Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 306: Lựa Chọn Của Uông Như Yên
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Nếu nàng không phải con em Uông gia, nàng khẳng định lựa chọn Vương Trường Sinh làm song tu đạo lữ của mình, nhưng mà nàng họ Uông, nàng cực kỳ rối rắm, Vương Trường Sinh là thích nàng mới theo đuổi nàng, hay là bởi vì Uông Hoa Sơn mới theo đuổi nàng? Nàng muốn, là một phần cảm tình chân thành tha thiết, mà không phải đám cưới chính trị, thứ sau khiến nàng có một loại cảm giác chán ghét làm công cụ.
Nàng là người, một người sống sờ sờ, mà không phải một công cụ duy trì hai thế lực.
Dương Nguyệt Cầm năm nay bảy mươi hai tuổi, chồng là Uông Thư Nguyên.
Nàng sinh cho Uông Thư Nguyên hai trai hai gái, nhưng chỉ có Uông Như Yên có được linh căn.
Cha con Uông Thư Nguyên ra tiền tuyến tác chiến, nàng chưa từng ngủ một giấc ngon, nhìn thấy bản thân Uông Thư Nguyên trở về, sắc mặt nàng căng thẳng, vội vàng hỏi: “Phu quân, Yên Nhi đâu! Sao nó chưa trở về?”
“Nó với Vương đạo hữu ở bên ngoài nói chuyện phiếm, phu nhân, chúng ta có thể chuẩn bị đồ cưới, con gái lớn không giữ được đâu!”
“Tứ ca, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Như Yên nếu gả ra ngoài, hai người chúng ta rất khó chống đỡ gia tộc.”
Uông Thư Minh khẽ nhíu đuôi lông mày, tò mò hỏi.
Uông Thư Nguyên cười khổ một tiếng, nói tình huống một lần.
Dương Nguyệt Cầm nghe xong, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “May mà hai người gặp Vương tiền bối, nếu không dữ nhiều lành ít.”
“Không phải thế sao! Chúng ta lúc ấy đã không còn bao nhiêu pháp lực, cho dù có trận phù, cũng không cách nào ngăn trở kẻ địch, dẫn đội của Bách Linh Môn thật ra cũng không muốn lưu lại, là Vương đạo hữu cùng tỷ tỷ hắn thuyết phục đệ tử Bách Linh Môn, bọn họ lúc này mới đồng ý lưu lại. Yên Nhi vì quấy nhiễu đệ tử Bách Hoa tông làm phép, dùng Phần Huyết Đan, trong nửa năm sau đó không có pháp lực, Vương đạo hữu kiên trì hộ tống chúng ta về Ngụy quốc, vì thế còn cãi nhau to một trận với đệ tử Bách Linh Môn, chỉ dựa vào hai điểm này, Yên Nhi liền có thể phó thác cho hắn, chỉ không biết Yên Nhi thích hắn hay không, hay thông gia với thế lực khác, đây là ý tứ của tam bá.”
Uông Hoa Sơn từng ám chỉ Uông Thư Nguyên, bảo hắn tìm cho Uông Như Yên một hôn sự tốt.
So với để Uông Như Yên làm công cụ thông gia gả cho một người chưa từng gặp mặt, còn không bằng để nàng gả cho người thích nàng.
Vương gia ở bề ngoài có bốn tu sĩ Trúc Cơ, có ba linh mạch bậc hai, Uông Như Yên nếu là gả cho Vương Trường Sinh, đối với Uông gia bảo cũng có lợi ích nhất định.
Lúc này, Uông Như Yên đi đến, vẻ mặt có chút hoảng hốt, không biết đang nghĩ chuyện gì.
“Yên Nhi, con làm sao vậy? Không có việc gì chứ!”
Dương Nguyệt Cầm bước nhanh đi qua, quan tâm hỏi.
“Con gái không sao. Mẹ, con gái có mấy lời muốn hỏi người, cha, thất thúc, con về phòng trước.”
Không qua bao lâu, Uông Như Yên liền về tới khuê phòng, Dương Nguyệt Cầm chải đầu cho nàng.
“Yên Nhi, là Vương Trường Sinh nói với con cái gì?”
Biết được Vương Trường Sinh thích Uông Như Yên, Dương Nguyệt Cầm đổi giọng gọi tên đầy đủ.
Uông Như Yên hơi do dự, mang lời của Vương Trường Sinh nói lặp lại một lần.
“Đứa nhỏ này thận trọng, biện pháp này của hắn tốt, ở bề ngoài ai cũng qua được. Yên Nhi, con thích hắn không?”
“Có chút thích, nhưng con không biết, hắn là vì tam bá công mới thích con, hay là thật lòng thích con.”
“Yên Nhi, con sử dụng pháp khí có một món nào là dùng một món tài liệu làm? Hắn hẳn là thật lòng thích con, tam bá mặt mũi lớn nữa, hắn cũng không cần phải lấy thân mạo hiểm, mẹ không phải ép con lập gia đình, mẹ nói cho con vậy! Tam bá lúc trước gửi thư, ám chỉ cha con tìm cho chon một hôn sự tốt, mẹ hy vọng con gả cho người thích con, người thương yêu con, mà không phải làm công cụ thông gia, gả cho một người chưa từng gặp mặt. Đối phương nếu tốt với con còn được, đối với con không tốt, con khóc cũng không có chỗ mà khóc, thực lực Vương gia so ra kém Uông gia chúng ta, nhưng cũng không yếu, con gả qua, cũng không tính là ủy khuất con.”
Uông Như Yên nghe vậy, sắc mặt căng thẳng, kinh hô: “Cái gì? Tam bá công muốn cha tìm cho con một hôn sự? Cha nói như thế nào?”
“Cha con giống mẹ, hy vọng con gả cho người thích con, thương con, con nếu là gả cho hậu nhân tu sĩ Kết Đan khác, một thân hạnh phúc đặt hết ở trên người tam bá, nhỡ đâu một ngày nào tam bá không còn, nhà chồng đối đãi con như lúc ban đầu hay không khó mà nói, nếu con gả cho người thích con, thương yêu con, tam bá còn hay không, ảnh hưởng cũng không lớn. Vương Trường Sinh này, hắn hẳn là thật lòng thích con, phương diện này có nhân tố tam bá, nhưng càng nhiều, hắn là thật tâm thích con, cảm tình chân thành tha thiết là thứ quý giá nhất, con nếu không muốn gả cho hắn, vậy nói rõ sớm một chút, đừng chậm trễ người ta, bớt để trong lòng hắn thầm oán con, các con không thành được, khẳng định sẽ không là bạn, không làm được vợ chồng vẫn là bạn bè, loại lời này con đừng tin, giũ bỏ những quan hệ thượng vàng hạ cám này, mẹ hỏi con, con thích hắn không?”
“Thích, nhưng con không biết, hắn là thật lòng thích con, hay là bởi vì tam bá, nếu hắn là vì tam bá mới thích con, trong lòng con có chút phản cảm.”
“Nha đầu ngốc, có pháp khí giá rẻ, chất lượng thượng thừa, miễn phí bảo dưỡng sửa chữa hay không? Có pháp khí đồng tời có toàn bộ công năng hay không? Nào có chuyện thập toàn thập mỹ, Vương Trường Sinh là thích con, phương diện này khẳng định có nhân tố tam bá, bởi vì bản thân con cũng là nghĩ như vậy, người khác cũng sẽ nghĩ như vậy, nếu con thích hắn, vậy sớm đáp ứng đi!”
Uông Như Yên vẻ mặt thẹn thùng, mặt lộ vẻ do dự, nói: “Mẹ, nào có ai như ngài, vội vã để con gái gả đi. Hơn nữa, loại chuyện này, con gái cũng không thể quá chủ động nhỉ! Miễn cho người ta nói nhảm.”
“Mẹ là sợ tam bá con hạ lệnh cho cha con, trực tiếp chỉ định người nào đó, con gả hay là không gả? Hạnh phúc là nắm giữ trên tay mình, con nếu thích hắn, mẹ liền bảo cha con đuổi người, mời hắn về trong nhà làm khách, chỉ cần ám chỉ thái độ của con, chuyện còn lại, liền giao cho Vương Trường Sinh, hắn nếu không biết làm như thế nào, chỉ có thể nói các con có duyên mà không có phận, con cảm thấy như thế nào?”
Uông Như Yên trên mặt che kín rặng mây đỏ, gật gật đầu.
“Được, mẹ bây giờ đi nói với cha con.”
Khi Vương Trường Sinh quay về Thanh Liên sơn, Vương Minh Viễn đang chỉ huy tộc nhân xây dựng lại quê nhà, kiến trúc ban đầu, đều là hủy ở trong chiến hỏa.
Nàng là người, một người sống sờ sờ, mà không phải một công cụ duy trì hai thế lực.
Dương Nguyệt Cầm năm nay bảy mươi hai tuổi, chồng là Uông Thư Nguyên.
Nàng sinh cho Uông Thư Nguyên hai trai hai gái, nhưng chỉ có Uông Như Yên có được linh căn.
Cha con Uông Thư Nguyên ra tiền tuyến tác chiến, nàng chưa từng ngủ một giấc ngon, nhìn thấy bản thân Uông Thư Nguyên trở về, sắc mặt nàng căng thẳng, vội vàng hỏi: “Phu quân, Yên Nhi đâu! Sao nó chưa trở về?”
“Nó với Vương đạo hữu ở bên ngoài nói chuyện phiếm, phu nhân, chúng ta có thể chuẩn bị đồ cưới, con gái lớn không giữ được đâu!”
“Tứ ca, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Như Yên nếu gả ra ngoài, hai người chúng ta rất khó chống đỡ gia tộc.”
Uông Thư Minh khẽ nhíu đuôi lông mày, tò mò hỏi.
Uông Thư Nguyên cười khổ một tiếng, nói tình huống một lần.
Dương Nguyệt Cầm nghe xong, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “May mà hai người gặp Vương tiền bối, nếu không dữ nhiều lành ít.”
“Không phải thế sao! Chúng ta lúc ấy đã không còn bao nhiêu pháp lực, cho dù có trận phù, cũng không cách nào ngăn trở kẻ địch, dẫn đội của Bách Linh Môn thật ra cũng không muốn lưu lại, là Vương đạo hữu cùng tỷ tỷ hắn thuyết phục đệ tử Bách Linh Môn, bọn họ lúc này mới đồng ý lưu lại. Yên Nhi vì quấy nhiễu đệ tử Bách Hoa tông làm phép, dùng Phần Huyết Đan, trong nửa năm sau đó không có pháp lực, Vương đạo hữu kiên trì hộ tống chúng ta về Ngụy quốc, vì thế còn cãi nhau to một trận với đệ tử Bách Linh Môn, chỉ dựa vào hai điểm này, Yên Nhi liền có thể phó thác cho hắn, chỉ không biết Yên Nhi thích hắn hay không, hay thông gia với thế lực khác, đây là ý tứ của tam bá.”
Uông Hoa Sơn từng ám chỉ Uông Thư Nguyên, bảo hắn tìm cho Uông Như Yên một hôn sự tốt.
So với để Uông Như Yên làm công cụ thông gia gả cho một người chưa từng gặp mặt, còn không bằng để nàng gả cho người thích nàng.
Vương gia ở bề ngoài có bốn tu sĩ Trúc Cơ, có ba linh mạch bậc hai, Uông Như Yên nếu là gả cho Vương Trường Sinh, đối với Uông gia bảo cũng có lợi ích nhất định.
Lúc này, Uông Như Yên đi đến, vẻ mặt có chút hoảng hốt, không biết đang nghĩ chuyện gì.
“Yên Nhi, con làm sao vậy? Không có việc gì chứ!”
Dương Nguyệt Cầm bước nhanh đi qua, quan tâm hỏi.
“Con gái không sao. Mẹ, con gái có mấy lời muốn hỏi người, cha, thất thúc, con về phòng trước.”
Không qua bao lâu, Uông Như Yên liền về tới khuê phòng, Dương Nguyệt Cầm chải đầu cho nàng.
“Yên Nhi, là Vương Trường Sinh nói với con cái gì?”
Biết được Vương Trường Sinh thích Uông Như Yên, Dương Nguyệt Cầm đổi giọng gọi tên đầy đủ.
Uông Như Yên hơi do dự, mang lời của Vương Trường Sinh nói lặp lại một lần.
“Đứa nhỏ này thận trọng, biện pháp này của hắn tốt, ở bề ngoài ai cũng qua được. Yên Nhi, con thích hắn không?”
“Có chút thích, nhưng con không biết, hắn là vì tam bá công mới thích con, hay là thật lòng thích con.”
“Yên Nhi, con sử dụng pháp khí có một món nào là dùng một món tài liệu làm? Hắn hẳn là thật lòng thích con, tam bá mặt mũi lớn nữa, hắn cũng không cần phải lấy thân mạo hiểm, mẹ không phải ép con lập gia đình, mẹ nói cho con vậy! Tam bá lúc trước gửi thư, ám chỉ cha con tìm cho chon một hôn sự tốt, mẹ hy vọng con gả cho người thích con, người thương yêu con, mà không phải làm công cụ thông gia, gả cho một người chưa từng gặp mặt. Đối phương nếu tốt với con còn được, đối với con không tốt, con khóc cũng không có chỗ mà khóc, thực lực Vương gia so ra kém Uông gia chúng ta, nhưng cũng không yếu, con gả qua, cũng không tính là ủy khuất con.”
Uông Như Yên nghe vậy, sắc mặt căng thẳng, kinh hô: “Cái gì? Tam bá công muốn cha tìm cho con một hôn sự? Cha nói như thế nào?”
“Cha con giống mẹ, hy vọng con gả cho người thích con, thương con, con nếu là gả cho hậu nhân tu sĩ Kết Đan khác, một thân hạnh phúc đặt hết ở trên người tam bá, nhỡ đâu một ngày nào tam bá không còn, nhà chồng đối đãi con như lúc ban đầu hay không khó mà nói, nếu con gả cho người thích con, thương yêu con, tam bá còn hay không, ảnh hưởng cũng không lớn. Vương Trường Sinh này, hắn hẳn là thật lòng thích con, phương diện này có nhân tố tam bá, nhưng càng nhiều, hắn là thật tâm thích con, cảm tình chân thành tha thiết là thứ quý giá nhất, con nếu không muốn gả cho hắn, vậy nói rõ sớm một chút, đừng chậm trễ người ta, bớt để trong lòng hắn thầm oán con, các con không thành được, khẳng định sẽ không là bạn, không làm được vợ chồng vẫn là bạn bè, loại lời này con đừng tin, giũ bỏ những quan hệ thượng vàng hạ cám này, mẹ hỏi con, con thích hắn không?”
“Thích, nhưng con không biết, hắn là thật lòng thích con, hay là bởi vì tam bá, nếu hắn là vì tam bá mới thích con, trong lòng con có chút phản cảm.”
“Nha đầu ngốc, có pháp khí giá rẻ, chất lượng thượng thừa, miễn phí bảo dưỡng sửa chữa hay không? Có pháp khí đồng tời có toàn bộ công năng hay không? Nào có chuyện thập toàn thập mỹ, Vương Trường Sinh là thích con, phương diện này khẳng định có nhân tố tam bá, bởi vì bản thân con cũng là nghĩ như vậy, người khác cũng sẽ nghĩ như vậy, nếu con thích hắn, vậy sớm đáp ứng đi!”
Uông Như Yên vẻ mặt thẹn thùng, mặt lộ vẻ do dự, nói: “Mẹ, nào có ai như ngài, vội vã để con gái gả đi. Hơn nữa, loại chuyện này, con gái cũng không thể quá chủ động nhỉ! Miễn cho người ta nói nhảm.”
“Mẹ là sợ tam bá con hạ lệnh cho cha con, trực tiếp chỉ định người nào đó, con gả hay là không gả? Hạnh phúc là nắm giữ trên tay mình, con nếu thích hắn, mẹ liền bảo cha con đuổi người, mời hắn về trong nhà làm khách, chỉ cần ám chỉ thái độ của con, chuyện còn lại, liền giao cho Vương Trường Sinh, hắn nếu không biết làm như thế nào, chỉ có thể nói các con có duyên mà không có phận, con cảm thấy như thế nào?”
Uông Như Yên trên mặt che kín rặng mây đỏ, gật gật đầu.
“Được, mẹ bây giờ đi nói với cha con.”
Khi Vương Trường Sinh quay về Thanh Liên sơn, Vương Minh Viễn đang chỉ huy tộc nhân xây dựng lại quê nhà, kiến trúc ban đầu, đều là hủy ở trong chiến hỏa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.