Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 799: Lựa Chọn Của Vương Thanh Sơn
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vương Thanh Sơn thở dài nói, hắn hôm nay đoạt hết nổi bật, tu sĩ Nguyên Anh mở miệng thu hắn làm đồ đệ, nhỡ đâu hắn thua thì sao! Chết ở dưới đao của Chu Vân Tiêu, ai sẽ ra mặt thay hắn?
Vương gia chỉ có tu sĩ Kết Đan, so ra kém xa xa Đại Yến vương triều.
Chu Vân Tiêu giết chết tu sĩ Trúc Cơ khác, sẽ không có ai trả thù hắn, tu sĩ Trúc Cơ khác giết chết Chu Vân Tiêu, khẳng định sẽ lọt vào Đại Yến vương triều trả thù, đây là sự thật trắng trợn.
Đừng nhìn Đại Yến vương triều nói dễ nghe, muốn trả thù, không cần thiết đích thân ra tay.
Một trận chiến hôm nay, Vương Thanh Sơn chỉ muốn trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức làm việc không cần để ý bối cảnh cùng lai lịch người khác.
“Hê hê, thất bá bái vào Thái Nhất tiên môn, thành tựu không thể đong đếm, khẳng định không ai dám ức hiếp Vương gia chúng ta.”
“Đúng thế, đây chính là tu sĩ Nguyên Anh tự mình mở miệng thu đồ đệ. Phong chủ Thiên Kiếm phong, vị Diệp tiền bối này thực lực khẳng định rất mạnh, có hắn giúp, thất bá tiến vào Kết Đan kỳ là chuyện chắc như đinh đóng cột.”
Vương Thanh Sơn nhíu mày, phân phó: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, các ngươi đi xuống đi!”
Đám người Vương Thiên Văn đáp ứng một tiếng, ai về chỗ ở người nấy.
Vương Thanh Sơn nằm ngã trên giường, lấy ra một lệnh bài màu xanh, mặt lộ vẻ do dự.
Lệnh bài màu xanh là lệnh bài ra vào gia tộc, đại biểu gia tộc.
Bái vào Thái Nhất tiên môn, hắn khẳng định sẽ có phát triển tốt hơn, nhưng như vậy, hắn liền không chiếu cố được gia tộc.
Đêm này, Vương Thanh Sơn không tu luyện, cũng không ngủ được.
Hắn lăn qua lộn lại cân nhắc bái vào Thái Nhất tiên môn hay là ở lại gia tộc? Cá cùng tay gấu không thể đồng thời có, Vương Minh Nhân bái vào Thái Nhất tiên môn, rất ít về Vương gia.
Vương Thanh Sơn nhìn hoa sen màu xanh trên lệnh bài, trên mặt lộ ra nét nhớ lại.
Giảng Đạo đường, một đám trẻ con bảy tám tuổi đang nghe giảng, Vương Diệu Hằng đang giảng pháp thuật cho bọn nó, Vương Trường Sinh đột nhiên đi đến.
Vương Thanh Sơn nhìn thấy Vương Trường Sinh, trên mặt lộ ra vẻ mặt kính nể. Hắn từng nghe phụ thân nói, Vương Trường Sinh là người thực lực mạnh nhất trong tộc, chính là vì Vương Trường Sinh tồn tại, gia tộc mới sẽ không bị người ta thâu tóm, tộc nhân mới có thể có cuộc sống yên ổn, Vương Thanh Sơn cũng muốn giống như Vương Trường Sinh, thủ hộ gia tộc.
“Các ngươi đều rất ngoan, ta đều thấy rồi, các ngươi muốn hỏi cái gì, cứ việc hỏi, ta sẽ tận lực giải đáp.”
Vương Trường Nguyệt cùng Vương Thanh Viễn hỏi xong, Vương Thanh Sơn đứng dậy: “Cửu thúc, công pháp lợi hại nhất trong tộc là một môn công pháp nào? Cháu muốn tu luyện công pháp lợi hại nhất.”
“Công pháp lợi hại nhất? Tu tiên giới có một loại ý kiến, kiếm tu vô địch cùng cấp, trong tộc có một môn Thanh Phong Kiếm Quyết, nhưng tốc độ tu luyện khá chậm, một khi tu luyện có thành tựu, uy lực rất lớn, cháu trở về thương lượng với cha mẹ.”
Hình ảnh thay đổi, Vương Thanh Sơn chợt xuất hiện ở trên giường gỗ.
Một trận tiếng nổ thật lớn vang lên, hắn vội vàng lao ra khỏi phòng.
Tiếng hô giết ngập trời, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Nhìn từng tộc nhân ngã trong vũng máu, Vương Thanh Sơn ngoài bi phẫn, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực, âm thầm thề: “Ta nhất định phải cố gắng tu luyện, tương lai bảo vệ tộc nhân.”
Ngay sau đó, Vương Thanh Sơn trở lại hiện thực.
Hắn khẽ thở ra một hơi, nhìn lệnh bài trên tay, ánh mắt lộ ra vài phần kiên định.
Sáng sớm hôm sau, Vương Thanh Sơn tới ngoài một cái sân yên tĩnh, ném ra một lá bùa truyền âm.
Không lâu sau, Lãnh Như Mị mở cửa sân, mời hắn đi vào.
Lãnh Như Mị chỉ vào một tòa lầu các màu xanh cách đó không xa, nói: “Diệp sư bá ở bên trong chờ ngươi, ngươi mau đi đi! Đừng để Diệp sư bá đợi lâu.”
Vương Thanh Sơn đáp ứng, bước nhanh đi về phía lầu các.
“Vãn bối Vương Thanh Sơn cầu kiến Diệp tiền bối.”
Vương Thanh Sơn đứng ở cửa, cung kính nói.
“Tiến vào nói chuyện.”
Cửa phòng chợt mở ra, Vương Thanh Sơn đi vào, liếc một cái liền thấy được Diệp Phong.
“Thế nào? Cân nhắc rõ ràng rồi chứ!”
Vương Thanh Sơn gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Cân nhắc rõ ràng rồi, vãn bối đa tạ ý tốt của Diệp tiền bối, vãn bối không tính bái vào Thái Nhất tiên môn.”
Diệp Phong có chút kinh ngạc, trầm giọng hỏi: “Lão phu đã hỏi Lãnh sư điệt, Vương gia chỗ ngươi chỉ là một gia tộc nhỏ, kém xa Thái Nhất tiên môn chúng ta, bái vào Thái Nhất tiên môn, ngươi có thể ở tiên đồ đi được xa hơn, còn có thể tu tập các loại bí thuật thần thông, gia tộc các ngươi có thể cho ngươi cái gì?”
“Gia tộc của vãn bối tuy nhỏ, nhưng dưỡng dục vãn bối, che gió chắn mưa cho vãn bối. Vãn bối nếu là vì tiền đồ của mình, liền bỏ qua gia tộc, ngày khác vì lợi ích lớn hơn nữa, cũng sẽ phản bội Thái Nhất tiên môn, nhưng vãn bối không phải loại người này.”
Vương Thanh Sơn chậm rãi nói, giọng điệu bình tĩnh.
“Bỏ qua gia tộc? Ngươi nếu là ở Thái Nhất tiên môn lăn lộn tốt, thế lực khác muốn đối phó Vương gia, cũng sẽ cố kỵ đôi chút.”
“Đó là ích lợi không đủ lớn, Thái Nhất tiên môn quả thật rất mạnh, nhưng Đông Hoang cũng không phải Thái Nhất tiên môn định đoạt, nếu gia tộc vãn bối xảy ra xung đột với thế lực khác, ở trước mặt lợi ích thật lớn, người khác cái gì cũng làm ra được. Vãn bối khi còn nhỏ thấy tộc nhân chết thảm ở trên tay kẻ địch, lúc đó, vãn bối đã âm thầm thề, nhất định phải cố gắng tu luyện, bảo hộ tộc nhân. Vãn bối tu tập kiếm thuật, ước nguyện ban đầu là vì bảo hộ tộc nhân, nếu là vãn bối bây giờ bái vào tông môn, bôn ba vì tông môn, không để ý tới tộc nhân chết sống, trái với đạo tâm của vãn bối.”
Hắn nói là lời thật lòng, bái vào Thái Nhất tiên môn trái với ước nguyện ban đầu hắn tu tập kiếm thuật, huống chi, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cam đoan mãi, sẽ giúp hắn Kết Đan.
Vương Trường Sinh luyện chế cho Vương Thanh Sơn một món pháp bảo sơ hình, còn ban thưởng phù triện bậc ba cho hắn hộ thân, ở toàn bộ Vương gia, chỉ có một mình Vương Thanh Sơn có đãi ngộ này.
Gia tộc đối đãi Vương Thanh Sơn không tệ, Vương Thanh Sơn không phải tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, không có khả năng bỏ qua gia tộc, bái vào Thái Nhất tiên môn.
Vương gia chỉ có tu sĩ Kết Đan, so ra kém xa xa Đại Yến vương triều.
Chu Vân Tiêu giết chết tu sĩ Trúc Cơ khác, sẽ không có ai trả thù hắn, tu sĩ Trúc Cơ khác giết chết Chu Vân Tiêu, khẳng định sẽ lọt vào Đại Yến vương triều trả thù, đây là sự thật trắng trợn.
Đừng nhìn Đại Yến vương triều nói dễ nghe, muốn trả thù, không cần thiết đích thân ra tay.
Một trận chiến hôm nay, Vương Thanh Sơn chỉ muốn trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức làm việc không cần để ý bối cảnh cùng lai lịch người khác.
“Hê hê, thất bá bái vào Thái Nhất tiên môn, thành tựu không thể đong đếm, khẳng định không ai dám ức hiếp Vương gia chúng ta.”
“Đúng thế, đây chính là tu sĩ Nguyên Anh tự mình mở miệng thu đồ đệ. Phong chủ Thiên Kiếm phong, vị Diệp tiền bối này thực lực khẳng định rất mạnh, có hắn giúp, thất bá tiến vào Kết Đan kỳ là chuyện chắc như đinh đóng cột.”
Vương Thanh Sơn nhíu mày, phân phó: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, các ngươi đi xuống đi!”
Đám người Vương Thiên Văn đáp ứng một tiếng, ai về chỗ ở người nấy.
Vương Thanh Sơn nằm ngã trên giường, lấy ra một lệnh bài màu xanh, mặt lộ vẻ do dự.
Lệnh bài màu xanh là lệnh bài ra vào gia tộc, đại biểu gia tộc.
Bái vào Thái Nhất tiên môn, hắn khẳng định sẽ có phát triển tốt hơn, nhưng như vậy, hắn liền không chiếu cố được gia tộc.
Đêm này, Vương Thanh Sơn không tu luyện, cũng không ngủ được.
Hắn lăn qua lộn lại cân nhắc bái vào Thái Nhất tiên môn hay là ở lại gia tộc? Cá cùng tay gấu không thể đồng thời có, Vương Minh Nhân bái vào Thái Nhất tiên môn, rất ít về Vương gia.
Vương Thanh Sơn nhìn hoa sen màu xanh trên lệnh bài, trên mặt lộ ra nét nhớ lại.
Giảng Đạo đường, một đám trẻ con bảy tám tuổi đang nghe giảng, Vương Diệu Hằng đang giảng pháp thuật cho bọn nó, Vương Trường Sinh đột nhiên đi đến.
Vương Thanh Sơn nhìn thấy Vương Trường Sinh, trên mặt lộ ra vẻ mặt kính nể. Hắn từng nghe phụ thân nói, Vương Trường Sinh là người thực lực mạnh nhất trong tộc, chính là vì Vương Trường Sinh tồn tại, gia tộc mới sẽ không bị người ta thâu tóm, tộc nhân mới có thể có cuộc sống yên ổn, Vương Thanh Sơn cũng muốn giống như Vương Trường Sinh, thủ hộ gia tộc.
“Các ngươi đều rất ngoan, ta đều thấy rồi, các ngươi muốn hỏi cái gì, cứ việc hỏi, ta sẽ tận lực giải đáp.”
Vương Trường Nguyệt cùng Vương Thanh Viễn hỏi xong, Vương Thanh Sơn đứng dậy: “Cửu thúc, công pháp lợi hại nhất trong tộc là một môn công pháp nào? Cháu muốn tu luyện công pháp lợi hại nhất.”
“Công pháp lợi hại nhất? Tu tiên giới có một loại ý kiến, kiếm tu vô địch cùng cấp, trong tộc có một môn Thanh Phong Kiếm Quyết, nhưng tốc độ tu luyện khá chậm, một khi tu luyện có thành tựu, uy lực rất lớn, cháu trở về thương lượng với cha mẹ.”
Hình ảnh thay đổi, Vương Thanh Sơn chợt xuất hiện ở trên giường gỗ.
Một trận tiếng nổ thật lớn vang lên, hắn vội vàng lao ra khỏi phòng.
Tiếng hô giết ngập trời, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Nhìn từng tộc nhân ngã trong vũng máu, Vương Thanh Sơn ngoài bi phẫn, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực, âm thầm thề: “Ta nhất định phải cố gắng tu luyện, tương lai bảo vệ tộc nhân.”
Ngay sau đó, Vương Thanh Sơn trở lại hiện thực.
Hắn khẽ thở ra một hơi, nhìn lệnh bài trên tay, ánh mắt lộ ra vài phần kiên định.
Sáng sớm hôm sau, Vương Thanh Sơn tới ngoài một cái sân yên tĩnh, ném ra một lá bùa truyền âm.
Không lâu sau, Lãnh Như Mị mở cửa sân, mời hắn đi vào.
Lãnh Như Mị chỉ vào một tòa lầu các màu xanh cách đó không xa, nói: “Diệp sư bá ở bên trong chờ ngươi, ngươi mau đi đi! Đừng để Diệp sư bá đợi lâu.”
Vương Thanh Sơn đáp ứng, bước nhanh đi về phía lầu các.
“Vãn bối Vương Thanh Sơn cầu kiến Diệp tiền bối.”
Vương Thanh Sơn đứng ở cửa, cung kính nói.
“Tiến vào nói chuyện.”
Cửa phòng chợt mở ra, Vương Thanh Sơn đi vào, liếc một cái liền thấy được Diệp Phong.
“Thế nào? Cân nhắc rõ ràng rồi chứ!”
Vương Thanh Sơn gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Cân nhắc rõ ràng rồi, vãn bối đa tạ ý tốt của Diệp tiền bối, vãn bối không tính bái vào Thái Nhất tiên môn.”
Diệp Phong có chút kinh ngạc, trầm giọng hỏi: “Lão phu đã hỏi Lãnh sư điệt, Vương gia chỗ ngươi chỉ là một gia tộc nhỏ, kém xa Thái Nhất tiên môn chúng ta, bái vào Thái Nhất tiên môn, ngươi có thể ở tiên đồ đi được xa hơn, còn có thể tu tập các loại bí thuật thần thông, gia tộc các ngươi có thể cho ngươi cái gì?”
“Gia tộc của vãn bối tuy nhỏ, nhưng dưỡng dục vãn bối, che gió chắn mưa cho vãn bối. Vãn bối nếu là vì tiền đồ của mình, liền bỏ qua gia tộc, ngày khác vì lợi ích lớn hơn nữa, cũng sẽ phản bội Thái Nhất tiên môn, nhưng vãn bối không phải loại người này.”
Vương Thanh Sơn chậm rãi nói, giọng điệu bình tĩnh.
“Bỏ qua gia tộc? Ngươi nếu là ở Thái Nhất tiên môn lăn lộn tốt, thế lực khác muốn đối phó Vương gia, cũng sẽ cố kỵ đôi chút.”
“Đó là ích lợi không đủ lớn, Thái Nhất tiên môn quả thật rất mạnh, nhưng Đông Hoang cũng không phải Thái Nhất tiên môn định đoạt, nếu gia tộc vãn bối xảy ra xung đột với thế lực khác, ở trước mặt lợi ích thật lớn, người khác cái gì cũng làm ra được. Vãn bối khi còn nhỏ thấy tộc nhân chết thảm ở trên tay kẻ địch, lúc đó, vãn bối đã âm thầm thề, nhất định phải cố gắng tu luyện, bảo hộ tộc nhân. Vãn bối tu tập kiếm thuật, ước nguyện ban đầu là vì bảo hộ tộc nhân, nếu là vãn bối bây giờ bái vào tông môn, bôn ba vì tông môn, không để ý tới tộc nhân chết sống, trái với đạo tâm của vãn bối.”
Hắn nói là lời thật lòng, bái vào Thái Nhất tiên môn trái với ước nguyện ban đầu hắn tu tập kiếm thuật, huống chi, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cam đoan mãi, sẽ giúp hắn Kết Đan.
Vương Trường Sinh luyện chế cho Vương Thanh Sơn một món pháp bảo sơ hình, còn ban thưởng phù triện bậc ba cho hắn hộ thân, ở toàn bộ Vương gia, chỉ có một mình Vương Thanh Sơn có đãi ngộ này.
Gia tộc đối đãi Vương Thanh Sơn không tệ, Vương Thanh Sơn không phải tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, không có khả năng bỏ qua gia tộc, bái vào Thái Nhất tiên môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.