Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 478: Lãnh Như Mị
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, mẹ luôn nhớ con, cha con cũng vậy.”
“Được rồi, Minh Nhân không dễ gì trở về một chuyến, nàng đi làm chút đồ ăn cho nó trước, ta có lời muốn hỏi nó.”
Diệp Lệ đáp lại, xoay người rời khỏi.
“Cha, ngài cùng mẹ thân thể còn khỏe không?”
Vương Minh Nhân bước nhanh đi đến trước mặt Vương Diệu Long, quan tâm hỏi.
Vương Diệu Long gật gật đầu, hỏi Vương Minh Nhân tình huống mấy năm nay, Vương Minh Nhân trả lời theo sự thật.
Biết được Vương Minh Nhân bái ở môn hạ tu sĩ Kết Đan, đã Trúc Cơ, Vương Diệu Long vui mừng gật gật đầu.
“Cha, đây là đồ nhị thập nhất ca cùng Trường Phong nhờ con mang về, bản thân con cũng cầm theo một vài thứ trở về.”
Vương Minh Nhân nói xong, lấy ra một cái túi trữ vật màu lam, đưa cho Vương Diệu Long.
“Minh Giang cùng Trường Phong sống thế nào? Bọn họ sao không trở lại? Cũng ở bên ngoài mười mấy năm rồi.”
“Bọn họ tạm thời không muốn trở về, có lẽ bọn họ có sắp xếp khác. Đúng rồi, cha, Trường Sinh có nhà không? Nhị thập nhất ca bảo con chuyển lời cho Trường Sinh một câu.”
“Trường Sinh còn đang bế quan tu luyện, chưa xuất quan, Như Yên cũng thế. Đúng rồi, con có thể ở nhà bao lâu?”
Trên mặt Vương Minh Nhân lộ vẻ khó xử, có chút áy náy nói: “Con không thể lưu lại thời gian dài, nhiều nhất nán lại ba ngày, muộn nứaẽ chậm trễ nhiệm vụ.”
“Ba ngày, cũng đủ rồi.”
Không qua bao lâu, Diệp Lệ bưng tới một ít thức ăn, Vương Diệu Long và Vương Minh Nhân vừa ăn vừa nói chuyện.
“Trong tộc bây giờ chủ yếu là dựa vào chế tạo con rối chống đỡ, nhân tài phương diện luyện đan cùng trận pháp quá ít, Thanh Kỳ và Trường Nguyệt chỉ có thể dựa theo điển tịch, tự mình mò mẫm, khó!”
Vương Diệu Long thở dài nói, luyện đan và trận pháp vẫn luôn là điểm yếu của Vương gia bạc, đặc biệt trận pháp, Vương Trường Nguyệt không có ai chỉ điểm trao đổi, dựa hết vào tự mình mò mẫm, trình độ bày trận cũng không cao.
Bày trận và luyện đan giống nhau, tài liệu ghi lại trên điển tịch, rất nhiều thứ đều tìm không thấy, chỉ có thể thay đổi, uy lực trận pháp thay đổi, xem trình độ trận pháp sư mà quyết định, không có ai chỉ điểm trao đổi, rất khó có sự tiến bộ.
Vương Minh Nhân cau mày, nói: “Việc này con nhớ, con sẽ lưu ý điển tịch luyện đan cùng trận pháp, điển tịch tương đối mà nói dễ tìm, nhưng trị phần ngọn không trị phần gốc, tiến cử nhân tài phương diện tương quan mới là kế sách tốt nhất.”
Vương Diệu Long cười khổ một tiếng, nói: “Hai loại nhân tài này nào có dễ tiến cử như vậy, đặc biệt trận pháp sư, trận pháp sư của gia tộc tu tiên trình độ bày trận đều không cao, trận pháp sư môn phái tu tiên chướng mắt gia tộc chúng ta. Thôi, không nói những thứ này nữa, đúng rồi con phải đi đâu rèn luyện? Không có gì nguy hiểm chứ!”
“Nam Hải, một phường thị lớn, không có gì nguy hiểm, phường thị là Thái Nhất tiên môn của con cùng một thế lực lớn khác mở, có tu sĩ Nguyên Anh kỳ tọa trấn, rất an toàn.”
Nói chuyện phiếm mấy canh giờ, Vương Diệu Long bảo Vương Minh Nhân đi xuống nghỉ ngơi.
Tin tức Vương Minh Nhân trở về, rất nhanh đã truyền lưu ra cao tầng Vương gia.
Hôm sau, Vương Trường Nguyệt, Vương Thanh Chí cùng Vương Thanh Kỳ đến chỗ ở của Vương Minh Nhân.
Trước khi Vương Minh Nhân rời nhà, Vương Trường Nguyệt cùng Vương Thanh Kỳ đã Trúc Cơ, khi gặp lại lần nữa, Vương Minh Nhân đã là Trúc Cơ tầng hai, Vương Trường Nguyệt cùng Vương Thanh Kỳ cũng là Trúc Cơ tầng hai, hai người đều có chút hâm mộ.
“Thanh Chí, biết cháu thích làm ruộng, hai điển tịch này ghi lại là tâm đắc gieo trồng, ra từ tay linh thực phu của Thái Nhất tiên môn, có lẽ có dẫn dắt đối với cháu.”
Vương Minh Nhân lấy ra hai tấm ngọc giản màu xanh, đưa cho Vương Thanh Chí.
Vương Thanh Chí nói một tiếng cảm ơn, nhận lấy hai tấm ngọc giản.
“Minh Nhân thúc, Thái Nhất tiên môn rất lớn sao? Có bao nhiêu tu sĩ? Thật là tiên cảnh nhân gian sao?”
Vương Trường Nguyệt rất tò mò đối với Thái Nhất tiên môn, Thái Nhất tiên môn là một trong bảy đại tiên môn của Đông Hoang, muốn nói không tò mò, đó là việc không có khả năng.
Vương Minh Nhân mỉm cười, nói tới điều mình nhìn thấy nghe thấy ở Thái Nhất tiên môn.
Nghe xong Vương Minh Nhân kể, ba người bọn Vương Trường Nguyệt tăng thêm kiến thức, tầm mắt mở rộng không ít.
“Thái Nhất tiên môn tài nguyên tu tiên phong phú như vậy, Minh Nhân thúc, thúc hẳn là có thể tiến vào Kết Đan kỳ nhỉ!”
Vương Minh Nhân lắc lắc đầu, nói: “Kết Đan không dễ như vậy, nhưng Thái Nhất tiên môn tài nguyên tu tiên phong phú, cơ hội cũng nhiều hơn một chút. Nói tới, nếu không phải gia tộc đưa ta vào Thái Nhất tiên môn, ta cũng sẽ không có hôm nay, ta không thể ở gia tộc lâu, gia tộc còn nhọc các ngươi phí tâm rồi. Ta tin tưởng, chỉ cần tộc nhân Vương gia chúng ta đoàn kết một lòng, cố gắng làm tốt công việc trong chức trách và tu luyện chăm chỉ, Vương gia chúng ta nhất định sẽ hưng thịnh hẳn lên.”
“Chúng ta sẽ cố gắng.”
Ba người bọn Vương Trường Nguyệt trăm miệng một lời đáp ứng.
Vương Minh Nhân ở lại Vương gia bảo ba ngày, hơn phân nửa thời gian là bầu bạn Vương Diệu Long cùng Diệp Lệ, lần này từ biệt, chính là vĩnh biệt.
Ba ngày sau, trên tường thành Vương gia bảo, đám người Vương Trường Nguyệt tiễn Vương Minh Nhân.
“Cha, mẹ, mọi người không cần tiễn nữa, con phải đi rồi, mọi người bảo trọng thân thể.”
Vương Minh Nhân khoát tay, một con hạc giấy màu xanh to bằng bàn tay từ trong đó bay ra, mặt ngoài hạc giấy màu xanh sau khi sáng lên vô số phù văn màu xanh, hình thể tăng vọt.
Hắn nhảy đến trên hạc giấy màu xanh, hạc giấy màu xanh dang đôi cánh, chở hắn bay về phía bầu trời.
Vương Diệu Long và Diệp Lệ nhìn bóng lưng Vương Minh Nhân rời đi, thật lâu không muốn rời đi, trong mắt tràn đầy sự không nỡ.
Phường thị Sùng Dương là phường thị lớn do thư viện Sùng Dương khống chế, bởi vì xây truyền tống trận cỡ lớn, xa nhất có thể truyền tống đến Nam Hải, nơi đây buôn bán phồn hoa, dòng người đông đúc.
Một luồng hào quang từ nơi xa bay tới, vừa tới gần phường thị Sùng Dương cách mười dặm, tốc độ hào quang liền chậm lại, chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Thanh quang thế mà lại là một con hạc giấy màu xanh, Vương Minh Nhân ngồi ở trên hạc giấy màu xanh.
Hắn thu hồi hạc giấy màu xanh, bước nhanh đi về phía phường thị Sùng Dương.
Nửa canh giờ sau, hắn xuất hiện ở cửa một tòa lầu các màu xanh cao năm tầng, trên bảng hiệu có khắc ba chữ to màu vàng “Thái Nhất các”.
Cửa lầu các có hai đệ tử Thái Nhất tiên môn gác, một thiếu phụ váy lam hơn ba mươi tuổi từ trong Thái Nhất các đi ra.
“Được rồi, Minh Nhân không dễ gì trở về một chuyến, nàng đi làm chút đồ ăn cho nó trước, ta có lời muốn hỏi nó.”
Diệp Lệ đáp lại, xoay người rời khỏi.
“Cha, ngài cùng mẹ thân thể còn khỏe không?”
Vương Minh Nhân bước nhanh đi đến trước mặt Vương Diệu Long, quan tâm hỏi.
Vương Diệu Long gật gật đầu, hỏi Vương Minh Nhân tình huống mấy năm nay, Vương Minh Nhân trả lời theo sự thật.
Biết được Vương Minh Nhân bái ở môn hạ tu sĩ Kết Đan, đã Trúc Cơ, Vương Diệu Long vui mừng gật gật đầu.
“Cha, đây là đồ nhị thập nhất ca cùng Trường Phong nhờ con mang về, bản thân con cũng cầm theo một vài thứ trở về.”
Vương Minh Nhân nói xong, lấy ra một cái túi trữ vật màu lam, đưa cho Vương Diệu Long.
“Minh Giang cùng Trường Phong sống thế nào? Bọn họ sao không trở lại? Cũng ở bên ngoài mười mấy năm rồi.”
“Bọn họ tạm thời không muốn trở về, có lẽ bọn họ có sắp xếp khác. Đúng rồi, cha, Trường Sinh có nhà không? Nhị thập nhất ca bảo con chuyển lời cho Trường Sinh một câu.”
“Trường Sinh còn đang bế quan tu luyện, chưa xuất quan, Như Yên cũng thế. Đúng rồi, con có thể ở nhà bao lâu?”
Trên mặt Vương Minh Nhân lộ vẻ khó xử, có chút áy náy nói: “Con không thể lưu lại thời gian dài, nhiều nhất nán lại ba ngày, muộn nứaẽ chậm trễ nhiệm vụ.”
“Ba ngày, cũng đủ rồi.”
Không qua bao lâu, Diệp Lệ bưng tới một ít thức ăn, Vương Diệu Long và Vương Minh Nhân vừa ăn vừa nói chuyện.
“Trong tộc bây giờ chủ yếu là dựa vào chế tạo con rối chống đỡ, nhân tài phương diện luyện đan cùng trận pháp quá ít, Thanh Kỳ và Trường Nguyệt chỉ có thể dựa theo điển tịch, tự mình mò mẫm, khó!”
Vương Diệu Long thở dài nói, luyện đan và trận pháp vẫn luôn là điểm yếu của Vương gia bạc, đặc biệt trận pháp, Vương Trường Nguyệt không có ai chỉ điểm trao đổi, dựa hết vào tự mình mò mẫm, trình độ bày trận cũng không cao.
Bày trận và luyện đan giống nhau, tài liệu ghi lại trên điển tịch, rất nhiều thứ đều tìm không thấy, chỉ có thể thay đổi, uy lực trận pháp thay đổi, xem trình độ trận pháp sư mà quyết định, không có ai chỉ điểm trao đổi, rất khó có sự tiến bộ.
Vương Minh Nhân cau mày, nói: “Việc này con nhớ, con sẽ lưu ý điển tịch luyện đan cùng trận pháp, điển tịch tương đối mà nói dễ tìm, nhưng trị phần ngọn không trị phần gốc, tiến cử nhân tài phương diện tương quan mới là kế sách tốt nhất.”
Vương Diệu Long cười khổ một tiếng, nói: “Hai loại nhân tài này nào có dễ tiến cử như vậy, đặc biệt trận pháp sư, trận pháp sư của gia tộc tu tiên trình độ bày trận đều không cao, trận pháp sư môn phái tu tiên chướng mắt gia tộc chúng ta. Thôi, không nói những thứ này nữa, đúng rồi con phải đi đâu rèn luyện? Không có gì nguy hiểm chứ!”
“Nam Hải, một phường thị lớn, không có gì nguy hiểm, phường thị là Thái Nhất tiên môn của con cùng một thế lực lớn khác mở, có tu sĩ Nguyên Anh kỳ tọa trấn, rất an toàn.”
Nói chuyện phiếm mấy canh giờ, Vương Diệu Long bảo Vương Minh Nhân đi xuống nghỉ ngơi.
Tin tức Vương Minh Nhân trở về, rất nhanh đã truyền lưu ra cao tầng Vương gia.
Hôm sau, Vương Trường Nguyệt, Vương Thanh Chí cùng Vương Thanh Kỳ đến chỗ ở của Vương Minh Nhân.
Trước khi Vương Minh Nhân rời nhà, Vương Trường Nguyệt cùng Vương Thanh Kỳ đã Trúc Cơ, khi gặp lại lần nữa, Vương Minh Nhân đã là Trúc Cơ tầng hai, Vương Trường Nguyệt cùng Vương Thanh Kỳ cũng là Trúc Cơ tầng hai, hai người đều có chút hâm mộ.
“Thanh Chí, biết cháu thích làm ruộng, hai điển tịch này ghi lại là tâm đắc gieo trồng, ra từ tay linh thực phu của Thái Nhất tiên môn, có lẽ có dẫn dắt đối với cháu.”
Vương Minh Nhân lấy ra hai tấm ngọc giản màu xanh, đưa cho Vương Thanh Chí.
Vương Thanh Chí nói một tiếng cảm ơn, nhận lấy hai tấm ngọc giản.
“Minh Nhân thúc, Thái Nhất tiên môn rất lớn sao? Có bao nhiêu tu sĩ? Thật là tiên cảnh nhân gian sao?”
Vương Trường Nguyệt rất tò mò đối với Thái Nhất tiên môn, Thái Nhất tiên môn là một trong bảy đại tiên môn của Đông Hoang, muốn nói không tò mò, đó là việc không có khả năng.
Vương Minh Nhân mỉm cười, nói tới điều mình nhìn thấy nghe thấy ở Thái Nhất tiên môn.
Nghe xong Vương Minh Nhân kể, ba người bọn Vương Trường Nguyệt tăng thêm kiến thức, tầm mắt mở rộng không ít.
“Thái Nhất tiên môn tài nguyên tu tiên phong phú như vậy, Minh Nhân thúc, thúc hẳn là có thể tiến vào Kết Đan kỳ nhỉ!”
Vương Minh Nhân lắc lắc đầu, nói: “Kết Đan không dễ như vậy, nhưng Thái Nhất tiên môn tài nguyên tu tiên phong phú, cơ hội cũng nhiều hơn một chút. Nói tới, nếu không phải gia tộc đưa ta vào Thái Nhất tiên môn, ta cũng sẽ không có hôm nay, ta không thể ở gia tộc lâu, gia tộc còn nhọc các ngươi phí tâm rồi. Ta tin tưởng, chỉ cần tộc nhân Vương gia chúng ta đoàn kết một lòng, cố gắng làm tốt công việc trong chức trách và tu luyện chăm chỉ, Vương gia chúng ta nhất định sẽ hưng thịnh hẳn lên.”
“Chúng ta sẽ cố gắng.”
Ba người bọn Vương Trường Nguyệt trăm miệng một lời đáp ứng.
Vương Minh Nhân ở lại Vương gia bảo ba ngày, hơn phân nửa thời gian là bầu bạn Vương Diệu Long cùng Diệp Lệ, lần này từ biệt, chính là vĩnh biệt.
Ba ngày sau, trên tường thành Vương gia bảo, đám người Vương Trường Nguyệt tiễn Vương Minh Nhân.
“Cha, mẹ, mọi người không cần tiễn nữa, con phải đi rồi, mọi người bảo trọng thân thể.”
Vương Minh Nhân khoát tay, một con hạc giấy màu xanh to bằng bàn tay từ trong đó bay ra, mặt ngoài hạc giấy màu xanh sau khi sáng lên vô số phù văn màu xanh, hình thể tăng vọt.
Hắn nhảy đến trên hạc giấy màu xanh, hạc giấy màu xanh dang đôi cánh, chở hắn bay về phía bầu trời.
Vương Diệu Long và Diệp Lệ nhìn bóng lưng Vương Minh Nhân rời đi, thật lâu không muốn rời đi, trong mắt tràn đầy sự không nỡ.
Phường thị Sùng Dương là phường thị lớn do thư viện Sùng Dương khống chế, bởi vì xây truyền tống trận cỡ lớn, xa nhất có thể truyền tống đến Nam Hải, nơi đây buôn bán phồn hoa, dòng người đông đúc.
Một luồng hào quang từ nơi xa bay tới, vừa tới gần phường thị Sùng Dương cách mười dặm, tốc độ hào quang liền chậm lại, chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Thanh quang thế mà lại là một con hạc giấy màu xanh, Vương Minh Nhân ngồi ở trên hạc giấy màu xanh.
Hắn thu hồi hạc giấy màu xanh, bước nhanh đi về phía phường thị Sùng Dương.
Nửa canh giờ sau, hắn xuất hiện ở cửa một tòa lầu các màu xanh cao năm tầng, trên bảng hiệu có khắc ba chữ to màu vàng “Thái Nhất các”.
Cửa lầu các có hai đệ tử Thái Nhất tiên môn gác, một thiếu phụ váy lam hơn ba mươi tuổi từ trong Thái Nhất các đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.