Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 887: Linh Thuật Lưu Ly Kim Thân
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Lần nào đó đám người Vương Thanh Linh gặp một bọn tà tu, đối phương có chín tên Trúc Cơ, mười lăm tên Luyện Khí, Vương Thanh Linh thả ra linh thú linh trùng linh cầm, một mình đã tiêu diệt ba tu sĩ Trúc Cơ, Vương gia thương vong nhiều người, Thị Huyết Hoàng Vương Thanh Linh chăn nuôi bị giết toàn bộ.
Có một đội săn yêu đi ngang qua, thấy cả quá trình, sau khi chuyện này truyền khai, Vương Thanh Linh có được một cái danh hiệu Bách Linh tiên tử.
Vương Thanh Linh bằng vào chăn nuôi linh thú linh trùng linh cầm, gây dựng ra tên tuổi không nhỏ, người tu tiên có chút nhãn lực đều không dám có ý đồ với nàng.
“Bách Linh tiên tử? Nếu ta thuần dưỡng một trăm loại linh thú thì tốt rồi, xử lý thi thể yêu thú nhanh chút, quay về Hồng Liên đảo, thực gặp cao thủ, bọn họ cũng sẽ không bị một chút hư danh dọa đi.”
Xử lý xong thi thể yêu thú, Vương Thanh Linh thả ra một con thuyền bay màu xanh, chở toàn bộ tộc nhân bay về phía Hồng Liên đảo.
...
Đông Hoang, Bách Linh môn.
Vương Trường Tuyết nằm ở trên giường, nàng đầy tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, đã đến lúc hấp hối.
Tô Thừa hai năm trước đã vĩnh biệt cõi đời, Vương Trường Tuyết cũng xấp xỉ.
Vương Thanh Khải cùng một nam tử áo sam xanh đứng ở một bên, Quảng Đông Nhân đứng ở một bên, vẻ mặt mang chút đau thương.
Quảng Đông Nhân đã tu luyện đến Kết Đan tầng chín, theo lý thuyết, hắn là sư môn trưởng bối, có thể không xuất hiện ở nơi này, nhưng ngày xưa hắn lựa chọn giúp Diệp Đồng Kết Đan, không giúp Tô Thừa, Quảng Đông Nhân thẹn trong lòng.
“Vương sư điệt, ta đã phái người đi Nam Hải, nhưng chưa tìm được Băng Băng, ngươi yên tâm, lão phu sẽ chiếu cố tốt Ngọc Nhân.”
Tô Ngọc Nhân là con trai nhỏ của Vương Trường Tuyết, đệ đệ của Tô Băng Băng.
“Trường Tuyết cô cô, ngài yên tâm đi! Cháu cũng sẽ chiếu cố tốt Ngọc Nhân biểu đệ.”
Vương Thanh Khải phụ họa nói.
Vương Trường Tuyết vui mừng gật gật đầu, nói: “Ngọc Nhân, nếu chị của con trở về, bảo nó tu luyện cho tốt, chỉ cần nó và con đều khỏe, mẹ với cha con an tâm rồi.”
“Mẹ, con biết rồi, ngài đừng nói nữa, ngài nghỉ ngơi cho khỏe đi!”
Nam tử áo sam xanh quỳ xuống, nức nở nói.
Vương Trường Tuyết nghe xong lời này, chậm rãi nhắm mắt.
Tô Ngọc Nhân khóc to, vẻ mặt cực kỳ đau thương.
Quảng Đông Nhân khẽ thở dài một hơi, nói: “Ngọc Nhân, nén bi thương, ta sẽ phái người xử lý tốt hậu sự của Vương sư điệt.”
“Đúng vậy! Ngọc Nhân biểu đệ, đệ đừng quá bi thương.”
Vương Thanh Khải vỗ vỗ bả vai Tô Ngọc Nhân, an ủi.
...
Triệu gia, Triệu Ngưng Hương nằm ở trên giường, nàng đầu đầy tóc bạc, một đám con cháu Triệu gia quỳ gối trước giường, vẻ mặt bi thương. Vương Thanh Thiến ngồi ở trước giường, Triệu Ngưng Hương nắm bàn tay Vương Thanh Thiến.
“Thanh Thiến, sau khi ta đi, mong ngươi xem ở trên quan hệ hai nhà chúng ta, chiếu cố Triệu gia chúng ta nhiều hơn một chút.”
Triệu gia nhân tài điêu linh, đại chiến liên tiếp không ngừng, trong tộc chỉ còn lại Triệu Ngưng Hương một tu sĩ Trúc Cơ, sau khi nàng mất, Triệu gia liền trở thành một gia tộc nhỏ, có thể bị thế lực khác thâu tóm bất cứ lúc nào.
“Biểu cô ngài yên tâm, cháu có thể đáp ứng ngài, chỉ cần một ngày cháu còn sống, cháu có thể cho Triệu gia sự giúp đỡ trong năng lực.”
Hứa hẹn này của Vương Thanh Thiến không khác gì chưa nói, nhưng tốt xấu gì là một cái cam đoan.
Triệu Ngưng Hương biết, Vương Thanh Thiến có thể làm ra một cái hứa hẹn, đã rất không tệ rồi.
“Các ngươi nghe, về sau nghe theo Vương gia, biết chưa?”
Triệu Ngưng Hương dặn dò con cháu Triệu gia, sắc mặt ngưng trọng.
“Vâng, lão thái quân, cháu hiểu.”
Trên mặt Triệu Ngưng Hương lộ ra vẻ mặt nhớ lại, nếu năm đó nàng gả cho Vương Trường Sinh, Triệu gia có lẽ sẽ không là cục diện này, nhưng trên đời không có thuốc hối hận.
Một cơn mệt mỏi khó có thể ngăn cản ập tới, Triệu Ngưng Hương nhắm hai mắt, buông lỏng bàn tay.
Vương Thanh Thiến khẽ thở dài một hơi, con cháu Triệu gia khóc lớn.
...
Ngự Yêu quốc, Mộc Châu.
Phường thị Vân Mộng, hội đấu giá cỡ lớn mười năm một lần bắt đầu, nghe nói có linh vật Kết Đan xuất hiện, rất nhiều thế lực đều phái người tham gia.
Trên đường dòng người như dệt cửi, ngựa xe chen chúc, cực kỳ náo nhiệt.
Lối vào phường thị xếp hàng dài, lượng lớn tu sĩ chờ tiến vào phường thị.
Một trận tiếng vó ngựa vang dội vang lên, một đội tu sĩ cưỡi tuấn mã màu xanh, chạy tới phường thị.
Tuấn mã màu xanh tốc độ cực nhanh, ngoài thân có một chút vảy màu xanh, tu sĩ trên lưng ngựa mặc áo vàng thống nhất, trên quần áo đều có hình một cây đào, nam ngũ quan tuấn lãng, nữ xinh đẹp.
“Là Đào Sơn Vương gia, Vương gia thế mà phái nhiều tu sĩ như vậy tới tham gia hội đấu giá, xem ra, Vương gia đối với linh vật Kết Đan là tình thế bắt buộc.”
“Vương gia là gia tộc tu tiên có hai tu sĩ Kết Đan tọa trấn, nếu là đấu giá được linh vật Kết Đan, nói không chừng sẽ xuất hiện vị tu sĩ Kết Đan thứ ba.”
“Một vị tộc nhân của Vương gia được tu sĩ Nguyên Anh thu làm ký danh đệ tử, nói không chừng đã Kết Đan.”
Dẫn đầu là một thanh niên áo vàng dáng người cao gầy, Vương Thu Minh, Trúc Cơ tầng bảy.
Vương Thu Minh ngày xưa đi theo Vương Thanh Sơn săn giết yêu thú, Vương Thanh Sơn dạy cho hắn rất nhiều thứ.
Vương Thu Minh đạo tâm kiên định, vẫn chưa cưới vợ, công việc Đào Sơn do hắn cùng Vương Thu Linh phụ trách.
Phường thị Vân Mộng tổ chức hội đấu giá cỡ lớn, nghe nói có linh vật Kết Đan xuất hiện, Vương Thu Minh tự mình dẫn đội tham gia, chính là hy vọng đấu giá được linh vật Kết Đan.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, đám người Vương Thu Hồng xuất hiện ở cửa một tòa lầu các cao năm tầng.
Bách Binh các, cửa hàng Vương gia mở, chủ yếu bán ra con rối thú, linh khí pháp khí.
Mười mấy người tu tiên đang chọn lựa pháp khí cùng con rối thú, tu sĩ Vương gia đang giới thiệu thương phẩm cho khách.
“Cửu thúc.”
“Chào cửu thúc.”
Tu sĩ Vương gia thi nhau chào hỏi Vương Thu Minh, Vương Thu Minh gật gật đầu, xem như đáp lại, nâng bước đi lên lầu.
Có một đội săn yêu đi ngang qua, thấy cả quá trình, sau khi chuyện này truyền khai, Vương Thanh Linh có được một cái danh hiệu Bách Linh tiên tử.
Vương Thanh Linh bằng vào chăn nuôi linh thú linh trùng linh cầm, gây dựng ra tên tuổi không nhỏ, người tu tiên có chút nhãn lực đều không dám có ý đồ với nàng.
“Bách Linh tiên tử? Nếu ta thuần dưỡng một trăm loại linh thú thì tốt rồi, xử lý thi thể yêu thú nhanh chút, quay về Hồng Liên đảo, thực gặp cao thủ, bọn họ cũng sẽ không bị một chút hư danh dọa đi.”
Xử lý xong thi thể yêu thú, Vương Thanh Linh thả ra một con thuyền bay màu xanh, chở toàn bộ tộc nhân bay về phía Hồng Liên đảo.
...
Đông Hoang, Bách Linh môn.
Vương Trường Tuyết nằm ở trên giường, nàng đầy tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, đã đến lúc hấp hối.
Tô Thừa hai năm trước đã vĩnh biệt cõi đời, Vương Trường Tuyết cũng xấp xỉ.
Vương Thanh Khải cùng một nam tử áo sam xanh đứng ở một bên, Quảng Đông Nhân đứng ở một bên, vẻ mặt mang chút đau thương.
Quảng Đông Nhân đã tu luyện đến Kết Đan tầng chín, theo lý thuyết, hắn là sư môn trưởng bối, có thể không xuất hiện ở nơi này, nhưng ngày xưa hắn lựa chọn giúp Diệp Đồng Kết Đan, không giúp Tô Thừa, Quảng Đông Nhân thẹn trong lòng.
“Vương sư điệt, ta đã phái người đi Nam Hải, nhưng chưa tìm được Băng Băng, ngươi yên tâm, lão phu sẽ chiếu cố tốt Ngọc Nhân.”
Tô Ngọc Nhân là con trai nhỏ của Vương Trường Tuyết, đệ đệ của Tô Băng Băng.
“Trường Tuyết cô cô, ngài yên tâm đi! Cháu cũng sẽ chiếu cố tốt Ngọc Nhân biểu đệ.”
Vương Thanh Khải phụ họa nói.
Vương Trường Tuyết vui mừng gật gật đầu, nói: “Ngọc Nhân, nếu chị của con trở về, bảo nó tu luyện cho tốt, chỉ cần nó và con đều khỏe, mẹ với cha con an tâm rồi.”
“Mẹ, con biết rồi, ngài đừng nói nữa, ngài nghỉ ngơi cho khỏe đi!”
Nam tử áo sam xanh quỳ xuống, nức nở nói.
Vương Trường Tuyết nghe xong lời này, chậm rãi nhắm mắt.
Tô Ngọc Nhân khóc to, vẻ mặt cực kỳ đau thương.
Quảng Đông Nhân khẽ thở dài một hơi, nói: “Ngọc Nhân, nén bi thương, ta sẽ phái người xử lý tốt hậu sự của Vương sư điệt.”
“Đúng vậy! Ngọc Nhân biểu đệ, đệ đừng quá bi thương.”
Vương Thanh Khải vỗ vỗ bả vai Tô Ngọc Nhân, an ủi.
...
Triệu gia, Triệu Ngưng Hương nằm ở trên giường, nàng đầu đầy tóc bạc, một đám con cháu Triệu gia quỳ gối trước giường, vẻ mặt bi thương. Vương Thanh Thiến ngồi ở trước giường, Triệu Ngưng Hương nắm bàn tay Vương Thanh Thiến.
“Thanh Thiến, sau khi ta đi, mong ngươi xem ở trên quan hệ hai nhà chúng ta, chiếu cố Triệu gia chúng ta nhiều hơn một chút.”
Triệu gia nhân tài điêu linh, đại chiến liên tiếp không ngừng, trong tộc chỉ còn lại Triệu Ngưng Hương một tu sĩ Trúc Cơ, sau khi nàng mất, Triệu gia liền trở thành một gia tộc nhỏ, có thể bị thế lực khác thâu tóm bất cứ lúc nào.
“Biểu cô ngài yên tâm, cháu có thể đáp ứng ngài, chỉ cần một ngày cháu còn sống, cháu có thể cho Triệu gia sự giúp đỡ trong năng lực.”
Hứa hẹn này của Vương Thanh Thiến không khác gì chưa nói, nhưng tốt xấu gì là một cái cam đoan.
Triệu Ngưng Hương biết, Vương Thanh Thiến có thể làm ra một cái hứa hẹn, đã rất không tệ rồi.
“Các ngươi nghe, về sau nghe theo Vương gia, biết chưa?”
Triệu Ngưng Hương dặn dò con cháu Triệu gia, sắc mặt ngưng trọng.
“Vâng, lão thái quân, cháu hiểu.”
Trên mặt Triệu Ngưng Hương lộ ra vẻ mặt nhớ lại, nếu năm đó nàng gả cho Vương Trường Sinh, Triệu gia có lẽ sẽ không là cục diện này, nhưng trên đời không có thuốc hối hận.
Một cơn mệt mỏi khó có thể ngăn cản ập tới, Triệu Ngưng Hương nhắm hai mắt, buông lỏng bàn tay.
Vương Thanh Thiến khẽ thở dài một hơi, con cháu Triệu gia khóc lớn.
...
Ngự Yêu quốc, Mộc Châu.
Phường thị Vân Mộng, hội đấu giá cỡ lớn mười năm một lần bắt đầu, nghe nói có linh vật Kết Đan xuất hiện, rất nhiều thế lực đều phái người tham gia.
Trên đường dòng người như dệt cửi, ngựa xe chen chúc, cực kỳ náo nhiệt.
Lối vào phường thị xếp hàng dài, lượng lớn tu sĩ chờ tiến vào phường thị.
Một trận tiếng vó ngựa vang dội vang lên, một đội tu sĩ cưỡi tuấn mã màu xanh, chạy tới phường thị.
Tuấn mã màu xanh tốc độ cực nhanh, ngoài thân có một chút vảy màu xanh, tu sĩ trên lưng ngựa mặc áo vàng thống nhất, trên quần áo đều có hình một cây đào, nam ngũ quan tuấn lãng, nữ xinh đẹp.
“Là Đào Sơn Vương gia, Vương gia thế mà phái nhiều tu sĩ như vậy tới tham gia hội đấu giá, xem ra, Vương gia đối với linh vật Kết Đan là tình thế bắt buộc.”
“Vương gia là gia tộc tu tiên có hai tu sĩ Kết Đan tọa trấn, nếu là đấu giá được linh vật Kết Đan, nói không chừng sẽ xuất hiện vị tu sĩ Kết Đan thứ ba.”
“Một vị tộc nhân của Vương gia được tu sĩ Nguyên Anh thu làm ký danh đệ tử, nói không chừng đã Kết Đan.”
Dẫn đầu là một thanh niên áo vàng dáng người cao gầy, Vương Thu Minh, Trúc Cơ tầng bảy.
Vương Thu Minh ngày xưa đi theo Vương Thanh Sơn săn giết yêu thú, Vương Thanh Sơn dạy cho hắn rất nhiều thứ.
Vương Thu Minh đạo tâm kiên định, vẫn chưa cưới vợ, công việc Đào Sơn do hắn cùng Vương Thu Linh phụ trách.
Phường thị Vân Mộng tổ chức hội đấu giá cỡ lớn, nghe nói có linh vật Kết Đan xuất hiện, Vương Thu Minh tự mình dẫn đội tham gia, chính là hy vọng đấu giá được linh vật Kết Đan.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, đám người Vương Thu Hồng xuất hiện ở cửa một tòa lầu các cao năm tầng.
Bách Binh các, cửa hàng Vương gia mở, chủ yếu bán ra con rối thú, linh khí pháp khí.
Mười mấy người tu tiên đang chọn lựa pháp khí cùng con rối thú, tu sĩ Vương gia đang giới thiệu thương phẩm cho khách.
“Cửu thúc.”
“Chào cửu thúc.”
Tu sĩ Vương gia thi nhau chào hỏi Vương Thu Minh, Vương Thu Minh gật gật đầu, xem như đáp lại, nâng bước đi lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.