Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 186: Lý Khải Văn
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Tộc nhân hơn bốn mươi tuổi chiếm nhân số hơn phân nửa Vương gia, nghe nói sẽ có trọng thưởng, bọn họ đều viết lên đề xuất.
Vương Minh Tài trải qua nỗi đau mất con, tạm thời không có tâm trí làm việc. Vương Minh Trí vội vàng tìm kiếm Vương Trường Tuyết. Vương Minh Viễn đành phải tìm đến Vương Minh Chiến và Vương Minh Trung, cùng nhau đọc xem đề xuất của tộc nhân.
Vương Minh Chiến xem qua mấy trang giấy, cười nói: “Chúng ta trước kai thầm nghĩ sẽ tiếp thu ý kiến quần chúng, nhưng vẫn chưa đủ rộng. Đề nghị này của Trường Sinh rất tốt, nghe Hiền tương. Tam ca, ngươi nói xem, có chút đề xuất thật sự không tồi. Bát thúc đề nghị, dạy tộc nhân nhỏ tuổi điêu khác rối gỗ. Sẽ thuận lợi hơn để bồi dưỡng Khôi lỗi sư.”
“Đúng vậy! Có một số đề nghị không tồi, nhưng có một số đề nghị chỉ có thê cười mà thôi. Đúng rồi, Tam ca, gần đây Trường Vũ có vẻ thân thiết vớimột người tên là Lý Khải Văn. Ngươi có biết chuyện này không?”
“Lý Khải Văn? Không nghe nói qua, không biết. Thất đệ, sao ngươi lại biết chuyện này? Lý Khải Văn này có lai lịch như thế nào?”
Vương Minh Viễn ngày thường đều bận chết đi sống lại. Nếu không có người nhắc nhở, hắn căn bản không biết tới việc Vương Trường Vũ có qua lại thân thiết với ai.
“Rất nhiều lần, ta nhìn thấy Trường Vũ và Lý Khải Văn đi dạo trong phường thị. Hai người vừa nói vừa cười. Ta phái người hỏi thăm, Lý Khải Văn này là một vị tán tu, hơi biết thuật chế phù. Ta lo lắng Trường Vũ sẽ đi vào vết xe đổ của Ngũ muội.”
Thời điểm Vương Minh Mai trẻ tuổi có kết bạn với một vị tán tu, rất nhanh rơi vào bể tình. Nhưng khi nàng xem xét kĩ, phát hiện tên kia một chân đạp mấy thuyền. Vương Minh Mai nản lòng thoái chí, quyết tâm cả đời không lấy chồng.
Vương Minh Trung lo lắng Vương Trường Vũ bị lừa, lúc này moiwss hỏi như vậy.
“Việc này có cái gì khó, đuổi Lý Khải Văn đi là được. Ta cũng không tin hắn dám không đi.”
Vương Minh Viễn trầm ngâm một lát rồi nói: “Nhu vậy, trước tiên phái người điều tra chi tiết về Lý Khải Văn. Nếu phẩm hạnh hắn không thích hợp thì mang hắn đuổi đi. Nếu phẩm hạnh hắn không có vấn đề thì trước hết cứ để hắn và Trường Vũ ở cùng một chỗ. Trường Vũ đã hạ quyết tâm tìm một vị hôn phu ở rể. Chúng ta cũng không tiện can thiệp quá nhiều. Chỉ cần phẩm hạnh Lý Khải Văn không có vấn đề gì, thì tuỳ ý Trường Vũ.”
“Vậy cứ quyết định như vậy đi.”
Một sân viện u tĩnh, Vương Trường Vũ đang cùng Vương Trường Nguyệt nói cái gì đó.
Trên tay Vương Trường Nguyệt cầm một thanh mứt quả, ăn rất ngon miệng.
“Thất tỷ, nếu như người tìm ca ca có việc gấp, ta giúp ngươi đi gọi.”
Vương Trường Vũ mỉm cười, lắc đầu nói: “Không cần, ta ở chỗ này chờ Cửu đệ cũng được.”
Đúng lúc này, thanh âm Vương Trường Sinh chợt vang lên: “Thất tỷ, ngươi có việc tìm ta sao?”
Vương Trường Vũ nhìn về hướng thanh âm phát ra, liền thấy Vương Trường Sinh đang đi về hướng nàng.
Hiện nay Vương Trường Vũ đã là Luyện khí tầng bảy. Công pháp nàng tu luyện tốc độ nhanh ở giai đoạn đầu, càng về sau sẽ càng chậm lại.
Nàng mỉm cười với Vương Trường Sinh, khách khí hỏi: “Cửu đệ, ta không quấy rầy ngươi tu luyện chứ!”
“Không có, Thất tỷ, có việc thì nói đi! Có thể giúp ta nhất định sẽ giúp, ngươi cũng không phải người ngoài. Trường Nguyệt, mứt quả là từ đâu đến vậy?”
“Thất tỷ mua cho ta. Ca ca, ta để phần cho ngươi một viên, rất ngon đó.”
Vương Trường Vũ đưa mắt nhìn về phía Vương Trường Nguyệt, mặt lộ vẻ khó xử.
“Ca ca không ăn, ngươi đi chơi đi! Ca ca có chuyện muốn nói với Thất tỷ.”
Vương Trường Nguyệt lên tiếng, cầm mứt quả đi ra ngoài.
“Cửu đệ, lần trước ở Ngọc Điền pháp hội, ta quen biết một vị tán tu tên là Lý Khải Văn. Lý đạo hữu biết một chút Phù triện thuật, ta cùng hắn có giao tình qua lại. Ta có chút thích hắn, nhưng ta đối với hắn không có nhiều hiểu biết lắm. Ta nghĩ muốn thử một lần, ngươi có thể hỗ trợ ta không?”
Hai má Vương Trường Vũ hiện lên một chút đỏ ưng, nhẹ giọng nói.
“Thử hắn một lần? Thử như thế nào?”
Môi Vương Trường Vũ khẽ nhúc nhích vài cái. Vương Trường Sinh cười cười, gật đầu đáp ứng.
Lý Khải Văn năm nay ba mươi lăm tuổi, hắn là tứ linh căn. Tổ tiên vốn là đệ tử của Tử tiêu môn, phong cảnh nhất thời. Nhưng sau này gia đạo sa sút, hắn trở thành một vị tán tu. Lấy việc chế phù để miễn cưỡng duy trì cuộc sống.
Tư chất hắn cũng không tốt, trình độ chế phù không cao. Không có bao nhiêu linh thạch mua đan dược để dùng, đến nay vẫn là Luyện khí tầng bốn.
Tuy gia đạo sa sút, nhưng lúc hắn còn nhỏ đã được tiếp nhận giáo dục tốt, lơi nói cử chỉ khôn khéo.
Sáng sớm một ngày nọ, Lý Khải Văn dậy sớm. Hắn không tu luyện, không chế phù, mà là dậy sớm tắm rửa thay quần áo.
Hắn đứng trước mặt một tấm gương đồng, cẩn thận sửa sang lại quần áo.
Hắn chăm chút kiểm tra, mãi đến khi xác nhận không có vấn đề gì mới yên tâm rời khỏi nhà.
Lý Khải Văn hôm nay mặc lam sắc nho sam, tay cần một cây quạt, đầy phong độ thư sinh. Người không biết nhìn thấy hắn, cũng sẽ nhầm tưởng hắn là văn nhân thi sĩ ở thế tục.
Lý Khải Văn đứng trước của khách điếm, cây quạt trên tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, toát ra một cỗ hương vị công tử.
Không qua bao lâu, một cô gái trẻ tuổi mặc một thân váy lam đi tới trước mặt hắn.
Cô gái váy lam ngũ quan thanh tú, một đôi mắt đẹp, hồn nhiên trong suốt.
Nhìn thấy cô gái váy lam, Lý Khải Văn lộ ra thần sắc vui sướng. Hắn chắp tay với cô gái váy lam, cười nói: “Vương tiên tử, chào buổi sáng.”
Cô gái váy lam chính là Vương Trường Vũ.
Vương Trường Vũ cười ngọt ngào đáp lời: “Chào buổi sáng a! Lý đạo hữu, không biết ngươi đã ăn điểm tâm chưa?”
“Ta vẫn chưa ăn, Vương tiên tử, hay là chúng ta đến quán mì Hoàng thị lần trước ăn đi! Không phải lần trước nàng nói muốn ăn Mì ngư hương nhục ti sao? Vậy chúng ta đi ăn thôi.”
Lý Khải Văn săn sóc nói.
“Quán mì đó rất đắt, ta có làm một ít điểm tâm. Nếu chàng không chê, vậy chúng ta cứ ăn điểm tâm là được rồi.”
“Vương tiên tử làm điểm tâm, khẳng định là vô cùng ngon.”
Lý Khải Văn cùng Vương Trường Vũ vừa cời vừa nói, đi ra khỏi phường thị.
Hơn một canh giờ sau, hai người xuất hiện ở một ngọn núi cao có thảm thực vật rậm rạp.
Lý Khải Văn lấy ra một trù bố màu trắng, trải ở trên đất. Vương Trường Vũ lấy ra một cái thực hạp tinh mỹ, từ trong đó mang ra hai dĩa điểm tâm và một bình trà nóng.
“Lý đạo hữu, nếm thử một chút Quế hoa cao ta làm.”
Lý Khải Văn cũng không khách khí, cần lấy một khối Quế hoa cao bỏ vào miệng, nhíu mày.
“LÀm sao vậy? Người không thích sao?”
Vương Trường Vũ thấy vậy, có chút thất vọng nói.
Vương Minh Tài trải qua nỗi đau mất con, tạm thời không có tâm trí làm việc. Vương Minh Trí vội vàng tìm kiếm Vương Trường Tuyết. Vương Minh Viễn đành phải tìm đến Vương Minh Chiến và Vương Minh Trung, cùng nhau đọc xem đề xuất của tộc nhân.
Vương Minh Chiến xem qua mấy trang giấy, cười nói: “Chúng ta trước kai thầm nghĩ sẽ tiếp thu ý kiến quần chúng, nhưng vẫn chưa đủ rộng. Đề nghị này của Trường Sinh rất tốt, nghe Hiền tương. Tam ca, ngươi nói xem, có chút đề xuất thật sự không tồi. Bát thúc đề nghị, dạy tộc nhân nhỏ tuổi điêu khác rối gỗ. Sẽ thuận lợi hơn để bồi dưỡng Khôi lỗi sư.”
“Đúng vậy! Có một số đề nghị không tồi, nhưng có một số đề nghị chỉ có thê cười mà thôi. Đúng rồi, Tam ca, gần đây Trường Vũ có vẻ thân thiết vớimột người tên là Lý Khải Văn. Ngươi có biết chuyện này không?”
“Lý Khải Văn? Không nghe nói qua, không biết. Thất đệ, sao ngươi lại biết chuyện này? Lý Khải Văn này có lai lịch như thế nào?”
Vương Minh Viễn ngày thường đều bận chết đi sống lại. Nếu không có người nhắc nhở, hắn căn bản không biết tới việc Vương Trường Vũ có qua lại thân thiết với ai.
“Rất nhiều lần, ta nhìn thấy Trường Vũ và Lý Khải Văn đi dạo trong phường thị. Hai người vừa nói vừa cười. Ta phái người hỏi thăm, Lý Khải Văn này là một vị tán tu, hơi biết thuật chế phù. Ta lo lắng Trường Vũ sẽ đi vào vết xe đổ của Ngũ muội.”
Thời điểm Vương Minh Mai trẻ tuổi có kết bạn với một vị tán tu, rất nhanh rơi vào bể tình. Nhưng khi nàng xem xét kĩ, phát hiện tên kia một chân đạp mấy thuyền. Vương Minh Mai nản lòng thoái chí, quyết tâm cả đời không lấy chồng.
Vương Minh Trung lo lắng Vương Trường Vũ bị lừa, lúc này moiwss hỏi như vậy.
“Việc này có cái gì khó, đuổi Lý Khải Văn đi là được. Ta cũng không tin hắn dám không đi.”
Vương Minh Viễn trầm ngâm một lát rồi nói: “Nhu vậy, trước tiên phái người điều tra chi tiết về Lý Khải Văn. Nếu phẩm hạnh hắn không thích hợp thì mang hắn đuổi đi. Nếu phẩm hạnh hắn không có vấn đề thì trước hết cứ để hắn và Trường Vũ ở cùng một chỗ. Trường Vũ đã hạ quyết tâm tìm một vị hôn phu ở rể. Chúng ta cũng không tiện can thiệp quá nhiều. Chỉ cần phẩm hạnh Lý Khải Văn không có vấn đề gì, thì tuỳ ý Trường Vũ.”
“Vậy cứ quyết định như vậy đi.”
Một sân viện u tĩnh, Vương Trường Vũ đang cùng Vương Trường Nguyệt nói cái gì đó.
Trên tay Vương Trường Nguyệt cầm một thanh mứt quả, ăn rất ngon miệng.
“Thất tỷ, nếu như người tìm ca ca có việc gấp, ta giúp ngươi đi gọi.”
Vương Trường Vũ mỉm cười, lắc đầu nói: “Không cần, ta ở chỗ này chờ Cửu đệ cũng được.”
Đúng lúc này, thanh âm Vương Trường Sinh chợt vang lên: “Thất tỷ, ngươi có việc tìm ta sao?”
Vương Trường Vũ nhìn về hướng thanh âm phát ra, liền thấy Vương Trường Sinh đang đi về hướng nàng.
Hiện nay Vương Trường Vũ đã là Luyện khí tầng bảy. Công pháp nàng tu luyện tốc độ nhanh ở giai đoạn đầu, càng về sau sẽ càng chậm lại.
Nàng mỉm cười với Vương Trường Sinh, khách khí hỏi: “Cửu đệ, ta không quấy rầy ngươi tu luyện chứ!”
“Không có, Thất tỷ, có việc thì nói đi! Có thể giúp ta nhất định sẽ giúp, ngươi cũng không phải người ngoài. Trường Nguyệt, mứt quả là từ đâu đến vậy?”
“Thất tỷ mua cho ta. Ca ca, ta để phần cho ngươi một viên, rất ngon đó.”
Vương Trường Vũ đưa mắt nhìn về phía Vương Trường Nguyệt, mặt lộ vẻ khó xử.
“Ca ca không ăn, ngươi đi chơi đi! Ca ca có chuyện muốn nói với Thất tỷ.”
Vương Trường Nguyệt lên tiếng, cầm mứt quả đi ra ngoài.
“Cửu đệ, lần trước ở Ngọc Điền pháp hội, ta quen biết một vị tán tu tên là Lý Khải Văn. Lý đạo hữu biết một chút Phù triện thuật, ta cùng hắn có giao tình qua lại. Ta có chút thích hắn, nhưng ta đối với hắn không có nhiều hiểu biết lắm. Ta nghĩ muốn thử một lần, ngươi có thể hỗ trợ ta không?”
Hai má Vương Trường Vũ hiện lên một chút đỏ ưng, nhẹ giọng nói.
“Thử hắn một lần? Thử như thế nào?”
Môi Vương Trường Vũ khẽ nhúc nhích vài cái. Vương Trường Sinh cười cười, gật đầu đáp ứng.
Lý Khải Văn năm nay ba mươi lăm tuổi, hắn là tứ linh căn. Tổ tiên vốn là đệ tử của Tử tiêu môn, phong cảnh nhất thời. Nhưng sau này gia đạo sa sút, hắn trở thành một vị tán tu. Lấy việc chế phù để miễn cưỡng duy trì cuộc sống.
Tư chất hắn cũng không tốt, trình độ chế phù không cao. Không có bao nhiêu linh thạch mua đan dược để dùng, đến nay vẫn là Luyện khí tầng bốn.
Tuy gia đạo sa sút, nhưng lúc hắn còn nhỏ đã được tiếp nhận giáo dục tốt, lơi nói cử chỉ khôn khéo.
Sáng sớm một ngày nọ, Lý Khải Văn dậy sớm. Hắn không tu luyện, không chế phù, mà là dậy sớm tắm rửa thay quần áo.
Hắn đứng trước mặt một tấm gương đồng, cẩn thận sửa sang lại quần áo.
Hắn chăm chút kiểm tra, mãi đến khi xác nhận không có vấn đề gì mới yên tâm rời khỏi nhà.
Lý Khải Văn hôm nay mặc lam sắc nho sam, tay cần một cây quạt, đầy phong độ thư sinh. Người không biết nhìn thấy hắn, cũng sẽ nhầm tưởng hắn là văn nhân thi sĩ ở thế tục.
Lý Khải Văn đứng trước của khách điếm, cây quạt trên tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, toát ra một cỗ hương vị công tử.
Không qua bao lâu, một cô gái trẻ tuổi mặc một thân váy lam đi tới trước mặt hắn.
Cô gái váy lam ngũ quan thanh tú, một đôi mắt đẹp, hồn nhiên trong suốt.
Nhìn thấy cô gái váy lam, Lý Khải Văn lộ ra thần sắc vui sướng. Hắn chắp tay với cô gái váy lam, cười nói: “Vương tiên tử, chào buổi sáng.”
Cô gái váy lam chính là Vương Trường Vũ.
Vương Trường Vũ cười ngọt ngào đáp lời: “Chào buổi sáng a! Lý đạo hữu, không biết ngươi đã ăn điểm tâm chưa?”
“Ta vẫn chưa ăn, Vương tiên tử, hay là chúng ta đến quán mì Hoàng thị lần trước ăn đi! Không phải lần trước nàng nói muốn ăn Mì ngư hương nhục ti sao? Vậy chúng ta đi ăn thôi.”
Lý Khải Văn săn sóc nói.
“Quán mì đó rất đắt, ta có làm một ít điểm tâm. Nếu chàng không chê, vậy chúng ta cứ ăn điểm tâm là được rồi.”
“Vương tiên tử làm điểm tâm, khẳng định là vô cùng ngon.”
Lý Khải Văn cùng Vương Trường Vũ vừa cời vừa nói, đi ra khỏi phường thị.
Hơn một canh giờ sau, hai người xuất hiện ở một ngọn núi cao có thảm thực vật rậm rạp.
Lý Khải Văn lấy ra một trù bố màu trắng, trải ở trên đất. Vương Trường Vũ lấy ra một cái thực hạp tinh mỹ, từ trong đó mang ra hai dĩa điểm tâm và một bình trà nóng.
“Lý đạo hữu, nếm thử một chút Quế hoa cao ta làm.”
Lý Khải Văn cũng không khách khí, cần lấy một khối Quế hoa cao bỏ vào miệng, nhíu mày.
“LÀm sao vậy? Người không thích sao?”
Vương Trường Vũ thấy vậy, có chút thất vọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.