Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1016: Nguy Hiểm
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Hắn lấy ra một cây cờ phướn màu vàng, vẫy nhẹ một cái, hào quang màu vàng lóe lên, Vương Trường Sinh biến mất không thấy nữa.
Pháp bảo này gọi là Ẩn Linh Phiên, có thể che giấu thân hình khí tức.
Không qua bao lâu, trong trang viên vang lên một tràng tiếng nổ thật lớn, mặt đất gập ghềnh một trận, một ụ đất nhỏ nhanh chóng di động hướng về chỗ Vương Trường Sinh, con rết màu đen theo sát ở phía sau ụ đất, xem ra, mộc yêu đã thành công chọc giận con rết màu đen.
Con rết màu đen cũng chưa phát hiện Vương Trường Sinh, mộc yêu muốn hủy diệt linh dược nó trông coi, nó không thể nhịn được.
Nó há mồm, phun ra mấy tia chớp màu đen thô to, bổ về phía ụ đất đang di động.
Ầm ầm ầm!
Ụ đất bị tia chớp màu đen đánh trúng, nhưng rất nhanh, ụ đất tiếp tục di động, con rết màu đen đuổi theo không bỏ.
Đúng lúc này, mặt đất chợt chui ra vô số bụi gai màu xanh, nhanh chóng cuốn lấy con rết màu đen.
Con rết màu đen nhẹ nhàng vung lên móng vuốt dưới bụng, rất nhẹ nhàng đã chém đứt bụi gai màu xanh.
Nhân cơ hội này, Vương Trường Sinh hiện ra thân hình, đánh một pháp quyết lên trận bàn, một màn hào quang màu vàng nhạt bỗng dưng hiện lên, bao phủ khu vực phạm vi mấy trăm trượng ở bên trong, mặt đất biến thành màu vàng tươi, cứng rắn vô cùng, con rết màu đen thất thố không kịp phòng, bị màn hào quang màu vàng vây khốn.
Con rết màu đen biết phong độn thuật, muốn tiêu diệt nó tương đối khó khăn.
Vương Trường Sinh vẫn chưa để ý tới con rết màu đen, dẫn theo mộc yêu lao vào trong trang viên.
Con rết màu đen phát hiện mình bị lừa, phát ra một tiếng rít quái dị, phóng ra tia chớp màu đen, bổ lên màn hào quang màu vàng, màn hào quang màu vàng không chút sứt mẻ.
Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh một lần nữa xuất hiện ở bên ngoài sân chỗ con rết màu đen, hắn thả ra hai con rối thú đi phía trước, hai con rối thú đi vào sân, cũng chưa có gì khác thường.
Mộc yêu đi theo vào sân, chui vào lòng đất, tra xét cẩn thận một lát, đều không có bất cứ gì khác thường, Vương Trường Sinh lúc này mới yên tâm đi vào.
Xuyên qua sân này, một vườn linh dược diện tích mấy mẫu xuất hiện ở trước mặt Vương Trường Sinh, đại đa số linh điền đều là bỏ trống, nhưng còn có non nửa linh điền đã phát triển linh dược, đáng chú ý nhất chính là một cây ăn quả ánh vàng rực rỡ, trên cây treo năm trái cây màu vàng nhạt, hình trứng, trên vỏ trái cây có một chút linh văn màu đen.
“Chân Hồn Quả!”
...
Chân Hồn thụ là một loại cây kỳ lạ, đứng thứ mười trong Thiên Địa Kỳ Mộc bảng, Chân Hồn thụ cần dựa vào hấp thu tinh hồn sinh linh mới có thể sinh trưởng, ngàn năm nở hoa, ngàn năm kết quả, ngàn năm chín. Chân Hồn Quả có hiệu quả tăng cường hồn phách nguyên thần, nhưng tác dụng lớn nhất của quả này là lấy để luyện chế An Hồn Đan, An Hồn Đan có tác dụng thảnh thơi an hồn, giảm bớt tâm ma tu sĩ xâm nhập.
Nếu là ở lúc kết anh ăn vào một quả An Hồn Đan, có thể đề cao tỷ lệ kết anh.
Vương Trường Sinh đã có linh bảo Kim Phách Ngọc Phật Bội, từ góc độ giảm bớt tâm ma xâm nhập mà nói, hiệu quả Kim Phách Ngọc Phật Bội tốt hơn so với An Hồn Đan, nhưng Chân Hồn Quả có hiệu quả tăng cường hồn phách nguyên thần, mà Kim Phách Ngọc Phật Bội là khắc chế yêu ma quỷ quái, phòng ngừa luyện công tẩu hỏa nhập ma, nếu gặp yêu ma quỷ quái tập kích, Kim Phách Ngọc Phật Bội còn có thể tự động bảo vệ chủ nhân.
Người tu tiên tu luyện 《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》, thần thức phải đủ mạnh mẽ, nếu không không thể tu luyện, cố tu luyện sẽ nổ tan xác mà chết.
Ánh mắt Vương Trường Sinh nhìn về phía Chân Hồn Quả trở nên nóng rực, cho dù là dùng sống một trái Chân Hồn Quả, cũng có thể tăng cường hồn phách nguyên thần của hắn, đối với hắn ngày sau tu luyện có lợi rất lớn.
Một màn hào quang màu vàng nhạt bao phủ Chân Hồn thụ, mặt ngoài trải rộng phù văn Phật môn.
“Tiểu Kim Cương cấm chế! Khó trách con yêu trùng đó không thể bài trừ cấm chế.”
Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, Diệp Lâm chẳng những dạy Vương Trường Nguyệt bày trận, còn biên soạn không ít điển tịch trận pháp, trong đó có một quyển điển tịch ghi lại Tiểu Kim Cương Trận.
Tiểu Kim Cương cấm chế là một loại cấm chế Phật môn, trận này năng lực phòng ngự rất mạnh, nghe nói man lực mới có thể bài trừ, đại bộ phận pháp thuật và pháp bảo công kích đều vô dụng.
Cũng chính là vì Tiểu Kim Cương cấm chế, con rết màu đen kia mới chưa thể ăn Chân Hồn Quả.
Trừ Chân Hồn thụ, còn có một cây ăn quả màu vàng cao hơn hai trượng cùng mười mấy cây hoa nhỏ màu lam, cây ăn quả màu vàng không có lá cây, trải rộng mũi nhọn, trên cây treo sáu trái to bằng quả trứng gà, vỏ có một chút linh văn màu vàng nhạt. Ngoại hình hoa nhỏ màu lam giống hoa hướng dương, có ba cánh hoa, mỗi một cánh hoa đều to bằng nắm tay.
Trái cây màu vàng cùng hoa nhỏ màu lam, Vương Trường Sinh chưa nhận ra, nhưng linh dược có thể ở cùng vườn với Chân Hồn thụ, khẳng định không phải linh dược bình thường.
Cây ăn quả màu vàng cùng hoa nhỏ màu lam bị một màn hào quang màu vàng nhạt che kín, màn hào quang màu vàng nhìn qua dày nặng vô cùng, sương mù vàng mờ mịt.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ từ nơi xa truyền đến, xem ra, con rết màu đen đang mạnh mẽ phá trận, Vương Trường Sinh không dám sơ ý, vội vàng phun ra ba viên Sơn Hải Châu, rơi ở trên đôi tay, đập về phía màn hào quang màu vàng.
Một tiếng nổ vang lên, màn hào quang màu vàng nhất thời lõm xuống hai vết nắm đấm, một tràng phạm âm vang lên.
Vương Trường Sinh khẽ hừ một tiếng, ngoài thân bùng lên hào quang màu lam, gân xanh nổi lên, trong cơ thể truyền đến một chuỗi tiếng xương khớp vang bốp bốp, cao lên không chỉ một vòng, sắc mặt đỏ bừng.
Pháp bảo này gọi là Ẩn Linh Phiên, có thể che giấu thân hình khí tức.
Không qua bao lâu, trong trang viên vang lên một tràng tiếng nổ thật lớn, mặt đất gập ghềnh một trận, một ụ đất nhỏ nhanh chóng di động hướng về chỗ Vương Trường Sinh, con rết màu đen theo sát ở phía sau ụ đất, xem ra, mộc yêu đã thành công chọc giận con rết màu đen.
Con rết màu đen cũng chưa phát hiện Vương Trường Sinh, mộc yêu muốn hủy diệt linh dược nó trông coi, nó không thể nhịn được.
Nó há mồm, phun ra mấy tia chớp màu đen thô to, bổ về phía ụ đất đang di động.
Ầm ầm ầm!
Ụ đất bị tia chớp màu đen đánh trúng, nhưng rất nhanh, ụ đất tiếp tục di động, con rết màu đen đuổi theo không bỏ.
Đúng lúc này, mặt đất chợt chui ra vô số bụi gai màu xanh, nhanh chóng cuốn lấy con rết màu đen.
Con rết màu đen nhẹ nhàng vung lên móng vuốt dưới bụng, rất nhẹ nhàng đã chém đứt bụi gai màu xanh.
Nhân cơ hội này, Vương Trường Sinh hiện ra thân hình, đánh một pháp quyết lên trận bàn, một màn hào quang màu vàng nhạt bỗng dưng hiện lên, bao phủ khu vực phạm vi mấy trăm trượng ở bên trong, mặt đất biến thành màu vàng tươi, cứng rắn vô cùng, con rết màu đen thất thố không kịp phòng, bị màn hào quang màu vàng vây khốn.
Con rết màu đen biết phong độn thuật, muốn tiêu diệt nó tương đối khó khăn.
Vương Trường Sinh vẫn chưa để ý tới con rết màu đen, dẫn theo mộc yêu lao vào trong trang viên.
Con rết màu đen phát hiện mình bị lừa, phát ra một tiếng rít quái dị, phóng ra tia chớp màu đen, bổ lên màn hào quang màu vàng, màn hào quang màu vàng không chút sứt mẻ.
Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh một lần nữa xuất hiện ở bên ngoài sân chỗ con rết màu đen, hắn thả ra hai con rối thú đi phía trước, hai con rối thú đi vào sân, cũng chưa có gì khác thường.
Mộc yêu đi theo vào sân, chui vào lòng đất, tra xét cẩn thận một lát, đều không có bất cứ gì khác thường, Vương Trường Sinh lúc này mới yên tâm đi vào.
Xuyên qua sân này, một vườn linh dược diện tích mấy mẫu xuất hiện ở trước mặt Vương Trường Sinh, đại đa số linh điền đều là bỏ trống, nhưng còn có non nửa linh điền đã phát triển linh dược, đáng chú ý nhất chính là một cây ăn quả ánh vàng rực rỡ, trên cây treo năm trái cây màu vàng nhạt, hình trứng, trên vỏ trái cây có một chút linh văn màu đen.
“Chân Hồn Quả!”
...
Chân Hồn thụ là một loại cây kỳ lạ, đứng thứ mười trong Thiên Địa Kỳ Mộc bảng, Chân Hồn thụ cần dựa vào hấp thu tinh hồn sinh linh mới có thể sinh trưởng, ngàn năm nở hoa, ngàn năm kết quả, ngàn năm chín. Chân Hồn Quả có hiệu quả tăng cường hồn phách nguyên thần, nhưng tác dụng lớn nhất của quả này là lấy để luyện chế An Hồn Đan, An Hồn Đan có tác dụng thảnh thơi an hồn, giảm bớt tâm ma tu sĩ xâm nhập.
Nếu là ở lúc kết anh ăn vào một quả An Hồn Đan, có thể đề cao tỷ lệ kết anh.
Vương Trường Sinh đã có linh bảo Kim Phách Ngọc Phật Bội, từ góc độ giảm bớt tâm ma xâm nhập mà nói, hiệu quả Kim Phách Ngọc Phật Bội tốt hơn so với An Hồn Đan, nhưng Chân Hồn Quả có hiệu quả tăng cường hồn phách nguyên thần, mà Kim Phách Ngọc Phật Bội là khắc chế yêu ma quỷ quái, phòng ngừa luyện công tẩu hỏa nhập ma, nếu gặp yêu ma quỷ quái tập kích, Kim Phách Ngọc Phật Bội còn có thể tự động bảo vệ chủ nhân.
Người tu tiên tu luyện 《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》, thần thức phải đủ mạnh mẽ, nếu không không thể tu luyện, cố tu luyện sẽ nổ tan xác mà chết.
Ánh mắt Vương Trường Sinh nhìn về phía Chân Hồn Quả trở nên nóng rực, cho dù là dùng sống một trái Chân Hồn Quả, cũng có thể tăng cường hồn phách nguyên thần của hắn, đối với hắn ngày sau tu luyện có lợi rất lớn.
Một màn hào quang màu vàng nhạt bao phủ Chân Hồn thụ, mặt ngoài trải rộng phù văn Phật môn.
“Tiểu Kim Cương cấm chế! Khó trách con yêu trùng đó không thể bài trừ cấm chế.”
Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, Diệp Lâm chẳng những dạy Vương Trường Nguyệt bày trận, còn biên soạn không ít điển tịch trận pháp, trong đó có một quyển điển tịch ghi lại Tiểu Kim Cương Trận.
Tiểu Kim Cương cấm chế là một loại cấm chế Phật môn, trận này năng lực phòng ngự rất mạnh, nghe nói man lực mới có thể bài trừ, đại bộ phận pháp thuật và pháp bảo công kích đều vô dụng.
Cũng chính là vì Tiểu Kim Cương cấm chế, con rết màu đen kia mới chưa thể ăn Chân Hồn Quả.
Trừ Chân Hồn thụ, còn có một cây ăn quả màu vàng cao hơn hai trượng cùng mười mấy cây hoa nhỏ màu lam, cây ăn quả màu vàng không có lá cây, trải rộng mũi nhọn, trên cây treo sáu trái to bằng quả trứng gà, vỏ có một chút linh văn màu vàng nhạt. Ngoại hình hoa nhỏ màu lam giống hoa hướng dương, có ba cánh hoa, mỗi một cánh hoa đều to bằng nắm tay.
Trái cây màu vàng cùng hoa nhỏ màu lam, Vương Trường Sinh chưa nhận ra, nhưng linh dược có thể ở cùng vườn với Chân Hồn thụ, khẳng định không phải linh dược bình thường.
Cây ăn quả màu vàng cùng hoa nhỏ màu lam bị một màn hào quang màu vàng nhạt che kín, màn hào quang màu vàng nhìn qua dày nặng vô cùng, sương mù vàng mờ mịt.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ từ nơi xa truyền đến, xem ra, con rết màu đen đang mạnh mẽ phá trận, Vương Trường Sinh không dám sơ ý, vội vàng phun ra ba viên Sơn Hải Châu, rơi ở trên đôi tay, đập về phía màn hào quang màu vàng.
Một tiếng nổ vang lên, màn hào quang màu vàng nhất thời lõm xuống hai vết nắm đấm, một tràng phạm âm vang lên.
Vương Trường Sinh khẽ hừ một tiếng, ngoài thân bùng lên hào quang màu lam, gân xanh nổi lên, trong cơ thể truyền đến một chuỗi tiếng xương khớp vang bốp bốp, cao lên không chỉ một vòng, sắc mặt đỏ bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.