Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 139: Ngư Yêu
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vương Trường Sinh trong miệng lẩm bẩm, một lát sau, bên ngoài hắn xuất hiện một tầng hoàng quang mờ nhạt, biến mất vào lòng đất.
Hắn ở bên trong hoàng quang bao bọc, từ từ di chuyển vào trong đất.
Sau khi lặn xuống hơn mười trượng, Vương Trường Sinh liền phát hiện bùn bất có linh khí nhè nhẹ. Lặn xuống hai mươi trượng, hắn có thể cảm nhận được một cỗ linh khí mỏng manh, lặn thêm xuống ba mươi trượng nữa hắn có thể nghe được âm thanh của dòng nước.
Thời gian sau một chén trà, Vương Trường Sinh liền cảm thấy dưới chân trống rỗng, chợt ngã xuống một khối đất trống.
Hắn vội vàng cấp cho mình một vòng bảo hộ, buông mở thần thức ra, hắn lấy ra một khối Nguyệt quang thạch to bằng trái dưa hấu. Nguyệt quang thạch tỏa ra ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng toàn cảnh xung quanh.
Lúc này, hắn đang xuất hiện bên trong một cái hang đá tự nhiên lớn hơn trăm trượng, dưới chân hắn là bùn đất cứng rắn. Ở góc bên trái động quật, có mất đóa Hắc sắc hoa cao tầm chục thước. Phía trước vài trượng, có một con sông đang chảy xiết.
Vương Trường Sinh tu luyện là công pháp thuộc tính thủy, hắn đối với Thủy linh khí mười phần nhạy cảm. Nơi này Thủy linh khí nồng đậm, so với Thanh Liên sơn còn nhiều hơn.
Vương Trường Sinh kiềm chế kích động trong lòng, nuốt nước miếng, nhìn con sông cách đó không xa đang chảy xiết, nghi hoặc nói: “Đây không phải là Linh hà chứ.”
Linh hà, Linh tuyền, Linh tỉnh đều là linh vật hiếm thấy ở giới tu tiên. Trong đó thường thấy nhất là Linh tỉnh, Linh tuyền tương đối ít, Linh hà thì mười phần hiếm thấy.
Nếu con sông này đúng là Linh hà, thì Vương gia phát tài rồi.
"Vù vù vù!"
Một trận âm thanh trầm đục, mấy chục Lam sắc thủy tiễn từ trong lòng sông bắn ra mà không hề báo trước, đánh về hướng Vương Trường Sinh.
Mấy chục Lam sắc thủy tiễn đánh lên trên mặt vòng bảo hộ của Vương Trường Sinh, vòng bảo hộ lắc lư vài cái.
Nơi này Thủy linh khí dư thừa, xuất hiện yêu thú cũng không kỳ lạ.
Vương Trường Sinh vỗ túi trữ vật, một cây Lam sắc phi kiếm từ trong đó bay ra, bay thẳng đến giữa sông.
Rất nhanh, nước sông liền xuất hiện ra một cỗ đỏ sẫm, có vài ngư quái ngoại hình quái dị trồi lên mặt nước.
Ngoại hình nó giống với niêm ngư, nhưng ở dưới bụng có một đôi móng vuốt màu đen, cái đuôi thì giống như đuôi rắn, trên người trải rộng vảy đen.
“Đây là yêu thú gì?”
Vương Trường Sinh trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc. Yêu thú ở giới tu tiên đa dạng chủng loại, hắn đối với yêu thú cũng không có kiến thức gì nhiều.
Một tiếng kêu quái dị vang lên, một hình thể yêu thú thật lớn trồi lên khỏi mặt nước.
Yêu này là một con niêm ngư rất lớn, ngoài miệng có mấy chòm râu rất dài.
“Nhị giai yêu thú!” Vương Trường Sinh trong mắt hiện ra một chút kinh ngạc, vội vàng thả ba con Nhị giai khôi lỗi thú.
Ngư yêu há mồm máu to, phun ra mấy chục cây Lam sắc thủy tiễn, đánh về phía ba con Nhị gia khôi lỗi thú, nhưng cũng không gây ra nhiều thương tổn đến chúng nó.
Thanh điêu khôi lỗi hai cánh mở ra, đánh thẳng đến ngư yêu.
Cự mãng khôi lỗi há miệng phun ra một cỗ hỏa diễm lớn, phun lên người Ngư yêu.
Ngư yêu phát ra tiếng hét thảm thiết, vội vàng lặn xuống sông, dập tắt hỏa diễm. Toát ra lượng lớn sương mù trắng, làm cho Thanh sắc cự điêu vồ hụt.
Nơi đây Thủy linh khí dư thừa như vậy, tu luyện ở đây nhất định có thể đẩy nhanh tốc độ, nhưng hắn cần phải loại bỏ Nhị giai ngư yêu này trước. Ngư yêu này là linh thú thuộc tính thuỷ, sau khi diệt sát nó hắn cũng có thể có được một đám tài liệu thuộc tính thủy, dùng để luyện chế pháp khí.
Sau khi Ngư yêu ăn thiệt, nó không hề ra khỏi mặt sông. Chỉ không ngừng phóng xuất ra thủy tiễn công kích khôi lỗi thú.
Vào lúc Thanh điêu khôi lỗi đáp xuống, nó liền trốn vào sâu trong đáy nước.
Dưới đáy linh sông không biết có bao nhiêu con Nhị giai ngư yêu, hắn không dám tự tiện xuống nước.
Ngay lúc Vương Trường Sinh suy nghĩ nên giết con Ngư yêu kia như thế nào thì Vương Diệu Tông từ đỉnh hang đá đáp xuống, đứng bên cạnh Vương Trường Sinh.
“Nhị bá công, sao ngài lại xuống đây?”
Vương Diệu Tông nhẹ nhàng nói: “Ta lo lắng ngươi sẽ gặp nguy hiểm, nên theo xuống dưới. Thế nào? Dưới sông có yêu thú?”
“Ừm. Tạm thời phát hiện một con Nhị giai ngư yêu, không biết có con Nhị gia ngư yêu thứ hai hay không. Nhị bá công, người tới thật đúng lúc, chúng ta cùng nhau động thủ giết con Ngư yêu này đi. Nơi này chúng ta có thể làm một cứ điểm.”
Vương Diệu Tông gật đầu, lấy ra hai thanh Thanh sắc đoản kiếm, đâm tới hướng con sông.
Ngư yêu mười phần linh hoạt, trốn vào chỗ sâu trong đáy sông, rất khó tấn công tới nó. Nếu như xuống sông, ngộ nhỡ có hai con Nhị giai ngư yêu, Vương Trường Sinh cùng Vương Diệu Tông sẽ gặp nguy hiểm.
Ngư yêu không phải là đối thủ của bọn hắn, nhưng nó cũng không rời khỏi. Ngược lại không ngừng dây dưa với bọn họ, một bộ dáng không muốn rời khỏi.
Vương Trường Sinh quay đầu nhìn về phía mấy chục cây Hắc sắc hoa bên tay trái. Hắn ngồi xổm xuống, bước nhanh đến trước mấy chục cây Hắc sắc hoa, cẩn thận phát hiện, trên đất có mấy vết móng vuốt, như là yêu thú bò sát nào đó để lại. Liên tưởng đến móng vuốt dưới bụng của con Ngư yêu kia, Vương Trường Sinh đột nhiên hiểu ra.
Mấy chục gốc linh dược này đã hơn trăm năm, trách không được Ngư yêu không nguyện ý rời đi.
"Nhị bá công, chúng ta dừng tay đi! Đến ôm cây đợi thỏ."
Vương Trường Sinh chỉ vào mấy chục gốc Hắc sắc hoa, đề nghị nói.
Vương Diệu Tông nhìn về hướng Vương Trường Sinh chỉ, nhất thời hiểu được liền gật đầu nói: “Chủ ý này không tồi, nhưng chúng ta trở lại mặt đất dặn dò bọn Minh Giang một chút. Tránh để bọn họ lo lắng mà chạy xuống đây, quấy nhiễu Ngư yêu.”
Vương Diệu Tông thu hồi pháp khí, bên ngoài thân sáng lên một trận hoàng quang, biến mất vào trong vách đá.
Vương Trường Sinh cũng thu hồi pháp khí và Khôi lỗi thú, lẳng lặng chờ.
Một lát sau, Vương Diệu Tông quay trở lại, gật đầu nhìn Vương Trường Sinh.
Hai người tìm một vị trí bí mật, thi pháp ẩn trốn.
Thời gian một ngày rất nhanh liền trôi qua, Ngư yêu cũng không xuất hiện.
Trong hang đá một mảng đen tối, chỉ có thể nghe được âm thanh của dòng nước.
Một tiếng kêu quái dị vang lên, “Rầm” một tiếng, Ngư yêu xuất hiện lên bờ.
Nó cũng không lập tức nhắm đến phía mấy chục đóa Hắc sắc hoa, mà là há mồm, phun ra mấy chục Lam sắc thủy tên bắn về tứ phía.
Vang lên một trận trầm đục, tứ phía cũng không có gì dị thường.
Ẩn nấp bên cạnh đám Hắc sắc hoa, Vương Trương Sinh cùn Vương Diệu Tông bị dọa một tiếng, toát ra mồ hôi lạnh. Cũng may bọn họ suy xét điểm này, ẩn nấp bên cạnh Linh dược, Ngư yêu lúc này mới không phát hiện được bọn họ.
Con Ngư yêu này là Nhị giai hạ phẩm yêu thú, cơ thể dài ba trượng, đuôi dài nửa trượng. Tốc độ nó cực nhanh, vọt tới chỗ mấy chục đóa Hắc sắc hoa.
Hắn ở bên trong hoàng quang bao bọc, từ từ di chuyển vào trong đất.
Sau khi lặn xuống hơn mười trượng, Vương Trường Sinh liền phát hiện bùn bất có linh khí nhè nhẹ. Lặn xuống hai mươi trượng, hắn có thể cảm nhận được một cỗ linh khí mỏng manh, lặn thêm xuống ba mươi trượng nữa hắn có thể nghe được âm thanh của dòng nước.
Thời gian sau một chén trà, Vương Trường Sinh liền cảm thấy dưới chân trống rỗng, chợt ngã xuống một khối đất trống.
Hắn vội vàng cấp cho mình một vòng bảo hộ, buông mở thần thức ra, hắn lấy ra một khối Nguyệt quang thạch to bằng trái dưa hấu. Nguyệt quang thạch tỏa ra ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng toàn cảnh xung quanh.
Lúc này, hắn đang xuất hiện bên trong một cái hang đá tự nhiên lớn hơn trăm trượng, dưới chân hắn là bùn đất cứng rắn. Ở góc bên trái động quật, có mất đóa Hắc sắc hoa cao tầm chục thước. Phía trước vài trượng, có một con sông đang chảy xiết.
Vương Trường Sinh tu luyện là công pháp thuộc tính thủy, hắn đối với Thủy linh khí mười phần nhạy cảm. Nơi này Thủy linh khí nồng đậm, so với Thanh Liên sơn còn nhiều hơn.
Vương Trường Sinh kiềm chế kích động trong lòng, nuốt nước miếng, nhìn con sông cách đó không xa đang chảy xiết, nghi hoặc nói: “Đây không phải là Linh hà chứ.”
Linh hà, Linh tuyền, Linh tỉnh đều là linh vật hiếm thấy ở giới tu tiên. Trong đó thường thấy nhất là Linh tỉnh, Linh tuyền tương đối ít, Linh hà thì mười phần hiếm thấy.
Nếu con sông này đúng là Linh hà, thì Vương gia phát tài rồi.
"Vù vù vù!"
Một trận âm thanh trầm đục, mấy chục Lam sắc thủy tiễn từ trong lòng sông bắn ra mà không hề báo trước, đánh về hướng Vương Trường Sinh.
Mấy chục Lam sắc thủy tiễn đánh lên trên mặt vòng bảo hộ của Vương Trường Sinh, vòng bảo hộ lắc lư vài cái.
Nơi này Thủy linh khí dư thừa, xuất hiện yêu thú cũng không kỳ lạ.
Vương Trường Sinh vỗ túi trữ vật, một cây Lam sắc phi kiếm từ trong đó bay ra, bay thẳng đến giữa sông.
Rất nhanh, nước sông liền xuất hiện ra một cỗ đỏ sẫm, có vài ngư quái ngoại hình quái dị trồi lên mặt nước.
Ngoại hình nó giống với niêm ngư, nhưng ở dưới bụng có một đôi móng vuốt màu đen, cái đuôi thì giống như đuôi rắn, trên người trải rộng vảy đen.
“Đây là yêu thú gì?”
Vương Trường Sinh trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc. Yêu thú ở giới tu tiên đa dạng chủng loại, hắn đối với yêu thú cũng không có kiến thức gì nhiều.
Một tiếng kêu quái dị vang lên, một hình thể yêu thú thật lớn trồi lên khỏi mặt nước.
Yêu này là một con niêm ngư rất lớn, ngoài miệng có mấy chòm râu rất dài.
“Nhị giai yêu thú!” Vương Trường Sinh trong mắt hiện ra một chút kinh ngạc, vội vàng thả ba con Nhị giai khôi lỗi thú.
Ngư yêu há mồm máu to, phun ra mấy chục cây Lam sắc thủy tiễn, đánh về phía ba con Nhị gia khôi lỗi thú, nhưng cũng không gây ra nhiều thương tổn đến chúng nó.
Thanh điêu khôi lỗi hai cánh mở ra, đánh thẳng đến ngư yêu.
Cự mãng khôi lỗi há miệng phun ra một cỗ hỏa diễm lớn, phun lên người Ngư yêu.
Ngư yêu phát ra tiếng hét thảm thiết, vội vàng lặn xuống sông, dập tắt hỏa diễm. Toát ra lượng lớn sương mù trắng, làm cho Thanh sắc cự điêu vồ hụt.
Nơi đây Thủy linh khí dư thừa như vậy, tu luyện ở đây nhất định có thể đẩy nhanh tốc độ, nhưng hắn cần phải loại bỏ Nhị giai ngư yêu này trước. Ngư yêu này là linh thú thuộc tính thuỷ, sau khi diệt sát nó hắn cũng có thể có được một đám tài liệu thuộc tính thủy, dùng để luyện chế pháp khí.
Sau khi Ngư yêu ăn thiệt, nó không hề ra khỏi mặt sông. Chỉ không ngừng phóng xuất ra thủy tiễn công kích khôi lỗi thú.
Vào lúc Thanh điêu khôi lỗi đáp xuống, nó liền trốn vào sâu trong đáy nước.
Dưới đáy linh sông không biết có bao nhiêu con Nhị giai ngư yêu, hắn không dám tự tiện xuống nước.
Ngay lúc Vương Trường Sinh suy nghĩ nên giết con Ngư yêu kia như thế nào thì Vương Diệu Tông từ đỉnh hang đá đáp xuống, đứng bên cạnh Vương Trường Sinh.
“Nhị bá công, sao ngài lại xuống đây?”
Vương Diệu Tông nhẹ nhàng nói: “Ta lo lắng ngươi sẽ gặp nguy hiểm, nên theo xuống dưới. Thế nào? Dưới sông có yêu thú?”
“Ừm. Tạm thời phát hiện một con Nhị giai ngư yêu, không biết có con Nhị gia ngư yêu thứ hai hay không. Nhị bá công, người tới thật đúng lúc, chúng ta cùng nhau động thủ giết con Ngư yêu này đi. Nơi này chúng ta có thể làm một cứ điểm.”
Vương Diệu Tông gật đầu, lấy ra hai thanh Thanh sắc đoản kiếm, đâm tới hướng con sông.
Ngư yêu mười phần linh hoạt, trốn vào chỗ sâu trong đáy sông, rất khó tấn công tới nó. Nếu như xuống sông, ngộ nhỡ có hai con Nhị giai ngư yêu, Vương Trường Sinh cùng Vương Diệu Tông sẽ gặp nguy hiểm.
Ngư yêu không phải là đối thủ của bọn hắn, nhưng nó cũng không rời khỏi. Ngược lại không ngừng dây dưa với bọn họ, một bộ dáng không muốn rời khỏi.
Vương Trường Sinh quay đầu nhìn về phía mấy chục cây Hắc sắc hoa bên tay trái. Hắn ngồi xổm xuống, bước nhanh đến trước mấy chục cây Hắc sắc hoa, cẩn thận phát hiện, trên đất có mấy vết móng vuốt, như là yêu thú bò sát nào đó để lại. Liên tưởng đến móng vuốt dưới bụng của con Ngư yêu kia, Vương Trường Sinh đột nhiên hiểu ra.
Mấy chục gốc linh dược này đã hơn trăm năm, trách không được Ngư yêu không nguyện ý rời đi.
"Nhị bá công, chúng ta dừng tay đi! Đến ôm cây đợi thỏ."
Vương Trường Sinh chỉ vào mấy chục gốc Hắc sắc hoa, đề nghị nói.
Vương Diệu Tông nhìn về hướng Vương Trường Sinh chỉ, nhất thời hiểu được liền gật đầu nói: “Chủ ý này không tồi, nhưng chúng ta trở lại mặt đất dặn dò bọn Minh Giang một chút. Tránh để bọn họ lo lắng mà chạy xuống đây, quấy nhiễu Ngư yêu.”
Vương Diệu Tông thu hồi pháp khí, bên ngoài thân sáng lên một trận hoàng quang, biến mất vào trong vách đá.
Vương Trường Sinh cũng thu hồi pháp khí và Khôi lỗi thú, lẳng lặng chờ.
Một lát sau, Vương Diệu Tông quay trở lại, gật đầu nhìn Vương Trường Sinh.
Hai người tìm một vị trí bí mật, thi pháp ẩn trốn.
Thời gian một ngày rất nhanh liền trôi qua, Ngư yêu cũng không xuất hiện.
Trong hang đá một mảng đen tối, chỉ có thể nghe được âm thanh của dòng nước.
Một tiếng kêu quái dị vang lên, “Rầm” một tiếng, Ngư yêu xuất hiện lên bờ.
Nó cũng không lập tức nhắm đến phía mấy chục đóa Hắc sắc hoa, mà là há mồm, phun ra mấy chục Lam sắc thủy tên bắn về tứ phía.
Vang lên một trận trầm đục, tứ phía cũng không có gì dị thường.
Ẩn nấp bên cạnh đám Hắc sắc hoa, Vương Trương Sinh cùn Vương Diệu Tông bị dọa một tiếng, toát ra mồ hôi lạnh. Cũng may bọn họ suy xét điểm này, ẩn nấp bên cạnh Linh dược, Ngư yêu lúc này mới không phát hiện được bọn họ.
Con Ngư yêu này là Nhị giai hạ phẩm yêu thú, cơ thể dài ba trượng, đuôi dài nửa trượng. Tốc độ nó cực nhanh, vọt tới chỗ mấy chục đóa Hắc sắc hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.