Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 648: Linh Thuật Lui Địch (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Một tiếng kèn trầm thấp vang lên, một làn sóng âm vô hình thổi quét ra, hồ quang màu lam đánh lên sóng âm, lóe lên mấy lần, tiêu tán không thấy nữa. Sóng âm nhanh chóng lướt qua năm con mãng xà khổng lồ màu trắng, năm con mãng xà khổng lồ màu trắng biến thành một mảng lớn sương mù màu trắng, tiêu tán biến mất.
Tiếng xé gió “xẹt xẹt” nổ vang, phi châm màu vàng rậm rạp bắn nhanh đến, một con giao long băng màu trắng dài hơn ba mươi trượng theo sát sau đó.
Phi châm màu vàng rậm rạp đánh tới, nam tử áo bào xanh không chút hoang mang, lấy ra một cây quạt ba tiêu màu xanh to bằng bàn tay, cổ tay run lên, quạt ba tiêu màu xanh rời tay bay ra, nháy mắt phóng to, rơi ở trên tay hắn.
Hai tay hắn bắt lấy quạt ba tiêu màu xanh, pháp lực mênh mông ùa vào quạt ba tiêu màu xanh, mặt ngoài quạt ba tiêu hiện ra phù văn rậm rạp.
Hắn nhẹ nhàng quạt một cái, cuồng phong gào thét, một cơn lốc màu xanh thổi quét ra, nhanh chóng thổi quét tới đối diện.
“Ầm ầm ầm!”
Một trận tiếng nổ thật lớn vang lên, phi châm màu vàng rậm rạp đánh vỡ nát cơn lốc màu xanh.
Sắc mặt nam tử áo bào xanh không thay đổi, không ngừng quạt cây quạt ba tiêu trên tay, phóng ra những cơn lốc màu xanh, bảo vệ quanh thân kín không kẽ hở.
Tiếng nổ ầm ầm không ngừng nghỉ, từng vòng sóng khí càn quét ra xung quanh.
“Rống!”
Nam tử áo bào xanh phát ra một tiếng rống quái dị, ngoài thân sáng lên hào quang màu xanh, khuôn mặt mơ hồ, biến thành một cái đầu chó thật lớn, mặt xanh nanh vàng.
Hào quang màu xanh ngoài thân hắn bùng lên, hóa thành một dải cầu vồng màu xanh đánh về phía Vương Trường Sinh.
Hắn rất tự tin đối với thân thể của mình, chỉ cần để hắn áp sát, cho dù Vương Trường Sinh là thể tu, cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Vương Trường Sinh nhíu mày, bắt pháp quyết, Cửu Khúc Thần Sa xoay vù vù, hóa thành mấy ngàn cây phi châm màu vàng, rợp trời rợp đất đánh về phía cầu vồng màu xanh.
Phi châm màu vàng vừa tới gần cầu vồng màu xanh cách mười trượng, ùn ùn bay ngược đi, hiển nhiên nam tử áo bào xanh đã thi triển phòng ngự cho bản thân, cũng chưa tự đại đến mức dùng thân thể chặn công kích của Vương Trường Sinh.
Lúc này, cầu vồng màu xanh cách Vương Trường Sinh không đến trăm trượng, trong mắt Vương Trường Sinh lóe lên sự tàn khốc, nâng tay, một đạo hào quang màu đỏ bắn ra, đón đỡ về phía cầu vồng màu xanh.
Hào quang màu đỏ và cầu vồng màu xanh cách nhau hai mươi trượng liền nổ tung, hóa thành một vầng mặt trời màu đỏ thật lớn, trong phạm vi trăm trượng sóng nhiệt cuồn cuộn, nhiệt độ cao dọa người, chính là Cửu Viêm Phù Nghiễm Đông Nhân cho Vương Trường Sinh.
Trên không biển lửa màu đỏ nổi lên một trận gợn sóng, một vài vòng xoáy màu lam lớn khoảng một trượng bỗng hiện lên, một bàn tay khổng lồ mặt ngoài tràn ngập lượng lớn hồ quang màu lam từ trong đó thò ra, nhanh chóng vỗ xuống.
Ầm!
Một tiếng kêu thảm thiết của nam tử vang lên.
Vương Trường Sinh cũng không cho rằng mình có thể chém giết một tên bán yêu Kết Đan tầng ba, hắn vội vàng thu hồi pháp bảo, hóa thành một dải cầu vồng màu lam xé gió chạy đi.
Sau thời gian hai hơi thở, biển lửa màu đỏ tiêu tán, hiện ra bóng người nam tử áo bào xanh.
Quần áo trên người hắn rách mướp, hai tay máu chảy không dừng, nhìn qua khá chật vật.
“Linh thuật!”
Hắn nhìn bóng lưng Vương Trường Sinh rời đi, trong mắt tràn ngập kiêng kị.
Tu sĩ Kết Đan nắm giữ linh thuật có thể đếm được trên đầu ngón tay, một đòn linh thuật này tuy chưa lấy mạng của hắn, nhưng cũng đã đánh bị thương hắn.
Vương Trường Sinh nắm giữ một môn linh thuật, không chừng còn có con bài chưa lật khác, con thỏ nóng lên cũng sẽ cắn người. Thời gian Thiên Lang bí cảnh mở ra có hạn, hắn cần tận khả năng tìm kiếm thêm một ít tài nguyên tu tiên, ở trước khi xác nhận trên người Vương Trường Sinh có được tài phú, thật lớn đã đánh ngươi chết ta sống cùng Vương Trường Sinh, là không sáng suốt.
Nam tử áo bào xanh xoay người, đuổi theo đồng bạn.
Cánh rừng trúc rậm rạp nào đó, mặt đất chợt gập ghềnh, một nam tử áo bào vàng trên mặt đầy nốt rỗ từ lòng đất chui ra, chính là Hoàng Phú Quý.
“Cuối cùng cắt đuôi được con đàn bà đó, không phải là cầm một cây Thủy Nguyên Hoa năm trăm năm tuổi sao? Thế mà đuổi theo ta mấy vạn dặm, nếu không phải ta chạy nhanh, mạng nhỏ đã không còn, cũng không biết tên quỷ xui xẻo nào, giúp ta dẫn đi một tên bán yêu.”
Hoàng Phú Quý lẩm bẩm, trên mặt lộ ra một chút đắc ý.
Lấy tu vi Kết Đan tầng ba, chạy thoát từ trên tay bán yêu Kết Đan tầng năm, chỉ sợ cũng chỉ có Hoàng Phú Quý hắn.
Một trận tiếng nổ thật lớn vang lên, tựa như có người nào đang đấu pháp.
Hoàng Phú Quý đảo tròng mắt, ngoài thân bùng lên hào quang màu vàng, chui vào lòng đất, chậm rãi di động hướng tới ngọn nguồn tiếng nổ.
Mảnh đất trống nào đó, Phương Mộc đứng khoanh tay, một cái quan tài màu đen đặt ở trên mặt đất, trên mặt đất có mấy cái hố thật lớn.
Một con cương thi nhỏ mặc giáp màu đen ghé vào trên lưng một con bò tót màu đỏ cao khoảng một trượng, đầu tựa vào chỗ cổ bò tót màu đỏ, dây nhỏ màu đen rậm rạp buộc chặt nó vào trên lưng bò tót màu đỏ.
Bò tót màu đỏ lao ngang húc dọc, muốn hất tiểu cương thi từ trên thân nó xuống, vẫn chưa có tác dụng gì.
Xa xa phía sau một lùm cây cao hơn một người chợt nhô lên một cái ụ đất nhỏ, Hoàng Phú Quý thò ra nửa cái đầu, đôi mắt nhỏ chuyển động không thôi.
Không qua bao lâu, bò tót màu đỏ đã bị hút thành thây khô, tiểu cương thi buông bò tót màu đỏ ra, vừa lúc hướng về Hoàng Phú Quý.
Ngoài thân tiểu cương thi quấn quanh khí đen, tản mát ra một luồng khí tức âm u lạnh lẽo.
“Hắc cương!”
Con ngươi Hoàng Phú Quý co rụt lại, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi.
Hắc cương tương đương với người tu tiên Kết Đan kỳ. Cấp bậc cương thi từ thấp đến cao, chia làm khiêu thi, du thi, tử cương, hắc cương, mao cương, phi cương, đối ứng người thường, Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ.
Khóe miệng tiểu cương thi dính một ít máu tươi, nó tựa như ngửi được hơi thở của người sống, nhảy về phía Hoàng Phú Quý.
Hoàng Phú Quý sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng độn địa xuống lòng đất, cuống quít chạy trốn.
Ngoài thân tiểu cương thi sáng lên hào quang màu vàng, tựa như muốn đuổi theo, bị Phương Mộc ngăn trở.
Tiếng xé gió “xẹt xẹt” nổ vang, phi châm màu vàng rậm rạp bắn nhanh đến, một con giao long băng màu trắng dài hơn ba mươi trượng theo sát sau đó.
Phi châm màu vàng rậm rạp đánh tới, nam tử áo bào xanh không chút hoang mang, lấy ra một cây quạt ba tiêu màu xanh to bằng bàn tay, cổ tay run lên, quạt ba tiêu màu xanh rời tay bay ra, nháy mắt phóng to, rơi ở trên tay hắn.
Hai tay hắn bắt lấy quạt ba tiêu màu xanh, pháp lực mênh mông ùa vào quạt ba tiêu màu xanh, mặt ngoài quạt ba tiêu hiện ra phù văn rậm rạp.
Hắn nhẹ nhàng quạt một cái, cuồng phong gào thét, một cơn lốc màu xanh thổi quét ra, nhanh chóng thổi quét tới đối diện.
“Ầm ầm ầm!”
Một trận tiếng nổ thật lớn vang lên, phi châm màu vàng rậm rạp đánh vỡ nát cơn lốc màu xanh.
Sắc mặt nam tử áo bào xanh không thay đổi, không ngừng quạt cây quạt ba tiêu trên tay, phóng ra những cơn lốc màu xanh, bảo vệ quanh thân kín không kẽ hở.
Tiếng nổ ầm ầm không ngừng nghỉ, từng vòng sóng khí càn quét ra xung quanh.
“Rống!”
Nam tử áo bào xanh phát ra một tiếng rống quái dị, ngoài thân sáng lên hào quang màu xanh, khuôn mặt mơ hồ, biến thành một cái đầu chó thật lớn, mặt xanh nanh vàng.
Hào quang màu xanh ngoài thân hắn bùng lên, hóa thành một dải cầu vồng màu xanh đánh về phía Vương Trường Sinh.
Hắn rất tự tin đối với thân thể của mình, chỉ cần để hắn áp sát, cho dù Vương Trường Sinh là thể tu, cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Vương Trường Sinh nhíu mày, bắt pháp quyết, Cửu Khúc Thần Sa xoay vù vù, hóa thành mấy ngàn cây phi châm màu vàng, rợp trời rợp đất đánh về phía cầu vồng màu xanh.
Phi châm màu vàng vừa tới gần cầu vồng màu xanh cách mười trượng, ùn ùn bay ngược đi, hiển nhiên nam tử áo bào xanh đã thi triển phòng ngự cho bản thân, cũng chưa tự đại đến mức dùng thân thể chặn công kích của Vương Trường Sinh.
Lúc này, cầu vồng màu xanh cách Vương Trường Sinh không đến trăm trượng, trong mắt Vương Trường Sinh lóe lên sự tàn khốc, nâng tay, một đạo hào quang màu đỏ bắn ra, đón đỡ về phía cầu vồng màu xanh.
Hào quang màu đỏ và cầu vồng màu xanh cách nhau hai mươi trượng liền nổ tung, hóa thành một vầng mặt trời màu đỏ thật lớn, trong phạm vi trăm trượng sóng nhiệt cuồn cuộn, nhiệt độ cao dọa người, chính là Cửu Viêm Phù Nghiễm Đông Nhân cho Vương Trường Sinh.
Trên không biển lửa màu đỏ nổi lên một trận gợn sóng, một vài vòng xoáy màu lam lớn khoảng một trượng bỗng hiện lên, một bàn tay khổng lồ mặt ngoài tràn ngập lượng lớn hồ quang màu lam từ trong đó thò ra, nhanh chóng vỗ xuống.
Ầm!
Một tiếng kêu thảm thiết của nam tử vang lên.
Vương Trường Sinh cũng không cho rằng mình có thể chém giết một tên bán yêu Kết Đan tầng ba, hắn vội vàng thu hồi pháp bảo, hóa thành một dải cầu vồng màu lam xé gió chạy đi.
Sau thời gian hai hơi thở, biển lửa màu đỏ tiêu tán, hiện ra bóng người nam tử áo bào xanh.
Quần áo trên người hắn rách mướp, hai tay máu chảy không dừng, nhìn qua khá chật vật.
“Linh thuật!”
Hắn nhìn bóng lưng Vương Trường Sinh rời đi, trong mắt tràn ngập kiêng kị.
Tu sĩ Kết Đan nắm giữ linh thuật có thể đếm được trên đầu ngón tay, một đòn linh thuật này tuy chưa lấy mạng của hắn, nhưng cũng đã đánh bị thương hắn.
Vương Trường Sinh nắm giữ một môn linh thuật, không chừng còn có con bài chưa lật khác, con thỏ nóng lên cũng sẽ cắn người. Thời gian Thiên Lang bí cảnh mở ra có hạn, hắn cần tận khả năng tìm kiếm thêm một ít tài nguyên tu tiên, ở trước khi xác nhận trên người Vương Trường Sinh có được tài phú, thật lớn đã đánh ngươi chết ta sống cùng Vương Trường Sinh, là không sáng suốt.
Nam tử áo bào xanh xoay người, đuổi theo đồng bạn.
Cánh rừng trúc rậm rạp nào đó, mặt đất chợt gập ghềnh, một nam tử áo bào vàng trên mặt đầy nốt rỗ từ lòng đất chui ra, chính là Hoàng Phú Quý.
“Cuối cùng cắt đuôi được con đàn bà đó, không phải là cầm một cây Thủy Nguyên Hoa năm trăm năm tuổi sao? Thế mà đuổi theo ta mấy vạn dặm, nếu không phải ta chạy nhanh, mạng nhỏ đã không còn, cũng không biết tên quỷ xui xẻo nào, giúp ta dẫn đi một tên bán yêu.”
Hoàng Phú Quý lẩm bẩm, trên mặt lộ ra một chút đắc ý.
Lấy tu vi Kết Đan tầng ba, chạy thoát từ trên tay bán yêu Kết Đan tầng năm, chỉ sợ cũng chỉ có Hoàng Phú Quý hắn.
Một trận tiếng nổ thật lớn vang lên, tựa như có người nào đang đấu pháp.
Hoàng Phú Quý đảo tròng mắt, ngoài thân bùng lên hào quang màu vàng, chui vào lòng đất, chậm rãi di động hướng tới ngọn nguồn tiếng nổ.
Mảnh đất trống nào đó, Phương Mộc đứng khoanh tay, một cái quan tài màu đen đặt ở trên mặt đất, trên mặt đất có mấy cái hố thật lớn.
Một con cương thi nhỏ mặc giáp màu đen ghé vào trên lưng một con bò tót màu đỏ cao khoảng một trượng, đầu tựa vào chỗ cổ bò tót màu đỏ, dây nhỏ màu đen rậm rạp buộc chặt nó vào trên lưng bò tót màu đỏ.
Bò tót màu đỏ lao ngang húc dọc, muốn hất tiểu cương thi từ trên thân nó xuống, vẫn chưa có tác dụng gì.
Xa xa phía sau một lùm cây cao hơn một người chợt nhô lên một cái ụ đất nhỏ, Hoàng Phú Quý thò ra nửa cái đầu, đôi mắt nhỏ chuyển động không thôi.
Không qua bao lâu, bò tót màu đỏ đã bị hút thành thây khô, tiểu cương thi buông bò tót màu đỏ ra, vừa lúc hướng về Hoàng Phú Quý.
Ngoài thân tiểu cương thi quấn quanh khí đen, tản mát ra một luồng khí tức âm u lạnh lẽo.
“Hắc cương!”
Con ngươi Hoàng Phú Quý co rụt lại, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi.
Hắc cương tương đương với người tu tiên Kết Đan kỳ. Cấp bậc cương thi từ thấp đến cao, chia làm khiêu thi, du thi, tử cương, hắc cương, mao cương, phi cương, đối ứng người thường, Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ.
Khóe miệng tiểu cương thi dính một ít máu tươi, nó tựa như ngửi được hơi thở của người sống, nhảy về phía Hoàng Phú Quý.
Hoàng Phú Quý sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng độn địa xuống lòng đất, cuống quít chạy trốn.
Ngoài thân tiểu cương thi sáng lên hào quang màu vàng, tựa như muốn đuổi theo, bị Phương Mộc ngăn trở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.