăm chú đỡ đẻ cho Thanh Lân Mã.
Ở dưới sự cố gắng của nàng, Thanh Lân Mã thuận lợi sinh ra một con ngựa con.
Ngựa con mới sinh khá nhỏ yếu, vài lần muốn đứng lên, đều thất bại.
Vương Thanh Linh giúp đỡ ngựa con, chậm rãi đứng lên.
Con ngựa con đi vài bước, lúc này mới quen.
“Quá tốt rồi, lại có thêm một con Thanh Lân Mã.”
Vương Thanh Linh lau đi mồ hôi lấm tấm trên mặt, vui vẻ ra mặt.
Nàng đã là Luyện Khí tầng bảy, ở trong bạn cùng lứa tuổi, tốc độ tu luyện cũng không nhanh.
Nàng ham thích chăm sóc linh thú, Tề Vân Dân dạy cho nàng không ít tri thức.
Vương Minh Ngạn mỉm cười, nói: “Thanh Linh, cháu chiếu cố con Thanh Lân Mã này lâu như vậy, nó sinh ra con ngựa con này, công lao thuộc về cháu.”
“Cái này không thích hợp nhỉ! Nhị thập tam thúc.”
Vương Thanh Linh có chút xấu hổ, dựa theo gia tộc quy định, thêm mỗi một con Thanh Lân Mã, công lao liền thuộc về người nào.
Linh thú trưởng thành khá chậm, không giống linh ngư, một hai năm có thể bán ra, Vương Thanh Linh muốn đạt được Trúc Cơ Đan, vẫn là tương đối khó khăn.
“Cái này có gì không thích hợp, con Thanh Lân Mã này từ sau khi mang thai, vẫn luôn là con chiếu cố, công lao tự nhiên thuộc về con.”
Tề Vân Dân cười phụ họa nói. Sau khi Vương Thanh Chí cưới Tề San San, lão và người Vương gia gần gũi thân mật, đãi ngộ cũng nâng cao không ít.
“Vậy cháu liền không khách khí nữa, linh thú tốc độ sinh sản tương đối chậm, nếu không hơn một năm ra trăm tám mươi con Thanh Lân Mã, thật là tốt biết bao.”
Vương Thanh Linh cười nói.
Vương Minh Ngạn cười khẽ một cái, nói: “Linh thú tốc độ sinh sản vốn đã không nhanh, Thôi Sơn Thú tốc độ sinh sản khá nhanh, nhưng loại linh thú này tác dụng khá nhỏ, giá trị không cao, có lợi thì có hại. Thanh Linh, chỉ cần cháu cố gắng, ta tin tưởng cháu nhất định có thể làm ra một phen thành tích.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.