Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1418: Lấy Một Địch Hai
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Bên trong Vạn hoa điện, Đường Vân Thường ngồi ở ghế chủ toạ, vẻ mặt nàng bi thống. Nhiều tu sĩ Vạn Hoa cung ngồi ở dưới thân nàng, vẻ mặt mỗi người đều mười phần căm phẫn, bi thương.
Yêu tộc đột nhiên giết đến cửa, cung chủ Vạn Hoa cung bị trọng thương mà chết. Chi bảo trấn tông là Vạn kính viễn bị huỷ, Vạn Hoa cung chết thương thảm trọng. Đương nhiên, Yêu tộc cũng không chiếm được quá nhiều lợi ích.
“Các vị sư huynh sư tỷ, sư phụ lão nhân gia bị thương quá nặng, không may bỏ mình. Thù này không báo, Đường Vân Thường ta quyết không làm người. Nước không thể một ngày không có vua, sư phụ trước khi lâm chung có để lại di ngôn, để ta tiếp nhận chức cung chủ Vạn Hoa cung. Các ngươi ai tán thành, ai phản đối?”
Đường Vân Thường lấy ra một lệnh bài màu xanh hình vuông, sắc mặt bi thống, ánh mắt xẹt qua các đồng môn ở đây.
Lần này Yêu tộc tập kích, cung chủ Vạn Hoa cung trọng thương mà chết, nhiều Nguyên Anh tu sĩ cũng ngã xuống trong trận chiến. Trong tổng đà hiện tại, Nguyên Anh tu sĩ không có tới ba người, một Nguyên Anh tu sĩ bản thân bị trọng thương, đóng cửa không ra. Nguyên Anh tu sĩ còn lại là người đáng tin của Đường Vân Thường. Lâm Tư Nhược và những Nguyên Anh tu sĩ khác không ở tổng đà, Đường Vân Thường đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Giành trước một bước, trước tiên ngồi lên vị trí cung chủ Vạn Hoa cung.
Thượng Quan Tình đứng dậy, trầm giọng nói: “Ta tán thành, Đường sư tỷ là quan môn đệ tử của cung chủ. Đường sư tỷ tiếp nhận chức vụ cung chủ Vạn Hoa cung, danh chính ngôn thuận.”
Những Kim Đan tu sĩ có mặt ở đây hai mặt nhìn nhau, bọn họ thật không ngờ Đường Vân Thường sẽ vội vã đi lên vị trí cung chủ Vạn Hoa cung đến như vậy.
Một lão giả áo bào xanh hơn sáu mươi tuổi đứng đậy, thật cẩn thận nói: “Đường sư thúc, thi cốt của cung chủ còn chưa lạnh. Đệ tử cảm thấy việc cấp bách trước mắt hẳn là truy giết Yêu tộc. Vị trí cung chủ chờ bọn Lâm sư bá trở về, lại thương nghị cũng không muộn.”
Đường Vân Thường toàn dựa vào sủng ái của cung chủ Vạn Hoa cung, lúc này mới có thể tu luyện đến Nguyên Anh kỳ. Đường Vân Thường lạm dụng chức quyền, dùng người không khách quan, sắp xếp người một nhà vào khắp nơi. Mượn dùng lực lượng tông môn giúp gia tộc của nàng phát triển, rất nhiều đồng môn cũng có bất mãn với Đường Vân Thường. Nếu không phải nàng cũng làm ra không ít cống hiến, đã sớm bị người khác đạp xuống dưới rồi.
So sánh xuống dưới, Lâm Tư Nhược và Vạn Hoa cung làm ra không ít cống hiến, nàng làm việc công bằng, có cái nhìn đại cục. Nếu để lựa chọn một trong hai người Lâm Tư Nhược và Đường Vân Thường làm cung chủ, đại đa số đệ tử Vạn Hoa cung sẽ lựa chọn Lâm Tư Nhược.
Lâm Tư Nhược ở tiền tuyến tác chiến, tạm thời không kịp trở lại. Đường Vân Thường lợi dụng điểm này, ngồi trên toà cung chủ Vạn Hoa cung.
Sắc mặt Đường Vân Thường lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Sao nào? Ngươi đang dạy ta làm việc sao? Không có cung chủ, làm sao có thể chỉ huy đệ tử bản tông truy bắt Yêu tộc? Ai sẽ tin phục? Hay là ngươi không muốn vì sư phụ và những đồng môn ngã xuống báo thù? Hoặc là ngươi chính là nội gian?”
“Tống sư điệt, ngươi thật to gan. Đường sư tỷ là đệ tử quan môn của cung chủ, là đệ tử chân truyền. Bản tông đang ở thời điểm nguy nan, hẳn nên có một vị chưởng môn cường lực dẫn dắt bản tông tiếp tục đi lên. Không có cung chủ, nên như thế nào điều hành đệ tử bản tông? Ngươi ra một mệnh lệnh, ta ra một mệnh lệnh, chẳng phải lộn xộn sao?”
Thượng Quan Tình quát lạnh nói, một cỗ linh áp khổng lồ lao ra từ trên người nàng, ép lão giả áo xanh không thở nổi.
Đường Vân Thường lấy ra một lệnh bài hình vuông, mặt trái có khắc một mảng lớn linh hoa, mặt chính có khắc hai chữ “Vạn hoa” to màu vàng.
“Đây là tín vật của cung chủ Vạn hoa lệnh, gặp lệnh như gặp cung chủ.”
Thượng Quan Tình nhất thời quay người hành lễ, cung kính nói: “Thượng Quan Tình bái kiến cung chủ.”
Phần đông Kim Đan tu sĩ hai mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao.
“Như thế nào? Gặp lệnh không quỳ, các ngươi là muốn làm phản đồ sao?”
“Đệ tử bái kiến cung chủ.”
Không biết là ai dẫn đầu, phần đông Kim Đan tu sĩ đều quỳ xuống.
“Hiện tại là thời điểm dặc thù, cũng không cần thông báo bốn phía. Một tháng sau cử hành đại điển kế vị, phái người đưa thiệp mời cho Thượng Thanh Quan, mời bọn họ tham gia đại điển kế vị của bản cung.”
Đường Vân Thường dặn dò, thần sắc có chút hung phấn.
Gia nghiệp Vạn Hoa cung lớn mạnh, môn đồ hơn vạn, nàng chính là cung chủ Vạn Hoa cung.
Đừng nói một tháng, cho dù có ba thàng thời gian, Lâm Tư Nhược cũng trở về không kịp.
Có lục phái chứng kiến, vị trí cung chủ của Đường Vân Thường liền ổn định.
“Vâng, cung chủ.”
…
Một mảng sơn mạch xanh biếc, một toà cao phong xanh um tươi tốt, Vương Thanh Sơn và Tống Mị đừng ở đỉnh núi, nhìn về hướng xa xa.
Bọn họ đã đóng ở đây hơn nửa tháng, căn bản không có phát hiện Yêu tộc nào.
“Vương đạo hữu, ngươi nói Yêu tộc thật sự sẽ đi qua nơi này sao? Sao lại không đi theo đường khác?”
Tống Mị thuận miệng hỏi, hắn là đại sư huynh mới của Vạn quỷ cốc, hắn bức thiết cần củng cố chiến công và địa vị.
“Ai biết được! Hy vọng Yêu tộc sẽ không đi qua nơi này đi! Chó bị bức nóng nảy cũng sẽ biết nhảy tường.”
Vương Thanh Sơn không hy vọng Yêu tộc đi qua nơi này, thứ nhất, nếu là Yêu tộc Nguyên Anh kỳ, bọn họ chưa chắc sẽ ngăn được. Thứ hai Yêu tộc bị người tu tiên Nhân tộc bao vây tiêu diệt, khẳng định sẽ phản kháng rất điên cuồng.
Đột nhiên, vang lên một tiếng thú rống vang dội, Vương Thanh Sơn lấy ra một mặt ngọc bàn đạm kim sắc, bên ngoài khắc một đồ án sư tử rất sống động.
Yêu tộc đột nhiên giết đến cửa, cung chủ Vạn Hoa cung bị trọng thương mà chết. Chi bảo trấn tông là Vạn kính viễn bị huỷ, Vạn Hoa cung chết thương thảm trọng. Đương nhiên, Yêu tộc cũng không chiếm được quá nhiều lợi ích.
“Các vị sư huynh sư tỷ, sư phụ lão nhân gia bị thương quá nặng, không may bỏ mình. Thù này không báo, Đường Vân Thường ta quyết không làm người. Nước không thể một ngày không có vua, sư phụ trước khi lâm chung có để lại di ngôn, để ta tiếp nhận chức cung chủ Vạn Hoa cung. Các ngươi ai tán thành, ai phản đối?”
Đường Vân Thường lấy ra một lệnh bài màu xanh hình vuông, sắc mặt bi thống, ánh mắt xẹt qua các đồng môn ở đây.
Lần này Yêu tộc tập kích, cung chủ Vạn Hoa cung trọng thương mà chết, nhiều Nguyên Anh tu sĩ cũng ngã xuống trong trận chiến. Trong tổng đà hiện tại, Nguyên Anh tu sĩ không có tới ba người, một Nguyên Anh tu sĩ bản thân bị trọng thương, đóng cửa không ra. Nguyên Anh tu sĩ còn lại là người đáng tin của Đường Vân Thường. Lâm Tư Nhược và những Nguyên Anh tu sĩ khác không ở tổng đà, Đường Vân Thường đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Giành trước một bước, trước tiên ngồi lên vị trí cung chủ Vạn Hoa cung.
Thượng Quan Tình đứng dậy, trầm giọng nói: “Ta tán thành, Đường sư tỷ là quan môn đệ tử của cung chủ. Đường sư tỷ tiếp nhận chức vụ cung chủ Vạn Hoa cung, danh chính ngôn thuận.”
Những Kim Đan tu sĩ có mặt ở đây hai mặt nhìn nhau, bọn họ thật không ngờ Đường Vân Thường sẽ vội vã đi lên vị trí cung chủ Vạn Hoa cung đến như vậy.
Một lão giả áo bào xanh hơn sáu mươi tuổi đứng đậy, thật cẩn thận nói: “Đường sư thúc, thi cốt của cung chủ còn chưa lạnh. Đệ tử cảm thấy việc cấp bách trước mắt hẳn là truy giết Yêu tộc. Vị trí cung chủ chờ bọn Lâm sư bá trở về, lại thương nghị cũng không muộn.”
Đường Vân Thường toàn dựa vào sủng ái của cung chủ Vạn Hoa cung, lúc này mới có thể tu luyện đến Nguyên Anh kỳ. Đường Vân Thường lạm dụng chức quyền, dùng người không khách quan, sắp xếp người một nhà vào khắp nơi. Mượn dùng lực lượng tông môn giúp gia tộc của nàng phát triển, rất nhiều đồng môn cũng có bất mãn với Đường Vân Thường. Nếu không phải nàng cũng làm ra không ít cống hiến, đã sớm bị người khác đạp xuống dưới rồi.
So sánh xuống dưới, Lâm Tư Nhược và Vạn Hoa cung làm ra không ít cống hiến, nàng làm việc công bằng, có cái nhìn đại cục. Nếu để lựa chọn một trong hai người Lâm Tư Nhược và Đường Vân Thường làm cung chủ, đại đa số đệ tử Vạn Hoa cung sẽ lựa chọn Lâm Tư Nhược.
Lâm Tư Nhược ở tiền tuyến tác chiến, tạm thời không kịp trở lại. Đường Vân Thường lợi dụng điểm này, ngồi trên toà cung chủ Vạn Hoa cung.
Sắc mặt Đường Vân Thường lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Sao nào? Ngươi đang dạy ta làm việc sao? Không có cung chủ, làm sao có thể chỉ huy đệ tử bản tông truy bắt Yêu tộc? Ai sẽ tin phục? Hay là ngươi không muốn vì sư phụ và những đồng môn ngã xuống báo thù? Hoặc là ngươi chính là nội gian?”
“Tống sư điệt, ngươi thật to gan. Đường sư tỷ là đệ tử quan môn của cung chủ, là đệ tử chân truyền. Bản tông đang ở thời điểm nguy nan, hẳn nên có một vị chưởng môn cường lực dẫn dắt bản tông tiếp tục đi lên. Không có cung chủ, nên như thế nào điều hành đệ tử bản tông? Ngươi ra một mệnh lệnh, ta ra một mệnh lệnh, chẳng phải lộn xộn sao?”
Thượng Quan Tình quát lạnh nói, một cỗ linh áp khổng lồ lao ra từ trên người nàng, ép lão giả áo xanh không thở nổi.
Đường Vân Thường lấy ra một lệnh bài hình vuông, mặt trái có khắc một mảng lớn linh hoa, mặt chính có khắc hai chữ “Vạn hoa” to màu vàng.
“Đây là tín vật của cung chủ Vạn hoa lệnh, gặp lệnh như gặp cung chủ.”
Thượng Quan Tình nhất thời quay người hành lễ, cung kính nói: “Thượng Quan Tình bái kiến cung chủ.”
Phần đông Kim Đan tu sĩ hai mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao.
“Như thế nào? Gặp lệnh không quỳ, các ngươi là muốn làm phản đồ sao?”
“Đệ tử bái kiến cung chủ.”
Không biết là ai dẫn đầu, phần đông Kim Đan tu sĩ đều quỳ xuống.
“Hiện tại là thời điểm dặc thù, cũng không cần thông báo bốn phía. Một tháng sau cử hành đại điển kế vị, phái người đưa thiệp mời cho Thượng Thanh Quan, mời bọn họ tham gia đại điển kế vị của bản cung.”
Đường Vân Thường dặn dò, thần sắc có chút hung phấn.
Gia nghiệp Vạn Hoa cung lớn mạnh, môn đồ hơn vạn, nàng chính là cung chủ Vạn Hoa cung.
Đừng nói một tháng, cho dù có ba thàng thời gian, Lâm Tư Nhược cũng trở về không kịp.
Có lục phái chứng kiến, vị trí cung chủ của Đường Vân Thường liền ổn định.
“Vâng, cung chủ.”
…
Một mảng sơn mạch xanh biếc, một toà cao phong xanh um tươi tốt, Vương Thanh Sơn và Tống Mị đừng ở đỉnh núi, nhìn về hướng xa xa.
Bọn họ đã đóng ở đây hơn nửa tháng, căn bản không có phát hiện Yêu tộc nào.
“Vương đạo hữu, ngươi nói Yêu tộc thật sự sẽ đi qua nơi này sao? Sao lại không đi theo đường khác?”
Tống Mị thuận miệng hỏi, hắn là đại sư huynh mới của Vạn quỷ cốc, hắn bức thiết cần củng cố chiến công và địa vị.
“Ai biết được! Hy vọng Yêu tộc sẽ không đi qua nơi này đi! Chó bị bức nóng nảy cũng sẽ biết nhảy tường.”
Vương Thanh Sơn không hy vọng Yêu tộc đi qua nơi này, thứ nhất, nếu là Yêu tộc Nguyên Anh kỳ, bọn họ chưa chắc sẽ ngăn được. Thứ hai Yêu tộc bị người tu tiên Nhân tộc bao vây tiêu diệt, khẳng định sẽ phản kháng rất điên cuồng.
Đột nhiên, vang lên một tiếng thú rống vang dội, Vương Thanh Sơn lấy ra một mặt ngọc bàn đạm kim sắc, bên ngoài khắc một đồ án sư tử rất sống động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.