Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1263: Nghiễm Đông Nhân Đánh Sâu Vào Nguyên Anh Kỳ (1)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Một chuỗi Trữ vật châu xuyến một ngàn khối linh thạch, vận chuyển đến Đông Hoang bán, ít nhất có thể bán được một ngàn năm. Nếu cầm đến tài nguyên tu tiên quốc gia thiếu thốn, đặt ở đấu giá hội bán đấu giá, chăm chút một tí, giá sẽ bán rất cao.

Đương nhiên, thương đội lợi nhuận rất cao, nhưng cũng rất dễ dàng bị người giựt tiền, phải có vũ lực cường đại làm kinh sợ.

Trước mắt quy mô vận chuyển của Vương gia có vẻ nhỏ, Trúc cơ tu sĩ mang một ít hàng hóa, có vẻ bảo đảm, giảm rủi ro.

“Minh Nhân thúc, người không có ở Bắc Cương, như thế nào là giúp? Chúng ta có thể phái người đến Bắc Cương, người cũng muốn trở về Bắc Cương?”

Vương Minh Nhân tự tin cười nói: ‘Ta tự tay viết một lá thư, thêm Hồi ảnh bàn và Truyện âm phù, khẳng định không có vấn đề. Ta vẫn còn một chút tình mọn.”

Khó mà nói, muốn nói về năng lực thuyết gia, Vương Minh Nhân ở Thái Nhất tiên môn đứng thứ năm. Hắn giúp người làm niềm vui, chẳng sợ tư chất không tốt, tiềm lực đồng môn không lớn, Vương Minh Nhân cũng sẽ không xem thường bọn họ. Ngược lại sẽ giúp bọn họ một chút chuyện nhỏ, tiềm lực đại đồng môn, vậy thì càng không cần phải nói. Vương Minh Nhân thườn xuyên tìm lý do tặng lễ, mở tiệc chiêu đãi bọn họ.

Cho dù có người không thích hắn, cũng chán ghét không nổi hắn.

“Hỏa Nha phường thị ta ngây người một đoạn thời gian, các ngươi có thể phái người đi đến Hỏa Nha phường thị, binh khí điếm khắp nơi đều có. Gia tộc có thể mở thêm Đan dược điếm và Tài liệu điếm. Ở Bắc Cương Luyện đan sư ít hơn, có thể vận chuyển qua để bán. Phái thêm nhiều tên Luyện đan sư tọa trấn, thư và Hồi ảnh bàn ta đã viết xong rồi.”

Vương Minh Nhân thành khẩn đề nghị nói, lấy ra hai phong thư và một mặt Hồi ảnh bàn. Hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị.

Vương Trường Sinh cảm ơn một tiếng, nhận thư và Hồi ảnh bàn, nháy mắt với Uông Như Yên.

Uông Như Yên hiểu ý cười, lấy ra một cái hộp gỗ màu đỏ bằng bàn tay, đổ ra trước mặt Vương Minh Nhân nói: “Minh Nhân thúc, trong này có một viên Hỏa diễm tảo ngàn năm, đối với tu luyện của người hẳn là có giúp ích, người nhận lấy đi. Chúng ta là người một nhà, hẳn là nên giúp đỡ nhau.”

“Cái gì? Hỏa diễm tảo ngàn năm!”

Vương Minh Nhân hít vào một ngụm khí lạnh, thất thanh nói, vẻ mặt khiếp sợ.



Vương gia có thể lấy được linh dược ngàn năm? Linh dược ngàn năm cũng không phải là rau cải trắng, gia tộc từ khi nào mà lại xa hoa như vậy.

Vương Minh Nhân mỉm cười gật gật đầu nói: “Minh Nhân thúc, gia tộc chúng ta xưa đâu bằng này, người không cần phải kinh ngạc, tương lai gia tộc chúng ta sẽ càng cường đại.”

Nghe xong lời này, vẻ mặt Vương Minh Nhân cười tươi càng sâu, thành khẩn nói: “Trường Sinh, Như Yên, gia tộc được cách ngươi dẫn dắn, nhất định sẽ càng cường đại hơn. Tuyết ngọc đan còn nhờ các ngươi hỗ trợ nhiều hơn. Ta có công dụng rất lớn, nếu có thể có được Tuyết ngọc đan, để ta làm gì cũng được.”

Tây Môn Phượng đã thức tỉnh, ngày đêm bị thi sát khí tra tấn. Vương Minh Nhân vội vàng muốn tìm được Tuyết ngọc đan.

“Tuyết ngọc đan? Chúng ta sẽ lưu ý nhiều hơn.”

Vương Trường Sinh gật gật đầu, đáp ứng xuống.

Vương Minh Nhân khẳng định chủ động giúp gia tộc, gia tộc sẽ thuận lợi phát triển hơn rất nhiều.

“Cữu thúc, Cữu thẩm, ta và sư phụ chuẩn bị quay về Đông Hoang. Nếu các người có việc, phái người đến Thái Nhất tìm ta.”

Vương Thanh Sơn mở miệng nói.

“Được. Thanh Sơn, ngươi cẩn thận một chút, lấy an nguy của mình làm trọng.”

Vương Trường Sinh có chút lo lắng dặn dò nói. Gia tộc nhiều hậu bối như vậy, hắn rất xem trọng Vương Thanh Sơn.

Nói chuyện phiếm vài câu, Vương Thanh Sơn liền rời khỏi, Vương Minh Nhân và Tô Băng Băng tiếp tục ở lại Nam Hải.

Vương Thanh Sơn chân vừa mời rời đi, một trận tiêm minh thanh trong suốt chợt vang lên. Vương Trường Sinh lấy ra một mặt Truyện tấn bàn, đánh vào một đạo pháp quyết, thanh âm của Trình Chấn Vũ chợt vang lên: “Vương đạo hữu, đã lâu không gặp, đa tạ ân cứu mạng của ngươi.”

“Trình đạo hữu, ngươi đã tỉnh? Thân thể tốt không? Muốn ta mời Lâm đạo hữu đến kiểm tra cho ngươi một chút không?



Vương Trường Sinh khách khí nói.

“Không cần, ta mấy hôm trước vừa tỉnh, ăn vào Huyết nguyên đan đã tốt hơn nhiều. Vương đạo hữu, ta có một chuyện tình rất quang trọng nói với ngươi. Nếu như ngươi tiện, thì chúng ta qua tìm ngươi.” Trình Chấn Vũ hữu khí vô lực nói. Xem ra, thương thế rất nặng.

“Không cần, chúng ta qua tìm ngươi. Thươn thế của ngươi còn không có tốt, không cần chạy loạn.”

Vương Trường Sinh thu hồi Truyện tấn bàn, cùn Uông Như Yên đến thẳng chỗ ở Trình Chấn Vũ.

Không quá bao lâu, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liền gặp được Trình Chấn Vũ.

Trình Chấn Vũ sắc mặt tái nhợt, nằm trên giường, khí tức có chút uể oải. Trịnh Nam đứng một bên, sắc mặt đầy vẻ ân cần.

“Trình đạo hữu, ngươi khỏe chưa? Ta vẫn là nên mời Lâm đạo hữu đến xem cho ngươi.”

Vương Trường Sinh khách khí nói.

Trình Chấn Vũ khoát tay áo cười nói: “Không cần, ta biết tình hình của mình, không có gì trở ngại, chỉnh là khí huyết hao tổn nghiêm trọng. Vương đạo hữu, lúc này đây ta và vợ tránh thoát được một kiếp, nhờ có các ngươi ra tay tương trợ. Đa tạ.”

"Vương đạo hữu, Vương phu nhân, đa tạ."

Trịnh Nam đích thân hành lễ với Vươn Trường Sinh và Uông Như Yên, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích.

“Trình phu nhân khách khí rồi. Đúng rồi, mạo muội hỏi một câu, vì sao các ngươi bị Nhật Nguyệt cung truy đuổi giết? Nếu không phải giao tình lúc trước, chúng ta cũng sẽ không ra tay cứu giúp. Dù sao người truy giết các ngươi là tu sĩ Nhật Nguyệt cung, chúng ta không có lá gan trêu chọc Nhật Nguyệt cung.”

Uông Như Yên biết rõ nhưng cố hỏi. Về tình về lý, nàng muốn hỏi một chút, nếu không sẽ rất bất bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook