Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 697: Lệnh Điều Động Của Thái Nhất Tiên Môn (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vương Thanh Kỳ vỗ vỗ bả vai Vương Thu Diễm, vui mừng nói: “Thu Diễm, cháu cần cố gắng, khởi điểm của cháu tốt hơn tứ bá nhiều, nhớ năm đó, lúc tứ bá luyện chế Thanh Nguyệt Đan, đều dựa vào chính mình mò mẫm, thất bại mười mấy lần mới thành công. Ta bây giờ là luyện đan sư bậc hai thượng phẩm, chỉ điểm cháu luyện chế đan dược bậc hai hạ phẩm, xác xuất thành công của cháu cũng sẽ lớn hơn một chút. Tương lai gia tộc dựa vào các cháu, tứ bá già rồi.”
Vương Thu Diễm cúi người hành lễ với Vương Thanh Kỳ, thành khẩn nói: “Cháu có thể có hôm nay, đều dựa vào tứ bá cẩn thận chỉ điểm, vất vả tứ bá rồi.”
“Đứa nhỏ ngốc, nói lời này làm chi! Cháu trở thành luyện đan sư bậc hai, có thể giúp ta gánh vác một chút, chúng ta cùng nhau cố gắng, tranh thủ giúp gia tộc bồi dưỡng ra vị luyện đan sư bậc hai thứ ba. Nghỉ ngơi một chút, tiếp tục luyện chế Thanh Nguyệt Đan, rèn sắt khi còn nóng, tăng lên tỷ lệ thành đan.”
“Vâng, tứ bá.”
Căn nhà yên tĩnh nào đó, Vương Thanh Vân đang chỉ điểm Vương Thu Linh luyện chế lá bùa bậc hai.
Vương Thanh Vân hôm nay là Trúc Cơ tầng bốn, có thể luyện chế tám loại lá bùa bậc hai cùng phù binh phi hành bậc hai hạ phẩm. Nàng ham thích phù triện thuật, không quá để tâm đối với tu luyện.
Vương Thu Linh ngay từ đầu học tập luyện khí thuật, nhưng học hơn nửa tháng, nàng mất đi hứng thú đối với luyện khí, đổi sang học phù triện thuật, khi nàng nhìn thấy phù binh phi hành, lập tức mê muội, theo Vương Thanh Vân học tập chế phù thuật.
Sau khi Trúc Cơ, Vương Thu Linh bắt đầu theo Vương Thanh Vân học tập luyện chế lá bùa bậc hai.
Vương Thu Linh cầm bút vẽ bùa bậc hai, ánh mắt nhìn chằm chằm một lá bùa trước người, bên trên đã có mấy chục phù văn màu đỏ.
Non nửa khắc sau, một phù văn màu đỏ cuối cùng hạ xuống, lá bùa lóe lên một mảng hào quang màu đỏ, linh quang lưu chuyển không ngừng, tản mát ra một luồng hỏa linh khí dao động mỏng manh.
Vương Thu Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, có chút kích động nói: “Ngũ cô, cháu thành công rồi, cháu rốt cuộc thành công rồi.”
Vương Thanh Vân mỉm cười, khen: “Không tệ, lợi hại hơn so với ta rồi, nhưng cháu phải tiếp tục cố gắng, ta thấy cháu thời điểm vẽ phù văn thứ ba mươi bảy, thứ năm mươi sáu, có chút không thông thuận, thiếu chút nữa luyện chế thất bại.”
“Cháu biết rồi, ngũ cô, cháu sẽ cố gắng.”
Vương Thu Linh cười đáp ứng, đặt một lá bùa trống tới trước người, bút vẽ bùa chấm đan sa, nâng bút hạ xuống.
Mật thất nào đó, Vương Thu Hâm ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, trước người có một quả cầu lửa màu đỏ thật lớn, Vương Trường Hoán ở một bên chỉ điểm.
Vương Thu Hâm trước mắt là Trúc Cơ tầng ba, hắn là luyện khí sư bậc hai hạ phẩm kiêm chế khôi sư bậc hai hạ phẩm, Vương Thanh Thiến dạy hắn luyện chế con rối thú, Vương Trường Hoán dạy hắn luyện chế pháp khí.
Vương Trường Hoán hôm nay một trăm bốn mươi tuổi, Trúc Cơ tầng năm, hắn tiến vào Trúc Cơ kỳ sớm hơn Vương Thanh Sơn, nhưng hắn nửa đường sửa tu 《 Thiên Diễm Bảo Điển 》, tốn hai mươi năm thời gian, nếu không đã sớm tiến vào Trúc Cơ tầng sáu.
Vương Thanh Kỳ, Vương Thanh Vân và Vương Trường Hoán đều không có kinh nghiệm đấu pháp gì, thuộc loại nhân tài kỹ nghệ, bọn họ bây giờ trừ tu luyện, cũng sẽ rút ra thời gian dạy hậu bối gia tộc. Một gia tộc là dựa vào từng thế hệ truyền thừa xuống, nếu là chặt đứt truyền thừa, gia tộc suy bại chỉ là vấn đề thời gian.
Một lát sau, Vương Thu Hâm thu lại pháp quyết, lửa tan đi, một cây chùy ánh vàng rực rỡ xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Cây chùy linh quang lưu chuyển không ngừng, mơ hồ có linh văn hiện lên.
“Rốt cuộc thành công rồi, trung phẩm pháp khí Kim Canh Chùy.”
Vương Thu Hâm mặt lộ vẻ vui mừng, cười nói.
Hắn tương đối thích những pháp khí loại hình trọng lượng, chùy, gạch, con dấu vân vân.
“Không tệ, nhưng lúc cháu luyện khí, có thể đừng ăn hay không, dễ dàng phân tâm.”
Vương Trường Hoán nói lời thấm thía, chỉ vào mười mấy hạt táo phân tán trên mặt đất.
Lúc Vương Trường Tinh qua đời, dặn dò Vương Trường Hoán chiếu cố tốt Vương Thu Hâm, điểm công đức cha con Vương Trường Tinh cùng Vương Thanh Trạch hai thế hệ tích góp, Vương Thu Hâm cố gắng một chút, đã tích góp được điểm công đức đổi Trúc Cơ Đan, thuận lợi Trúc Cơ.
Hắn giống với Vương Trường Nguyệt, đều thích ăn ngon, nhưng Vương Trường Nguyệt ăn như thế nào cũng không béo, mà Vương Thu Hâm từ nhỏ đã là mập mạp, lúc nhỏ thường xuyên đi chỗ ở của Vương Thanh Chí ăn chực, Trúc Cơ kỳ đã ích cốc, nhưng hắn vẫn là món ngon không rời tay.
Vương Thu Hâm ngượng ngùng cười, nói: “Bát thúc công, ăn một chút, trợ giúp tập trung tinh thần.”
Vương Trường Hoán thở dài một hơi, nói: “Nói cháu bao nhiêu lần rồi, cháu vẫn là bộ dáng cũ, thôi, tùy cháu đó! Chỉ cần không chậm trễ luyện khí là được. Thúc công già rồi, gia tộc về sau dựa vào đám trẻ các cháu, cháu bây giờ có thể luyện chế ra pháp khí trung phẩm, nhưng đừng kiêu ngạo, phải càng thêm cố gắng, cũng đừng chậm trễ tu luyện, hiểu chưa?”
“Cháu ghi nhớ bát thúc công dạy bảo.”
Vương Thu Hâm gật gật đầu, thành khẩn nói.
“Được rồi, hôm nay chỉ đến nơi đây, ta trở về nghỉ ngơi, có cái gì không hiểu, có thể tới hỏi ta.”
“Bát thúc công, cháu tiễn ngài.”
Ba tháng thời gian, rất nhanh đã trôi qua.
Hồng Diệp lĩnh, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, trên mặt đầy nụ cười.
Ở trước người hắn lơ lửng một cái ô nhỏ màu lam, trên mặt ô có một hình sao băng rơi xuống đất, hào quang lưu chuyển, linh khí kinh người, pháp bảo sơ hình Lưu Nguyệt Tán.
Lưu Nguyệt Tán là pháp bảo sơ hình thuộc tính thủy, nếu là có thể luyện vào vật mang linh tính, đánh vào địa sát cấm chế, sẽ là pháp bảo. Tài liệu luyện chế Sơn Hải Châu, Vương Trường Sinh chưa vận dụng một món nào hết.
Hắn thu hồi Lưu Nguyệt Tán, đi về phía tầng hầm ngầm.
Diệp Lâm ngồi ở trong một đống giấy trắng, đang thôi diễn trận pháp.
Truyền tống trận của tầng hầm ngầm đột nhiên sáng lên hào quang màu trắng, hiện ra bóng người Vương Trường Nguyệt, vẻ mặt của nàng có chút khẩn trương.
“Ca, chấp pháp sứ Thái Nhất tiên môn phái người tới đây, nói là muốn điều động một đám tộc nhân Trúc Cơ kỳ.”
Vương Trường Sinh nhíu nhíu mày, Thái Nhất tiên môn thế mà lại muốn điều động một đám tu sĩ Trúc Cơ, sao không điều động tu sĩ Kết Đan?
Hắn không dám chậm trễ, cùng Vương Trường Nguyệt truyền tống về Thanh Liên sơn trang, ở sảnh đón khách gặp được chấp pháp sứ Thái Nhất tiên môn.
Vương Thu Diễm cúi người hành lễ với Vương Thanh Kỳ, thành khẩn nói: “Cháu có thể có hôm nay, đều dựa vào tứ bá cẩn thận chỉ điểm, vất vả tứ bá rồi.”
“Đứa nhỏ ngốc, nói lời này làm chi! Cháu trở thành luyện đan sư bậc hai, có thể giúp ta gánh vác một chút, chúng ta cùng nhau cố gắng, tranh thủ giúp gia tộc bồi dưỡng ra vị luyện đan sư bậc hai thứ ba. Nghỉ ngơi một chút, tiếp tục luyện chế Thanh Nguyệt Đan, rèn sắt khi còn nóng, tăng lên tỷ lệ thành đan.”
“Vâng, tứ bá.”
Căn nhà yên tĩnh nào đó, Vương Thanh Vân đang chỉ điểm Vương Thu Linh luyện chế lá bùa bậc hai.
Vương Thanh Vân hôm nay là Trúc Cơ tầng bốn, có thể luyện chế tám loại lá bùa bậc hai cùng phù binh phi hành bậc hai hạ phẩm. Nàng ham thích phù triện thuật, không quá để tâm đối với tu luyện.
Vương Thu Linh ngay từ đầu học tập luyện khí thuật, nhưng học hơn nửa tháng, nàng mất đi hứng thú đối với luyện khí, đổi sang học phù triện thuật, khi nàng nhìn thấy phù binh phi hành, lập tức mê muội, theo Vương Thanh Vân học tập chế phù thuật.
Sau khi Trúc Cơ, Vương Thu Linh bắt đầu theo Vương Thanh Vân học tập luyện chế lá bùa bậc hai.
Vương Thu Linh cầm bút vẽ bùa bậc hai, ánh mắt nhìn chằm chằm một lá bùa trước người, bên trên đã có mấy chục phù văn màu đỏ.
Non nửa khắc sau, một phù văn màu đỏ cuối cùng hạ xuống, lá bùa lóe lên một mảng hào quang màu đỏ, linh quang lưu chuyển không ngừng, tản mát ra một luồng hỏa linh khí dao động mỏng manh.
Vương Thu Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, có chút kích động nói: “Ngũ cô, cháu thành công rồi, cháu rốt cuộc thành công rồi.”
Vương Thanh Vân mỉm cười, khen: “Không tệ, lợi hại hơn so với ta rồi, nhưng cháu phải tiếp tục cố gắng, ta thấy cháu thời điểm vẽ phù văn thứ ba mươi bảy, thứ năm mươi sáu, có chút không thông thuận, thiếu chút nữa luyện chế thất bại.”
“Cháu biết rồi, ngũ cô, cháu sẽ cố gắng.”
Vương Thu Linh cười đáp ứng, đặt một lá bùa trống tới trước người, bút vẽ bùa chấm đan sa, nâng bút hạ xuống.
Mật thất nào đó, Vương Thu Hâm ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, trước người có một quả cầu lửa màu đỏ thật lớn, Vương Trường Hoán ở một bên chỉ điểm.
Vương Thu Hâm trước mắt là Trúc Cơ tầng ba, hắn là luyện khí sư bậc hai hạ phẩm kiêm chế khôi sư bậc hai hạ phẩm, Vương Thanh Thiến dạy hắn luyện chế con rối thú, Vương Trường Hoán dạy hắn luyện chế pháp khí.
Vương Trường Hoán hôm nay một trăm bốn mươi tuổi, Trúc Cơ tầng năm, hắn tiến vào Trúc Cơ kỳ sớm hơn Vương Thanh Sơn, nhưng hắn nửa đường sửa tu 《 Thiên Diễm Bảo Điển 》, tốn hai mươi năm thời gian, nếu không đã sớm tiến vào Trúc Cơ tầng sáu.
Vương Thanh Kỳ, Vương Thanh Vân và Vương Trường Hoán đều không có kinh nghiệm đấu pháp gì, thuộc loại nhân tài kỹ nghệ, bọn họ bây giờ trừ tu luyện, cũng sẽ rút ra thời gian dạy hậu bối gia tộc. Một gia tộc là dựa vào từng thế hệ truyền thừa xuống, nếu là chặt đứt truyền thừa, gia tộc suy bại chỉ là vấn đề thời gian.
Một lát sau, Vương Thu Hâm thu lại pháp quyết, lửa tan đi, một cây chùy ánh vàng rực rỡ xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Cây chùy linh quang lưu chuyển không ngừng, mơ hồ có linh văn hiện lên.
“Rốt cuộc thành công rồi, trung phẩm pháp khí Kim Canh Chùy.”
Vương Thu Hâm mặt lộ vẻ vui mừng, cười nói.
Hắn tương đối thích những pháp khí loại hình trọng lượng, chùy, gạch, con dấu vân vân.
“Không tệ, nhưng lúc cháu luyện khí, có thể đừng ăn hay không, dễ dàng phân tâm.”
Vương Trường Hoán nói lời thấm thía, chỉ vào mười mấy hạt táo phân tán trên mặt đất.
Lúc Vương Trường Tinh qua đời, dặn dò Vương Trường Hoán chiếu cố tốt Vương Thu Hâm, điểm công đức cha con Vương Trường Tinh cùng Vương Thanh Trạch hai thế hệ tích góp, Vương Thu Hâm cố gắng một chút, đã tích góp được điểm công đức đổi Trúc Cơ Đan, thuận lợi Trúc Cơ.
Hắn giống với Vương Trường Nguyệt, đều thích ăn ngon, nhưng Vương Trường Nguyệt ăn như thế nào cũng không béo, mà Vương Thu Hâm từ nhỏ đã là mập mạp, lúc nhỏ thường xuyên đi chỗ ở của Vương Thanh Chí ăn chực, Trúc Cơ kỳ đã ích cốc, nhưng hắn vẫn là món ngon không rời tay.
Vương Thu Hâm ngượng ngùng cười, nói: “Bát thúc công, ăn một chút, trợ giúp tập trung tinh thần.”
Vương Trường Hoán thở dài một hơi, nói: “Nói cháu bao nhiêu lần rồi, cháu vẫn là bộ dáng cũ, thôi, tùy cháu đó! Chỉ cần không chậm trễ luyện khí là được. Thúc công già rồi, gia tộc về sau dựa vào đám trẻ các cháu, cháu bây giờ có thể luyện chế ra pháp khí trung phẩm, nhưng đừng kiêu ngạo, phải càng thêm cố gắng, cũng đừng chậm trễ tu luyện, hiểu chưa?”
“Cháu ghi nhớ bát thúc công dạy bảo.”
Vương Thu Hâm gật gật đầu, thành khẩn nói.
“Được rồi, hôm nay chỉ đến nơi đây, ta trở về nghỉ ngơi, có cái gì không hiểu, có thể tới hỏi ta.”
“Bát thúc công, cháu tiễn ngài.”
Ba tháng thời gian, rất nhanh đã trôi qua.
Hồng Diệp lĩnh, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, trên mặt đầy nụ cười.
Ở trước người hắn lơ lửng một cái ô nhỏ màu lam, trên mặt ô có một hình sao băng rơi xuống đất, hào quang lưu chuyển, linh khí kinh người, pháp bảo sơ hình Lưu Nguyệt Tán.
Lưu Nguyệt Tán là pháp bảo sơ hình thuộc tính thủy, nếu là có thể luyện vào vật mang linh tính, đánh vào địa sát cấm chế, sẽ là pháp bảo. Tài liệu luyện chế Sơn Hải Châu, Vương Trường Sinh chưa vận dụng một món nào hết.
Hắn thu hồi Lưu Nguyệt Tán, đi về phía tầng hầm ngầm.
Diệp Lâm ngồi ở trong một đống giấy trắng, đang thôi diễn trận pháp.
Truyền tống trận của tầng hầm ngầm đột nhiên sáng lên hào quang màu trắng, hiện ra bóng người Vương Trường Nguyệt, vẻ mặt của nàng có chút khẩn trương.
“Ca, chấp pháp sứ Thái Nhất tiên môn phái người tới đây, nói là muốn điều động một đám tộc nhân Trúc Cơ kỳ.”
Vương Trường Sinh nhíu nhíu mày, Thái Nhất tiên môn thế mà lại muốn điều động một đám tu sĩ Trúc Cơ, sao không điều động tu sĩ Kết Đan?
Hắn không dám chậm trễ, cùng Vương Trường Nguyệt truyền tống về Thanh Liên sơn trang, ở sảnh đón khách gặp được chấp pháp sứ Thái Nhất tiên môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.